Nhiếp Chính Vương

Chương 32:




Đó là toàn bộ ký ức của Thư Cảnh Càn về Giao nhân.
Kỳ thật trước khi mất trí nhớ, lời đã nói đều là thật — Ta thích ngươi.
Nhưng ta, vẫn quên ngươi.
*
Ngày hôm sau, trời trong mây trắng, thời tiết đẹp tươi.
Thư Cảnh Càn vươn vai ngồi dậy. Chỉ thấy nắng khẽ xuyên qua hàng lá, điểm những đốm sáng trên mặt hồ, gợn theo từng nhịp sóng.
Giao nhân đang nổi trên mặt nước, cả người khoác lớp áo ánh sáng, môi khẽ cười, đẹp như chẳng phải ở trần gian.
Chỉ thấy gã dang tay, đuôi bơi trong nước, dáng người uyển chuyển và mê hoặc, nhấc tay, ngửa đầu cũng đầy vẻ phong tình.
Thư Cảnh Càn cười khẩy, định mắng gã một tiếng “Õng ẹo” thì chợt thấy Giao nhân khép mười ngón tay, khẽ kéo lên, có lớp ánh sáng dao động giữa các ngón tay gã.
Sau đó, lớp ánh sáng theo động tác của Giao nhân từ từ xâu lại, xếp gấp, dệt thành một tấm lụa mỏng trong suốt và mịn màng.
Dưới ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.
Thư Cảnh Càn ngây dại trước cảnh tượng tưởng như huyền ảo đó.
Giao tiêu, đích thị là Giao tiêu!
Là Giao tiêu gặp nước không ướt, có giá trị ngàn vàng trong truyền thuyết.
Lại thấy Giao nhân khẽ gảy đầu ngón tay, cắt đứt phần tơ chưa dứt, sau đó cầm tấm lụa, chậm rãi lên bờ.
Gã “đi” thật chậm, kéo theo cả vệt nắng sau lưng, trên đầu là vầng khói ráng, hệt như thần biển, từ tốn đến trước mặt Thư Cảnh Càn, chùm Giao tiêu lên đầu y, và nhẹ nhàng gọi bằng chất giọng trầm bổng, “Tân nương của ta.”
Thư Cảnh Càn ngẩn ngơ. Thẳng thắn ra thì cảnh tượng vừa rồi quá mức đẹp đẽ, nếu không vì y là một cánh mày râu đích thực, có lẽ cũng đầu hàng rồi.
Nếu không phải cảm giác đau âm ỉ trên mông nhắc nhở, rằng kẻ trước mặt mình đây là một gã cầm thú chính hiệu, có khi đã cảm động nhào vào lòng gã rồi.
Mặt đẹp, người ngon, làm cũng sướng.
Tự thưởng cho mình một cái tát. Thư Cảnh Càn không rõ liệu có phải mình điên rồi không, là tự dưng nghĩ ngay đến chuyện đó.
Chẳng lẽ bị làm đến nghiện rồi ư, tại sao đầu óc cứ lung tung thế này.
Giao nhân nắm tay y, đưa lên môi hôn và bảo: “Ta muốn tặng ngươi những thứ tốt đẹp nhất của mình.”
Thư Cảnh Càn quấn mảnh Giao tiêu nhẹ như lông hồng, rối rắm nhìn Giao nhân.
Không ngờ lúc gã cầm thú động tình rồi cũng thật biết cách tấn công.
Thật khó mà cự lại.
“Vậy thì —” – Thư Cảnh Càn lấy lại bình tĩnh, “Nếu ngươi biết hát biết dệt lụa như truyền thuyết có nói, vậy có phải nước mắt ngươi cũng hóa thành ngọc không?”
“Có.” – đuôi mắt gã cong lên, “Muốn thấy hả?”
“Muốn chứ!” – Thư Cảnh Càn háo hức ngay, nom còn thích thú hơn xem xiếc khỉ.
Giao nhân cũng bật cười, búng lên trán y, “Nước mắt thì làm sao bảo rơi là rơi được.”
Thư Cảnh Càn bĩu môi, “Thế có cần ta cho ngươi hai phát tát tìm cảm giác không?”
“Nhóc à.” – Giao nhân tựa vào thân cây, nói thật khẽ, “Từ khi thấy quê hương bị tàn sát, đã mấy trăm năm qua, ta chưa hề nhỏ lệ.”
Từ nay về sau, hẳn cũng thế.
