Cả điện trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ai cũng không nghĩ tới, Dương Ngọc Hoàn sẽ người đầu tiên mở miệng, nàng ta gả cho Thọ Vương đã hơn bốn năm, thế nhưng Dương Ngọc Hoàn chưa bao giờ nhảy múa ở trước mặt người ngoài, cho nên cũng không người nào biết nàng ta còn biết nhảy múa. Ai cũng không nghĩ tới, hôm nay nàng ta sẽ chuẩn bị nhảy múa ở trước mặt mọi người.
Có điều mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút, Dương Ngọc Hoàn vốn cùng Thọ Vương được bệ hạ khâm điểm, đi vào hành cung Ly Sơn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng lại một trước một sau sớm trở về, nói vậy là ở hành cung đã làm sai điều gì, làm bệ hạ không vui, muốn nhờ vào đó khẩn cầu bệ hạ tha thứ cũng chưa biết chừng.
Tay Thọ Vương cầm chén rượu chậm rãi nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng trên mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Mai Phi cười yếu ớt: “Từ trước tới giờ cũng không biết Thọ vương phi biết nhảy múa bài hồ toàn vũ.”
Dương Ngọc Hoàn cũng nở nụ cười, nói: “Thiếp thân tài múa không tinh xảo sánh được Mai Phi nương nương, lúc trước không dám ở trước mặt nương nương múa rìu qua mắt thợ, có điều hôm nay gia yến, thiếp thân nghĩ có thể làm cho bệ hạ cùng nương nương tận hứng, thiếp thân liền bêu xấu.”
Sắc mặt Đường Huyền Tông hơi có chút không vui, nhìn Dương Ngọc Hoàn lạnh nhạt nói: “Ngươi nhảy đi.”
Trong lòng Dương Ngọc Hoàn vui vẻ, phúc thân lui xuống đi thay y phục.
Ở trong thời gian Dương Ngọc Hoàn thay quần áo, chúng thân vương mang theo gia quyến chúc rượu cho Đường Huyền Tông.
Nghe thấy tiếng ca du dương hòa hoãn dừng lại, lập tức đổi thành tiết tấu vui vẻ của hồ toàn vũ.
Dương Ngọc Hoàn đạp lên tiết tấu, mặc vũ y váy ngắn màu đỏ ống tay áo bó sát người, bên hông cột dây lưng màu vàng óng, quần màu xanh lục, ủng da màu hồng, khoác khăn lụa mềm nhẹ, trên đầu mang tán hoa nạm toàn châu ngọc lưu ly, dáng người xinh đẹp xoay tròn thật nhanh, cánh tay ngọc nhẹ nâng, đeo ruy băng phiêu dật theo cánh tay nàng ta vung vẩy mà tung bay.
Hoa quan (Tán hoa) 1
Hoa quan (Tán hoa)2
Hoa quan (Tán hoa) 3
tán hoa
Dương Ngọc Hoàn khổ luyện hồ toàn vũ nhiều năm, nàng ta đột nhiên phát hiện, nàng ta chính là đang đợi thời khắc này, người âu yếm ngồi ở vị trí trên cao nhìn nàng ta nhảy múa, trong ánh mắt lộ ra kinh diễm.
Trong lòng nàng ta khó nén kích động, miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm thần, mũi chân xoay một cái, quay lưng lại với Đường Huyền Tông, dưới chân ở tại chỗ nhanh chóng xoay tròn, cánh tay ngọc múa theo, ruybăng phiêu dật hầu như bao bọc nàng ta thành một cái kén, dị thường phong hoa tuyệt đại.
Trong nháy mắt đó, Dương Ngọc Hoàn đều hấp dẫn hết tầm mắt mọi người trong điện.
Đột nhiên, Dương Ngọc Hoàn ngoái đầu nhìn lại, quay về phía Đường Huyền Tông nở nụ cười quyến rũ.
Giống như câu kia, “Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí, ngai vàng một sớm được ngồi chung.”
Mọi người ngừng thở, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Ngọc Hoàn, thầm nghĩ trong lòng: Thọ Vương quả nhiên cưới một vưu vật, không trách nhiều như vậy năm không chịu nạp tân phi, nếu như bọn họ, bọn họ cũng đồng ý độc sủng mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, chỉ có điều bây giờ Thọ Vương đột nhiên di tình, tất cả vương thần công tử có mặt đều đấm ngực giậm chân, thầm mắng Thọ Vương không thương hương tiếc ngọc một chút nào.
Đường Huyền Tông yêu vũ như mê, làm sao sẽ không nhìn ra chỗ tinh diệu khi Dương Ngọc Hoàn nhảy múa, hắn thưởng thức kỹ thuật nhảy của Dương Ngọc Hoàn, đồng thời cũng đang nghiên cứu cách nhảy múa của nàng ta.
Thọ Vương nhìn chằm chằm Dương Ngọc Hoàn – tối nay hào quang rực rỡ, nàng ta rất đẹp, hắn vẫn luôn biết, lần đầu gặp gỡ thì hắn cũng bị dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia hấp dẫn, mới bắt đầu tìm hiểu nàng ta.
Hắn vẫn cho là, Dương Ngọc Hoàn chỉ có thể đánh đàn hát, cũng không biết, nàng ta nhảy múa giỏi như vậy.
Mai phi được Đường Huyền Tông gọi là “Mai tinh” sau khi sáng tác ra kinh hồng vũ – vũ điệu đẹp nhất thiên hạ, mà giờ khắc này, dưới cái nhìn của hắn, hồ toàn vũ của Dương Ngọc Hoàn không thua kém một chút nào so với kinh hồng vũ của Mai Phi.
Chỉ là…
Lý Mạo liếc nhìn Đường Huyền Tông cũng đang mê muội trong đó, cười khổ cúi đầu, nàng ta nhảy múa, xưa nay không muốn nhảy múa cho hắn xem, thậm chí nàng ta cũng không muốn nói cho hắn, nàng ta còn có thể nhảy múa.
Trinh Nương chậm rãi rót đầy rượu vào trong ly, đưa cho Lý Mạo, Lý Mạo mỉm cười nhận lấy uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đang say sưa ngon lành nhìn ca vũ, Trinh Nương đang ngồi ngay ngắn ở bên người Thọ Vương đột nhiên một tay chống bàn ăn, quay đầu dùng ống tay áo che miệng nôn khan một trận.
Thọ Vương nhanh chóng mềm nhẹ vỗ vỗ lưng nàng.
Bàn của Thọ Vương là tiêu điểm hôm nay, Trinh Nương kỳ lạ làm thu hút tới tầm mắt tất cả mọi người đang nhìn Dương Ngọc Hoàn.
Tiếng nhạc đang tiếp tục, Dương Ngọc Hoàn hết sức chuyên chú nhảy múa, vẫn chưa phát hiện ra sự kỳ lạ trong điện.
“Yêu!” Nghi vương phi kinh ngạc liếc mắt nhìn Thọ Vương, phát ra một tiếng thốt lên kinh ngạc, nàng ta lại nhìn Dương Ngọc Hoàn – không hề hay biết cái gì -một cái, môi mỏng tô vẽ đỏ chót khẽ mở, cất giọng nói: “Trinh Nương đây là có thai?”
Thọ Vương nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không có phủ nhận.
Mai Phi thở phào nhẹ nhõm, thầm nói: Rốt cục đến rồi!
Trinh Nương này là người nàng khổ tâm bồi dưỡng được, nàng đem thuốc thụ thai giao cho Trinh Nương, không nghĩ tới Trinh Nương nhanh như vậy liền mang thai, còn lựa chọn ở ngày tốt như vậy lộ tin ra.
Đang hết sức chăm chú nhảy múa, Dương Ngọc Hoàn nghe được lời ấy đột nhiên cả kinh, lập tức quay đầu nhìn sang, Thọ Vương đang ôm Trinh Nương e thẹn đang nói cái gì, nụ cười trên mặt Lý Mạo nhu tình như nước. Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn trắng nhợt, đột nhiên cảm thấy trên người mình không có khí lực, dưới chân bước sai một nhịp, một nhánh trâm cài ở tán hoa trên đầu ‘ầm’ một tiếng, nện ở trên mặt đất.
Một bước sai, từng bước sai.
Lúc này Dương Ngọc Hoàn đã theo không kịp tiết tấu âm nhạc.
Nàng ta cố gắng muốn khôi phục, bắt nhịp tiết tấu, Trinh Nương bên kia yểu điệu kêu một tiếng: “Vương gia.”
Giọng nói kiều mị uyển chuyển, nhưng tầng tầng nện ở trong lòng Dương Ngọc Hoàn, nhiễu loạn tiếng lòng của nàng ta.
Trong lòng Dương Ngọc Hoàn hoảng hốt, dưới chân bước hụt, cả người đột nhiên không kịp chuẩn bị té ở trên mặt đất, tán hoa trên đầu rơi xuống đất, cả mái tóc đen tán loạn xõa trên đất, vô cùng chật vật.
Tiếng nhạc trong điện im bặt đi, đem mọi người đang say mê trong đó bị kéo về hiện thực, mọi người trong điện đều là tiếc hận thở dài, bọn họ cũng đều biết, chỉ cần Dương Ngọc Hoàn phát huy như bình thường, lấy kỹ thuật nhảy tuyệt diệu của nàng ta, chắc chắn dương danh thiên hạ.
Vì Dương Ngọc Hoàn phạm sai lầm, trong điện yên lặng như tờ, Dương Ngọc Hoàn ngơ ngác ngồi dưới đất, không dám tin tưởng nhìn ruy băng trong tay mình, nàng ta thất bại, nàng ta thất bại, làm sao có khả năng?
Lập tức mắt phượng nàng ta ác liệt quét về phía Trinh Nương, trong ánh mắt không che giấu được sát khí ùn ùn.
Trinh Nương xuất thân kỹ nữ, lại được Mai Phi huấn luyện, giỏi nhất là nghe lời đoán ý, cảm giác của nàng rất nhạy cảm đã có một ánh mắt không tầm thường rơi vào trên người nàng, chôn ở trong lồng ngực Thọ Vương, khuôn mặt nhỏ thoáng ngẩng lên, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí một tìm kiếm, nàng dựa vào trực giác nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn, vừa nhìn liền nhìn thấy ánh mắt khủng bố giống như muốn giết người của Dương Ngọc Hoàn, thân thể nàng run lên, giống như lơ đãng lôi ống tay áo của Thọ Vương một cái.
Thọ Vương vẫn chú ý vẻ mặt Dương Ngọc Hoàn, đương nhiên sẽ không bỏ qua sát khí trong mắt nàng ta.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Mạo hiện lên một tầng mù mịt, hắn chậm rãi ôm sát Trinh Nương.
Dương Ngọc Hoàn đương nhiên cũng thấy rõ hành động của Lý Mạo, trong lòng đau đớn khó mà diễn tả bằng lời.
Hiện tại, nàng ta đã không nhận rõ nàng ta yêu là Thọ Vương, hay là Đường Huyền Tông.
Mai Phi chú ý tới phương hướng tầm mắt của Dương Ngọc Hoàn, nàng sai cung nữ vốn hầu hạ ở bên người Dương Ngọc Hoàn nói: “Đỡ vương phi xuống dưới đi nghỉ ngơi đi.”
Dương Ngọc Hoàn được hai cung nữ đỡ, chậm rãi trở lại vị trí của mình.
Mới vừa ngồi xuống, Lý Mạo lại đột nhiên đứng dậy, đi tới ở giữa điện, vén áo quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, thiếp thất Trinh Nương của nhi thần đã có thai hai tháng.”
Dương Ngọc Hoàn run sợ, liền nghe Lý Mạo nói: “Trinh Nương là người đầu tiên mang thai con của nhi thần, nhi thần khẩn cầu tấn cho nàng làm mỹ nhân.”
