Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 40:




"Tiểu Như, cậu sao vậy?" Dương Mẫn phát hiện, từ sau khi người đàn ông mà Đại Hà gọi là "Nguyên Tiểu Nhị" này vào, Đào Như có chút không thích hợp, "Cậu biết người này sao?"
Đào Như kéo cô vào một góc, nói nhỏ: "Anh ta là nhị thiếu mà mình và Đại Hà đã nói tới đó, thiếu gia nhà giàu."
"Thiếu gia nhà giàu?" Dương Mẫn nhìn dáng vẻ Nguyên nhị thiếu cãi nhau với Đại Hà, cảm thấy người này không giống với hình tượng con nhà giàu mà cô tưởng tượng, "Kiểu nhà giàu này có phải hơi không giống không?"
Kiểu cấp bậc công tử nhà giàu này, không phải chỉ uống rượu đỏ Laffey năm 82, chỉ lái xe số lượng có hạn trên thế giới, đồng hồ chỉ mang loại chế tác thủ công, chỉ mặc đồ cao cấp, ra ngoài phải mang theo mười vệ sĩ, nếu không sẽ không đi sao? Kiểu công tử này vừa cởi áo khoác tây trang, xắn tay áo sơ mi lập tức cãi nhau với con gái người ta, cũng quá đập tan cảm giác thần bí của nhà giàu rồi.
"Cậu nói xem chúng ta có nên qua đó không?" Dương Mẫn nhìn hai nhân vật chính đang vui mừng, "Bọn họ có quan hệ gì nhỉ?"
Người yêu?
Không giống lắm, bạn trai mà độc miệng như vậy trước mặt bạn gái, đã sớm đá văng lên trời rồi.
Bạn bè?
Dương Mẫn thấy tuy Nguyên nhị thiếu đang cãi nhau với Đại Hà, nhưng lại kéo ghế ngồi gần bên giường, để Đại Hà dễ dàng tiếp tục cãi nhau với anh ta, mà không phải đứng nhìn từ trên cao để Đại Hà không nhìn thấy mặt anh ta, theo điểm này mà nói, vị Nguyên nhị thiếu này rất cẩn thận.
"Qua làm gì?" Đào Như vội kéo cô lại, "Cứ mặc bọn họ cãi nhau."
Cô thấy nhị thiếu đây là đang thích thú, Đại Hà cũng không thật sự tức giận, cô sẽ không đi nhiều chuyện như vậy.
"Vừa hay." Nhan Khê hừ nhẹ nói, "Miễn cho tôi nghĩ cách từ chối anh."
Nguyên Dịch bỗng nhiên hơi dừng lại, tức giận nói: "Không thèm cãi với cô, buổi tối muốn ăn gì, tôi gọi người chuẩn bị cho cô."
"Muốn ăn lẩu..."
"Bớt mơ mộng." Nguyên Dịch đứng dậy, nhét góc chăn giúp Nhan Khê, "Cô chỉ có thể ăn cháo trắng thịt nạc, cháo rau, cháo bắp hoặc cháo khoai, cháo nấm hương, đây là những món mà cô có thể ăn."
Nhan Khê: Còn cái nào tốt hơn không?
Không muốn tiếp tục vấn đề này, cô nhìn hai người bạn trong góc: "Để mình giới thiệu với các cậu."
"Đây là bạn mình Nguyên Dịch."
"Nguyên Dịch, đây là hai người bạn tốt của tôi Đào Như và Dương Mẫn, Đào Như là nhân viên trong công ty anh, sau này nếu có chuyện tăng lương thăng chức, nhớ giúp cô ấy đi cửa sau đó."
"Chào Nguyên tổng." Đào Như có chút chột dạ nhìn nhị thiếu, nghĩ đến cô là bạn của Đại Hà, lúc này không thể biểu hiện quá sợ hãi rụt rè hù dọa Đại Hà, cố gắng ưỡn cao lồng ngực, cố gắng để mình biểu hiện không quá kiêu ngạo hay siểm nịnh.
"Chào hai cô." Nguyên Dịch gật đầu với hai người, trái lại lại mười phần nghiêm chỉnh, khác với mấy phút trước cãi nhau với Nhan Khê.
