Nghiêm Khiếu đưa ba người tới hội sở tư nhân của Nghiêm gia để dùng bữa.
Tâm tình Nhạc Nhiên tồi tệ, cả đường đi đều không nói tiếng nào, ngồi xuống ghế rồi mà vẻ mặt vẫn cứ ngơ ngẩn. Thẩm Tầm đưa qua cho cậu một chén canh nấm, lại dùng đũa chung gắp vào chén cậu không ít đồ ăn, còn cố ý nói bên tai cậu, "Ăn nhanh đi, đợi chút nữa còn phải về lẹ kịp họp."
Má cậu có chút nóng bèn nhích qua bên cạnh một chút, nhìn Thẩm Tầm một cái rồi thấp giọng nói một câu "Em xin lỗi".
Ánh mắt Thẩm Tầm dịu dàng, không hề có bộ dáng tức giận. Anh giơ tay lên xoa tóc cậu, không hề nhắc tới tên Lý Tư Kiều, chỉ cười, "Ăn nhiều chút, tôi đi gọi điện thoại cái."
Sau khi Thẩm Tầm ra khỏi cửa không bao lâu thì Nghiêm Khiếu cũng đi ra ngoài. Chiêu Phàm lập tức cầm chén mình xáp qua, đem tất cả đồ ngon để trước mặt Nhạc Nhiên, gõ chén hắc hắc cười, "Qua vài ngày nữa chúng ta luận bàn một trận đi."
Nhạc Nhiên ngẩng đầu, "Luận bàn như nào?"
"Chẳng phải họp hành xong sẽ có giao lưu tự do sao? Nói là giao lưu, thực chất là đánh giá kĩ năng. Hình cảnh so tài thu thập dấu vết sót lại, đặc cảnh chúng ta so tài chiến đấu. Thị cục chúng tôi phái tôi đi là để tôi tham gia so tài xạ kích. Nếu không thì cậu xem, anh đây chỉ là một cảnh sát bình thường thôi, trung đội trưởng còn không phải, còn bộp chộp thích đánh nhau như vậy, cấp trên sao có thể để tôi tới?"
Chiêu Phàm nói rất nhanh, mở miệng liền nói một tràng không ngắt không nghỉ, như một súng máy siêu cấp luôn.
Nhạc Nhiên cứ tưởng mình chỉ lấy tư cách là đồ đệ Thẩm Tầm mà đi Bắc Kinh nhìn ngắm thế giới thôi, nào ngờ tới mấy ngày sau còn có thể một mình lên sân đấu. Mày cậu hơi nhíu lại, buông đũa xuống nói, "Thẩm đội vẫn chưa nói với em, em không biết anh ấy có sắp xếp gì về mặt này hay không."
Một tay Chiêu Phàm chống má, cười bảo, "Chắc chắn có. Cầm đũa lên ăn nhanh đi, ăn no rồi Nghiêm Khiếu chở chúng ta về đi họp tiếp."
Lúc này, Nghiêm Khiếu đang ngồi trên sofa trong một phòng riêng khác, nghe Thẩm Tầm kể về chuyện phát sinh ban nãy.
Lúc Thẩm Tầm nói tới Lý Tư Kiều chửi "mày đi về tra bối cảnh ông đây đi rồi quay lại quỳ xin lỗi" thì Nghiêm Khiếu cười một cách vô cùng khinh bỉ, "Bối cảnh? Thằng ngu Lý Tư Kiều đó sao không đi tra bối cảnh nhà Chiêu Phàm đi?"
Thẩm Tầm ịn một viên kẹo sữa lên trán y, "Tôi kể với cậu chuyện này là để cậu về quản Chiêu Phàm đi, cậu ngược lại còn muốn khoe khoang? Thật ra Lý Tư Kiều nói câu đó rất đúng, chúng ta đều sắp 30 tuổi rồi, không còn là mấy đứa nhỏ trường đại học như trước đây nữa, tính nóng của Chiêu Phàm nếu còn không thay đổi thì sớm muộn gì cũng rước phiền phức về. Lần này đánh Lý Tư Kiều còn dễ giải quyết chứ lần sau lỡ đánh nhằm người không nên đụng vào, người ta quyết tâm muốn chỉnh cậu ấy thì phải làm sao?"