Một chớp mắt im lặng trôi qua, Thư Cảnh Càn gọi gã một tiếng “Giao”, rồi lại sửa thành: “Lâm Khê.”.
“Ơi.” – Giao nhân kéo y vào lòng, xoa tóc y bảo, “Gọi lần nữa đi.”
“Lâm Khê.” – Thư Cảnh Càn nghe lời gọi lại, sau đó cắn môi, hỏi: “Nếu ngươi còn niệm tình cũ, ta có thể xin ngươi thả ta đi không?”
Giao nhân khựng lại, hỏi: “Vì sao? Ngươi không muốn ở lại đây với ta?”
Thư Cảnh Càn lắc đầu, “Ta phải đi, ta có khát vọng, có mơ ước của ta, ta không thể chôn chân ở đây với ngươi được.”
Giao nhân siết bờ tay y, có chút giận dữ, “Nhưng ngươi nói thích ta trước.”
Thư Cảnh Càn đau, nhíu mày đáp, “Đúng là thế, trước kia ta thích ngươi vì khi đó ta không có ai chơi cùng, nên lúc nào cũng nghĩ tới ngươi. Nhưng ngươi lại độc đoán xóa ký ức của ta, đuổi ta đi. Giờ ngươi lại muốn giữ ta lại, nhưng trái tim ta đã không ở lại với ngươi nữa rồi.”
Giao nhân lới lỏng tay, “Chúng ta bắt đầu lại, được chứ?”
“Không.” – Thư Cảnh Càn gỡ bàn tay gã, “Ta đã kết bạn với nhiều bằng hữu, cũng có cô gái mà ta ái mộ, mai này ta còn phải đỗ đạt công danh, không cũng phải tiếp nhận tửu phường, là con đường nào đi chăng nữa, ta cũng không thể ở cùng một Giao nhân như ngươi.”
Giao nhân: “Nếu ngươi thích, ta cũng có thể tu luyện thành người.”
Thư Cảnh Càn nhíu mày, “Tu luyện… thành người?”
Nghe đã thấy viển vông hệt như song tu vậy.
Theo một ý nghĩa nào đó, Giao nhân không được coi là yêu quái, khi sinh ra họ đã có phần trên là người và phần dưới là đuôi cá, dung mạo và trí tuệ cũng trọn vẹn, họ không cần tu luyện đặc biệt gì.
Giao nhân đầy vẻ chắc chắn, “Ta là con của Giao Vương, có huyết thống mạnh mẽ nhất của Giao nhân, muốn tách thành hai chân cũng không khó khăn lắm.”
“Nếu vậy —” – Thư Cảnh Càn nhướn mày, “Ngươi biến thành nữ cho ta thượng một lần đi.”
Giao nhân: …
Thư Cảnh Càn thở dài, “Con cá háo sắc nhà ngươi không hiểu thế nào là tình yêu.”
*
Rốt cuộc thì Thư Cảnh Càn vẫn đi.
Y biết tính tình của con cá đó, độc đoán chuyên quyền, nói một thì không có hai, bảo đi thì phải đi, nói ở thì nhất định phải ở.
Y không rõ đó có phải do dòng máu Vương giả trong cốt tủy Giao nhân tạo thành hay không, nhưng gã thực sự rất bá đạo.
Vậy nên Thư Cảnh Càn đã kề dao vào cổ, lấy cái chết ra đe dọa, “Ngươi muốn ta sống ra đi, hay chết ở lại với ngươi.”
Giao nhân để y đi, từ đó cũng hóa thành hòn vọng phu ngồi đợi.
Ngày nào gã cũng ngồi trên tảng đá, nhìn phía Thư Cảnh Càn đến và đi, rừng già, hoa dại, ánh dương mờ, đan cài vào nhau, trải nên một con đường hư thực.
Bốn mùa lưu chuyển, năm tháng thoi đưa, lá úa rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tan, đường vẫn còn đó, mà ngươi vẫn không về.
*
Từ ngày đó, đã hai năm.
Hai năm, với một Giao nhân trường thọ, có lẽ chỉ như một chớp mắt, ít ra cũng từng như thế.
Nhưng nay, gã đột nhiên thấy thật tẻ nhạt, chán ăn, nhạt vị, một ngày mà ngỡ cả năm.
Đợi đến mùa xuân, gã lội vào trong nước hồ trong vắt, nhàm chán hát ca.
Tiếng ca xa xôi và dễ chịu, khiến đàn cá trong khe cũng phải bật lên hướng ứng.