Trong lòng Dương Mẫn và Đào Như đã hiểu rõ, cái người họ Tống kia tới, Nhan Khê cũng không có ý giới thiệu với các cô, thái độ cư xử khách khí với hắn ta. So với vị họ Tống kia, thái độ với Nguyên nhị thiếu vẫn cao hơn.
Nguyên Dịch khách sáo với hai người vài câu, quay đầu nói với Nhan Khê: "Mọi người từ từ nói chuyện, tôi tìm bác sĩ nói chuyện chút."
Đào Như và Dương Mẫn ngồi một lúc rồi ra về.
Lúc đang chờ xe ngoài bệnh viện, Dương Mẫn lấy điện thoại lướt web, đột nhiên sắc mặt có chút không tốt: "Tiểu Như, chuyện của Đại Hà, lại có đồn đại mới rồi."
"Cái gì?" Đào Như lấy điện thoại ra xem, sắc mặt cũng không tốt.
Không biết là ai tung tin sự thật đằng sau của chuyện này, là thực tập sinh của bộ phận ánh sáng cố ý làm chuyện này. Thực tập sinh này muốn giết Trương Hạo, nhưng cậu ta không ngờ Nhan Khê lại đổi chỗ với Trương Hạo, cho nên người bị thương là Nhan Khê.
Trên đó còn có đoạn clip phỏng vấn người thực tập sinh kia, nhưng gương mặt đã làm mờ, người xem không biết mặt cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta cũng không muốn nói chuyện, phóng viên hỏi gì cậu ta cũng không nói, đến cuối cùng có phóng viên hỏi cậu ta bây giờ có suy nghĩ gì, cậu ta mới trả lời, hy vọng có thể gặp mặt Nhan Khê, chính miệng xin lỗi cô.
"Hắn đây là có ý gì chứ, sợ chuyện này không đủ ồn ào sao, Đại Hà chưa đủ nổi tiếng hả?" Trong lòng Dương Mẫn có chút chán ghét, nếu sau này lại tung ra tên thực tập sinh này có nỗi khổ gì hay có chỗ đáng thương nào, đến lúc đó Nhan Khê lại bị bàn tán trên mạng, là lựa chọn tha thứ hay không?
Là người bị hại, nếu Đại Hà tha thứ, lúc pháp luật cân nhắc mức hình phạt, có thể sẽ giảm nhẹ một chút.
Đào Như và Dương Mẫn thấy, mặc kệ tên này và Trương Hạo có ân oán gì, cũng không nên liên lụy tới Đại Hà, lần này tuy Đại Hà gặp may mắn. nên không có bị thương nghiêm trọng, nhưng nếu cái đèn này rơi trúng đầu Đại Hà thì sao?
"Đạo đức giả tạo, dư luận khốn kiếp." Dương Mẫn sầm mặt mắng, "Đúng là không biết xấu hổ."
Chuyện đã làm lớn đến mức này, cả nước đều biết, không biết việc này sẽ kết thúc thế nào đây.
Nhan Khê ở trong viện vài ngày, đã được Tống Hải đón về nhà, để tiện chăm sóc, Tống Hải mời vài nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, để chăm sóc cho con gái tốt hơn.
Mấy ngày này bởi vì dính đến chuyện Trương Hạo bị mưu sát, mà Nhan Khê bị thương, cho nên do hai người khác dẫn, rất nhiều người gọi đến đài truyền hình, hỏi khi nào Nhan Khê dẫn lại.
Còn có một số người lớn tuổi không rõ tình hình cho rằng Nhan Khê đang nguy kịch, gọi đến đài truyền hình để giới thiệu bác sĩ cho Nhan Khê, nhân viên trực điện thoại của đài truyền hình nói Nhan Khê không có vấn đề gì, nhưng họ lại cho là mấy nhân viên này đang nói dối, không muốn trả tiền điều trị cho Nhan Khê.
Nhan Khê ở nhà được hai ngày, thì đến bệnh viện tháo băng vết thương, còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, thì nhận được điện thoại của cảnh sát, nói kẻ tình nghi muốn gặp cô. Vừa mới cắt dây băng xong nhưng vết thương vẫn còn dán băng gạt, lúc ngồi xe Nhan Khê không dám dựa lưng vào ghế, giao thông ở thủ đô đông đúc như vậy, khi chạy xe hay thắng gấp, cô một chút cũng không muốn đi qua đi lại như vậy, nhưng là công dân tốt của đất nước, sau ba giây do dự, cô vẫn nên phối hợp với cảnh sát thì hơn.