"Không sao." Nghiêm Khiếu nhấp một ngụm trà, "Rước về phiền phức thì tôi giải quyết thôi, muốn chỉnh cậu ấy thì phải xem tôi cho phép hay không đã, đúng chứ?"
Thẩm Tầm "đệt" một tiếng, đứng dậy, "Thôi được, dù sao cũng là chuyện nhà cậu, cậu thu dọn không được thì còn có anh cậu, anh cậu thu dọn không được thì còn có ba cậu. Tôi đi về đây, cậu tự cân nhắc, chắn chắn là được."
"Chờ chút." Nghiêm Khiếu gỡ viên kẹo ném "bụp" qua lưng Thẩm Tầm, "Ngược lại là cậu đó, Lý Tư Kiều trêu chọc người ngay dưới mí mắt cậu rồi mà cậu còn không trừng trị nó một chút à?"
"Trừng trị cái gì? Bay qua đá một phát giống Chiêu Phàm ấy hả?" Thẩm Tầm xoay người, hai tay đút túi quần, "Hay là kêu người buổi tối trói hắn lại ném xuống sông?"
"Ầy không phải..." Nghiêm Khiếu "ách" một tiếng, bắt chéo chân, "Việc của Nhạc Nhiên, cậu không định quản sao?"
"Quản thì cũng không gấp gáp liền được." Trong mắt Thẩm Tầm có chút vẻ mất lực, thở ra một hơi, "Tới bây giờ em ấy vẫn chưa kể với tôi đã trải qua những chuyện gì, cũng không chịu thừa nhận mình có bất cứ quan hệ nào với Lý Tư Kiều. Nếu tôi cũng qua đá một cái như Chiêu Phàm, em ấy sẽ nghĩ thế nào? Em ấy không định nói với tôi vì em ấy cảm thấy đây là chuyện xấu của em ấy, là nhược điểm, mà tôi biết được chuyện này từ người khác chỉ càng khiến em ấy xấu hổ mà thôi."
Nghiêm Khiếu ngơ ngác một chút rồi day huyệt thái dương, "Thiệt chứ, mẹ nó cậu nghĩ quá chu đáo luôn á."
"Nói thừa." Thẩm Tầm cười, "Theo đuổi người ta mà, chút chuyện này mà không chu đáo nữa thì người ta chạy mất tôi biết đi đâu khóc đây?"
"Vậy Chiêu Phàm đá Lý Tư Kiều một cái có khiến chuyện này bị lộ không?"
"Không có đâu. Sáng nay thấy cái Chiêu Phàm đối chọi với Lý Tư Kiều là biết có ân oán cá nhân rồi."
Hai người lại nói chuyện một lúc, thấy thời gian không sai biệt lắm mới trở về phòng riêng dùng bữa. Nghiêm Khiếu khoác tay lên vai Thẩm Tầm, vừa vỗ vừa nói, "Lúc nào định chỉnh Lý Tư Kiều thì cứ nói với tôi, tới lúc đó tôi nói với Châu Hoàn một tiếng, để cậu ấy hỗ trợ về mặt luật pháp."
Mày Thẩm Tầm nhíu nhẹ, "Con người Lý Tư Kiều nham hiểm lắm, gần đây cậu cẩn thận chút, tôi sợ nó động thủ với Chiêu Phàm."
~
Hội nghị buổi chiều vẫn là một buổi báo cáo công tác buồn tẻ, ba người Thẩm Tầm ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, trừ Nhạc Nhiên ngồi vô cùng nghiêm túc ra thì mấy viên cảnh sát khác đều gật gà gật ngủ, trong đó Chiêu Phàm là ngủ kì quái nhất.
Thật sự thì Nhạc Nhiên cũng không thích cả ngày nghe báo cáo lắm, nhưng bốn năm sống trong quân doanh đã đem kỷ luật khắc vào máu huyết cậu rồi, mấy cái chuyện xấu như ngủ gật nọ kia cậu tuyệt đối không làm được.