Trong lòng Mai Phi cảm giác nặng nề, thầm nói: Thọ Vương quả nhiên chuẩn bị bắt đầu đoạt vị, hắn trên có giao thiệp của Vũ hoàng hậu để lại chống đỡ, phía dưới còn có mấy đệ đệ cùng muội muội trợ giúp, so với những hoàng tử khác có không ít ưu thế, khuyết điểm duy nhất chính là đến nay không có dòng dõi.
Ai cũng biết, trong triều có không ít đại thần đều xem trọng Lý Mạo, nhưng bởi vì đến nay hắn không có dòng dõi, cho nên các đại thần lo lắng, vạn nhất hắn có bệnh kín, nâng đỡ hắn thượng vị, Lý Mạo trăm năm sau nếu là không có dòng dõi, vậy chẳng phải là lại muốn nhấc lên một hồi chém giết tranh trữ đoạt vị!
Lý Mạo nạp Trinh Nương, một trong số đó, là muốn chứng minh chính mình cũng không phải là vô sinh, thứ hai, chính là muốn mượn khuôn mặt đẹp cùng nhu tình của Trinh Nương, để hắn có thể triệt để quên đi Dương Ngọc Hoàn.
Đường Huyền Tông lãnh lãnh đạm đạm “Ừ” một tiếng, trầm ngâm nói: “Trinh Nương mang thai cốt nhục hoàng gia, lẽ ra nên cho thưởng, mà nàng hoài lại là thai đầu tiên của Thọ Vương, càng nên ngợi khen.”
Đây là đáp ứng thỉnh cầu của Thọ Vương?
Trinh Nương vui vô cùng, nhanh chóng quỳ xuống bên người Lý Mạo dập đầu tạ ân.
Nghi Vương phi liếc nhìn Dương Ngọc Hoàn một cái, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, trong lòng hô to thoải mái!
“Không được!” Dương Ngọc Hoàn đột nhiên đứng lên, lên tiếng ngăn cản: “Ả này xuất thân kỹ nữ, thân phận đê tiện, Thọ Vương không biết liêm sỉ sủng hạnh loại người không sạch sẽ này, đã chọc người chê trách, nếu như bệ hạ lại đặc cách phong ả làm mỹ nhân, vậy chẳng phải là làm thành chuyện cười cho bách tính thần dân sao?”
“Ha ha ha ha!” Lý Mạo cười to trong lòng, mắt đầy khinh bỉ nhìn Dương Ngọc Hoàn, thầm nói: Không sạch sẽ? Dương Ngọc Hoàn, thiên hạ này, nhưng còn có người nào không sạch sẽ bằng ngươi sao?
Mà Đường Huyền Tông sắc mặt tối sầm lại, khi hắn vẫn là Lâm Truy vương, từng sủng hạnh Triệu tiểu thiếp vốn là kỹ nữ Lộ Châu, thân phận cũng không cao hơn bao nhiêu so với Trinh Nương, chỉ có điều Triệu thị dung nhan đẹp đẽ, được sủng ngay sau đó sinh ra con trai thứ hai cho hắn, cũng chính là phế thái tử Lý Anh, sau khi đăng cơ hắn liền phong Triệu thị làm Lệ phi.
Lẽ nào ở trong lòng Dương Ngọc Hoàn, hắn cũng là người không biết liêm sỉ?
Dương Ngọc Hoàn câu nói này, không chỉ có mắng Thọ Vương cùng Trinh Nương, còn mắng cả Đường Huyền Tông.
Đường Huyền Tông vốn vì hồ toàn vũ đối với nàng ta hơi có hảo cảm, vì một câu nói này, ấn tượng đối với nàng ta lần thứ hai xuống dốc không phanh.
Trinh Nương hướng về Dương Ngọc Hoàn dịu dàng cúi đầu, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt, thê lương nói: “Xin vương phi nương nương tra xét lại, thiếp tuy không cẩn thận lưu lạc phong trần, nhưng thiếp thân vẫn giữ mình trong sạch, là lấy thân thuần khiết tiến vào Thọ Vương phủ.”
Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn càng thêm khó coi, tới gần nhìn Trinh Nương nói: “Ai biết lời của ngươi nói là thật hay giả.”
Lý Mạo quay đầu nhìn nàng ta, tình ý lúc trước trong mắt hắn đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là biểu hiện dị thường lạnh lùng: “Dương thị! Trinh Nương có thuần khiết hay không, bản vương rành rẽ nhất, hiện nay Trinh Nương hoài thai của bản vương, đây là đại công, ngươi chẳng lẽ còn muốn ở ngay trước mặt Thánh nhân, đè ép ban thưởng của nàng hay sao?”
Dương Ngọc Hoàn vừa hận vừa tức, lại bị Lý Mạo làm nghẹn đến nói không ra lời, Lý Mạo nghiêm mặt lại, mặt hướng về phía Đường Huyền Tông lạy dài nói: “Thỉnh phụ hoàng chấp thuận.”
Vì Dương Ngọc Hoàn mọi cách cản trở, Đường Huyền Tông đã thay đổi ý nghĩ, vốn dĩ Đường Huyền Tông cảm thấy chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, phong thì liền phong thôi, cũng không là chuyện lớn gì, không nghĩ tới Dương thị này lại phản ứng lớn như vậy, sợ rằng Lý Mạo nhiều như vậy năm không sủng hạnh thiếp thất khác, cũng là bởi vì Dương Ngọc Hoàn hẹp hòi, ghen tị đây.
Hừ! Chính mình không sinh con được liền không để cho người khác sinh, lẽ nào ác phụ này muốn con trai của hắn tuyệt tự sao?
Đường Huyền Tông nói: “Nếu Trinh Nương mang thai đứa con đầu tiên của Thọ Vương, mặc kệ là sinh nam hay là nữ, phân vị của mẹ đẻ quá mức thấp kém cũng khó nhìn, liền phong làm trắc phi đi.”
“Ta không đồng ý!” Dương Ngọc Hoàn cuống quít quỳ xuống nói: “Bệ hạ mới vừa nói qua, chỉ cần ở trước điện hiến vũ, mặc kệ tốt hay là không tốt, đều có thể được một hứa hẹn của bệ hạ. Thiếp thân hiện tại liền muốn bệ hạ thực hiện lời hứa, thiếp thân muốn Lý Mạo một đời không cưới thiếp thất!”
Đàn ông trong thiên hạ tam thê tứ thiếp là chuyện thường, Dương Ngọc Hoàn lại muốn Thọ Vương một đời độc sủng một mình nàng ta?
Đường Huyền Tông cũng bị câu nói kinh người của nàng ta làm cho chấn động, sâu xa nói: “Dương thị, ngươi kết hôn gần năm năm đều không mang thai, lẽ nào liền để Thọ Vương chỉ có một mình ngươi? Trinh Nương bây giờ đã có thai, ngươi muốn nàng làm sao?”
“Vì sao không thể?” Dương Ngọc Hoàn lẽ thẳng khí hùng hỏi ngược lại: “Trinh Nương đã mang thai, vậy thì chờ ả sinh đứa bé lại tìm một nơi khác ở, dù sao ả cũng từng hầu hạ vương gia, thiếp thân sẽ không bạc đãi ả.”
Lý Mạo suýt nữa bị nàng ta làm cho tức giận thổ huyết, người phụ nữ này quả nhiên như Trăn Hương cô cô nói vậy, quả thực là không biết xấu hổ!
Chính mình không biết liêm sỉ đi câu dẫn phụ hoàng của hắn, bây giờ lại còn không chịu cho hắn cùng người phụ nữ khác có dòng dõi, quả thực không thể nói lý!
“Ngươi dám!” Lý Mạo cả giận nói.
Dương Ngọc Hoàn trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói: “Thiếp thất vào phủ đều cần hành lễ kính trà với chính thê, được chính thê cho phép sau đó mới có thể vào tông phả, chỉ cần ta không đồng ý, Lý Mạo ngươi đừng hòng thú thiếp!”
Tính tình Dương Ngọc Hoàn vốn là kiêu căng ghen tị, vừa bắt đầu vì ở trước mặt Đường Huyền Tông lưu lại ấn tượng tốt đẹp, không thể không đem tính tình vốn có ẩn giấu, thế nhưng hôm nay, chuyện liên tiếp đã xảy ra làm cho nàng ta vỡ mộng, nàng ta đã không cách nào lại khắc chế tâm tình của mình.
Đường Huyền Tông vỗ ngự án một cái, cả giận nói: “Đem ả ta nhốt vào Thu Lai cung, sai một ma ma cố gắng dạy cho ả một chút quy củ!”
Thu Lai cung, ở phía tây Đại Minh cung, chỉ vì nó một năm bốn mùa đều lạnh lẽo hiu quạnh, như gió thu ào ào, liền đặt tên là “Thu Lai cung”, Thu Lai cung vốn chỉ là một toà cung thất tầm thường, chỉ có điều từ lúc lập quốc liền bắt đầu liên tiếp truyền ra trong cung có quỷ say qua lại, Thu Lai cung liền bị bỏ không hoang phế, sau đó liền trở thành chỗ giam cầm cung phi phạm tội.
Dương Ngọc Hoàn sững sờ: “Bệ hạ, ngài làm sao có thể như vậy đối với thiếp, ngài đã quên chúng ta…”
Đường Huyền Tông cả kinh, chỉ lo nàng ta lại nói ra cái gì kinh người, vội nói: “Che kín miệng ả lại, mang ả xuống ngay!”
Vốn là một lần gia yến, nhưng vì Dương Ngọc Hoàn gây ra không ít nhạc đệm, Đường Huyền Tông lại xem những ca vũ kia cũng không có hứng thú như vừa bắt đầu, liền nói mọi người tản đi.
Ngày kế, Mai Các.
Ánh mắt Mai Phi trầm tĩnh nhìn ba món đồ trên bàn: bạch lăng, chủy thủ, rượu độc.
Trong điện yên tĩnh không hề có một tiếng động, mãi đến tận khi Trầm Hương đi tới, thấp giọng nói: “Nương nương, sáng nay Thọ Vương đi thăm Dương thị, người trông coi nói trong điện phát sinh cãi vã kịch liệt.”
“Có nghe thấy bọn họ nói cái gì hay chưa?” Mai Phi hỏi.
Trầm Hương có chút tiếc nuối lắc đầu một cái: “Vì phòng ngừa Thọ Vương phát hiện, người của chúng ta cách khá xa, cho nên vẫn chưa nghe rõ ràng. Chỉ có điều lúc Thọ Vương đi ra vẫn là nổi giận đùng đùng.”
Mai Phi đứng dậy, phủi váy một cái, thản nhiên nói: “Đi thôi, cầm lấy những thứ này, chúng ta cũng đi xem xem vị Thọ vương phi kia đi.”
Trầm Hương bưng khay lên, đi theo phía sau Mai Phi.
Trong Thu Lai cung lành lạnh hiu quạnh, không nhìn thấy cung nữ cùng thái giám tới tới đi đi bận rộn, yên tĩnh thật giống như không có người ở.
Lại đi vào một chút, Mai Phi dường như nghe được tiếng khóc thấp giọng của phụ nữ.
Dương Ngọc Hoàn co quắp ngồi dưới đất, thê thê gào khóc, nàng ta vĩnh viễn cũng không quên được câu nói kia Lý Mạo nói với nàng ta: “Dương Ngọc Hoàn, ngươi dơ bẩn, thân thể của ngươi dơ bẩn, liền ngay cả tim cũng dơ bẩn!”
Từng hình ảnh chuyện cũ nhiều năm trước lần thứ hai hiện ra ở trước mặt nàng ta.
