Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 57:




Hồ phu nhân ở Khôn Ninh cung hai canh giờ liền đi, Lang Hoa khuyên một hồi lâu, cũng không biết bà ta nghe vào bao nhiêu. Ở trong cung dùng điểm tâm ngọt xong, chờ mặt trời giữa trưa vừa qua, liền đi tới Thanh Ninh cung củaTrương thái hậu. Trương thái hậu vẫn rất yêu thích người con dâu Hồ Thiện Tường này, kiếp trước sau khi Hồ Thiện Tường bị phế hậu, Trương thái hậu vẫn che chở nàng, thỉnh thoảng tuyên nàng ở lại Thanh Ninh cung. “Đứa bé ngoan, cũng không biết hoàng thượng làm sao, nhất định là bị hồ ly tinh Tôn thị kia mê hoặc tâm hồn, con rộng lượng, mẫu hậu nhất định sẽ không mặc nó muốn làm gì thì làm.” Thái hậu Trương thị cầm tay Lang Hoa, tỉ mỉ căn dặn. Mấy ngày nay, chuyện phế hậu huyên náo Trương thái hậu cũng nhức đầu không thôi, dưới cái nhìn của bà, Hồ Thiện Tường tuyệt đối so với Tôn thị càng thích hợp vị trí hoàng hậu hơn. Tôn thị yêu mị, chỉ thích hợp làm sủng phi, mà Hồ Thiện Tường hiền đức, xử lý cung vụ thì không hàm hồ, có nàng chiếm vị trí hoàng hậu vừa vặn có thể áp chế lại Tôn thị kiêu ngạo. Bây giờ trong hậu cung có ba phái, hoàng hậu cùng Tôn thị thành một phái, phi tần khác không được sủng ái xem như là một phái, cách cục như vậy vừa vặn. “Đa tạ mẫu hậu.” Lang Hoa thuận thế ngồi vào một bên khác của thái hậu: “Mẫu hậu, đoạn thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nô tì từ lâu không dám lại đòi hỏi cái gì, chỉ hy vọng mình có thể cố gắng che chở Thuận Đức cùng Vĩnh Thanh lớn lên.” Trương thái hậu bùi ngùi thở dài, một cái tâm nguyện nho nhỏ ở trong hoàng cung nguy cơ tứ phía này cũng không phải là chuyện đơn giản. “Nói tới Thuận Đức, nô tì còn chưa thỉnh tội với mẫu hậu.” Lang Hoa đột nhiên quỳ xuống, đem mặt chôn thật sâu xuống. Thái hậu cả kinh, gọi lớn ma ma bên người dìu nàng đứng dậy: “Làm sao?” Lang Hoa thuận thế đứng lên, lần này nói: “Vì nhũ mẫu của Thuận Đức nói năng lỗ mãng, bị nô tì đuổi về thượng cung cục, Thiện Tường biết bà ta là người ở bên cạnh mẫu hậu, không giống với cung tỳ khác, thế nhưng Thường thị khắp nơi chống đối nô tì, còn vài lần mang ra tên tuổi thái hậu muốn lấy thế đè người, nô tì không muốn thái hậu hiền minh lại bị hủy ở trong mấy câu nói của bà ta, liền cả gan đuổi bà ta về thượng cung cục.” “Có chuyện như vậy?” Trương thái hậu liếc mắt. “Nô tì không dám lừa gạt thái hậu.” Lang Hoa nói, trên mặt dẫn theo chút vẻ u sầu: “Ngay cả cung nữ cũng nghe được chút tiếng gió, ngay cả nô tì đây là hoàng hậu cũng không để ở trong mắt.” Trương thái hậu suy nghĩ một chút, theo tính khí của Hồ Thiện Tường, có thể đem cung nữ trực tiếp đuổi về thượng cung cục, nói vậy phát sinh chuyện rất nghiêm trọng, nhân tiện nói: “Thường thị tuy là người đi ra từ cung của ai gia, thế nhưng coi rẻ hoàng hậu là tội chết, căn bản không cần tha thứ, con là hoàng hậu, xử trí một cung nhân phạm lỗi chớ đến thỉnh tội như vậy. Ngày khác ai gia lại tuyển một người bản phận thành thật một chút đưa đi.” Vừa dứt lời, nghe bên ngoài âm thanh huyên nháo từ xa đến gần, lông mày thái hậu dần dần cau lên: “Bên ngoài là xảy ra chuyện gì? Mau mau đi nhìn một cái.” Đứng bên người thái hậu là một cung nữ phúc phúc thân, đang chuẩn bị đi ra ngoài kiểm tra, kết quả không nghĩ tới nhưng là Tuyên Tông mặt đầy tức giận đi tới, nhìn thấy Lang Hoa hắn dương tay tát tai một cái, tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc: “Hoàng hậu, tiện nhân ngươi lại dám hạ độc với Triêu Xu!” Thái hậu bị kinh biến này sợ hết hồn, mặt đều trắng. Lang Hoa chịu một cái tát này, nhất thời cảm thấy nửa bên mặt đau rát, khóe miệng nàng chậm rãi cong