Thông tin truyện

Nhiếp Quốc Đích Phi

Nhiếp Quốc Đích Phi

Tác giả:

Nguồn:

thienviblog.wordpress.com

Trạng thái:

Đang ra
1  2 3 4 5 6 7 8  9 10
Đánh giá: 9/10 từ 12212 lượt
Cùng đọc truyện Nhiếp Quốc Đích Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website.

摄国嫡妃
Converted: Củ Lạc (TTV)
Editor: Thiên Vi
Số chương: Gần 200 chương (1 chương siêu dài)
Nội dung: Nữ cường, Vương phi, công chúa, chuyên tình Vương gia, cung đấu, 1v1

Nàng là Thái tử Dung Trăn tam vô (3 không) của Đại Lịch quốc, không tài không đức vô năng.

Nàng là mỹ dung truyền kỳ, tổng giám đốc tập đoàn “Lan Chi”, 26 tuổi lại giống như cô gái 18 tuổi, tinh xảo động lòng người, mỹ mạo, trí tuệ, khí phách.

Khi tổng giám đốc thành Thái tử.

Thay đổi như chong chóng, phúc thủ vì vũ*, tay áo khinh la hương(?_?)tàng Càn Khôn, bàn tay trắng nõn tinh xảo loạn kinh hoa, trêu đùa Thái phó, khiêu khích Tần vương thế tử, đánh công chúa, mắng Vinh thân vương gia, phát sinh đủ loại chuyện, kỳ thật chỉ vì một sự kiện, đó là phế Thái tử.

Hắn là nhi tử được tiên đế nhận nuôi, sau đó kế thừa Vinh thân vương phủ.

Hắn trẻ tuổi lại là Vương gia của Vinh thân vương phủ, tà mị yêu dị, lòng dạ độc ác, đẹp nhất thế gian lại có độc, giống như một đóa mạn châu sa hoa màu xanh da trời, hết lần này tới lần khác các thiên kim tiểu thư xu chi nhược vụ*, lấy hắn làm mục tiêu truy đuổi.

Một đạo thánh chỉ, hắn thành thái phó của Thái tử.

Đoạn ngắn đặc sắc:

“Sau này Bổn vương nói chính là thánh chỉ , Bổn vương nói một ngươi không được nói hai.”

“Được.” Ta nói ba chắc không sai đi, đây không tính là chống lại thánh chỉ đi.

“Bổn vương nói trời gió, ngươi không thể nói trời mưa.”

“Được.” Ta nói tình thiên* cũng có thể đi, chẳng lẽ muốn Bổn cung mở mắt nói mò.

“Bổn vương để cho ngươi học tập luyện kiếm, ngươi không thể đánh đàn.”

“Được” Bổn cung phú thơ không có sai đi, Bổn cung đối với luyện kiếm cùng đánh đàn đều không cảm thấy hứng thú.

“Còn có sau này không cho phép tùy tiện ném mị nhãn đối với nam nhân khác, giống như mắt bị rút gân.”

“Được” Mẹ kiếp, mẹ kiếp, tỷ tỷ ta lúc nào mắt bị rút gân, là những nam nhân kia mắt bị rút gân.

“Sau này đi bộ không được nữu nữu bãi bãi (chắc là đi õng ẹo ấy), giống như không có xương sống, giống như các cô nương.”

“Vương thúc, thật ra thì Bổn cung có long dương đoạn tụ chi phích*, cho nên ngươi phải coi chừng. ”

Một Thái tử nào đó cắn răng nghiến lợi, rốt cục không nhịn nổi……

Lược đoạn đắc sắc:

Nguyệt thượng liễu sao đầu*, tẩm cung Thái tử, màn trướng châu sa nhẹ nhàng khơi mào, một nam tử thản nhiên tà mị mặc y sam, vóc người như ẩn như hiện, hơi tựa vào lê hoa mộc khắc hoa trên giường lớn, bày ra một loại tư thế dụ người, trường sam mở rộng, trước ngực lộ ra hai điểm đỏ tươi làm người ta phun máu.

Thái tử vừa đi ra từ phòng tắm rửa, sắc mặt khó coi nhìn nam tử đang nằm trên giường lớn:

“Xin hỏi Vương thúc, ngươi đây là đến đây làm cái gì.”

“Thái tử điện hạ không phải nói mình là một người đoạn tụ sao? Vương thúc quyết định làm người nam nhân duy nhất được điện hạ cưng chìu.”

Sắc mặt thái tử tối sầm, chỉ vào nam nhân đang nằm trên giường:

“Cút cho Bổn cung.”

Đang lúc ấy thị vệ ngoài điện liền chạy vào, bẩm báo thật nhanh:

“Vương gia, bên ngoài phủ Thái tử có tầnVương thế tử người mặc giá y màu hồng, đầu đội kim quan, người khoác hồng sa, một đường chạy đến phủ Thái tử.”

Vinh thân vương tà mị cương nghị, trên mặt bì tiếu nhục bất tiếu*:

“Hắn tới làm cái gì?”

“Hắn nói, hắn phải làm người nam nhân duy nhất được Thái tử đện hạ cưng chiều.”

Một Vương gia nào đó hung tợn ra lệnh:

“Người đâu, người vừa tới, lập tức đem Tần vương thế tử đuổi đi xa cho Bổn vương, vị trí người nam nhân duy nhất được Thái tử đện hạ cưng chiều, Bổn vương ngồi. ”

Từ Thái tử đến công chúa , từ công chúa đến phi được cưng chìu, nàng một đường kinh tài tuyệt diễm, tùy ý trương dương*, tùy tâm sở dục, được thì ta làm, không dựa dẫm vào nam nhân, không vì nam nhân thương tâm thương phế, nữ nhân muốn sống phải tự tới để lấy.

Phúc thủ vì vũ*: Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa

Nguyệt thượng liễu sao đầu*: Ánh trăng sáng đầu giường

Xu chi nhược vụ*: theo sau như vịt

Tình thiên*: trời nắng

Trương dương*: công khai cho mọi người biết

Bì tiếu nhục bất tiếu – 皮笑肉不笑 – pí xiào ròu bù xiào (da cười thịt không cười, tóm lại là giả vờ ngoài mặt tươi cười).

Long dương đoạn tụ chi phích: là câu ghép nói về 2 điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long dương chi hảo”:

1. Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

2. Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: ““Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”

Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây.