Tuy Phù Tang là một cái cây, hắn vẫn cảm thấy thật mệt mỏi.
Khi hắn cho rằng Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên sẽ đánh nhau, họ yêu
nhau, khi hắn cho rằng tình yêu của họ sẽ tiếp tục, họ trở mặt!
Hắn thậm chí còn có chút an ủi bản thân, sau chuyện này, cho dù một ngày hắn chứng kiến hai người giết nhau trên giường cũng sẽ thấy không quá
kinh ngạc.
Trình Tử Xuyên không cho Phù Tang nhiều thời gian rối rắm, bàn tay khẽ
đảo, ném ra lệnh bài Cửu Nguyên: “ Trước khi nàng động thủ, chúng ta
phải tìm được pháp trận truyền tống.”
Pháp trận truyền tống này là do Cửu Nguyên Môn thiết hạ, lực lượng đồng nguyên cùng lệnh bài, rất dễ cảm ứng được.
“ Được.” Mắt thấy hắn vẫn có thể suy nghĩ thanh tỉnh, không có dáng vẻ
thất tình như Phó Diễn Chi, Phù Tang yên tâm hơn một chút.
Mấy ngày sau, Cửu U Môn triệu hồi đệ tử nội môn.
Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại sau khi nhập định, phân phó xong liền một mình đi đến Hỗn Độn biên giới.
Nàng mang một thân sát khí đầy trời, đi lại thuận lợi hơn so với hai
người Trình Tử Xuyên. Nàng muốn đi đến trung tâm biên giới, nói trắng
ra, biên giới này là do con người mở, chỉ cần nghiền nát trung tâm, biên giới sẽ vỡ ra, một lần nữa dung nhập vào trời đất.
Nàng dừng lại trước một ngọn núi, không hiểu sao rất nhiều người tụ tập ở đây, người sau chen lấn lên phía trước.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Lâu Nguyệt Đồng tiện tay kéo một tu sĩ lại để hỏi thăm.
“ Núi biên giới mọc lên, Hỗn Độn hành cung xuất hiện!” Tu sĩ kia chỉ về
một hướng, ấp úng nói, “ Đó là ngọn nguồn của Hỗn Độn biên giới, trong
đó còn có bảo bối trấn giới người xưa lưu lại, chỉ cần khống chế được nó sẽ có thể khống chế toàn bộ Hỗn Độn biên giới. Mọi người đều điên rồi!
Tất cả đều chạy tới đây...”
Hóa ra là vậy.
Không xuất hiện nhiều năm như vậy, hết lần này tới lần khác lại xuất
hiện đúng thời điểm này, là ai làm? Lâu Nguyệt Đồng chưa cần suy nghĩ đã có đáp án.
Trình Tử Xuyên đương nhiên muốn khống chế Hỗn Độn biên giới trước khi
nàng kịp ra tay, đến lúc đó nàng chỉ có thể trở thành cá trong chậu.
Dự định tốt, đáng tiếc không thành công.
Lâu Nguyệt Đồng ném người kia sang một bên, thuận thế đi theo một đoàn
người tiến vào núi, vừa đi qua cửa vào, nàng liền có thêm một tin tức –
thu thập mảnh vụn biên giới.
“ Ồ?” Nàng không đoán được còn có một nhiệm vụ đang chờ.
Từ bố cục đến bài trí của nơi này đều đã vượt qua phạm vi nhân giới, rõ
ràng là có Tiên giới nhúng tay, như vậy bảo bối trấn giới tối thiểu phải là một món tiên khí. Qua nhiều năm như vậy, xem ra món tiên khí kia đã
sinh ra ý thức tự chủ.
Trong nháy mắt, Lâu Nguyệt Đồng đã đoán được tình huống đại khái, nhưng
nàng không xác định được, món tiên khí đó có đứng nguyên một chỗ cho
người ta lấy hay không?
Trầm ngâm một lúc, Lâu Nguyệt Đồng nhếch miệng cười một, tiến về phía trước.
Không đến hai ngày, danh tiếng tiểu ma nữ đã truyền xa. Bất kỳ người nào có mảnh vụn gặp được nàng đều không thể không ngoan ngoãn giao ra, nếu
không sẽ bị bạo lực nghiền ép, mặc kệ thế nào đều cảm thấy hết sức nghẹn khuất. Người muốn phản kháng không phải không có, nhưng họ đều bị nàng
không chút lưu tình giết chết, khác với người khác, nàng tuyệt không để ý đến chuyện bản thân trở thành kẻ thù chung, mỗi ngày đều nghênh ngang
đi dạo, dường như đang chờ người ta tự dâng mình đến cửa.
Tin tức truyền ra, Trình Tử Xuyên đương nhiên cũng biết.
“ Nàng đến.” Phù Tang hạ giọng, một cơn gió thổi qua khiến lá cây kêu sột soạt, “ Không biết khi nào sẽ gặp mặt.”
Trình Tử Xuyên nghe vậy chỉ phủi phủi tay áo, nghiêng đầu nói: “ Sẽ
không. Phù Tang, nơi này cây cỏ khắp nơi, ưu thế của ngươi có thể khuếch đại vô hạn.”
