*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Dương thị chung quy không có lấy được bí phương sinh con mà nàng ta tâm tâm niệm niệm liền bị Lưu Nga “mời” đi ra ngoài.
Lưu Nga biết trong điện của nàng ta có người của Chân Tông, đây chính là diễn trò cho Chân Tông xem, hiện tại lập tức cùng Dương thị trở mặt nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi, biện pháp tốt nhất chính là từng chút từng chút đem mâu thuẫn giữa các nàng bày ra cho tất cả mọi người xem, ở trong mắt tất cả mọi người thời điểm hai người bọn họ không thể là đồng minh thì cùng Dương thị một đao cắt đứt.
Chỉ là bây giờ, nàng ta vẫn phải nói với Chân Tông gì đó, bỏ đi nghi hoặc của hắn.
Dương thị bị người đuổi ra Thường Đức cung, trước khi đi hung tợn quát cửa cung Thường Đức cung một câu, quyết định, nhất định phải làm cho Lưu Nga hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
“Ai u, vẫn là nơi này của muội muội thanh tĩnh.” Đái thị vô cùng quen thuộc đi tới, ngồi ở trên giường lớn bên cửa sổ, tự mình rót chén trà, tất cả khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười: “Muội muội có biết, hôm nay ngự hoa viên có bao nhiêu náo nhiệt!”
Lang Hoa lột một múi cam đưa cho nàng, cười hỏi: “Muội ngày nào cũng đều ở trong cung trông con, làm sao biết được, tỷ tỷ nhanh nói cho muội biết đi.”
Đái thị nở nụ cười, lúc này mới đem đầu đuôi sự tình nói cho nàng.
Đêm qua Dương thị mặc một thân cẩm y lụa mỏng, đứng trong vườn hoa hồng của ngự hoa viên, vừa hát vừa nhảy múa, vừa lúc Chân Tông đi ngang qua nhìn thấy.
Minh nguyệt sáng trong, mỹ nhân như họa, bề ngoài Dương thị vốn không kém, lúc này lại hết sức câu dẫn, Dương thị biết Chân Tông yêu thích Lưu Nga như vậy, cho nên nhất cử nhất động ngày hôm qua của Dương thị đều mô phỏng theo Lưu Nga, trang dung tinh xảo cùng quần áo đẹp đẽ đem ba phần mị sắc trước kia phát huy đến cực hạn, thêm vào nàng ta chọn bộ y phục kia vô cùng tốt, gió vừa thổi, làn váy tung bay, nhìn như tiên khí bay bay, đêm đó Chân Tông liền ngủ ở trong cung Dương thị.
Dương thị vì tranh sủng có thể coi là bình sứt không sợ mẻ.
Vốn dĩ Chân Tông dự định đi tới cung Đái thị, kết quả bị Dương thị nửa đường câu mất, còn có, vườn hoa hồng kia nhưng là nơi Lưu Nga thích nhất, tối hôm qua mỗi tiếng nói cử động của Dương thị còn mô phỏng giống hệt Lưu Nga…
Cướp người của Đái thị, đánh vào mặt Lưu Nga, lần này Dương thị đem hai người nắm quyền trong cung đều đắc tội triệt để rồi!
Có điều đám phụ nữ hậu cung muốn tìm bất mãn kia không quan tâm những chuyện đó, các nàng nhìn thấy chính là Dương thị thành công thị tẩm, mặc kệ nàng ta dùng thủ đoạn gì, tốt xấu nàng ta còn ăn được thịt, không phải sao? Cho nên những phụ nữ khác liền học theo răm rắp, khoác áo mỏng manh liền đi hoa viên, liền ngóng trông Chân Tông đi ngang qua, có thể lôi kéo đi với mình.
Đái thị nhìn phương hướng phía Tây nhấc cằm lên: “Nếu để cho bên kia biết tỷ muội tốt của mình lần này lại mượn gió đông của nàng ta mới được chuyện tốt, không biết sắc mặt sẽ ra sao.”
Tính khí Lưu Nga sau khi đã hoài thai, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
“Chỉ sợ là đang tức giận.” Lang Hoa thầm nghĩ đến một chuyện, cười đến càng hài lòng.