Bởi vậy nên cậu cứ trầm mặc ngồi phát ngốc trên ghế, ánh mắt lại không ngừng quét tới lui khắp nơi, mắt vừa thấy cameraman chuyển ống kính qua bên này thì vỗ đùi Thẩm Tầm, thấp giọng gọi, "Thẩm đội, tỉnh tỉnh!"
Căn bản Thẩm Tầm không thật sự ngủ nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ cậu vừa vỗ vừa gọi như vậy nên xấu tính giả bộ ngủ tiếp, đợi cậu vỗ ba lần kêu ba lần mới mở mắt ra.
Trò này càng chơi càng vui, cứ mấy lần như vậy, Thẩm Tầm dần không thỏa mãn với chuyện chỉ vỗ ba cái.
Có điều mắt thấy ống kính sắp quay tới hàng ghế của mình rồi thì Nhạc Nhiên gấp hẳn lên, dứt khoát nhéo một phát thật mạnh xuống đùi Thẩm Tầm.
Lần này, Thẩm Tầm không tỉnh cũng phải tỉnh:)
Có điều tỉnh một cách rất buồn bực.
Lực tay lính đặc chủng không vừa đâu, Nhạc Nhiên không tự biết được mình dùng lực ít nhiều như nào nhưng Thẩm Tầm đau tới mức xém lọt ghế.
Sau khi ống kính lia đi, Nhạc Nhiên thấy Thẩm Tầm không ngừng xoa xoa lên chỗ bị nhéo thì mới nhỏ giọng hỏi, "Đau à anh?"
Thẩm Tầm nghiêng đầu nhìn cậu, "Em để tôi nhéo một cái thử nhé?"
Nhạc Nhiên hơi dẩu môi, "Tôi cũng không phải cố ý mà, vỗ anh mấy cái anh đều không tỉnh, còn không tỉnh nữa là bị quay trúng đó."
"Vậy ý của Nhiên ca là "Tuy là em đã nhéo anh, nhưng anh phải cảm ơn em"?"
"Cảm ơn thì không cần đâu..."
Thẩm Tầm lại xoa xoa chân, "Không được rồi, đau quá chừng, em phải để tôi nhéo một cái, chứ không tôi nuốt không trôi cục tức này đâu."
Nhạc Nhiên trợn mắt nhìn anh, suy tính hai giây rồi đưa đùi mình qua, "Nhéo đi!"
Thẩm Tầm cười luôn, tay phải vươn ra nhưng lại không nhéo đùi cậu mà chỉ chọt nhẹ bên eo cậu.
Nhạc Nhiên liền một tay che eo một tay che miệng, sợ chính mình sẽ cười thành tiếng mất.
Thẩm Tầm gõ một cái lên trán cậu, nhẹ giọng nói, "Cuối cùng đã cười rồi."
Bên eo là điểm ngứa của cậu, lúc trước khi tập đấu đối kháng vị đội trưởng đội hình trinh hay quan sát tỉ mỉ nào đó kia đã phát hiện ra rồi.
~
Ngày hội nghị đầu tiên kết thúc, Thẩm Tầm từ chối hết các bữa ăn với mấy thị cục khác, sớm cùng Nhạc Nhiên quay về khách sạn. Lúc ăn tối, có mấy lần Nhạc Nhiên muốn nói lại nhịn, Thẩm Tầm cũng không thúc ép cậu, thậm chí còn làm bộ như không chú ý tới cậu đang bất an lo lắng. Anh vẫn chốc chốc lại gắp vài món đồ ăn cho cậu, cùng cậu trò chuyện vu vơ vài câu.
Trước lúc đi ngủ, cuối cùng Nhạc Nhiên đã làm tốt công tác tư tưởng, cả mặt nghiêm trọng ngồi kế bên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, hai tay nắm quần ngủ, ngực phập phồng, "Thẩm đội, em muốn kể với anh một chuyện."
Anh gật gật đầu, "Là chuyện lúc trong quân doanh sao?"
Nhạc Nhiên cắn môi, "Dạ."
