Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 13:




Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Trước khi lên đường, Đường Huyền Tông còn cố ý đi tới tẩm điện của Trinh Thuận hoàng hậu tế bái.
Vườn ngự uyển ngày xưa xa hoa khí thế từ khi chủ nhân nó rời đi đã xuất hiện xu hướng suy tàn, cung nhân vốn ở trong cung Tam Thanh hầu hạ tiên hoàng hậu đến tuổi cũng thả ra khỏi cung, không đến tuổi thì lại phân tới Dịch Đình cung, bây giờ chỉ còn dư lại Trăn Hương – tỳ nữ thiếp thân của Vũ thị – một mình ở chỗ này quét tước, tế bái.
Sau khi thắp hương, Đường Huyền Tông xoa xoa đồ vật trong cung Tam Thanh, trong mắt từng chút từng chút hiện ra Vũ thị má lúm đồng tiền ung dung hoa quý, vẻ mặt hắn tối sầm lại, cũng không thèm chú ý sự tồn tại của Mai Phi, bắt đầu kể lể lại chuyện cũ cùng với Vũ thị, lời chàng ý thiếp.
Mai Phi, cũng chính là Thận Lang Hoa, nàng quỳ phục ở phía sau Đường Huyền Tông, khẽ rũ mi mắt xuống, đè xuống sóng ngầm lăn lộn trong lòng.
Cũng không lâu lắm, Đường Huyền Tông bỏ lại Mai Phi, mang theo hồi ức đã từng rất đẹp đẽ, từng bước từng bước đi vào tẩm điện củaVũ thị.
Đợi một lúc không thấy người đi ra, Mai Phi chậm rãi đứng dậy, đến gần án đài bày bài vị của Vũ thị, khoát khoát tay, liền nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Nương nương muốn làm gì?”
Nàng hơi nhướng mày, quay đầu lại nhìn một chút, thì ra là tỳ nữ Trăn Hương của Vũ thị đề phòng đầy mặt nhìn nàng, Mai Phi bật cười, giải thích: “Bổn cung chỉ là muốn thắp cho hoàng hậu nương nương một nén nhang.”
Trăn Hương nhíu mày, tự mình tiến lên đốt một nén nhang, rồi đưa cho Mai Phi.
Mai Phi cũng không thèm để ý thái độ thất lễ của nàng ta, trái lại, nàng rất thưởng thức Trăn Hương.
Kiếp trước, sau khi Trăn Hương biết bệ hạ muốn nạp con dâu Dương thị làm phi, rất sợ hãi, Dương thị này không chỉ có là con dâu của Đường Huyền Tông, càng là con dâu của Vũ hoàng hậu!
Nàng ta cầm thánh chỉ lúc trước Đường Huyền Tông tự mình định ra Dương Ngọc Hoàn làm Thọ vương phi, quỳ thẳng trước lăng tẩm Vũ thị, mắng to Dương Ngọc Hoàn không biết liêm sỉ, lại dám câu dẫn cha chồng.
Nàng ta là người duy nhất dám ở ngay trước mặt bệ hạ chỉ vào mũi Dương Ngọc Hoàn mắng người, sau đó nàng ta mời linh vị Vũ thị ra, thậm chí còn vài lần ngầm phái người ám sát Dương thị, tuy rằng vẫn không thay đổi được sự thực Dương Ngọc Hoàn được phong quý phi, thế nhưng nàng ta thành công đem gian tình của Dương thị cùng bệ hạ công khai thiên hạ. Cuối cùng, ngày Dương Ngọc Hoàn vào cung, nàng ta đập đầu vào kim trụ chết ở Lân Đức điện.
Có người nói máu tươi của nàng ta chảy ra dính vào lễ phục của Dương thị, làm Dương thị sợ đến té xỉu tại chỗ…
Mai Phi hâm mộ Vũ thị, nàng ta đã đi, nhưng bên người còn có một người trung tâm chịu liều mạng vì nàng ta như vậy.
Mà nàng, nàng đối với Tiểu Mai tốt như vậy, so với tỷ muội ruột còn tốt hơn, nhưng ả lại như vậy đối với nàng…
Mai Phi lắc đầu một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cung cung kính kính thắp xong một nén nhang, sau đó Mai Phi dời bước tới đình viện bên trong Tam Thanh cung chờ bệ hạ đi ra.
“Nương nương, gió lớn, nô tỳ giúp ngài phủ thêm áo choàng.” Cung nữ Trầm Hương đỡ tay nàng, trên cánh tay mang theo một cái áo choàng rộng rãi thêu hình lá trúc hoa mai trong gió.
Trầm Hương là cung nữ tam đẳng của Mai Các, Mai Phi còn nhớ mấy ngày trước đây nàng thấy Trầm Hương chiết hoa mai rất đẹp, nên khen một câu, lúc đó không để ở trong lòng, không nghĩ hôm qua gặp lại nàng, nàng đang bị chôn ở bên trong đống tuyết thật dày.
