Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 46:




Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Chân Tông chân trước mới vừa vào Thúy Bảo cung, chân sau trong điện liền truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Lúc này vừa qua khỏi giờ tý, trong màn đêm phía Đông lộ một tia ánh sáng màu da cam.
Bà đỡ vui mừng đầy mặt đi ra, vừa phúc lễ liền cười nói: “Hoàng thượng, tài tử bình an sinh ra một tiểu hoàng tử.”
Lang Hoa chống đỡ tới khi cổ tử cung mở hoàn toàn, lúc chính thức sinh sản mới gọi người đi thỉnh Chân Tông đến, thời điểm Chân Tông đến, đúng ngay lúc nàng sinh con ra, thời gian tính toán rất chuẩn xác.
Sắc mặt Chân Tông vui mừng lộ ra ngoài, cười to vài tiếng sau đó hỏi: “Thật sự? Mẹ con Lý thị đều bình an chứ?”
Bà đỡ không ngừng gật đầu: “Bình an, bình an, đều bình an. Tài tử quá mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, tiểu hoàng tử đang ở bên trong lau thân thể, lập tức liền ôm ra cho hoàng thượng xem, tiểu hoàng tử béo trắng, tiếng khóc đầy khỏe mạnh mười phần.”
Tuy hỏi là mẹ con Lý thị, thế nhưng làm bà đỡ cũng cần nhãn lực, Lý thị trước đây chỉ là một tiểu cung nữ không danh không phận, không sủng lại không có quyền, hôm qua mới phá lệ được phong tài tử, e rằng cũng là Chân Tông xem ở trên mặt mũi của đứa bé. Cho nên bà đỡ liền nói về tiểu hoàng tử, quả nhiên, Chân Tông nghe xong mừng rỡ cười không thấy mắt, tuy rằng hắn đã biết đứa bé này của Lý thị tương lai sẽ không kế thừa đại bảo, nhưng hắn đến tuổi này, dưới gối không con quả thực là thẹn với liệt tổ liệt tông, đứa bé Lý thị sinh ra cũng đủ bù đắp một ít khuyết điểm.
Đang vui sướng, một bà đỡ khác mặc áo choàng màu đỏ ôm một đứa trẻ sơ sinh đi ra, quỳ gối cười nói: “Tiểu hoàng tử thỉnh an hoàng thượng.”
Chân Tông đi lên phía trước, kề sát vào nhìn đứa bé trong tã lót đang ngủ rất say, bởi vì vừa ra đời, trên người đứa bé vẫn đỏ rực, phối hợp với khuôn mặt nhỏ béo ú thịt thịt nhìn rất dễ nhìn, Chân Tông cười nói: “Đứa nhỏ này nhìn thật khỏe mạnh.”
Bà đỡ phối hợp nói: “Tiểu hoàng tử nặng tới bảy cân rưỡi (cỡ 3.75kg), là một tiểu tử mập mạp.”
Cổ nhân chú ý “Quân tử ôm tôn không ôm tử”(đàn ông chỉ ôm cháu không ôm con), cho nên coi như Chân Tông nhìn tiểu hoàng tử lại ngứa tay, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng sờ sờ gò má đứa bé.
“Lông mày cùng mũi của tiểu hoàng tử, nhìn rất giống hoàng thượng đây.” Mạc Như ở một bên cười tủm tỉm nói.
“Thật sao?” Nghe nàng ta nói như vậy, Chân Tông vừa cẩn thận nhìn chằm chằm hai nơi này của đứa bé.
Hai bà đỡ thấy Chân Tông thật sự cao hứng, nhanh chóng phụ họa nói: “Lại như là một khuôn mẫu đúc ra.”
Kỳ thực đứa bé nhỏ như vậy, lông mày mũi cái gì đều không có nhìn ra, chỗ nào có thể nhìn ra được giống ai, nhưng Chân Tông nghe xong rất cao hứng, luôn mồm nói: “Thưởng, đều có thưởng!”
♫Edit ♥ Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♥ uchihasaki♫
Lưu Nga ở trên giường nhỏ trằn trọc trở mình nửa ngày, đợi vài canh giờ đều không thấy Chân Tông trở về, gắt gao nắm lấy áo ngủ bằng gấm, oán hận nghĩ: Lẽ nào hoàng thượng thật sự phải chờ tới khi Lý thị sinh?
