Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 54:




Hoàng gia kiêng kỵ nhất chính là tàn tật, chuyện này so với sinh đôi nhi tử còn nghiêm trọng hơn, sinh đôi còn có thể đi một lưu một, thế nhưng sinh ra đứa bé tàn tật, vậy thì là trời cao trừng phạt, là sỉ nhục của hoàng gia! Tay chân tàn tật hay còn có thể sinh ra được, nhưng Lưu Nga sinh ra một người mù! Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Nga coi như muốn giấu cũng không che giấu nổi, phi tần trong cung không thiếu người có thế lực cường đại, nói thí dụ như Thẩm tài tử mới vừa vào cung chưa đến mấy năm, là cháu gái tể tướng, nếu như nàng ta không có chút thủ đoạn, sao có thể làm cho đại thần cả triều chọn nàng ta làm hoàng hậu? Lưu Nga vừa té xỉu, Thẩm thị liền thu được tin tức: “Ha ha ha ha! Ngay cả ông trời đều giúp ta, Lưu Nga lại sinh ra đứa thiên tàn, coi như sinh ra đứa phá phách đều hơn đứa này cả trăm lần! Quả nhiên Lưu Nga làm bậy quá nhiều, ngay cả ông trời đều nhìn không được!” Loại bê bối này một khi truyền ra ngoài, coi như hoàng thượng muốn thiên vị, đại thần cả triều có thể chịu? Một ngụm nước miếng của bách tính Đại Tống liền có thể đem chôn sống Lưu Nga! Thẩm thị tại chỗ đánh nhịp, để thủ hạ nhanh chóng đem chuyện này truyền đi, nàng ta đã không lo được nữa, coi như biết bây giờ làm tất cả chỉ làm áo cưới cho người khác, nàng ta cũng không muốn để Lưu Nga dễ chịu! Nàng ta mười sáu tuổi vào cung, hiện nay đã hơn hai mươi tuổi, tuổi thanh xuân của nàng ta đều chôn vùi ở tòa thâm cung này, nàng ta xui xẻo, thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời đều vượt qua dưới bóng tối của Lưu Nga. Lúc trước khi Lưu Nga té xỉu, Thường Đức cung cũng đã có mấy nô tài lắm miệng đem sự tình nửa úp nửa mở truyền ra ngoài, bởi vì có Thẩm thị ra tay, sự tình nhất thời đã đi theo phương hướng không thể ngăn cản lại nữa. Chờ khi Chân Tông nghe được, hắn khiếp sợ không thôi, khi phục hồi tinh thần lại, muốn ngăn lại lời đồn đãi, trên căn bản toàn bộ hoàng cung đều đã biết hết rồi, Chân Tông lập tức hạ lệnh, để người trong cung cấm khẩu, sự tình không thể nghịch chuyển, nhưng muốn cố gắng cứu vãn tổn thất lớn nhất. Thời điểm Lưu Nga tỉnh lại, còn không biết bên ngoài đã xảy ra biến hóa như thế nào, nàng ta vẫn bình thường như thế, cười rời giường, nói với Ngưng Lộ: “Ôm tiểu hoàng tử đến.” “Nương nương.” Lòng Ngưng Lộ có chút hoảng, vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Nga trước khi ngất đi nàng ta còn nhớ, nàng ta vẫn thủ ở trong điện, nàng ta còn tưởng rằng sau khi Lưu Nga tỉnh lại, sẽ không chịu được đả kích tự hành hạ bản thân, vạn vạn không nghĩ tới Lưu Nga lại sẽ bình tĩnh như vậy. Lưu Nga rất ôn nhu nói: “Đi thôi, ta muốn nhìn đứa bé, sau khi sinh nó ra, ta vẫn không có nhìn nó thật kỹ.” Ngưng Lộ lo sợ bất an đi sườn điện ôm đứa bé tới, cẩn thận từ từ ôm lấy đưa cho Lưu Nga, Lưu Nga ôm đứa bé, hôn cái trán đứa bé một cái, nhẹ nhàng rung rung đứa bé, tình cảnh cảm động như vậy, Ngưng Lộ không khỏi mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ, ông trời tàn nhẫn biết bao, để tiểu chủ nhân gặp chuyện như vậy. Lưu Nga cùng đứa bé nói chuyện một lúc, lại sai Ngưng Lộ đi ra, nói nàng ta muốn ở lại cùng đứa bé. Ngưng Lộ do dự một chút, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Lưu Nga, thoáng yên tâm lui ra tẩm điện. Nhưng có một câu nói gọi là ‘yên tĩnh trước bão táp’, có lúc, thỉnh thoảng bình tĩnh là đáng sợ nhất! Lưu Nga từ khi mang thai tới nay, liền chịu phải nhiều chuyện, kích thích lớn nhỏ không giống nhau, Lưu Nga cố dùng hết sức lực sinh ra đứa bé, vốn đang cho rằng hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, có nhi tử, dù Lý thị cùng Đái