lên, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn từ làn môi tràn ra: “Hoàng thượng đang nói bậy gì đó?” Mặt Tuyên Tông như sương lạnh, giận dữ hét: “Nói bậy? Ngươi phái người hạ độc trong đồ ăn của Triêu Xu, chẳng lẽ còn muốn chống chế sao?” Hai con mắt Lang Hoa khẽ nâng, cười lạnh nói: “Hạ độc? Hoàng thượng khí thế hùng hổ như vậy chạy tới, là Tôn thị đã đi về cõi tiên sao?” Tuyên Tông sững sờ, lập tức không ngừng gật đầu, lạnh lùng nói: “Nhìn đi, bộ mặt thật của ngươi cuối cùng cũng coi như lộ ra, may Triêu Xu phúc khí lớn, chỉ bị tổn thương thân thể, bằng không coi như là tru giết toàn tộc ngươi cũng không thể giải mối hận trong lòngtrẫm.” Bị thương thân thể? Nàng nếu như thật sự ra tay, liền không phải chỉ bị thương thân thể đơn giản như vậy! Lang Hoa cùng Tuyên Tông nhìn thẳng lẫn nhau hồi lâu, thái hậu cuối cùng cũng coi như là không nhịn được, cả giận nói: “Hoàng đế đến trong cung ai gia, cũng không thỉnh an với ai gia, càng không có nửa câu thăm hỏi. Không có đem chuyện Tôn thị giải thích nửa câu, trực tiếp liền không phân tốt xấu liền động thủ với hoàng hậu, cái khác liền không nói nhiều, ai gia chỉ muốn hỏi hoàng đế một câu, sự tình đã điều tra xong sao? Hoàng đế thật xác định là hoàng hậu gây nên?” Con trai này của bà ngàn tốt vạn được, chỉ có như thế, chính là quá sủng tin Tôn thị, đụng vào chuyện Tôn thị, hoàng đế bình thường xử lý triều chính quả đoán, thánh minh đã không thấy tăm hơi. Tuyên Tông chỉ vào Lang Hoa nói: “Cả trong cung chỉ có ả đối với Triêu Xu hận thấu xương, không phải ả là ai?” Lang Hoa trả lời: “Hoàng thượng luôn miệng nói là nô tì hại Tôn quý phi, rồi lại không bỏ ra nổi chứng cứ nô tì mưu hại Tôn quý phi, nô tì cũng có thể nói hoàng thượng vì thay đổi vị trí cho Tôn quý phi, ý đồ vu hại nô tì!” “Hồ Thiện Tường ngươi thật là to gan!” Hai người cũng không thoái nhượng, nhất thời để cục diện rơi vào cục diện bế tắc. Thái hậu vuốt trán: “Hoàng đế hoàng hậu, các ngươi ngồi xuống trước, hoàng đế cố gắng nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện đi.” Cung nữ mang lên chén trà nhỏ, lại cầm một cái trứng gà cho Lang Hoa xoa mặt, Tuyên Tông uống một hớp, tâm tình cũng trấn định lại, nhưng ánh mắt nhìn Lang Hoa vẫn lạnh lùng: “Trẫm hôm nay đi Vạn An cung bồi Triêu Xu cùng dùng bữa. Không nghĩ tới chỉ dùng một chút, Triêu Xu liền phun một ngụm máu, trẫm lập tức tuyên thái y, nói là trúng độc.” “Trúng độc gì? Độc vật là hạ ở nơi nào? Có chứng cứ gì nói là hoàng hậu hạ?” Thái hậu hỏi. Tuyên Tông sững sờ, chậm rãi lắc lắc đầu. Lúc đó hắn chỉ nghe một cung nữ đang nói chuyện hoàng hậu đem Triêu Xu cấm túc, không biết làm sao, lại vọt thẳng đến Khôn Ninh cung để hỏi rõ ràng. Ai nghĩ đến lại để hắn cho vồ hụt, trong lòng nổi giận đùng đùng, nghe nói hoàng hậu đến trong Thanh Ninh cung rồi, hắn theo bản năng liền cho rằng là hoàng hậu có tật giật mình chạy tới tìm viện binh. “Hoàng đế, ngươi…” Lần này liền thái hậu cũng không có lời gì để nói. Chỉ là suy đoán liền như vậy vu hại một quốc gia chi mẫu, nếu như làm lớn, Tuyên Tông lại sẽ bị ngự sử dâng tấu. Có thể khẳng định chính là Lang Hoa căn bản cũng không có đi hại Tôn thị, trong đầu nguyên chủ cũng không có ký ức sai người mưu hại Tôn thị. Phi tần trong hậu cung muốn dồn Tôn thị vào chỗ chết người đếm không xuể. Lang Hoa cảm thấy, có khả năng nhất chính là Tôn thị không thể chờ đợi được nữa muốn đem Lang Hoa kéo xuống hậu vị, tự biên tự diễn như thế. Lang Hoa chân thành đi tới trước mặt Tuyên Tông, quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Thỉnh hoàng thượng đem sự tình giao cho nô tì, nô tì nhất định sẽ tra rõ ràng, cho