Cùng Lý Mạo mới quen một ngày kia, là đại hôn của Hàm Nghi công chúa, thím chỉ vào chàng thiếu niên mi thanh mục tú kia nói với nàng ta: “Ngọc Hoàn, đó là Thọ Vương, nếu có thể leo lên ngài ấy, vậy nhà chúng ta sẽ phong quang!”
Mang theo dị tâm tiếp cận hắn, không nghĩ tới Thọ Vương lại trơn bóng như ngọc như vậy, nàng ta cảm thấy, nếu như không có sự xuất hiện của bệ hạ, nàng ta cùng Thọ Vương nhất định là phu thê hạnh phúc nhất Đại Đường.
Chỉ là đáng tiếc, ông trời làm cho nàng ta gặp phải bệ hạ, vẻn vẹn một câu nói, một khúc múa, liền làm nàng ta lầm lạc.
“Cọt kẹt!” Cửa cung cũ nát sơn son bị mở ra, ánh mặt trời chói mắt bắn vào, ánh sáng khiến người ta không mở mắt nổi. Dương Ngọc Hoàn dùng ống tay áo che ánh sáng, mãi đến khi có người đến đi vào, nàng ta mới nhìn rõ là ai.
Là Mai Phi!
Dương Ngọc Hoàn cau mày, giọng nói bởi vì gào khóc mà trở nên khàn khàn: “Ngươi tới làm cái gì?”
Trên mặt Mai Phi mang theo ý cười nhợt nhạt, giẫm ánh mặt trời đi tới, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên người nàng, như tiên nữ cửu thiên (trên trời). Thời khắc này, liền ngay cả Dương Ngọc Hoàn không thừa nhận cũng không được, Mai Phi rất đẹp, vẻ đẹp lành lạnh kiêu ngạo.
Thị nữ Trầm Hương theo sau Mai Phi, trong tay Trầm Hương cầm một khay, Dương Ngọc Hoàn ngưng thần vừa nhìn, chờ thấy rõ đồ vật bên trong, sau đó, sắc mặt của nàng ta trắng bệch, môi run lên, run rẩy đứng lên, “Mai Phi, ngươi muốn làm cái gì?”
Mai Phi vẫn lạnh nhạt như cũ, trên mặt không thấy một chút kinh ngạc, nói: “Bổn cung đến tiễn ngươi lên đường.”
“Ngươi dám! Bệ hạ chỉ sai người giáo dục ta, vẫn chưa muốn lấy mạng ta.” Nàng ta ngạc nhiên nghi ngờ mà hoảng sợ: “Đây là ở trong hoàng cung, ngươi dám to gan làm càn!”
Mai Phi nhướng mày, cười lạnh nói: “Vì bệ hạ cùng giang sơn xã tắc Đại Đường, bổn cung có cái gì không dám làm. Phải diệt trừ được ngươi – ả đàn bà chen giữa phụ tử bọn họ, thì ta chính là công thần của Đại Đường!”
Nhìn biểu hiện của Mai Phi, nghe lời nói chắc chắn của nàng, trong nháy mắt lòng Dương Ngọc Hoàn rối loạn, nàng ta thảng thốt lùi về sau hai bước, lớn tiếng trách mắng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?”
“Nói bậy?” Mai Phi nhẹ nhàng nở nụ cười, Dương Ngọc Hoàn bi thống cùng hoảng sợ, là trò cười tốt nhất nàng muốn xem!
“Bổn cung xem ngươi ở cùng bệ hạ và Thọ Vương tả hữu bồi hồi, thực tại muốn cười, ngươi biết không? Mỗi khi ngươi đều chỉ thiếu một chút liền có thể tiến vào tim mỗi một người bọn họ, chỉ tiếc tâm ngươi bất định, sợ rằng ngay cả ngươi cũng không biết muốn ai!” Mai Phi che miệng cười nói: “A, không đúng, ngươi thích nhất chính là vinh hoa phú quý, Thọ Vương không cho được ngươi hậu vị, ngươi liền chuyển tới ôm ấp bệ hạ, nhưng khi bên người Thọ Vương có người phụ nữ khác, ngươi lại không nỡ đi. Đáng thương đáng trách, chỉ là bây giờ, ngươi từ bỏ Thọ Vương, nhưng cũng từ bỏ vinh hoa dễ như trở bàn tay.”
Vẻ mặt Dương Ngọc Hoàn trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào bệ hạ tính cho hắn làm thái tử?”
“Bệ hạ hướng vào người nào ta không biết, ta chỉ biết, Thọ Vương một ngày không có dòng dõi, vậy hắn liền không ở bên trong phạm vi bệ hạ cân nhắc.”
Mai Phi đương nhiên biết Đường Huyền Tông hướng vào là ai, là Trung Vương Lý Dư hiện tại, cũng chính là hậu thế gọi là Đường Túc Tông Lý Hanh.
Nhưng nàng sẽ không nói cho Dương Ngọc Hoàn, nàng muốn nhìn dáng vẻ Dương Ngọc Hoàn hối hận không thể tả.
Dương Ngọc Hoàn cắn môi dưới, do dự một lúc lâu, sau đó lôi kéo vạt áo của Mai Phi chậm rãi quỳ xuống, cầu khẩn nói: “Van cầu ngài, ngài thả thiếp đi ra ngoài có được hay không, thiếp nhất định sẽ không như vậy, thiếp sẽ sống yên ổn cùng Thọ Vương, nhất định sẽ không trêu chọc bệ hạ.”
“Thả ngươi ra đi làm cái gì? Trinh Nương đã có thai, Thọ Vương đã không cần ngươi nữa.”
Mai Phi như một lưỡi dao sắc đâm vào trái tim Dương Ngọc Hoàn, lời nói tuyệt tình của Lý Mạo lần thứ hai tràn vào đầu óc của nàng ta.
Dương Ngọc Hoàn trong nháy mắt bị nhập ma, si ngốc nói: “Sẽ không, sẽ không, Thọ Vương yêu ta như vậy, tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, lúc trước hắn nói chỉ là lời vô nghĩa, chỉ cần ta van cầu hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ rơi ta. Trinh Nương có thể sinh con cho hắn ta cũng có thể.”
Mai Phi nhìn nàng, đạm mạc nói: “Ngươi biết không? Vũ hoàng hậu, mẹ chồng ngươi, nàng đã sớm hạ thuốc vô sinh cho ngươi, ngươi đời này đều sẽ không có thai, coi như ngươi đi ra ngoài thì thế nào? Ngoại trừ như hôm qua cho Thọ Vương thêm phiền, hủy diệt ấn tượng tốt của hắn ở trong lòng bệ hạ, ngươi kỳ thực đều không có tác dụng gì!”
Dương Ngọc Hoàn rất muốn, chính là leo lên hậu vị, một đời hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Bây giờ, mộng đẹp phá nát, vẫn bị tự tay nàng ta hủy diệt.
Chân tướng làm cho khuôn mặt của nàng vì phẫn nộ cùng hoảng sợ mà trở nên dữ tợn, nàng ta thét to: “Không thể, Vũ thị, bà ta làm sao sẽ không cho ta sinh con đây? Ta là con dâu bà ta, lẽ nào bà ta liền không muốn cháu ruột sao?” Nói xong, giọng nói Dương Ngọc Hoàn dần dần thấp xuống, nàng ta biết, Vũ thị vẫn không thích nàng ta, nàng ta cũng từng nghĩ muốn lấy lòng mẹ chồng này, đương nhiên cũng không phải là bởi vì Thọ Vương, mà là nàng ta muốn làm cho Vũ thị vui vẻ, sau đó có thể thường xuyên tiến cung, như vậy cũng sẽ có thể nhìn thấy bệ hạ. Chỉ là Vũ thị thỉnh thoảng đối với nàng ta lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, hơn nữa còn hạ chiếu lệnh nói không có sự cho phép của bà ta, Dương Ngọc Hoàn không thể vào cung, một đạo chỉ dụ này làm Dương Ngọc Hoàn mất hết thể diện, lâu dần Dương Ngọc Hoàn liền không muốn lại đi lấy lòng Vũ thị, khi Lý Mạo tiến cung, nàng ta cũng thỉnh thoảng lôi kéo Lý Mạo, để hắn không thể vào cung.
Tháng ngày lâu, đôi mẹ chồng nàng dâu này liền dường như có thâm cừu đại hận.
Vũ thị chết rồi, nàng ta cho rằng ít đi một ngọn núi lớn chặn đường, lại không nghĩ rằng Vũ thị lại sẽ dùng phương thức khốc liệt như vậy để trả thù nàng ta.
Trầm Hương đi tới trước mặt Dương Ngọc Hoàn, nghiêm túc nói: “Vương phi, chính ngài chọn đi.”
“Không, ta không thể chết, ta không muốn chết, ta muốn đi hỏi Lý Mạo một chút, ta muốn đi hỏi bệ hạ một chút, tại sao đối với ta như vậy?”
Dương Ngọc Hoàn giẫy giụa muốn chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện mình không có nửa điểm khí lực.
Mai Phi chậm rãi cười, “Hôm qua lúc ngươi nhảy múa, có phải là cũng như vậy, cả người mềm nhũn vô lực?”
Dương Ngọc Hoàn cả kinh, nhớ tới ngày hôm qua nhảy múa trong một chốc kia, cũng là bởi vì thân thể vô lực, cho nên nàng ta mới bước sai chân, chỉ là lúc đó Trinh Nương đồng thời lộ ra tin có thai, nàng ta cũng cho rằng là vì tin tức này quá khiếp sợ cho nên mới để cho mình thất thần, dẫn đến xảy ra sai sót.
Khi Mai Phi vừa hỏi như vậy, Dương Ngọc Hoàn lập tức nghĩ đến điều không thích hợp trong đó, dùng khí lực toàn thân liều mạng bắt lấy cổ tay Mai Phi, khẳng định nói: “Là ngươi làm ra!”
Mai Phi bị nàng bắt lấy tay đau đớn, muốn hất tay của nàng ta ra, nhưng Dương Ngọc Hoàn nắm rất chặt, móng tay dài nhọn tiến vào trong thịt nàng, lưu lại mấy vết máu, trên cổ tay trắng muốt của Mai Phi hiện ra một ít dấu vết móng tay cào vào.
Mai Phi dần dần bình tĩnh lại, Trầm Hương thả khay xuống, đi lên phía trước đẩy tay Dương Ngọc Hoàn ra: “Thọ vương phi, nô tỳ khuyên ngài đừng giãy giụa nữa, yên lặng chết đi.”
Mai Phi nói: “Trầm Hương, ngươi giúp nàng ta một tay.”
Bạch lăng, chủy thủ, rượu độc.
Ba loại này, Trầm Hương giúp Dương Ngọc Hoàn chọn rượu độc.
Nàng từng bước từng bước đến gần Dương Ngọc Hoàn, tay Dương Ngọc Hoàn chống đất, dùng hết khí lực từng chút từng chút lui về phía sau, nàng ta cực lực nhìn về phía cửa cung đằng sau Mai Phi, trong lòng khẩn cầu Thọ Vương hoặc là Đường Huyền Tông có thể có một người lại đây cứu nàng ta.
Đáng tiếc, mãi đến tận chén rượu đụng tới bên môi nàng ta, Dương Ngọc Hoàn cũng không có chờ được người nào tới, nàng ta lắc đầu giãy dụa, trong mắt tất cả đều là oán độc, “Mai Phi, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!”
Khóe môi Mai Phi giương lên, vẫn chưa đem lời ác độc của nàng ta để ở trong lòng.
Dương Ngọc Hoàn, đi địa ngục đi.
Nơi đó, Mai Phi đã sớm đi qua.
Nàng mở to mắt nhìn Dương Ngọc Hoàn nuốt một chén rượu độc vào bụng, giãy dụa không bao lâu liền tắt thở, khóe miệng vẽ ra một vệt máu đỏ thắm chảy xuống.
Mai Phi đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, nàng nên giữ lại Tiểu Mai, để Tiểu Mai tự mình động thủ, như vậy mới có thể giải mối hận kiếp trước của Mai Phi.
Khi Đường Huyền Tông tiến vào Mai Các, Mai Phi đang dựa vào trên giường nhỏ, tay cầm một quyển Kinh Thi xem.
Sắc mặt Đường Huyền Tông âm trầm, nói ngay vào điểm chính: “Ngươi giết nàng ta?”
Mai Phi lật một trang sách, nhàn nhạt “Ừ”, biểu hiện lạnh lùng như thế, dường như cũng không đem một cái mạng này để ở trong lòng.
Đường Huyền Tông kinh hãi không thôi, lúc trước Mai Phi tâm từ thiện lương, ngay cả một con kiến đều không nỡ lòng bỏ giẫm chết, hắn làm sao cũng không cách nào liên tưởng Mai Phi giống những phụ nhân vì ân sủng mà giết người trong hậu cung kia.
“Tại sao muốn giết nàng ta?”
Mai Phi thả Kinh Thi xuống, chậm rãi đứng trước mặt Đường Huyền Tông, đứng đối mặt với hắn, hỏi: “Bệ hạ cảm thấy Dương thị không đáng chết?”
Trong con ngươi Đường Huyền Tông nhiễm lên một tầng ám sắc: “Liền bởi vì nàng ta không chịu để cho lão Thập Bát cưới thiếp? Chuyện này chỉ sai người cố gắng giáo dục một hồi là có thể, tại sao phải giết nàng ta?”
“Thiếp thân là vì bệ hạ.”
Đường Huyền Tông sững sờ, hỏi ngược lại: “Ngươi nói cái gì?”
Mai Phi ngẩng đầu, ngang nhiên nói: “Thiếp thân là vì bệ hạ, Dương Ngọc Hoàn không trinh không khiết, nếu như chuyện của ả bị truyền ra ngoài, không riêng ả chắc chắn phải chết, liền ngay cả bệ hạ, cũng phải bị người trong thiên hạ thóa mạ!”
Đường Huyền Tông khiếp sợ lùi về sau hai bước, lẩm bẩm nói: “Ngươi biết? Ngươi lại biết!” Hắn đột nhiên bước về phía trước một bước lớn, đưa tay đặt ở trên bả vai Mai Phi, giận dữ hét: “Là lúc nào ngươi biết được? Ngươi nói đi!”
Sắc mặt Mai Phi như thường, không uý kỵ tí nào nói: “Thiếp đã sớm biết, thiếp cũng một mực chờ ngày đó, Dương Ngọc Hoàn thân là con dâu của bệ hạ, gan to bằng trời câu dẫn bệ hạ, bản thân ả muốn chết, cũng không thể đem bệ hạ liên luỵ trong đó!”
Đường Huyền Tông vạn vạn không nghĩ tới chuyện mình ẩn giấu lâu như vậy lại bị nàng dễ dàng nói ra như vậy.
Lúc trước vì không làm cho nàng thương tâm, làm tất cả mọi chuyện thật giống như một hồi chuyện cười!
“Ngươi đã sớm biết, nhưng vẫn lừa gạt trẫm!” Đường Huyền Tông lên cơn giận dữ, trong mắt dấy lên hừng hực lửa giận, tay hắn đỡ vai Mai Phi dần dần nắm chặt, Mai Phi bị đau, sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch, giọng nói nàng dần dần hạ thấp xuống: “Xuân dược đối với long thể bệ hạ có thương tích, chỉ bằng điểm này, Dương thị coi như chết một ngàn lần một vạn lần cũng chết không hết tội!”
Đường Huyền Tông chấn động trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ Mai Phi vô cùng suy yếu, tay không tự giác buông lỏng, thân thể Mai Phi mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Mai Phi thấp giọng nói: “Mặc kệ bệ hạ thấy thiếp thân thế nào, Dương thị không lưu lại được, coi như đảo ngược thời gian, trở lại lúc đó, thiếp thân cũng làm như thế, sẽ không hối hận.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lập tức cửa cung sơn son bị đóng lại ầm ầm, giọng nói thâm trầm, khàn khàn của Đường Huyền Tông truyền vào trong điện, vang vọng ở mỗi một góc của Mai Các.
“Truyền chỉ, Mai Phi bị cảm phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng, ngay hôm nay phong cung Mai Các, không có ý chỉ của trẫm, bất luận người nào không được ra vào.”
Vẻn vẹn một ngày, Thọ vương phi chân trước đi về cõi tiên, thịnh sủng Mai Phi liền truyền ra cảm nhiễm phong hàn, phong cung Mai Các.
Cũng không ai biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi Đường Huyền Tông trở lại Tử Thần điện, đem tất cả đồ đạc trong điện có thể đập đều đập phá, không thể đập cũng đập phá, nói chung, Tử Thần điện bừa bộn khắp nơi.
Có một cung nữ bưng trà cho Đường Huyền Tông, nước trà hơi hơi nguội một chút, Đường Huyền Tông luôn luôn rộng lượng hiền lành lại hạ lệnh đánh tám mươi trượng, cung nữ kia không có chịu nổi, đánh bốn mươi bốn trượng liền hương tiêu ngọc vẫn.
Thi thể kéo tới bãi tha ma, mọi người nhìn thấy cả người nàng đầy máu, nhuộm đỏ bùn đất trong bãi tha ma lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, tiền triều hậu cung, người người đều tự bảo trọng.
Mai Các, Mai Phi đưa vòng ngọc trên tay đặt vào một vết lõm trên giá sách, cửa lớn mật đạo liền mở ra.