Trong phòng ngủ rất yên lặng, Nhạc Nhiên dùng một loại ngữ điệu trầm lắng như nước chảy mà kể lại những chuyện năm ngoái mình đã trải qua. Phần lớn nội dung giống như những gì Nghiêm Khiếu đã điều tra được, nhưng trong đó lại có thêm một chi tiết khiến Thẩm Tầm gắt gao nhíu chặt mày, ánh mắt cũng trở nên âm trầm hơn hẳn.
Nghiêm Khiếu nói, lúc trước khi Lý Tư Kiều theo đuổi Nhạc Nhiên, đã bị Nhạc Nhiên đánh một trận rất nặng.
Nhạc Nhiên lại ủ rũ đầu, ngắt quãng mà nói, Lý Tư Kiều chuốc thuốc cậu, xung quanh còn rất nhiều người giúp đỡ hắn, còn cả người cậu thì mềm nhũn vô lực, thần kinh hoàn toàn mơ hồ, nghe nhìn gì đều không rõ. Quần áo cả người cậu đều bị lột sạch, bị Lý Tư Kiều đè lên, thậm chí hắn còn chạm tới bộ vị tư mật của cậu. Cậu là dựa vào chút thần trí cuối cùng mà liều mạng phản kích, đá được vào chỗ hiểm của Lý Tư Kiều. Nhưng sau đó cậu phải lãnh rất nhiều cái tát, còn bị mấy người xung quanh vây lên đánh, xương cốt nhiều chỗ đứt đoạn, còn có rất nhiều vùng mô mềm bị thương. May mà hôm đó đội đặc cảnh có nhiệm vụ khẩn cấp, Lý Tư Kiều tạm thời bị gọi đi, cậu mới thoát được một kiếp.
Lúc kể lại một đoạn này, giọng Nhạc Nhiên càng lúc càng nhỏ, ngón tay nắm chặt hiện lên cả xương trắng, bả vai cũng run rẩy kịch liệt, lúc nói không nổi nữa thì ngừng lại, trong lúc trầm mặc thật lâu đó cổ họng còn phát ra vài tiếng nức nở bị đè ép.
Thẩm Tầm đi qua ngồi xổm trước mặt cậu, một đầu gối chạm đất, anh ngước nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu, nhẹ giọng nói, "Vết thương vẫn còn sao? Để tôi xem xem."
Nhạc Nhiên hít hít mũi, chậm chậm cởi áo ngủ ra, ngón tay chỉ lên mấy vết bầm, "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa."
Cậu đã từng là quân nhân, từ 16 tuổi bắt đầu nhập ngũ, cả người đều là vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Mấy vết do năm tháng tuổi trẻ miệt mài luyện tập và chiến đấu để lại thì là huân chương, nhưng mấy chỗ bị Lý Tư Kiều và đồng bọn của hắn đánh thì không phải.
Đó là dấu vết của sự sỉ nhục trong linh hồn cậu.
Mà trào phúng hơn là, từ ngày đó trở đi cậu không nhận nhiệm vụ nào nữa, cũng không có vết thương mới nào xuất hiện nữa.
Vì thế mấy cái vết sỉ nhục đó dùng tư thế của kẻ tới sau mà "chiếm cứ" thân thể cậu, không có lúc nào là không giễu võ giương oai.
Ngón tay Thẩm Tầm miết trên mấy vết thương đó, ánh mắt vừa trầm vừa sâu.
Một lúc sau Nhạc Nhiên hít một hơi, bỏ áo xuống che mấy vết xấu xí đó lại, dè dặt nói, "Thẩm đội, anh đừng coi thường em nha..."
"Sẽ không." Thẩm Tầm lập tức đứng dậy, ấn đầu cậu vào bụng mình rồi ôm lấy, vỗ về lên lưng cậu, lẩm bẩm, "Đều qua cả rồi."
Đều qua cả rồi, từ nay về sau, ai cũng không thể vũ nhục em được nữa.
Trong đêm tối, Nhạc Nhiên trằn trọc mất ngủ. Thẩm Tầm rất dễ dàng thấy được giường cậu đang rung rung vang lên từng trận.