Cẩn thận hỏi qua Trầm Hương mới lén lút nói cho nàng, là Tiểu Mai phạt nàng đi vườn mai chăm sóc hoa mai, mỗi ngày cũng phải đem hơn trăm cây mai trong rừng mai tu bổ một lần, đến buổi chiều, Tiểu Mai sẽ phái người tới kiểm tra, làm không tốt không có cơm ăn, cho nên Trầm Hương không dám lười biếng, chỉ là mấy ngày nay tuyết rơi quá lớn, một lúc tuyết đọng liền tới mắt cá chân, nàng bị phạt đã hai bữa không ăn cơm, vừa mệt vừa đói, còn rất lạnh, không có chống đỡ nổi liền té xỉu.
Mai Phi nghe được kinh hãi không thôi, ở trong lòng nàng, từ trước Tiểu Mai xinh đẹp đáng yêu, cùng các cung nhân khác của Mai Các ở chung rất vui vẻ.
Ai biết, ả cũng sẽ dùng loại thủ đoạn đê hèn này hại người!
Mai Phi vốn muốn dần dần xa lánh Tiểu Mai, nàng liền thuận thế đề bạt Trầm Hương, tạm thời làm cung nữ nhị đẳng Mai Các.
Nàng còn nhớ lúc nàng mang theo Trầm Hương ra cửa cung, ánh mắt khủng bố kia của Tiểu Mai! Liền giống như là tu la muốn đem Trầm Hương rút gân lột xương!
Một trận gió lạnh chui vào từ khe hở trong vạt áo, đông lạnh làm người ta dựng tóc gáy lên, Mai Phi gật đầu, Trầm Hương lập tức nhanh chóng phủ áo choàng lên, thời điểm muốn phủ thêm cho Mai Phi, đột nhiên nhìn thấy Đường Huyền Tông từ bên trong vội vã đi ra.
Đường Huyền Tông rất vội vã, đi qua người Mai Phi không có dừng lại, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, Mai Phi không kịp phủ áo choàng, một đường theo sát bước chân của hắn. Bước chân Đường Huyền Tông rất lớn, Mai Phi chỉ có chạy theo mới có thể đuổi kịp hắn, nhưng không nghĩ tới Đường Huyền Tông lại không có chờ nàng, liền ngồi lên rồi long liễn rời đi rất nhanh.
Mai Phi nhất thời không có tâm tình đuổi theo hắn, mặt lạnh gọi người quay đầu trở về Mai Các.
Trầm Hương nhìn sắc mặt của nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Nương nương, nô tỳ phủ thêm áo choàng cho ngài.”
“Vừa mới chạy một lúc, trên người còn rất ấm áp, không muốn phủ thêm áo choàng.” Mai Phi lắc đầu một cái, tiếp tục suy nghĩ Đường Huyền Tông đến cùng là làm sao, lẽ nào là ở tẩm điện Vũ thị nhìn thấy gì sao?
Xuống kiệu, vừa đi vào Mai Các, Tiểu Mai như một cơn gió xông tới, đoạt lấy áo choàng trên tay Trầm Hương phủ thêm cho Mai Phi, rồi hướng Trầm Hương mắng tới tấp: “Trầm Hương, ngươi làm cái gì vậy, bên ngoài gió lớn như vậy, ngươi cũng không đem áo choàng phủ thêm cho nương nương! Nếu như nương nương bị lạnh, ngươi gánh được trách nhiệm sao?”
“Nô tỳ…”
Trầm Hương không kịp biện giải cho mình, liền bị Tiểu Mai đánh gãy lời: “Nương nương, nha đầu Trầm Hương này làm việc động tay động chân, theo như nô tỳ thấy, vẫn để cho ả trở về Dịch Đình cung học lại quy củ đi.”
Đây chính là muốn đuổi Trầm Hương đi ra ngoài?
Kiếp trước Mai Phi không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, tất cả mọi chuyện trong cung đều giao cho thị nữ Tiểu Mai, cũng không biết Tiểu Mai đã vững vàng nắm chặt Mai Các của nàng rồi, ở trong mắt cung nữ hoạn quan, Tiểu Mai nghiễm nhiên chính là vị chủ nhân thứ hai.
Nàng cho rằng tình cảnh kiếp trước dẫn đến Tiểu Mai sau này phản bội, thế nhưng không nghĩ tới, hiện tại lòng ghen tỵ của Tiểu Mai liền nặng như vậy.
“Là ta không muốn mặc áo choàng, ngươi cũng đừng trách nàng ấy.” Mai Phi ôm lấy áo choàng trên người, nói với Tiểu Mai: “Mấy ngày trước đây bệ hạ thưởng cho ta một hộp hoa điền, ta không cần, hôm nay nhìn hoa điền kia đúng là rất hợp với y phục của ngươi, ngươi đi lấy đi.”
Sắc mặt Tiểu Mai trong nháy mắt trở nên xán lạn, toét miệng cười nói: “Tạ nương nương ban thưởng.”
Buổi chiều, Mai Phi ngồi ở dưới bệ cửa sổ phía Tây đọc sách, Trầm Hương nhẹ giọng đi tới, khi được nàng cho phép, ở bên tai Mai Phi nói một câu như vậy: “Nương nương, vừa mới rồi nô tỳ nghe nói, bệ hạ hạ chỉ yêu cầu Thọ Vương và vương phi cùng đi tới hành cung Ly Sơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.