Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 4: Đúng toàn bộ




Dịch: Xiaoxin
Năm nay Kiều Nguyên lên lớp 8, lớn lên vừa béo vừa trắng, nhưng dáng người lại không cao ráo.
Kiều Lam tuy gầy gò xanh xao nhưng đã dậy thì từ sớm cho nên vóc dáng không hề thấp, so với tiểu mập mạp này thì cao hơn hẳn một cái đầu. Kiều Nguyên mắt thấy đường của mình không những bị chặn, mà bả vai còn bị đè, Kiều Nguyên chưa kịp phản ứng đã bị ném qua một bên ngã dập mông.
Đóng cửa, khóa lại, đọc sách.
Kiều Nguyên ngồi ngốc cả nửa ngày mới lật người đứng dậy chạy đến cửa phòng mà ra sức đập, vừa đập vừa la: "Mẹ nó, chị dám đẩy tôi! Chị ra đây cho tôi! Có bản lĩnh thì đừng trốn ở trong đó! Mở ra! Chị mà không ra thì đừng hòng tôi cho tiền chị, không có tiền xem chị làm thế nào mà dỗ dành được bạn học!!!"
Ban đầu cô đọc quyển tiểu thuyết này kể rằng nhà họ Kiều rất muốn có con trai, nhưng không ngờ lại sinh ra ba cô con gái, thời điểm sinh người thứ ba là con gái thì cũng chính là Kiều Lam, bà cụ Kiều và ông Kiều hận không thể đem cô ném thẳng vào giường lò mà thiêu chết. Nhưng vì những đứa trẻ sinh ra đều có hồ sơ trong bệnh viên nên họ mới không dám xuống tay.
Vừa sinh ra đã phải chịu sự khinh miệt, sau này cuối cùng nhà họ Kiều cũng hạ sinh được một bé trai, vì vậy mà người nhà họ Kiều đều đặt Kiều Nguyên ở trong tim mà yêu chiều, có lẽ tác dụng lớn nhất của Kiều Lam trong ngôi nhà này chính là phục vụ cho Kiều Nguyên. Giặt quần áo, giặt tất cho Kiều Nguyên, Kiều Nguyên thích ăn cái này không thích ăn cái nọ, bình thường bị Kiều Nguyên hết đấm rồi đá cũng không dám hé răng, tiền tiêu vặt trong tay Kiều Nguyên nhiều đến mức có thể bố thí mấy đồng cho Kiều Lam, bởi vì Kiều Lam rất nghèo, ngay cả một miếng bánh mì cũng phải tính toán kĩ càng. Sự phân biệt đối xử ở nhà họ Kiều cách biệt đến nỗi khiến người khác phẫn nộ.
Càng làm mọi người cạn lời chính là tiền mà Kiều Lam mua kẹo que cũng chính là tiền mà Kiều Nguyên cho. Ở nhà Kiều Lam hầu hạ Kiều Nguyên sẽ được nó thưởng cho mấy đồng, nhưng sau đó lại cầm tiền chạy đến phục dịch bạn học...
Quả nhiên là có bệnh.
Đến ở nhà họ Kiều ngày đầu tiên, Kiều Lam đã có hai lần nghĩ đến việc chạy thoát khỏi cái nhà này.
Bà cụ Kiều đang ở nhà bếp rửa chén, bị âm thanh la hét của cháu trai bảo bối nhà mình mà chạy lại, nghe thấy Kiều Lam ngang nhiên dám đẩy Kiều Nguyên, mắt trừng to.
"Cô dám đẩy cháu tôi!", bà cụ đối diện với cửa phòng của Kiều Lam bắt đầu hét lên: "Kiều Lam, cô ra đây cho tôi, em cô mới bao nhiêu tuổi mà cô dám đánh nó! Tiền tiêu vặt cho cô nhiều như vậy đều lãng phí hết rồi..."
Kiều Lam lấy hai miếng giấy vệ sinh nhét vào tai, Kiều Nguyên bên ngoài cửa phòng hết đấm rồi đá mà cửa vẫn không chịu mở, bà cụ Kiều ở bên cạnh nghe âm thanh đá cửa mà đau lòng không thôi, thay một cái cửa mới cũng mất mấy trăm tệ!