Thai này của Lưu Nga tuy rằng nhìn rất ổn, thế nhưng nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc trước mỗi lần sau khi Lưu Nga nổi giận, nàng có thể nhận ra được sắc mặt Lưu Nga tái nhợt, thân thể dường như là bị lấy sạch hơi sức vậy, Lang Hoa luôn cảm thấy có vấn đề gì đó, có điều hiện tại nàng không có cơ hội có thể nhìn thấy Lưu Nga, trong thời gian ngắn cũng không xác định được.
Chỉ là, thời điểm phụ nữ mang thai tối kỵ tâm tình táo bạo, phải duy trì tâm trạng vui vẻ, Lưu Nga mang thai này, liền năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, tâm tình thỉnh thoảng lên voi xuống chó, coi như đứa bé của nàng ta không thành vấn đề cũng bị nàng ta gây ra vấn đề!
Đái thị ha ha cười nói: “Tức giận đến sinh non mới tốt đây!”
Trên thực tế, Lưu Nga xác thực tức giận đều sắp nổ tung.
Tiện nhân Dương thị kia lại dùng loại thủ đoạn đáng ghét này, ở trong vườn hoa hồng của nàng ta câu dẫn hoàng thượng, muốn chết đúng hay không?!
Ngưng Bích ôm tay nàng ta không cho Lưu Nga đem một bình hoa Thanh Từ* ném đi, nói năng lộn xộn, an ủi: “Nương nương ngài phải nghĩ tiểu hoàng tử trong bụng một chút a, Dương thị dù như thế nào cũng không sánh được vị trí của nương nương ở trong lòng hoàng thượng, ngài nhìn bình hoa này, vẫn là mấy ngày trước đây hoàng thượng cố ý đưa tới.”
bình hoa Thanh Từ – 青瓷花瓶
Lưu Nga liếc nhìn bình hoa trong tay, đây là đồ sứ đầu tiên Đại Tống Quan Diêu năm nay vừa đốt ra, cái này là một trong những cái tốt nhất, sau khi người Quan Diêu đưa tới, Chân Tông không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đưa đến nơi này của nàng ta, có thể thấy được vị trí của mình ở trong mắt hắn.
Tức giận trong lòng dần dần lắng đọng xuống, nhưng chỉ là lắng đọng, mà cũng không phải là lắng lại.
Dương thị cam tâm khi thế thân nàng ta, cũng phải nhìn nàng ta – chính chủ này có đáp ứng hay không.
Bởi vì phát ra tức giận, sắc mặt Lưu Nga vô cùng trắng xám, thái y đã nói, đây là vì nàng ta quá mức tức giận, chỉ cần đem tâm tình điều dưỡng tốt là được, cho nên người trong cung Thường Đức cũng không có đem sự kỳ lạ này của Lưu Nga để ở trong lòng.
“Nhìn kỹ con tiện nhân Dương thị kia cho ta, lại có thêm loại chuyện đêm qua, ta đè các ngươi ra hỏi!”
Ngưng Bích vội vàng quỳ xuống dập đầu một cái: “Nô tỳ tuân mệnh, Dương thị vừa có dị động, nhất định sẽ giành trước nói cho nương nương.”
♫Edit♪Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♪ uchihasaki♫
Dương thị liên tục được thừa sủng hai ngày, thời điểm ngày thứ ba, nàng ta rất bất hạnh đến nguyệt sự, Chân Tông liền chạy đến trong cung một vị tiệp dư khác.
Trong cung ai cũng lén lút nói Dương thị xui xẻo, chỉ là người này nhìn dáng vẻ tâm tình không tệ, còn chạy đến trong cung Lang Hoa.
Đuôi lông mày khóe mắt Dương thị mang theo xuân ý: “Thiếp thân thỉnh an Lý uyển nghi.” Động tác tiêu chuẩn, cung cung kính kính, trong lời nói càng không có nửa phần oán hận, làm cho Lang Hoa nhìn nàng ta thêm mấy lần, mấy ngày không gặp, công lực giả vờ giả vịt của Dương thị lại tăng mấy phần.
Lang Hoa Tử quan sát nàng ta, ở đuôi lông mày của Dương thị nhìn thấy khí đen giống như Lưu Nga.
“Dương muội muội làm sao lại đến? Nhanh ngồi đi.” Lang Hoa không chút biến sắc nhìn nàng ta.
Trong cung thông thường dựa theo phân vị xưng tỷ tỷ muội muội, phân vị Lang Hoa cao hơn so với Dương thị, gọi Dương thị là muội muội cũng không sai.
Có điều Dương thị bị nàng xưng hô như thế sắc mặt cứng đờ, sắc mặt liền khôi phục ngay, còn ngồi vào bên người Lang Hoa: “Uyển nghi muội muội không hoan nghênh ta.”
Tuy rằng phân vị của Dương thị thấp hơn so với Lý thị, nhưng tuổi nàng ta lớn hơn rất nhiều so với Lý thị, để một người phụ nữ nhỏ hơn nàng ta mười mấy tuổi gọi mình là muội muội, có thể không chán ghét sao?
“Làm sao biết chứ, Thúy Bảo cung này của ta bình thường cũng chỉ có Đái tỷ tỷ đến, muội muội có thể đến cùng ta trò chuyện, ta rất cao hứng.” Lang Hoa nắm chặt tay nàng ta, không chút biến sắc xem mạch đập của nàng ta.
Y thuật của Lang Hoa không bằng sư huynh của nàng, thế nhưng chứng bệnh bình thường nàng vẫn có thể nhận biết.
Cũng không biết Dương thị gặp phải hắc thủ của ai, đã không thể mang thai, xem dáng dấp như vậy, tình huống so với Đái thị nghiêm trọng rất nhiều, nếu như không cố gắng điều dưỡng, nhất định không sống hơn năm mươi tuổi!
Trước đây khi Đái thuận dung nói với nàng, nàng còn chưa tin, nhưng lúc này nàng tin thật sự!
Dương thị thấy vẻ mặt Lang Hoa vui mừng không giống như là đang giả vờ, cũng như thật sự hoan nghênh nàng ta đến, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhấp ngụm trà bắt đầu nói chuyện, nói lảm nhảm nửa ngày, lúc này mới đi vào đề tài chính, nàng ta hơi nhíu mày, thở dài nói: “Ai, người bên ngoài không biết cái khổ trong lòng ta, lẽ nào muội muội còn không biết sao? Chúng ta lúc trước theo Lưu Nga, đều chiếm được cái gì?
“Mấy ngày trước đây ta đi thỉnh an nàng ta, ta chỉ nói một câu trong cung này thái giám thực sự khinh người quá đáng, trong cung ta có một bàn bị mẻ rơi mất một góc, kêu nhiều lần đều không có ai đi tu sửa. Chỉ một câu nói, cũng không biết nói sai chỗ nào, nàng ta lại đuổi ta ra, ta biết nội thị tỉnh là nàng ta thống lĩnh, ta ăn ngay nói thật, nhưng nàng ta không cho ta mặt mũi, tất cả mọi người trong cung đều xem chuyện cười của ta.” Dương thị nắm khăn lau lau khóe mắt căn bản không có nước mắt, thê lương khổ sở nói: “Vẫn là muội muội thấy xa, có hoàng thượng làm chủ trực tiếp chuyển ra Thường Đức cung, như vậy tốt nhất, cũng đỡ cho nàng ta xem thời cơ phát tác.”
Bản lĩnh đổi trắng thay đen này đúng là quá lớn, con đường Lưu Nga kia đi không thông, liền dự định dựa vào nàng, Dương thị đây là coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu si sao?
Lang Hoa cũng không tiếp lời, liền nhìn rất chăm chú nghe như thế, Dương thị nói miệng lưỡi đều sắp mài hỏng, tự mình nói nhiều như vậy, đã đem tất cả mục đích của mình nói hết ra, còn kém nói rõ muốn cùng Lý thị đồng thời đối phó Lưu Nga, nhưng Lý thị này làm sao nửa điểm phản ứng đều không có, chẳng lẽ không muốn kết minh cùng nàng ta?
Lang Hoa cười cợt, nói: “Muội muội khổ ta biết, sau này a, thỉnh thoảng đến trong cung ta cùng ta trò chuyện, ta một mình như thế này, nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi.” Xem chê cười của ngươi vừa vặn giết thời gian.
“…” Dương thị bối rối, liền như vậy?
Đương nhiên không có! Lang Hoa còn nói một câu: “Đợi lát nữa Đái tỷ tỷ cũng sắp qua, chúng ta có thể cùng trò chuyện.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng cười sang sảng, ngay sau đó là giọng nói Đái thị mang ý cười: “Nghe nói nơi này của muội có khách tới!”
Lang Hoa đứng lên, đi tới nghênh tiếp Đái thị, thì thầm: “Quả nhiên là không chịu nổi khi nhắc tới, mới vừa nói tới tỷ tỷ, tỷ tỷ liền đến.”