Cảnh sát lo lắng tin Nhan Khê đến đây lộ ra sẽ bị phóng viên vây quanh đưa tin, cho nên khi Nhan Khê vừa đến trước cục, đã được nhân viên công tác đón vào, mấy phóng viên ngồi canh bên ngồi chỉ kịp thấy bóng lưng từ xa.
"Cô Nhan, cảm ơn cô đã hỗ trợ công tác điều tra với chúng tôi." Một nữ cảnh sát tươi cười ôn hòa đưa ly nước cho Nhan Khê, "Không biết vết thương của cô Nhan sao rồi?"
"Cảm ơn." Nhan Khê tiếp nhận ly nước, "Vừa đến bệnh viện tháo băng, đã nhận được điện thoại của các vị, là lập tức đến rồi."
Vẻ mặt tươi cười của nữ cảnh sát có chút xấu hổ, người ta vừa mơi tháo băng xong đã bị bọn họ gọi đến, việc này rõ là...
"Người tình nghi ở đâu?" Nhan Khê uống một ngụm nước, "Tôi biết mọi người bận rộn, để không lãng phí thời gian, tôi có thể phối hợp công việc với mọi người ngay."
"Cảm ơn." Nữ cảnh sát nói một cách chân thành, nét cười trên mặt đã có vài phần chân thành hơn. Công việc này của bọn họ, dạng người gì đều đã gặp, cho nên khi gọi điện cho Nhan Khê, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị với việc đối phương gây khó dễ.
Cho rằng chính mình sẽ bị làm khó dễ, không ngờ đối phương rất ôn hòa, nên rất có hảo cảm với người này. Phút chốc, nữ cảnh sát cảm thấy Nhan Khê đẹp tựa tiên nữ, gấp trăm lần người đẹp trên TV.
Nhan Khê theo cảnh sát đến phòng gặp thực tập sinh Tiểu Lâm, trong ấn tượng của cô, người này rất ít nói, là người rất siêng năng, bình thường nếu không có việc gì, hay giúp mọi người làm mấy việc vặt, cô thế nào cũng không ngờ, người chỉ vừa mới hai mươi tuổi đầu, đã vạch ra kế hoạch như vậy.
"Cô Nhan." Tiểu Lâm thấy Nhan Khê, trên mặt lộ vẻ lo lắng, cậu ta ngồi ở ghế thẩm vấn, mặc bộ đồ tạm giam, hai tay bị còng nắm lại, xem ra có chút sợ hãi.
Nhan Khê ngồi đối diện Tiểu Lâm cách một rào chắn, bởi vì có vết thương trên lưng, dáng ngồi của cô có chút cứng ngắc.
"Cô Nhan, xin lỗi, tôi không muốn liên lụy đến cô.", sau khi Tiểu Lâm thấy Nhan Khê, cảm xúc có chút bất ổn, sau khi xin vào làm ở đài, mọi người đối với cậu ta rất thờ ơ, bình thường nói chuyện cũng không thèm để ý đến cậu ta, chỉ có Nhan Khê bình thường mời mọi người ăn gì, cũng nhớ mua cho cậu ta một phần.
"Ngày đó tôi và thầy Trương đổi chỗ với nhau, cậu cũng không ngăn cản tôi." Nhan Khê bình tĩnh nhìn thẳng Tiểu Lâm, "Tại sao?"
"Đột nhiên cô và Trương Hạo đổi chỗ, tôi muốn ngăn cản, mà chương trình lại lập tức ghi hình, trong lòng tôi rất sợ." Tiểu Lâm áy náy cúi đầu, "Tôi cho là nếu không động đến nút điều chỉnh đèn, đèn sẽ không rơi xuống."
Nhưng cậu ta chỉ mới là thực tập sinh, mà những người khác trong tổ lại đột nhiên điều chỉnh góc đèn, cậu ta không thể ngăn cản.
"Vậy bây giờ cậu giải thích với tôi có ích lợi gì?" Nhan Khê nhìn mấy ngón tay của mình, "Nhất định muốn tôi tha thứ cho cậu mới được?"