Miệng bà cụ vừa mắng Kiều Lam vừa dỗ dành cháu trai, Kiều Nguyên tức không chịu được.
"Giày của cháu chị ấy vẫn còn chưa giặt!"
"Cháu đợi bà nội lát nữa bảo chị ấy dọn dẹp xong sẽ giặt giày cho cháu, cháu ngoan mau đi ngủ đi."
Bà cụ dỗ Kiều Nguyên quay về phòng ngủ, sau khi dỗ Kiều Nguyên ngủ xong thì quay lại gõ cửa phòng Kiều Lam. Vừa mới gõ một cái thì cửa đã mở, bà cụ Kiều sửng sốt, sau đó lại thúc giục cô đi giặt giày.
"Cháu không giặt." Kiều Lam đang đánh răng.
Có lẽ vì cả đời Kiều Lam chưa từng nói ra những chữ này cho nên bà cụ Kiều trong nhất thời cảm thấy ngạc nhiên hơn là căm phẫn.
" tổ sư nhà mày, nói không giặt là không giặt, đúng là xấu tính."
"Là em ấy đá con trước." Kiều Lam gằn từng chữ.
Bà cụ Kiều trừng mắt: "Em nói còn nhỏ, đá có một cái, có đau gì đâu!" 
Kiều Lam:...  
Kiều Nguyên béo tròn như trái banh, bà thử xem bị nó đá xem có đau không. 
Cô nghĩ thầm trong bụng có nói đạo lý với bà ấy cũng vô dụng, sau khi đánh răng thì quay trở vào phòng, đóng cửa chặn bà ấy ở bên ngoài. Bà cụ Kiều tức đến dặm chân muốn mắng người, nhưng lại sợ làm ồn đánh thức cháu trai cho nên lầm bầm mắng Kiều Lam một hồi lâu, sau đó đi ra khỏi cửa thì thấy giày của Kiều Nguyên, sợ cháu mình không có giày mang lại lụi cụi xách giày ra cửa vừa giặt vừa mắng.
Trước khi Kiều Lam xuyên sách, thành tích cấp 3 của cô vẫn luôn dẫn đầu toàn trường. Mặc dù đã qua kì thi đại học hai gần hai năm, nhưng kiến thức của cô vẫn còn, mà chương trình lớp 10 cũng không quá nặng nề, cho nên Kiều Dương xem qua mấy quyển sách rồi đúng 11 giờ thì chuẩn bị đi ngủ.
Bình thường bà cụ Kiều đều cùng cháu trai đi ngủ sớm, nhưng hôm nay còn chưa đi ngủ, chờ đến gần 12 giờ. Thấy ông bà Kiêu đi làm về, bà cụ vui vẻ chạy đến trước mặt bọn họ tố cáo tội danh của Kiều Lam, "Nguyên nhi có bao nhiêu tuổi, mà vừa bị đẩy vừa bị xô té đến nỗi cháu tôi phải khóc, anh mua cho Nguyên nhi đôi giày mới, vừa mang được có một ngày mà đã dơ rồi, bị giẫm dơ như vậy thì sao mà giặt được nữa..."
Vốn dĩ ba của Kiều Lam tức đến nỗi muốn đập cửa phòng Kiều Lam ngay lập tức. 
Bà Kiều nghĩ đến với lá gan của Kiều Lam, thì không có chuyện Kiều Lam dám đánh Kiều Nguyên. Bình thường đều là Kiều Nguyên đánh Kiều Lam, ngay cả nói lại cũng không dám mở miệng, càng không nói thì lại càng bị đánh, bà biết bà cụ Kiều ghét Kiều Lam. Mặc dù bà cũng không thích Kiều Lam nhưng hiện giờ bà không muốn để bà cụ được như ý, liền giữ ông Kiều lại
"Con nó ngày mai còn đi học, đừng đánh thức nó, có gì ngày mai hẵn nói."
Bà cụ Kiều cáo trạng không thành, trừng mắt với mẹ Kiều, tức phì phò đi về phòng ngủ.