Trầm Hương nhìn thấy trợn mắt ngoác mồm, Mai Phi khẽ mỉm cười, nói: “Dọc theo mật đạo đi nửa canh giờ, liền có thể xuất cung, ra mật đạo đi hai, ba dặm, chỗ ấy có một gian nhà tranh, ngươi có thể nghỉ chân một chút, ghi nhớ kỹ không thể lưu lại quá lâu.”
Trầm Hương hỏi: “Nương nương đây là ý gì?”
“Trầm Hương, ngươi đi nhanh đi, trong cung không phải chỗ ở lâu.”
Trầm Hương phúc phúc thân thể, nhẹ giọng lại nói: “Nương nương, Trầm Hương không đi, Trầm Hương muốn cả đời bồi tại bên người nương nương, hầu hạ nương nương.”
“Cả đời? Trầm Hương không nghĩ ra cung thấy người nhà sao?”
“Cha mẹ của Trầm Hương đều không có tâm, sau khi bọn họ lừa gạt Trầm Hương vào hoàng cung, bọn họ liền không còn là cha mẹ của Trầm Hương, nương nương, ngài liền để Trầm Hương tiếp tục theo nương nương đi, dù là Trầm Hương đi ra ngoài, Trầm Hương một mình cũng không biết nên đi nơi nào.”
Mai Phi sờ sờ tóc của nàng, không tiếp tục nói nữa, trong điện nhất thời yên tĩnh cực kỳ.
Trong Tử Thần điện, Đường Huyền Tông hiếm khi không có triệu hạnh phi tần, trong tay hắn cầm một tiêu ngọc, cẩn thận vuốt nhẹ.
Tiêu ngọc này là Mai Phi tặng cho hắn, mặt trên mang theo đồng tâm kết cũng là Mai Phi tự tay bện thành.
Từng có lúc, hắn thổi tiêu, nàng nhảy múa bài kinh hồng vũ.
Như hoa mỹ quyến, như nước niên hoa, năm tháng tĩnh lặng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Tính cách Giang Thải Bình lành lạnh, ở trong mắt nàng, Đường Huyền Tông không nhìn thấy một chút chân tình nào nàng đối với hắn, thậm chí là một cây hoa mai trong vườn mai, cũng quan trọng hơn hắn.
Nàng yêu thích hoa mai, cho nên hắn đổi phong hào của nàng thành “Mai”, hắn sai người trồng đủ các loại mai ở trong cung Mai Phi, lại cố ý sai người nghiên cứu chế tạo diệu pháp, để Mai Phi có thể ở ba mùa xuân hạ thu cũng có thể nhìn thấy hoa mai.
Hắn làm nhiều như vậy, được cũng chỉ là Mai Phi nhẹ nhàng nói một câu: “Đa tạ bệ hạ.”
Lạnh nhạt mấy năm như một ngày, làm cho hắn cảm thấy Mai Phi cũng không phải là thực tâm, cho nên liền bắt đầu ở trên người một ít cung phi trẻ tuổi tìm vui sướng, hơn nữa, hắn còn sai Cao Lực Sĩ phái người lại xuống dân gian đi tìm mỹ nhân.
Dương Ngọc Hoàn xuất hiện, để cho hắn cảm giác có được những thứ mà vĩnh viễn không thể có được từ trên người Mai Phi.
Chỉ là hắn rất không thích ánh mắt tràn đầy tính toán của Dương Ngọc Hoàn, cho nên hắn không muốn nạp Dương Ngọc Hoàn làm phi.
“Xuân dược đối với long thể bệ hạ có thương tích, chỉ bằng điểm này, Dương thị coi như chết một ngàn lần một vạn lần cũng chết không hết tội!”
Chẳng biết vì sao, Đường Huyền Tông đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Mai Phi, thì ra, nàng giết Dương Ngọc Hoàn bởi vì sợ thân thể của hắn bị hao tổn sao?
Khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, Đường Huyền Tông cũng không để ý trên tay Mai Phi dính máu, bởi vì hắn cũng là người dính đầy máu tươi của huynh đệ người thân để thượng vị. Bình tĩnh lại tâm tình, cẩn thận phân tích lời Mai Phi đã nói, Đường Huyền Tông cảm thấy, Mai Phi nhất định là ghen.
Chỉ là vừa bắt đầu nghe nói Mai Phi – luôn luôn ôn nhã hiền lành – giết Dương Ngọc Hoàn hắn có chút khiếp sợ, lại nghe Mai Phi nói nàng đã sớm biết chuyện hắn cố gắng giấu giếm, cho nên mới nổi giận.
Đường Huyền Tông trầm thấp nở nụ cười, hắn phát ra hỏa lớn như vậy, khẳng định nàng sợ rồi.
Đường Huyền Tông đột nhiên đứng lên muốn đi Mai Các bồi tội với nàng, có điều đi tới cạnh cửa thì, thoáng nhìn bóng đêm âm trầm, lúc này mới chợt nhớ, đã là canh ba.
Hắn nắm chặt tiêu ngọc, nghĩ Mai Phi luôn ngủ sớm, canh giờ này chắc đã sớm ngủ, ngày mai hắn lại đi bồi tội với nàng.
“Bệ hạ, Mai Các… Mai Các đi lấy nước!” Cao Lực Sĩ lảo đảo chạy vào, mở to mắt nhìn Đường Huyền Tông nghe được tin tức này, sau đó sắc mặt đột biến, rồi nhanh chân lao ra Tử Thần điện.
“Coong!” Tiêu ngọc bị vứt xuống đất, vỡ thành hai đoạn.
Đêm đó, Mai Các ánh lửa ngút trời, chiếu sáng cả Đại Minh cung.
Tháng ba năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, Mai Các bất ngờ nổi lên tràng đại hỏa, sủng phi của Đường Huyền Tông—— Mai Phi Giang Thải Bình bị chết trong biển lửa, hài cốt không còn, Đường Huyền Tông đau đớn tột cùng, truy phong làm Văn Hiền hoàng hậu.