Tiểu Lâm mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
"Tôi không biết, cậu và thầy Trương có mâu thuẫn lớn bao nhiêu, cậu cũng không cần bí quá hóa liều mà phạm pháp?" Nhan Khê biết cảnh sát muốn biết rõ động cơ, cho nên hỏi rõ ràng, "Cậu phải biết rằng, giết anh ta, đời này của cậu cũng xong rồi."
Tiểu Lâm ngẩn ngơ nhìn Nhan Khê, ngay lúc Nhan Khê nghĩ cậu ta không trả lời, thì Tiểu Lâm mở miệng: "Chị tôi rất đẹp, là học viên ưu tú của học viện vũ đạo."
Nhan Khê mơ hồ đoán được gì đó, lý trí nói cô biết, cô không nên lại ngồi ở đây nghe tiếp, cô cúi đầu nhìn tay mình, có lẽ vì vết thương trên lưng, bây giờ cô không muốn đứng lên.
"Tên súc sinh Trương Hạo kia gạt chị tôi, hắn nói có công việc ở đài truyền hình muốn giới thiệu cho chị tôi, chị tôi tin." Hai mắt Tiểu Lâm đỏ lên, "Chị tôi đã chết, là do tự sát."
"Lầu 18." Tiểu Lâm khóc không thành tiếng, "Từ nơi cao như vậy ngã xuống, đau đớn biết bao nhiêu. Chị tôi thích làm đẹp, nhưng đến lúc chết lại khó coi như vậy."
Nhan Khê nói không ra lời, cô nhìn người đang khàn giọng khóc rống, cổ họng rất khó chịu.
"Ba tôi mất sớm, mấy tháng trước mẹ tôi vì quá đau khổ nên đã bệnh chết, mọi chuyện đều do tên khốn Trương Hạo kia tạo nên!" Tiểu Lâm lại trở nên kích động, "Chị tôi không thể nào tự sát, mấy kẻ có tiền và cảnh sát đều gạt người!"
Thấy cảm xúc của Tiểu Lâm đã bất ổn chửi bậy, Nhan Khê cảm thấy có chút vô nghĩa, cô để nhân viên công tác dẫn mình ra ngoài, sau khi rời khỏi căn phòng có chút áp lực kia, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô Nhan, cô không sao chứ?" Nữ cảnh sát thấy sắc mặt Nhan Khê không tốt, nhịn không được thay cảnh sát bọn họ biện giải vài câu, "Chúng tôi đã cho nhân viên giỏi của cục điều tra vụ án của người chị. Kết quả đúng là tự sát, chúng tôi sẽ không lấy tính mạng người bị hại ra nói đùa."
Nhan Khê nói vài câu khách sáo với nữ cảnh sát, đi ra cửa cục cảnh sát thấy trong sân cục đậu một chiếc Bentley, Nguyên Dịch ngồi trên ghế phụ ngoắc tay với cô.
"Ngây ngốc ở đó làm gì, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, để tài xế lái xe cô ra ngoài dụ bọn họ rời khỏi đây, tôi đưa cô về." Nguyên Dịch đi xuống mở cửa xe, "Vết thương trên lưng cô không chịu nổi sự chen lấn của họ đâu, thời gian là tiền bạc, cô đừng lãng phí."
Nhan Khê ngồi sau xe, tài xế lái xe của cô vừa ra cổng, kết quả, cánh cổng vẫn luôn yên tĩnh bỗng trào ra hơn mười phóng viên, vây quanh xe đến nỗi nửa bước cũng không thể lái đi.
Chiếc Bentley nhân cơ hội đó lao ra ngoài, ngoại trừ khói xe, cái gì cũng không lưu lại.
Nhan Khê thuật lại lời của Tiểu Lâm cho Nguyên Dịch nghe: "Nói thật, tôi cảm thấy thầy Trương không giống kiểu người làm ra chuyện này."
"Mặc kệ ai đúng ai sai, có cảnh sát lo, chẳng lẽ cô vừa muốn làm người dẫn chương trình vừa muốn làm thám tử?" Nguyên Dịch vỗ áo khoác tây trang, "Cho dù Trương Hạo vô tội, sau khi trải qua việc này, anh ta cũng không thể làm người dẫn chương trình được nữa."
Nhan Khê tiếp tục trầm mặc, trong lòng cô biết rõ, đối với người làm truyền thông mà nói, chân tướng không quan trọng, quan trọng là... Hình tượng cá nhân của họ.