Gã hát thật buồn, thật tập trung, cũng thật quên cả mình, cho đến khi nghe thấy tiếng quát đầy vang dội, “Đừng hát nữa, khó nghe chết được.”
Trong âm thanh trong trẻo pha lẫn cả sự trầm ổn trưởng thành, lại như vẫn để lộ một chút ngây thơ.
Giao nhân mừng rỡ, sút thì sắc nước mà chết.
Gã lao lên bờ, chỉ thấy một nam tử tướng mạo phi phàm, khí chất xuất chúng, tay xách vò rượu, đứng bên bờ, cười hỏi: “Thư mỗ đích thân ủ rượu, tên là Hoán Xuân, ngư huynh có muốn thử không?”
“Ta không phải cá.” – cổ họng Giao nhân run rẩy, mừng tủi đan cài, “Ta là Giao.”
“Giao huynh.” – Thư Cảnh Càn cười, vươn tay với gã.
Giao nhân nắm lấy, mướn sức nhảy lên bờ.
Hai năm, mặt mày Thư Cảnh Càn đã nảy nở, thêm một phần anh khí, cũng cao hơn, dáng người khỏe khoắn và cao dỏng. Vẻ đẹp độc nhất, không có thứ hai.
Chỉ thấy y nhoẻn đôi môi hồng đào, cười hỏi, “Sao Giao huynh lại nhìn ta như thế? Chẳng lẽ hai năm không gặp, vừa thấy đã muốn thượng ta ư?”
“Ta rất muốn.” – Giao nhân vươn tay, muốn vuốt đầu Thư Cảnh Càn, rồi thì khựng lại, đảo sang vò rượu, ngửa đầu tu.
Thư Cảnh Càn cởi giày, thò chân vào nước, “Hai năm qua, ngươi làm gì?”
“Nhớ ngươi, ngóng ngươi, chờ ngươi.” – Giao nhân đáp.
Thư Cảnh Càn cười, “Không tệ, miệng lưỡi dẻo hơn rồi, cũng biết nói lời ngon ngọt.”
Giao nhân buông vò rượu, áp tay mình lên tay y, hỏi: “Thế ngươi và cô nương ngươi thầm mếm ấy, đã thành hôn chưa?”
“Không.” – Thư Cảnh Càn khoắng khoắng nước, “Hai đêm ở với ngươi đã tạo thành ám ảnh tâm lý cho ta, hình như ta không cương với nữ nhi được.”
Giao nhân ngẩn người, lặng lẽ nắm tay.
Thư Cảnh Càn nheo mắt dán lại gần gã, “Nói thật đi, có phải ngươi ểm bùa phép lên người ta không?”
Giao nhân lắc đầu, “Không, ta có thể thề với thần biển cả.”
“Vậy à.” – Thư Cảnh Càn cười khổ, “Vậy chắc chắn là do ta mê muội, bệnh nặng rồi, chứ sao đêm nào cũng mơ thấy mình miệt mài với ngươi.”
Giao nhân: …
Thư Cảnh Càn móc miếng khăn cất trong áo, mở ra, bên trong có thứ đen tuyền, trông như vảy bị cháy, “Đây là của ngươi nhỉ. Năm ta bảy tuổi, ngươi rút ra chữa trị cho ta phải không?”
“Ừ.” – Giao nhân gật đầu, đưa tay lấy lại miếng vảy.
“Không lâu trước kia, ta thấy nó trong hòm đồ chơi của mình, rõ ràng mất trí nhớ lại chẳng hiểu sao vẫn cất nó đi. Năm mười lăm tuổi, ta trốn nhà, rõ ràng có rất nhiều chỗ để đi, ta lại vẫn chạy đến khe suối, như thể có thứ gì đó dẫn dắt ta.”
Tay gã vẫn nắm tay y, lại siết thêm chặt.
Thư Cảnh Càn rút tay về, “Hôm nay, ta tới là muốn chấm dứt triệt để.”
Giao nhân thảng thốt, chưa kịp mở lời, đã nghe Thư Cảnh Càn tuyên bố, “Ta không muốn gò ép, đày đọa chính mình. Hoặc là ngươi chết, kết thúc nỗi tương tư trong ta, hoặc là ngươi lên bờ, cùng ta chung sống.”
Giao nhân sững người, chỉ nghe Thư Cảnh Càn nói tiếp, “Ngươi không còn tộc nhân nữa phải không, nếu ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi một gia đình, nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.