Ánh mắt của nàng ta trợn tròn lên, mãi đến tận khi nàng ta không chống cự nổi cơn buồn ngủ mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Nga vừa mở mắt, nghe được tin tức như sấm sét giữa trời quang.
“Ngươi nói cái gì, Lý thị đã sinh? Lúc nào? Hoàng tử hay là công chúa?”
Ngưng Lộ bị ánh mắt Lưu Nga dọa sợ đến nuốt một ngụm nước miếng, run lập cập nói: “Là một hoàng tử, buổi tối giờ tý sinh ra.”
Lưu Nga trừng nàng ta một cái: “Ngươi làm sao không đến bẩm báo sớm chút hả?”
Ngưng Lộ có chút oan ức: “Là hoàng thượng không cho chúng nô tỳ nói, hoàng thượng sợ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
Lưu Nga thầm nghĩ cũng đúng, trong bụng của mình còn không biết là nam hay nữ, nếu như là một công chúa, vậy hết thảy khổ cực của nàng ta chẳng phải tất cả đều uổng phí?
Đứa bé này của Lý thị, vốn nàng ta để cho mang thai, bây giờ nhất định phải thu được dưới gối, tương lai nàng ta sinh nếu là một hoàng tử, vậy thì dạy hắn làm một thuần thần, nếu nàng ta sinh chính là một công chúa, vậy hi vọng kia của nàng ta, cũng chỉ có thể thắt ở trên người đứa bé này.
Kế sách trong đầu Lưu Nga nhanh chóng lưu chuyển, đột nhiên, nàng ta nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ban đêm hoàng thượng ngủ ở nơi nào?”
Ngưng Lộ trả lời: “Nghỉ ngơi ngay trong Thúy Bảo cung.”
“Lạch cạch” Lưu Nga chỉ cảm thấy trong đầu có một sợi dây bị đứt đoạn mất, những kế sách kia cũng trong nháy mắt bị phá nát, muốn dùng cũng dùng không được.
Thay đổi y phục, Lưu Nga vội vã chạy tới Thúy Bảo cung, tuyệt đối không muốn để cho người khác nhanh chân đến trước. Nàng ta biết hoàng tử của Lý thị này có sức mê hoặc lớn bao nhiêu, chỉ cần chiếm được quyền nuôi nấng hoàng tử, coi như đứa nhỏ này tương lai không leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng là một thân vương. Mẫu phi của thân vương, coi như dưỡng mẫu cũng có thể cùng ra cung đến ở trong vương phủ, đến lúc đó ngậm kẹo đùa cháu cũng sẽ không phải thê lương chết già trong cung.
Đúng như dự đoán, phi tần các cung đều đã tới.
“Tu nghi muội muội vừa mới sảy thai, không cố gắng nằm ở trên giường dưỡng, vội vội vàng vàng chạy tới như thế làm cái gì? A, bổn cung biết rồi, tu nghi muội muội muốn nhìn tiểu hoàng tử một lần đi, muội muội gấp như thế làm cái gì, tiểu hoàng tử lại chạy không được, dù sao Lý uyển nghi cũng là người đi ra từ trong cung Thường Đức, Lý thị cũng sẽ không quên đại ân của tu nghi muội muội, chờ Lý thị ra tháng, chỉ cần muội muội gọi nàng đến Thường Đức cung là được rồi, lại vội vã chạy tới như thế, cũng không chú ý thân thể của mình.”
Nói chuyện thuận dung Đái thị, há miệng ra liền suýt nữa phá huỷ vẻ mặt hoàn mỹ mà Lưu Nga cố gắng xây dựng trong những năm qua. Đái thị là ái thiếp khi Chân Tông vẫn ở vương phủ, sau khi Chân Tông đăng cơ, hoặc là nói sau khi Lưu Nga tiến cung, nàng ta liền thất sủng, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt Lưu Nga tiều tụy, trong lòng nàng ta biến thành một tiểu nhân cười đến lăn lộn.
Trong lời nói của Đái thị có thể thấy được ba chuyện then chốt: thứ nhất, chính là nói cho Lưu Nga, Lý thị đã thăng phân vị, cùng chính nhị phẩm tần vị với nàng ta. Lý thị uyển nghi tuy rằng xếp sau Lưu Nga tu nghi, nhưng hai chủ tớ đồng liệt tần vị, cũng đủ để Lưu Nga chán ghét. Thứ hai, nói cho chúng phi tần, Lý thị là người đi ra từ Thường Đức cung, mặc kệ nàng cùng Lưu Nga giao tình như thế nào, đến cùng là Lưu Nga đưa nàng tới, trên mặt mũi chung quy phải không có trở ngại. Thứ ba, họ Lưu làm chân ái của Chân Tông, nàng ta vừa mới sảy thai, hiện tại đang cần một đứa bé để cho nàng ta thượng vị. Đứa bé này của Lý thị đến đúng lúc.
Lưu Nga thức đến bình minh mới ngủ, coi như đánh phấn rất dày, sắc mặt nàng ta nhìn cũng có chút tiều tụy, hiện tại bị Đái thị nói ám chỉ đầy châm chọc đâm vào thật lâu đều không có phục hồi tinh thần lại.
Làm tỷ muội tốt, Dương tiệp dư lập tức tới giải vây: “Thuận dung cũng biết tỷ tỷ vừa sảy thai, trong lòng tỷ tỷ thương tâm, lúc này nghe nói Lý uyển nghi sinh một hoàng tử, trong lòng kích động, tới xem đứa bé một chút cũng là thiên tính từ mẫu, vì sao thuận dung lại hùng hổ doạ người như vậy?”
Ai cũng không biết, Dương thị rõ ràng đối với Lý Hân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì sao nàng ta lại phải nói ra câu này thật vui vẻ.
Phân vị uyển nghi ở trên tiệp dư, Dương thị làm sao cũng không sẽ nghĩ tới có một ngày như thế, nàng ta xem thường tiện tỳ này, lại bò đến trên đầu nàng ta rồi! Hai tháng trước, Lý thị vẫn là một tỳ nữ phải khúm núm với nàng ta, kết quả bắt đầu từ hôm nay, liền đến phiên nàng ta thỉnh an Lý thị.
“Lý uyển nghi hôm nay giờ tý sinh ra lục hoàng tử, tu nghi muội muội chưởng cung vụ, lại không biết sao? Tỷ muội trong cung nghe nói Lý thị sinh ra hoàng tự cho hoàng thượng, đều từ rất sớm liền đến tặng quà, chỉ có muội muội, đến khi mặt trời lên cao thì mới đến.” Đái thị không thèm quan tâm Dương thị, ở trong mắt của nàng ta, Dương thị chỉ là một cỏ đầu tường, thấy ai được sủng ái liền bu theo người ta tỷ tỷ muội muội gọi thành một đống, khi nàng ta từng được sủng ái, Dương thị cũng từng nói chuyện với nàng như thế, chỉ là khi nàng vừa thất sủng, Dương thị liền lập tức tránh xa.
“Là trẫm sai người không được báo.” Chân Tông hạ triều liền đến Thúy Bảo cung, một thân triều phục vẫn không có đổi, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Đái thị, có chút không vui.
“Thỉnh an hoàng thượng.” Dương thị làm lễ, tuy rằng không có làm chuyện gì không hợp quy củ, nhưng giọng nói nàng ta yếu ớt, Chân Tông nghe thấy, cả người tê tê dại dại, nhìn Dương thị, sắc mặt mềm mại xuống.
Đái thuận dung bĩu môi, cũng phúc phúc thân thể, đối với Dương thị rất chi là xem thường.
Dương thị không phải luôn ôm bắp đùi Lưu Nga, lúc này mới có thể vào mắt hoàng thượng, nếu không vậy nàng ta ở vương phủ nhịn nhiều năm thế, vì sao khi hoàng thượng đăng cơ thì mới phong phân vị thấp như vậy?
Mỗi tháng Lưu Nga có mấy ngày thân thể bất tiện, liền khuyên nhủ Chân Tông đi Dương thị bên kia, một tháng liền mấy ngày, ban đêm của Chân Tông cơ hồ bị đôi tỷ muội này bao thầu hết!
Trong cung nhiều tần phi thế, coi như Chân Tông mỗi ngày đến hậu cung, một tháng cũng có không ít người là không đến lượt, vốn tăng nhiều thịt ít, một ít phi tần đếm trên đầu ngón tay, liền ngóng trông ngày lễ ngày tết, có thể ở trước mặt hoàng thượng lộ cái mặt, không chừng người kế tiếp được thị tẩm chính là mình đây? Ai biết sau này Lưu Nga vào cung, lại hầu như được chuyên sủng, trong cung đã không còn hoàng hậu, hoàng thượng đi đâu, các nàng cũng không ngăn được, chỉ là nguyên bản vốn đã căng thẳng, bị Lưu Nga quấy nhiễu, như thế xong luôn, triệt để liền không còn hi vọng.
Phi tần tất cả các cung, e rằng ngoại trừ tỷ muội tốt của nàng ta – Dương tiệp dư, không có một người không hận nàng ta đến nghiến răng nghiến lợi đi.
Trong đó, hận hai người này nhất phải kể tới Đái thuận dung, nàng cũng là lão nhân hầu hạ Chân Tông, thời điểm ở vương phủ, Đái thị liền hầu hạ, khi đó cảm tình của Chân Tông cùng Lưu Nga bởi vì Tống Thái Tông ngăn cản, chỉ có thể lén lén lút lút, để phòng ngừa Thái Tông phát hiện sự tồn tại của Lưu Nga, lần thứ hai trục xuất nàng ta, cho nên Chân Tông lập một bia đỡ đạn cho Lưu Nga, người kia chính là Đái thị.
Đái thị tướng mạo gia thế đều thượng thừa, Thái Tông cảm thấy nhi tử sủng ái người phụ nữ như vậy mới là bình thường, bởi vậy còn đặc biệt ban thưởng cho Đái thị, nhưng chính bởi vì như vậy làm cho nàng giúp Lưu Nga cản bao nhiêu tai ương!
Cả đời người phụ nữ, đơn giản chính là muốn gả cho một phu quân, giúp chồng dạy con, một đời ngọt ngào mỹ mãn.
Nhưng tất cả ước muốn của nàng đều bị Chân Tông và Lưu Nga phá hủy, bởi vì Chân Tông nàng trở thành người không biết chuyện, thành bia đỡ đạn của Lưu Nga, bởi vì Lưu Nga nàng bị hại đến không thể mang thai.
Chính chủ đến, cái bia đỡ đạn là nàng tự nhiên cũng đến thời gian rời khỏi sàn diễn.
Cũng coi như hoàng thượng còn có chút lương tâm, cho nàng phân vị có thể ở trên Lưu Nga, coi như nhất thời ngắn ngủi, cũng phải mạnh mẽ đáp trả Lưu Nga một lần!
Đối với sự sủng ái của Chân Tông, nàng đời này đều sẽ không lại hy vọng xa vời, thế nhưng sự hận thù giấu ở đáy lòng nàng không thể không báo!
Lúc trước nàng không tìm được biện pháp, hiện tại…
Đái thuận dung đăm chiêu nhìn phương hướng chủ điện một cái.
♫Edit♪Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♪ uchihasaki♫
Trăng tròn cùng tắm ba ngày của Triệu Thụ Ích đều tổ chức ở Tập Anh điện, vô cùng náo nhiệt. Thời điểm tắm ba ngày, Lang Hoa còn bị ép ở trên giường ở cữ, không nhìn thấy thịnh cảnh phía trước, thế nhưng theo như Mạc Như nói, một ngày kia Chân Tông đều vẻ mặt tươi cười, ngược lại Lưu Nga, tuy rằng trên mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng chung quy vẫn thêm ra ba phần lệ khí.
Trong cung đã lâu không có nghe thấy tiếng khóc trẻ con, hiện tại có thêm một cục thịt như thế, tâm tình Chân Tông tốt không ít, không nói mỗi ngày đều muốn đến Thúy Bảo cung, nhưng cứ cách một ngày nhất định có thể ở trong phòng trẻ con nhìn thấy bóng người của hắn.
Tâm tình hoàng đế tốt, người hầu hạ tự nhiên cũng cao hứng, bọn họ cũng biết phần phúc lợi này là ai mang đến, cho nên hiếu kính đối với Thúy Bảo cung cuồn cuộn không ngừng tới.
Người khác tặng nếu như nàng không lấy, vậy há không phải là đồ ngốc sao, cho nên Lý Hân lần lượt nhận lấy, tư khố nhất thời liền đầy gần một nửa.
Khi Triệu Thụ Ích sắp được ba tháng, Lưu Nga nói với bên ngoài mình có thai lần thứ hai, đã hơn một tháng.
Lang Hoa nghe xong cười gằn, cái bụng bốn tháng nói là một tháng, hiện tại còn miễn cưỡng có thể giấu giếm được đi, chỉ là chờ khi cái bụng năm, sáu tháng, Lưu Nga ngươi lẽ nào muốn nhốt mình ở trong cung không tiếp khách sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.