"Thế nào, hối hận vì làm người dẫn chương trình rồi hả?" Nguyên Dịch thấy sắc mặt Nhan Khê không được tốt, tiện thể nói, "Nếu cô thích làm nghề này, hai chúng ta hợp tác. Tôi đầu tư một chương trình giải trí, cô làm MC, đến lúc đó bán chương trình này cho đài truyền hình, người xem chắc chắn nhiều hơn chương trình bây giờ."
"Cho nên mới nói đầu của anh bị vô nước mới mời tôi làm MC chương trình này, đài truyền hình bị mù mới mua bản quyền chương trình của anh để phát." Nhan Khê biết rõ danh tiếng của mình với mấy chương trình thị trường trường bây giờ, "Nếu không phải biết anh không có ý gì với tôi, thì hành vi này của anh chẳng khác nào đại gia bao nuôi phụ nữ."
"Tôi không nhàm chán như vậy, cũng không bao nuôi nữ nghệ sĩ." Nguyên Dịch lập tức phản bác lại, "Sao suy nghĩ của cô có thể đen tối như vậy, trong đầu cô có suy nghĩ nào thuân khiết chút không hả?"
"Vậy anh tiêu tiền mời tôi làm MC, có bị điên hay không?"
"Lão tử có tiền, tiền bạc với tôi mà nói, chỉ là mấy con số." Nguyên Dịch "Cắt" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài xe, "Đàn ông bỏ tiền bao phụ nữ, tôi bỏ tiền cho bạn bè thì có sao? Bạn bè còn quan trọng hơn mấy phụ nữ được bao nuôi."
Lời này giống như không có gì...
Nhan Khê sửng sốt một phen, nhưng trên thực tế rất nhiều đàn ông tình nguyện bỏ số tiền lớn cho đối tượng bao nuôi, lại rất tính toán với bạn bè, cho nên nói "Bạn bè như tay chân, phụ nữ như quần áo", những lời này của đàn ông là lời nói dối lớn nhất, so với việc khi bọn họ ở trên giường nói "Anh yêu em" lại không thể tin.
"Vẫn là thôi." Nhan Khê lắc đầu, "Thay vì anh bỏ nhiều tiền cho tôi như vậy, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi, miễn cho người khác hưởng lợi."
"Nhan Tiểu Khê, cô rất thiếu tiền sao?"
"Không thiếu."
"Mà cô vẫn tầm thường như vậy?"
"Ai chê mình tiền nhiều chứ?" Nhan Khê cười hì hì, "Tôi còn muốn góp tiền cho con gái tôi làm nhà giàu đời thứ ba đó."
Nguyên Dịch nhìn cô nàng cười tít mắt bên cạnh, nhịn không được nghĩ, nếu... Nếu anh và Tiểu Khê có con gái, nhất định rất đáng yêu.
Không được, tại sao anh lại nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy chứ, mấy đứa con nít ồn ào ầm ĩ như vậy, có gì thú vị đâu?
Người đàn ông cảm thấy bản thân mình tốt đẹp nhất là khi, người phụ nữ chỉ cần cười với anh ta một cái, anh ta cũng đã nghĩ đến tên của con hai người là gì rồi. Cái tật xấu này không phân biệt cao thấp mập ốm, chẳng phân biệt giàu hay nghèo, chỉ có mơ mộng được hay không.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhan Khê thấy Nguyên Dịch ngẩn người nhìn mình, "Bị niềm vui thẳng thắng của tôi dọa ngây người rồi hả?"
"Không.", Nguyên Dịch lắc đầu, "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cô muốn con mình làm nhà giàu đời thứ ba, đầu tiên... Cô phải có bạn trai."
Bị nói trúng tim đen, ngực đau quá. Nhan Khê sờ sờ mặt mình, "Nguyên Tiểu Nhị, đời người khó khăn, cần gì..."
Cô còn chưa nói xong, tài xế đột ngột phanh xe lại, sau lưng cô bị đập trúng hai lần, cảm giác vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt này, Nhan Khê cảm thấy trước mắt tối sầm, giữa lúc hoảng hốt tất cả đều không cảm thấy gì, đau đến muốn chảy nước mắt.
"Nhan Tiểu Khê, cô có sao không?" Nguyên Dịch duỗi tay vịn chặt vai cô, năm ngón tay nhẹ nhàng khoát lên vai cô, không dám buông lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.