Phù Tang nghe vậy cũng hiểu nhã ý, nhíu mày: “ Ngươi muốn cùng nàng chơi trốn tìm sao?”
Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười: “ Tại sao không thể?”
Sử dụng thủ đoạn này được một, Lâu Nguyệt Đồng liền phát hiện, phàm là
nơi nàng đi tới, nơi đó sẽ không có một bóng người. Đến khi nàng nhận
ra, lãnh ý trên người càng đậm đặc.
Sau đó, tiểu ma nữ lại có thêm một ngoại hiệu – ma cuồng chém cây!
Vì mỗi khi nàng đến một nơi sẽ lập tức hủy diệt toàn bộ cây cối xung
quanh, tu sĩ đang ẩn nấp trên cây cũng bị liên lụy, nói cách khác, không khỏi đến mức gió tanh mưa máu.
Lại về sau, bất kì ai nhìn thấy nàng đều trực tiếp đi đường vòng, không thể trêu vào mà còn không thèm trốn sao?
Thu hồi nguyên thần, Phù Tang nói ra một hướng ý bảo tiểu ma nữ đang từ
bên đó đi đến, Trình Tử Xuyên biết nghe lời quay người đi về hướng ngược lại.
“ Ánh mắt của nàng thật sự là... hận không thể đốt ta thành tro.” Phù Tang vừa đi vừa lắc đầu.
Trình Tử Xuyên lạnh nhạt nói: “ Muốn đốt cũng là đốt ta trước.”
“... Tử Xuyên, ngươi rất có tính giác ngộ.” Phù Tang dở khóc dở cười, “ Ta chỉ sợ khi chạm mặt nàng sẽ không nói hai lời lập tức động thủ.”
Trình Tử Xuyên không quay đầu, hỏi ngược một câu: “ Không làm thế này, chẳng lẽ nàng cũng sẽ không động thủ?”
Phù Tang không phản bác được.
Ngày hôm sau, trò chơi trốn tìm của họ bị cưỡng chế kết thúc, vì tất cả
những tu sĩ có mảnh vụn biên giới trong tay đều cùng một lúc bị truyền
tống tới bên trong Hỗn Độn hành cung, lần gặp mặt này thật vội vàng
khiến họ không kịp chuẩn bị.
“ Ha ha.” Tất cả người ở đây còn chưa kịp phản ứng, Lâu Nguyệt Đồng đã
giật giật khóe miệng, ánh mắt bén nhọn rơi xuống Trình Tử Xuyên, không
nhanh không chậm hỏi, “ Đùa giỡn ta có vui không?”
Trình Tử Xuyên trả lời: “ Nghĩ nhiều rồi.”
“ Nhân gian có câu ‘Kẻ sĩ xa nhau ba hôm cũng có thể thay đổi triệt để’, ta cảm thấy ta nên có cái nhìn mới về ngươi, Trình đạo hữu!” Nàng
nghiến răng nghiến lợi.
Trình Tử Xuyên đáp: “ Ta nhận lời tán dương, chúng ta không quen biết, cảm ơn.”
“ Không quen biết?” Lâu Nguyệt Đồng đưa tay phải ra, móng tay trực tiếp
vạch ra một vết máu lên cổ hắn, sau đó nhướn người khẽ chạm nhẹ lên môi
hắn, chỉ nghe nàng cười cười thì thầm, “ Ta vẫn còn nhớ nhiệt độ nơi
này, ngươi lại dám trở mặt vô tình?”
Trình Tử Xuyên cúi đầu, lặng lẽ nói: “ Trước khi nói những lời này, nàng vẫn nên tản pháp lực trên tay đi.”
Lâu Nguyệt Đồng lạnh mặt, liền thấy hắn bắt lấy tay trái của nàng, cả
người lui về phía sau vài bước, không dấu vết rút lui khỏi vòng vây.
“ Không tệ, không đến nỗi hồ đồ.” Khói đen trên tay Lâu Nguyệt Đồng dần dần tản đi, “ Còn không buông tay?”
Trình Tử Xuyên buông nàng ra: “ Nàng muốn hủy Hỗn Độn biên giới?”
“ Ngươi phải giúp đạo tu? Cũng đúng, nếu không ngươi cũng một thân một
mình phải không, Trình đạo hữu.” Nàng mở miệng một tiếng Trình đạo hữu,
dường như châm biếm mà không phải châm biếm.
Trình Tử Xuyên không cãi cọ cùng nàng: “ Dựa vào thực lực.”
“ Đương nhiên.” Lâu Nguyệt Đồng nhìn về phía Phù Tang, “ Còn có cái cây
nhà ngươi, ta đã không vừa mắt từ lâu, tốt nhất đừng rơi vào tay ta.”
Phù Tang cười lạnh: “ Lợi hại làm sao, Nguyệt ma quân! Đã lợi hại như vậy, tại sao còn phải lợi dụng người khác trốn Thiên đạo?”
Lâu Nguyệt Đồng nhìn hắn, “ à” một tiếng.
Nếu nàng đã dám làm, đương nhiên cũng không để những lời đó trong lòng, nàng biết là được rồi, không cần người khác công nhận.