Tiểu ma nữ và tiểu
biểu đệ cùng nhau vứt bỏ hắn, tiểu tiên nữ Tần Tiêu lại cùng một đội với Trình Diệu, cuối cùng Phó Diễn Chi đành phải quay sang một thiếu niên
tuấn tú tên Hoa Hoa Hóa lúc nào cũng cười hì hì .
Phó Diễn Chi: “ Đạo hữu, tên ngươi thật kỳ quái!”
Hoa Hoa Hóa: “ Đạo huynh không biết đâu, sư phụ ta kể, cái tên bỉ ổi nào đó nuôi sống ta đã đặt tên ta là Hoa Hoa, nhưng cái tên này người khác vừa nghe xong đã cười. Không còn cách nào khác, ta đành phải đổi một chữ
thêm một chữ, như thế vừa không phụ sự khổ tâm của sư phụ, nghe lại bí
hiểm … Đạo huynh, ngươi nói xem có phải ta hết sức cơ trí không?”
“…” Phó Diễn Chi trầm mặc một lúc, “ Ta là người Vẫn Lôi Cung, ngươi ở đâu?”
Hoa Hoa Hóa hào hứng giới thiệu: “ Ta là người Thưởng Hoa phái!”
Phó Diễn Chi kỳ quái: “ Tại sao ta chưa từng nghe qua tên môn phái này?”
“ Mặc dù Thưởng Hoa phái trước mắt chỉ có hai người là ta và sư phụ,
nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành một tu chân phái danh dương thiên hạ!” Hoa Hoa Hóa nắm tay thành quả đấm, thần sắc kích động.
Sau một hồi trao đổi, Phó Diễn Chi sống chết muốn cùng một đội với Hoa Hoa Hóa, giảm thiểu tối đa khả năng bị đồng bọn uy hiếp!
Vòng đầu tiên, Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên, Trình Diệu và Tần Tiêu đều không đi, ngược lại Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa lại đi trước. Trước khi đi, Phó Diễn Chi còn không quên quay sang khẩn cầu Lâu Nguyệt Đồng: “
Trình Diệu coi như xong, nhưng ngươi nhớ dịu dàng một chút với tiểu tiên nữ của ta nha!”
Cũng không biết có phải hai cái người này vận
khí tốt hay không, mặc dù cũng bị công kích đả thương không nhẹ, nhưng
bọn họ hợp tác vô cùng tự nhiên và ăn ý, đối thủ lại không mạnh bằng,
cuối cùng đứng đầu mười hai người đợt một.
Hai người trong một
thời gian ngắn đã có một tình bạn cách mạng, đến bờ bên kia lập tức hộ
pháp cho nhau, thay phiên nhau chữa thương.
Tiếp theo là mười hai người còn lại.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn ra, thực lực của mười hai đội này rõ ràng mạnh hơn
mười hai đội trước rất nhiều, cũng không biết việc này không phải cố ý.
“ Nhảy lên đài sen có vấn đề gì không?” Nàng liếc mắt sang người bên
cạnh, tương lai hắn sẽ trở thành huyết nhân của mình, giúp hắn một chút
cũng không sao cả. Dù sao hắn càng mạnh, huyết nhân tương lai của nàng
sẽ càng hữu dụng.
Trình Tử Xuyên lắc đầu.
Thân hình Lâu
Nguyệt Đồng lóe lên, vừa xuất hiện trên đài sen liền thấy Trình Tử Xuyên lập tức xuất hiện sau đó, không sai chút nào nhẹ nhàng đáp xuống cạnh
nàng.
Rõ ràng là một phế nhân không có tu vi, vậy mà hết lần này
lần khác còn tiêu sái thong dong hơn cả đám tu sĩ kia, Lâu Nguyệt Đồng
cảm thấy hắn làm thần côn là lựa chọn chính xác nhất!
“ Chia ra thế nào?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Hai tay Trình Tử Xuyên mò trên đài sen một lát: “ Ta có thể kiểm soát tốc độ đài sen, đạo hữu có thể chặn được công kích không?”
“ Cái này …” Cảnh giới tu vi của Cổ Phong không phải là thứ tu sĩ phàm
nhân có thể sánh được, trong tình huống này, Lâu Nguyệt Đồng cũng không
thể không cẩn thận ứng phó một chút, “ Thử qua mới biết.”