Cậu lăn lộn vậy, không biết là vì còn sợ hay là vì khó chịu.
Thẩm Tầm quay người, nhẹ giọng hỏi, "Không ngủ được à?"
Tiếng động ngừng lại, rồi qua hồi lâu cậu mới nói, "Dạ."
"Vẫn đang nghĩ tới Lý Tư Kiều?"
"Không ạ..."
"Vậy là gì?"
Trong đêm tối, tiếng thở nhẹ nhàng của Nhạc Nhiên trôi nổi giữa không trung.
"Em nghĩ không thông, vì sao không có ai đứng ra giúp em nói một câu công bằng cả."
Thẩm Tầm nhớ tới lúc đầu Nghiêm Khiếu đã nói với anh, mấy ngày cuối của Nhạc Nhiên trong quân đội rất thê lương.
"Tất cả mọi người đều nghĩ em thật sự phạm tội cưỡng gian, nhưng em đâu có đâu. Lúc xuất ngũ người người đều vinh quang, lúc gỡ xuống huy hiệu huân chương đồ mọi người đều ôm nhau khóc. Chỉ có em... người gỡ huy hiệu cho em cũng không có."
Nhạc Nhiên ngừng một lát, lại thở dài, "Huân chương, phù hiệu, băng tay, tất cả đều là em tự mình gỡ xuống. Thẩm đội, trong phim không phải đều là đồng đội giúp gỡ xuống sao? Có khi em là người duy nhất, tự mình tháo xuống... Sau đó em đi tìm một cái khay để bỏ xuống, lúc bỏ xong thì cái khay đó chỉ có mỗi huân chương của em, không ai bỏ vô đó nữa cả. Ai cũng không muốn để huân chương của mình chung với một đứa cưỡng gian cả."
Tim Thẩm Tầm đau thắt đến lợi hại.
Đêm tối gặp nhau lần đầu tiên đó, lúc Nhạc Nhiên bị hiểu nhầm là khách làng chơi rồi bị đè lên đất, cậu đã giãy giụa rất kịch liệt.
Hôm nay anh mới hiểu, "khách làng chơi", cái từ này đối với một Nhạc Nhiên bị vu oan tội cưỡng gian mà nói, có bao nhiêu trào phúng chứ.
Nhạc Nhiên không nói gì nữa, nhưng trên giường lại truyền tới mấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Thẩm Tầm lật mền, đi chân trần tới kế giường cậu, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy cả người cậu đang run rẩy, bàn tay thô ráp của anh lau đi vết nước mắt trên mặt cậu, dùng tất cả dịu dàng mà nói, "Ngủ đi, tôi bồi em ngủ."
Theo bản năng mà Nhạc Nhiên túm chặt vạt áo trước mặt mình. Giống như một đứa nhỏ bị người thân bỏ rơi, sau nhiều lần suy sụp cuối cùng đã tìm được một chỗ dựa cho mình.
Đêm khuya, đợi tới lúc Nhạc Nhiên ngủ sâu rồi Thẩm Tầm mới nhẹ nhàng rời giường, dém góc mền kĩ càng cho cậu rồi cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Hiển nhiên là Nghiêm Khiếu đã ngủ rồi, rất không kiên nhẫn nói, "Diss, mẹ nó Thẩm Tầm cậu lại lên cơn điên gì đấy?"
"Tôi đổi ý định rồi." Anh nói.
"Hả? Gì cơ?"
"Chỉnh Lý Tư Kiều."
Nghiêm Khiếu tỉnh liền, giọng nói còn có hơi hưng phấn, "Tính cả tôi nữa, ngày mai tôi gọi điện cho Châu Hoàn liền. Chỉnh như nào, cậu chốt đi."
"Thu thập cả Lương Hoa luôn."
"... Tôi đệt?"
"Muốn chỉnh Lý Tư Kiều, không động tới Lương Hoa không được. Mấy ngày này chúng ta đều hỏi thăm một chút, nhưng không được khinh suất hành động, nhất định phải nắm được một nhược điểm nào đó của Lương Hoa rồi dùng chứng cứ nói chuyện."
./. Hết chương 25./.