thị coi như liên thủ lại thì thế nào, không phải vẫn là bại tướng dưới tay nàng ta sao? Kết quả… Ông trời, nếu như đây là một cơn ác mộng, xin hãy cho nàng ta nhanh tỉnh lại đi! Lưu Nga đặt con lên giường, đứa bé còn đang ngủ, miệng nhỏ chu chu, điểm này rất giống Chân Tông. Lưu Nga quỷ thần xui khiến đem hai tay đặt ở trên cổ đứa bé, từ từ chậm rãi dùng sức. Vào lúc này Chân Tông đang tiến vào điện. “Lưu Nga!!” Chân Tông quả thực không tin những gì mình nhìn thấy, tuy rằng xảy ra chuyện như vậy, đứa bé này khẳng định là phế bỏ, thế nhưng Chân Tông căn bản cũng không có nghĩ tới muốn giết nó! Con mắt của nó không nhìn thấy, cho nên nhiều nhất chỉ là một vương gia, sau đó vinh dưỡng, hắn hỏi qua thái y, sau khi cẩn thận kiểm tra, thái y nói là trước khi Lưu Nga mang thai uống quá nhiều thứ không nên ăn, có thể mang thai vốn là có phúc ba đời, kết quả thời điểm Lưu Nga mang thai thật giống không một chút nào yên tĩnh, tâm tình lên xuống phập phồng, dẫn đến các loại tạp thuốc trong cơ thể phát tác, trực tiếp truyền vào trong cơ thể tiểu hoàng tử, ảnh hưởng thị giác của đứa bé. Rõ ràng là Lưu Nga tạo nghiệt, nàng ta dựa vào cái gì đi giết con trai của hắn! Chân Tông ba bước thành hai bước đi tới, cướp tiểu hoàng tử từ trong tay Lưu Nga, sắc mặt tiểu hoàng tử đã có chút xanh lên, trong lòng Chân Tông bỗng dưng tê rần, lập tức đem đứa bé giao cho thái y. “Hoàng thượng muốn đích thân động thủ thật sao? Cũng được, cha cùng mẫu thân đưa nó ra đi, hi vọng đời sau nó đừng làm con trai của ta nữa.” Lưu Nga cười đến vô cùng ôn nhu. Chân Tông nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên nâng tay lên, tát Lưu Nga một cái: “Nó là nhi tử của ngươi, nhi tử ngươi hoài thai mười tháng mới sinh ra được!” Lưu Nga bị hắn đánh cho lảo đảo một cái, ngã ở trên cái bàn tròn, trà cụ trên bàn bị nàng ta hất xuống đất, vang lên một chuỗi “lẻng xẻng lanh canh”. Lưu Nga ngơ ngác sững sờ nhìn Chân Tông, đột nhiên cười khanh khách lên: “Nhi tử! Nhi tử của ta là người mù, nhi tử Lưu Nga ta lại là người mù! Nếu như truyền đi, đời ta liền phá huỷ!” “Ngươi điên rồi, ngươi đúng là điên rồi!” Chân Tông nhụt chí đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa một cái lược ngọc, đã từng hắn dùng cái lược này chải đầu cho Lưu Nga, ba ngàn sợi tóc như mực, giai nhân tựa ở trong lòng hắn cười tươi như hoa. Đẹp như vậy, nét cười của nàng ôn nhu, tuyệt đối không phải là người trước mắt này, trên mặt mang theo giống nụ cười nhã nhặn như đúc, đáy lòng, nhưng tàn nhẫn như ma. “Ngươi làm sao sẽ biến thành như vậy?” Tiếng nói Chân Tông khàn khàn, câu nói này, hắn vẫn muốn hỏi. “Ta xưa nay đều như vậy, chỉ là hoàng thượng vẫn không có nhìn rõ ta mà thôi.” Sắc mặt Lưu Nga dần dần bình tĩnh lại, nàng ta hít sâu một hơi, nói: “Mười lăm tuổi ta đem hết thảy đều cho hoàng thượng, nhưng hoàng thượng cho ta cái gì? Là hai mươi năm trốn đằng đông nấp đằng tây, tháng ngày lén lén lút lút! Vào cung, ta cho rằng ta có thể vĩnh viễn ở cùng với ngài, tâm Lưu Nga không lớn, chỉ là muốn cùng người mình yêu trải qua một đời, nhưng trong cung nhiều phụ nữ như vậy, ngài hôm nay đến trong cung ta, ngày mai liền muốn đi trong cung một người phụ nữ khác. Ta không phải thê tử của hoàng thượng, ta chỉ là thiếp, ta không cách nào ngăn cản hoàng thượng đi sủng hạnh bất luận người phụ nữ nào. Đã từng muốn ích kỷ để hoàng thượng chuyên sủng một mình ta, chỉ là vừa mới thăm dò một câu, hoàng thượng liền nói ‘hậu cung an bình, tiền triều mới có thể ít chuyện phiền lòng’. Chính là câu này, ta không dám lại muốn cầu hoàng thượng độc sủng một mình ta, bởi vì ta không muốn để cho hoàng thượng mỗi ngày bị triều chính phiền lòng, thế nhưng trong cung