Trình Tử Xuyên trầm ngâm một lát, nói: “ Nếu đạo hữu tin ta, ngươi công ta thủ.”
“ Được.” Lâu Nguyệt Đồng đáp lại hết sức sảng khoái, lại thêm câu, “ Nếu ta không ứng phó được sẽ ném ngươi xuống.”
Trình Tử Xuyên: “ … Tùy ngươi.”
Hắn khép hai chân, ngồi ngay ngắn trên đài sen, hai mắt lim dim, khuôn mặt
tĩnh lặng, đó là tư thái tu luyện tĩnh tọa của thường nhân. Chỉ thấy hắn xoay tay kết thành một pháp ấn cổ quái, trong thoáng chốc, tất cả mọi
người đều cảm thấy linh khí bốn phía lưu động, lấy khí thể dời núi lấp
biển kéo đến.
Hắn điều khiển đài sen vượt qua những người khác,
ngược lại, những người khác lại cảm thấy linh khí xung quanh bị càn quét sạch sẽ, cực kì khó khăn thuyên chuyển.
“ Trình sư huynh, huynh nhìn người kia…” Tần Tiêu chau mày, khó tin thấp giọng, “ Ta chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy.”
Nàng không nghe thấy Trình Diệu lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy
Trình Diệu lạnh lùng nhìn về phía đó, khuôn mặt có chút đáng sợ. Tần
Tiêu kinh ngạc lui về sau một bước, là đồng môn vài chục năm, nàng vẫn
chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của sư huynh.
Lúc đầu, Trình
Diệu cũng không tin tin tức mà Trình gia đưa đến, nếu Trình Tử Xuyên
không chết, tại sao nhiều năm như vậy mà ngay cả bóng dáng cũng không
thấy? Hắn không tin người Trình Tiện nói là Trình Tử Xuyên, chỉ sợ có
vài người lợi dụng chuyện năm đó gây sóng gió.
Trình gia vốn định tiến vào Cổ Linh Mộ chặn giết Trình Tử Xuyên nhưng cuối cùng không có
Cổ Linh Phù, bí cảnh này cửu tử nhất sinh, Trình gia không thể mất đi
tính mạng của Trình Tiện. Vì thế, tin tức này chỉ nói cho Trình Diệu, có cơ hội phải ra tay, thà giết nhầm chứ không bỏ sót, mà Trình Tiện sẽ ở
ngoài mai phục, phòng khi Trình Diệu không thể ra tay.
Ngay từ
đầu Trình Diệu cũng không để trong lòng, từ nhỏ hắn đã là thiên chi kiêu tử, bất luận là ở Trình gia hay Cửu Nguyên Sơn cũng đều như vậy, kiêu
ngạo đã quen, chỉ nghĩ nếu gặp sẽ thuận tay giết, không gặp được cũng
không sao, không giống đám người Trình Tiện chim sợ cành cong.
Hắn lại không nghĩ bí cảnh này lại đem tất cả mọi người tụ vào một chỗ,
Trình Diệu vừa tiến lên liền nhìn thấy người kia, hắn chợt cảm thấy
hoang đường, một người bình thường không hề có tu vi như vậy mà cũng làm Trình gia hoảng loạn?
Cho tới bây giờ, Trình Tử Xuyên gây động tĩnh lớn như vậy, hắn mới thật sự xem trọng vấn đề.
“ Trình sư huynh? Trình sư huynh?”
Trình Diệu lấy lại tinh thần, lập tức lạnh lùng nói: “ Động thủ đi!”
Hắn vỗ tay về phía trước, trong lòng bàn tay liền hiện lên dấu ấn tinh hỏa: “Chiến Long Tam, thiên viêm phá!” Một luồng hỏa thế hóa thành cự long
gầm thét quanh người hắn, linh khí bạo động làm người trên các tòa sen
khác ào ào chống cự, cự long này vậy mà lại lấy tư thái dữ tợn chưa từng có xuất hiện!
Chiến Long Tam, bí pháp mang uy lực mạnh nhất của Cửu Nguyên Môn.
Trình Tử Xuyên khẽ giương mắt.