nô tì một minh bạch cũng còn Tôn muội muội một công đạo.” “Còn có cái gì để tra, mẫu hậu, chuyện lần này khẳng định liên quan tới hoàng hậu, trẫm nhất định phải phế hậu!” Tuyên Tông tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn đem nàng phế bỏ, coi như là chụp lên cái tội có lẽ cũng không nguyện bỏ qua. Lang Hoa cười gằn trong lòng, lẫm nhiên nói: “Hoàng thượng, vợ chồng chúng ta nhiều năm, hoàng thượng chẳng lẽ còn không hiểu nô tì, đừng nói nô tì căn bản sẽ không đi hại Tôn thị, coi như hãm hại, cũng không sẽ ở thời gian mấu chốt này. Thế nhân đều biết hoàng thượng muốn phế bỏ nô tì, lẽ nào nô tì còn có thể đưa nhược điểm của mình cho hoàng thượng làm lý do quang minh chính đại phế hậu sao?” Tuyên Tông cười gằn: “Trẫm xác thực không hiểu ngươi, ngươi nói ngươi không có hại Triêu Xu, vậy tại sao phải cấm túc nàng?” “Cấm túc? Nô tì khi nào cấm túc quý phi? Lẽ nào nàng ta không có nói với hoàng thượng nói rõ ràng sao? Trên người Tôn thị thường có bệnh vặt, nhưng nàng ta còn muốn mỗi ngày đến thỉnh an bổn cung, bổn cung nhìn không đành lòng, liền hạ lệnh để trước khi quý phi khỏi hẳn đừng trở lại thỉnh an.” Trong lòng Tuyên Tông đúng là không hề có Hồ Thiện Tường một chút nào, phàm trong lòng hắn có một chút vị trí cho Hồ Thiện Tường, ở tình huống không hề chứng cứ, thì hắn sẽ không chỉ một mực tin tưởng một mình Tôn Triêu Xu! Lang Hoa đối với thái hậu khấu thi lễ: “Thỉnh thái hậu minh giám, nô tì không có hại Tôn thị.” So với Tuyên Tông, Trương thái hậu cũng ở bên trong tầng tầng phi tần giết ra khỏi trùng vây, hậu cung hiểm ác bà càng rõ ràng. Dựa vào Trương thái hậu so với cùng cãi nhau với Tuyên Tông thì được việc hơn! Sắc mặt thái hậu nghiêm túc, vén quần áo lên, lạnh lùng nói: “Đi Vạn An cung.” Mọi người ngồi kiệu liễn đi qua, trong Vạn An cung, cung nữ cùng thái y đều mỗi người quản lí chức vụ của mình, nhìn thấy bọn họ đến rồi, đầu tiên là thỉnh an, lại lập tức đi gọi Tôn thị đang nằm trên giường ngồi lên, Tuyên Tông cũng đi vào theo. Thái hậu ngồi trên ghế thái sư, nhắm mắt, hỏi: “Thái y, quý phi đến cùng trúng độc gì?” Thái y quỳ xuống trả lời: “Hồi thái hậu, là liên hương đậu khấu, thế nhưng lượng không lớn, uống hai thang thuốc liền có thể khỏe lại.” Thái hậu nghe vậy lông mày cau càng chặt hơn vừa nãy: “Độc kia là hạ ở nơi nào?” Cung nữ thiếp thân của Tôn Triêu Xu lên tiếng nói: “Là hạ trong một món ăn nương nương yêu thích nhất—— bên trong bánh lưu ly thủy tinh* (thạch râu cao trong).” Thái hậu mở mắt, bà quét bàn ăn cách đó không xa một vòng, món ăn trên bàn vẫn không có dọn đi: “Những món ăn khác có bị bỏ thuốc không?” Cung nữ lắc đầu một cái. Ánh mắt thái hậu dời về phía Lang Hoa, lạnh nhạt nói: “Hoàng hậu, con thấy thế nào?” Lang Hoa trả lời: “Người hạ độc vô cùng hiểu rõ yêu thích của Tôn quý phi, biết chỉ cần hạ vào món ăn này liền có thể được chuyện.” Thái hậu gật đầu: “Còn gì nữa không?” “Người hạ độc cũng không muốn dồn Tôn quý phi vào chỗ chết.” Nếu như đúng là tử địch hạ độc, Tôn quý phi còn có thể có cơ hội khuyến khích Tuyên Tông phế hậu à? Đang lúc này, Tôn thị trúng độc bị Tuyên Tông ôm ra, nàng ta mặc một thân cung trang màu phấn nhạt, trên mặt không tô son bột nước, nhìn vô cùng tiều tụy, ba ngàn tóc đen chỉ dùng một trâm dương chi nạm vàng dính hồng ngọc* búi lên, nàng ta như chim nhỏ nép vào người, cuộn mình ở trong lồng ngực Tuyên Tông, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương hiền lành với người ngoài, đối với thiếp thân tốt vô cùng, sao sẽ mưu hại nô tì, hoàng thượng thực sự là oan uổng hoàng hậu nương nương.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.