âm mưu quỷ kế rất nhiều, căn bản không thể phòng hoài, ta không muốn đấu cũng phải đấu, không muốn tranh cũng phải tranh. Sau đó, Quách hoàng hậu chết rồi, hoàng thượng nói, muốn sắc phong ta làm hoàng hậu, ngài biết ta vui vẻ tới cỡ nào không? Nhưng tất cả, đều chỉ là một giấc mộng mà thôi, liền bởi vì ta không có nhi tử, gia thế cũng không được, cho nên đại thần của ngài liền muốn để ngài lập một người phụ nữ khác làm hoàng hậu. Ta không cam lòng, giúp đỡ Lý thị lên, làm cho nàng thay ta sinh nhi tử. Kết quả ông trời lại làm cho ta có nhi tử của mình, khi đang mang thai, Lý thị sinh nhi tử, ta nhìn ngài, vui vẻ như vậy, ngài mỗi ngày đến xem đứa bé kia, đến xem Lý thị, sau đó đi tới cung của Đái thị cùng các phi tần khác, nhưng dần dần không trở lại xem ta. Tim ta càng ngày càng hoảng, nhất cử nhất động của hoàng thượng, không thể nghi ngờ là tỏ rõ một kết quả, ta thất sủng. Một người phụ nữ thất sủng sẽ làm ra chuyện gì, hoàng thượng đã sớm biết.” Chân Tông nắm chặt nắm đấm: “… Ta… Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy một tiên nữ, nàng nói nhi tử của ngươi mới là quân chủ đời tiếp theo, ta nghĩ, ngược lại tương lai hết thảy đều là của mẹ con các ngươi, hiện tại không ngại liền đối với mẹ con Lý thị tốt một chút. Ta cũng không phải là không muốn đến thăm ngươi, chỉ là ta không cách nào đối mặt với con trai trong bụng ngươi, nó là quân vương đời tiếp theo, ta…” Lưu Nga cười gằn: “Một giấc mơ? Loại chuyện hoang đường này ngài cũng tin tưởng? Triệu Hằng, chỉ vì như vậy phải không? Ngài lẽ nào sẽ không có động tâm với Lý thị?” Đã từng, trước đây khi Chân Tông chưa có đăng cơ, Lưu Nga thỉnh thoảng gọi hắn như thế, Triệu Hằng, Triệu Hằng… Tình cảm của hai người tuy rằng không thấy được ánh sáng, thế nhưng so với phu thê còn thân mật hơn, tất cả năm đó rõ ràng trước mắt, bây giờ cũng đã cảnh còn người mất. Chân Tông ngượng ngùng không ngớt, Lưu Nga trào phúng nói: “Nhìn đi, ta ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn để cho người ta đem thứ ta coi trọng nhất cướp đi.” Chân Tông không có nói tiếp nữa, nghe thấy Lưu Nga một phen bộc bạch, hắn đã không lời nào để nói, hắn vẫn cho Lưu Nga là người hiểu rõ hắn, tâm ý hai người tương thông, lại không nghĩ rằng, giữa hắn cùng Lưu Nga, tồn tại nhiều thứ như vậy. Trong điện yên lặng khiến người ta sợ sệt, Chân Tông nhìn Lưu Nga, tâm chậm rãi chìm xuống dưới, Lưu Nga nhìn chung quanh trong điện, một viên ngói một viên gạch, mỗi cảnh một vật: “Triệu Hằng, nơi này có phải rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến lòng người phát lạnh?” Lưu Nga than thở: “Mà khi ta tiến cung một khắc đó, lòng liền lạnh.” Chốc lát sau đó, thái y đi qua bẩm báo, tiểu hoàng tử đã đi rồi. Kỳ thực coi như Lưu Nga không động thủ, tiểu hoàng tử cũng không nhất định có thể bình an lớn lên, hiện tại, tiểu hoàng tử ở vẫn không có bất kỳ trí nhớ gì liền rời khỏi, không có thống khổ, không có oán hận, không có nhiễm phải dơ bẩn cùng ô uế nơi trần thế, điều này có lẽ cũng là may mắn. Lưu Nga không nhịn được rơi lệ xuống: “Đi rồi cũng được, dù sao cũng còn hơn lưu lại nơi thế gian này, tốt hơn nhiều khi bị thế nhân khinh thường.” Nàng ta đột nhiên quỳ xuống: “Nô tì thỉnh cầu đi Tam Thanh quan thanh tu, chuộc lấy tội nghiệt.” Đem câu này nói ra, Lưu Nga phát hiện trong lòng của mình lại có một cảm giác ung dung, bình thản. Bị nhốt ở trong hoàng cung, tâm trí lạc lối, làm cho nàng ta làm ra rất nhiều chuyện trái với lương tâm, ngay cả nhi tử của mình đều bị chính mình hại chết… Bây giờ, cũng chỉ có ở trước phật đường sám hối, dùng nửa cuối cuộc đời, chuộc lại tội nghiệt nàng ta đã gây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.