“ Ngươi cứ làm việc của ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng cười nhạo một tiếng, “
Hẳn là chưa thấy thần long uy bao giờ đi? Loài bò sát bé tí nhà ngươi
cũng dám kêu gào trước mặt ta!”
Nàng hơi cử động đầu ngón tay,
khói đen hóa thành xiềng xích lao đến quấn quanh thân viêm long, một lát sau, viêm long ngửa mặt lên trời gào thét, bóng dáng tán loạn, hóa
thành tro bụi.
Trình Diệu sắc mặt nghiêm túc, thay đổi chưởng quyền, quát lên: “ Chiến Long Tam, thiên thương trấn!”
Lần này, cự long màu đen xuất hiện, mang chiến khí cuồng bá chống lại xiềng xích bằng khói đen, chỉ là cuối cùng vẫn thất bại, Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên nói: “ Chiến long bí quyết đặt trên tiên giới cũng là công pháp
cực mạnh đấy, tiếc rằng tu vi của ngươi không đủ.”
Toàn bộ không
gian vách núi đều như biến thành chiến trường của hai người bọn họ,
những người khác muốn nhúng tay vào cũng không được.
Đột nhiên,
một đạo sét thoáng hiện, hai người dừng tay trong vài giây, không biết
Trình Diệu nói gì đó, Tần Tiêu gật gật đầu, xuất linh khí chống lại tất
cả những tia sét đánh đến. Sắc mặt Trình Diệu ngày càng lạnh, duỗi tay
nắm chặt, một trường kiếm xuất hiện trên tay hắn.
Kiếm vừa xuất,
ngay cả Cổ Phong cũng phải kinh động: “ Không hổ là Cửu Nguyên Môn, nội
tình thâm hậu, không tiếc cho đệ tử cả một món tiên khí.” Cửu Nguyên
tiên môn truyền thừa ngàn năm, ở tiên giới cũng được coi là có thể lực
lớn, Cổ Phong cũng biết một chút.
Khóe miệng Trình Diệu nhướn
lên, tạo trận pháp, kiếm khí lóe sáng. Tuy hắn không tu kiếm đạo nhưng
lại có thiên phú khủng bố, có thể nói là đại đệ tử đứng đầu, hai mươi
tuổi đã vượt qua những tu sĩ khác mất cả đời mới có thể thoát phàm cảnh, một điểm này đã khiến hắn hơn cả thiên tài Phó Diễn Chi, được tông môn
ưu ái, ban cho một món tiên khí, cũng chính là Xích Hoàng Kiếm hắn đang
cầm trong tay.
Ở Cửu Nguyên Môn, luận về bảo vật, kiếm này chỉ thua duy nhất Tru Tà Kiếm của Thanh gia tiểu sư thúc mà thôi!
Lâu Nguyệt Đồng đang ứng phó đợt sét đánh đầu tiên, gặp phải Xích Hoàng Kiếm, thần sắc cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Linh khí thiên địa như bị chia cắt làm hai phần, một phần của Trình Tử
Xuyên, một phần bị Xích Hoàng Kiếm hút mất, tốc độ của hai đài sen vượt
xa người khác, chạy ngang nhau.
Trình Diệu một kiếm đánh xuống, linh khí cuồn cuộn, hoàn toàn khác xa viêm long vừa rồi!
Đúng lúc đó, lòng bàn tay Trình Tử Xuyên khẽ đảo, sử dụng cơ hội đầu tiên
của Cổ Linh Phù, những thứ sét đánh kia trong nháy mắt biến mất không
thấy gì nữa.
Nếu không phải tình thế khẩn cấp, Lâu Nguyệt Đồng
quả thực muốn bóp cổ hắn, có mỗi ba cơ hội thôi, uổng phí cái rắm a? Vậy đi, đánh ngã đối phương và sang được bờ bên kia trước khi hết ba cơ hội là được!
Nàng đưa tay lên, quanh thân khói đen bành trướng, hóa
thành lá chắn khổng lồ ngăn cản kiếm thế: “ Tư chất của ngươi rất tốt,
nhưng mà … có đúng là của ngươi không?”
Kiếm thế của Trình Diệu hơi chậm lại, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi có ý gì?”