Hành động này của nàng trực tiếp làm cho Dương thị đen mặt, Đái thị đến thì Lý thị có thể đích thân đi ra nghênh đón, mà nàng ta đến nhưng Lý thị không có nửa điểm phản ứng.
Khi Lý thị cùng Đái thị đang thân thiện nói chuyện, đem nàng ta gạt sang một bên, tức giận trong lòng Dương thị bị kích phát tới cực điểm, nàng ta vẩy vẩy tay áo, lãnh đạm nói: “Nếu hai vị nương nương còn có việc, vậy muội muội liền đi trước một bước.”
Hai người đều không có giữ nàng ta lại, thậm chí Lang Hoa còn nói một câu: “Muội muội đi nhé!” Nhưng làm Dương thị tức giận quá chừng!
Nhưng chờ khi chân nàng ta đi đến cửa điện, vừa vặn nghe thấy Đái thị nói một câu: “Muội muội, nhà mẹ đẻ ta đưa tới một bí phương sinh con.”
Bí phương sinh con?
Lỗ tai Dương thị hơi động, cước bộ nhất thời chậm lại, bên trong Đái thị đại khái còn không biết nàng ta đang nghe trộm, tiếp tục nói: “Ta đã cho thái y xem qua, thể chất của ta ăn thuốc này quả thật có thể mang thai, muội xem một chút có nên cũng phải thỉnh thái y đến xem. Tỷ biết, muội đã có một nhi tử, ai lại chê ít con chứ, nhiều con mới có thể nhiều phúc a. Tỷ cũng muốn tốt cho muội, đổi thành người khác, tỷ đều sẽ không nói.”
Sắc mặt Dương thị trong nháy mắt sáng ngời, trên mặt xếp đầy nụ cười quay trở lại: “Muội muội, ta nghĩ hôm nay trong cung không chuyện gì, ngược lại cũng không có chuyện để làm, liền trò chuyện cùng muội muội một lát nữa.”
Lang Hoa cùng Đái thị liếc mắt nhìn nhau, mắc câu!
Đái thị giả bộ bị kinh hãi, lập tức đem phương thuốc giấu vào bên trong tay áo, như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Được, vậy các ngươi tán gẫu, ta đi về trước.”
Mục tiêu chính là nàng, làm sao có khả năng để cho nàng đi!
Dương thị lập giữ tay nàng lại, thân thiết kêu lên: “Đái tỷ tỷ cũng lưu lại trò chuyện a, nói đến, muội muội và tỷ tỷ cùng ở trong cung nhiều năm như vậy còn chưa có nói chuyện nhiều đâu.” Đái thị ngừng chân lại, Dương thị lại nói: “Vừa mới các ngươi đang nói cái gì a, ta làm sao nghe thấy ‘bí phương sinh con’, còn có ‘nhiều con nhiều phúc’?”
Đái thị cười khan một tiếng, sau đó âm thầm đem phương thuốc bên trong tay áo nhét vào càng sâu hơn, nhưng con mắt Dương thị rất tinh, tay nàng ta lanh lẹ đoạt lấy phương thuốc Đái thị còn chưa có giấu kỹ: “Đây là cái gì nha, ta xem một chút, nha! Bí phương sinh con!”
Đái thị còn định đoạt lại phương thuốc, trong đôi mắt Dương thị đột nhiên nhỏ xuống hai giọt nước mắt: “Tỷ tỷ, có thể hay không… Có thể hay không đem phương thuốc này chép cho ta một phần. Tỷ muốn cái gì ta cũng có thể cho, tỷ nói đi, là vàng bạc hay là tài bảo? Muốn bao nhiêu ta đều cho!”
Đái thị vô cùng làm khó dễ nói: “Chuyện này không phải là bạc, chuyện này…”
Lang Hoa cũng làm bộ làm khó dễ quay đầu đi chỗ khác, Dương thị chưa từ bỏ ý định, năn nỉ nói: “Muội muội, ngươi nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ tương lai cô độc đến cuối đời, liền cơ hội ngậm kẹo đùa cháu đều không có sao?”
Dương thị tội nghiệp, Lang Hoa cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Nhưng thuốc này cũng không phải người nào cũng có thể sử dụng, phải đợi thái y xem qua, nếu như thể chất cùng thuốc này không xung đột lẫn nhau mới dùng được.”