“ Ngươi không phải kiếm tu, vì trong nội tâm của ngươi có bóng ma nên
từng bước nhập tâm ma. Kiếm tâm vô cùng thông minh, vì vậy kiếm của
ngươi không sợ ngươi, chuyện chưa từng có từ trước đến nay!” Lâu Nguyệt
Đồng bỗng cười một tiếng, cổ quái nhẹ giọng nói, “ Nghe đi, kiếm tiên
của ngươi đang gào thét kìa …”
Trình Tử Xuyên nheo mắt, đột nhiên chậm chạp làm một động tác … Hắn đưa tay, vuốt ve sau gáy.
Sắc mặt Trình Diệu kịch biến, một hồi lâu sau cúi đầu nở một nụ cười: “ Là
ngươi, nhất định là ngươi! Quả nhiên ngươi đã trở về…” Hắn nghiến răng
nghiến lợi đọc lên một cái tên, “ Trình! Tử! Xuyên!”
Kiếm quang
biến mất, hai phe cứng đờ, Trình Diệu cầm kiếm chỉ thẳng vào người đang
ngồi ngay ngắn trên đài: “ Ta biết là ngươi! Có bản lĩnh thì đừng trốn
sau nữ nhân!”
Người bị hắn chỉ áo tơ trắng như tuyết, thanh sam
mịt mờ, thanh tú cùng cực, nếu nói Trình Diệu mang ngạo khí, hắn chính
là mang lãnh khí, nhìn như không màng thế sự, nhưng thật ra lại có thể
thất tình tịch diệt, hủy thiên diệt địa!
Hai mắt vô thần chuẩn xác “nhìn” về phía Trình Diệu, Trình Tử Xuyên thờ ơ nói một câu: “ Thật làm người ta thất vọng.”
Người khác nghe không hiểu.
Nhưng Trình Diệu lập tức hiểu - - đoạt căn cốt của ta, thế mà vẫn là phế vật, thật làm người ta thất vọng.
Đợt công kích thứ hai xuất hiện, lần này là đao băng, ánh mắt Trình Diệu trở nên mơ hồ.
“ Được, được, được!” Hắn nói liên tiếp ba từ “ được”, bình tĩnh lại một
cách thần kỳ, “ Chỉ có trình độ khua môi múa mép, ngươi mới là phế vật,
lúc trước lão tổ quyết định quả nhiên không sai.”
Lâu Nguyệt Đồng “ chậc chậc” buông tiếng thở dài, thật không dễ dàng a, kiếp này vậy mà lại còn có người mặt dày hơn cả nàng.
Ít nhất khi nàng làm chuyện xấu sẽ không tìm một đống rác làm cớ che dấu,
việc đó sẽ tổn hại đến tôn nghiêm của một đời nữ ma đầu nàng nha!.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“ Ta không vội lấy lại công đạo.” Trình Tử Xuyên hờ hững, “ Chỉ là mấy
năm nay, ngươi có từng nhớ lại một đôi trưởng bối yêu thương ngươi, có
từng mơ thấy cố nhân không?”
“ Vì sao ta phải mơ thấy họ?” Trình Diệu lạnh lùng nói, “ Ta không làm gì cả.”
Ngăn cản hết trở ngại, Cổ Linh Phù của hai bên đều đã dùng hết, khoảng cách
nhìn có vẻ ngắn kia thật ra lại rất khó chạm đến. Công kích bây giờ đã
không thể cản được nữa, Cổ Phong đương nhiên cũng sẽ không buông tha họ
như vậy.
Mặc dù Trình Diệu và Tần Tiêu đều có Cổ Linh Phù, nhưng vì bọn họ tổ đội nên chỉ có ba lượt tránh né, bây giờ cũng đã dùng hết.
Trong mấy người, Tần Tiêu có vẻ chật vật nhất, ba người còn lại vẫn có thể bảo trì phong độ.
Khi bọn họ sắp đến được bờ bên kia, lớp công kích cuối cùng đã tới, thanh
thế lớn như vậy, còn hơn cả những đợt công kích trước cộng lại.
Trình Diệu nắm chặt Xích Hoàng Kiếm, hai mắt híp lại, không hề che dấu sát ý trong đó.