Ánh mắt Dương thị sáng lên, luôn miệng sai cung nữ thiếp thân của mình: “Thúy nhi, mau mau đi tìm thái y đến.”
Đạt được mục đích, Dương thị hài lòng ngồi vào vị trí, cùng tán gẫu với hai người Lang Hoa: “Không dối gạt các ngươi, nhiều năm như vậy, ta vẫn uống thuốc, liền ngóng trông có thể sinh cái nhất nhi bán nữ, không kỳ vọng hắn có thể xuất chúng, chỉ cần có thể bồi tiếp ta cũng được.”
“Uống thuốc?” Lang Hoa giật mình: “Không phải ta ngạc nhiên, thuốc này cũng không thể tùy tiện ăn, đặc biệt muốn cầu con, ngay cả Đái tỷ tỷ, cũng là thỉnh thái y xem qua sau đó mới quyết định có cần hay không.”
Đái thị cũng là gật đầu liên tục: “Muội muội, là thuốc ba phần độc, mặc kệ là thuốc gì cũng không thể uống nhiều, ngươi mới vừa nói uống rất nhiều năm, có thể là dược tính tích tụ lại, thành kịch độc, lúc này mới dẫn đến muội muội không thể mang thai hay không?” Nàng nhìn sắc mặt Dương thị càng ngày càng trắng xám, Đái thị cười nói: “Ta cũng chỉ nói như thế, cụ thể còn muốn chờ thái y xem qua.”
Dương thị bị lời nói của hai người này làm hoảng sợ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đúng là có khả năng này, nàng ta tiến vào vương phủ, trông mong hoài thai nhưng vẫn không mang thai được, liền bắt đầu uống thuốc, trong lúc đó đổi không ít thuốc, cũng uống hơn ba mươi năm.
Thái y đến rồi, Dương thị ngay cả thái y muốn quỳ xuống hành lễ đều không cần, trực tiếp để thái y bắt mạch, thái y chẩn xong sau đó cung cung kính kính nói: “Hồi bẩm nương nương, bí phương sinh con này đúng là hữu dụng đối với thân thể nương nương, thế nhưng, vi thần thấy trong cơ thể nương nương tích đầy độc tố, hẳn là dùng quá nhiều thứ có dược tính xung đột lẫn nhau, e rằng nương nương đã sớm mất đi năng lực sinh dục!”
Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang! Chính là đây!
Dương thị còn muốn bắt được bí phương sinh con chân chính liền có thể sinh nhi tử cùng các nàng đấu, kết quả thái y nói cho nàng ta, cơ thể nàng đã đầy độc tố, đã sớm không thể sinh, coi như Hoa Đà tái thế đều không cứu giúp được nữa, hành động nàng ta da mặt dày đi cướp phương thuốc vừa nãy lại như là trò cười!
Nhìn thấy thương hại trong mắt hai người Đái thị cùng Lý thị, Dương thị càng đau xót, gục ở trên bàn khóc lên.
“Muội muội, tâm tình của ngươi ta hiểu, chúng ta nhìn thoáng chút, nhiều năm như vậy, ta liền coi như không có chuyện này, đem chuyện không thể sinh quên đi, không có đứa bé cũng không sao hết, phải sống cho thật tốt! Ngươi xem tỷ tỷ ta, nghĩ thông suốt rồi sau đó không phải hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai à!”
Trên mặt Lang Hoa vô cùng lo lắng, nhưng trong lòng hồi hộp.
Đái thị nói mấy câu này cũng thật là những câu đâm sâu vào tim Dương thị!
Đái thị đã chấp nhận, không có nghĩa là Dương thị chấp nhận, nàng ta uống bí phương sinh con nhiều năm như vậy, vì cái này không tiếc cùng Lưu Nga trở mặt, có thể thấy được nàng ta mong muốn có một đứa bé bao nhiêu.
Bây giờ giấc mộng này tan nát, làm sao có khả năng liền chấp nhận như thế?
Có điều Dương thị cuối cùng cũng coi như vẫn khắc chế được chính mình, không có phát tác ở Thúy Bảo cung, nàng ta ngơ ngơ ngác ngác trở lại cung điện của mình, đóng cửa lại liền đem tất cả đồ sứ đều đập toàn bộ, vừa đập vừa khóc.
“Là ai? Là ai? Tiện nhân nào hại ta như thế!”