Kiều Lam ngủ một đêm không mộng mị, 6 giờ sáng hôm sau cô rời giường, người trong nhà còn chưa thức nên rất yên tĩnh. Kiều Lam nhìn một lượt phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò mang đi học. Cô kiểm tra thẻ ăn ở căn tin, chỉ còn 80 đồng, không còn tiền tiết kiệm để mua trứng gà, sữa đậu nành, bánh bao. Chiều hôm qua cô chỉ ăn 1 mẩu bánh mình, đến tận bây giờ vẫn còn thấy đói.
Hơn nữa cơ thể này quá kém, cần phải bồi bổ.  
Sau khi ăn xong, trên đường đi đến lớp học, gặp mấy người Trần Diệu Dương, nói đúng ra là Kiều Lam đi phía trước, mấy người Trần Diệu Dương đi sau.  
Mấy nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương và Trần Diệu Dương có quan hệ rất tốt với Kiều Lam, nhớ đến bình thường Kiều Lam chỉ cần nhìn thấy Trần Diệu Dương nếu hai mắt sáng rỡ thì cũng chạy đến bắt chuyện với bọn họ, mấy người nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương có ý vị không rõ bắt đầu cười hề hề.
Trần Diệu Dương nghĩ đến thường ngày Kiều Lam luôn nhìn cậu ta với ánh mắt cháy rực, trên mặt liền lộ ra vẻ chán ghét
"Cười cái mông."
Mấy người đó cười càng dữ dội hơn nữa.
Nam sinh tên Lý Phàm nói: "Mày nói chỉ cần đi thêm vài bước nữa là Kiều Lam quay đầu lại rồi?"
"Nói không chừng cậu ấy đi chậm lại chờ chúng ta đấy."
Cậu ta cười không ngớt, nhéo cổ họng nhái giọng léo nhéo: "Diệu Dương, thật trùng hợp nha. Cái kia, cậu có muốn ăn kẹo không..."
Trần Diệu Dương đá nam sinh đó một cước
"Có thấy ghê tởm không thằng kia."
"Hahaha ghê tởm", đám nam sinh kéo dài giọng cười, cười đến nghiêng đầu nghiêng cổ. Vốn dĩ cho rằng Kiều Lam đi chậm lại chờ bọn họ, nhưng nghước lên thì không thấy bóng dáng cô đâu.
"Mẹ nó, biến đâu mất rồi?" 
"Còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
"Cô ta như vậy mà cũng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì ai dính câu."
Kiều Lam hoàn toàn không nhận ra có người ở phía sau. Dù gì thì mắt của cô cũng không mọc ở sau gáy.
Hơn nữa, Kiều Lam căn bản nghe không rõ âm thanh ở phía sau, chỉ nghe thấy từ xa vọng lại tiếng cười đùa của các nam sinh. Cô cảm thấy bọn họ thật ồn ào cho nên cất bước đi nhanh.
Trong lớp học, lúc này đã sớm vào tiết, hôm nay có môn Anh văn, học sinh trong lớp đang gấp rút học thuộc từ vựng, để lát nữa lão Lưu kiểm tra nghe viết.
Kiều Lam lấy sách Anh văn ra chuẩn bị học từ, nhưng lại không biết học ở chỗ nào, quay qua hỏi cô bạn cùng bàn từ cần học của ngày hôm nay.
Cô bạn giả vờ không nghe thấy, hơi quay người qua chỗ khác tiếp tục học thuộc từ vựng.
Hôm qua ít nhất hai người còn nói với nhau vài câu, vậy mà hôm nay không hiểu vì sao lại không muốn nói chuyện với cô. Kiều Lam đoán chắc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết rồi, mà cô cũng chẳng để tâm đến thái độ cũng những người cô không quen, không nói thì thôi vậy.
Trình độ tiếng Anh của Kiều Lam ổn định ở cấp 6 bậc đại học, chưa nói đây là điều bắt buộc khi lên đại học. Cho nên từ vựng trong sách giáo khoa cấp 3 đối với cô không thành vấn đề, cô mở sách xem từ chương đầu tiên cho đến chương cuối cùng.
Cô bạn cùng bàn liếc mắt qua, thấy Kiều Lam quả nhiên không học đúng bài cần học, trong lòng thầm cười trộm.
Ngay cả học cũng không biết học ở đây, đã học kém lại còn xấu xí, thật không hiểu tại sao người ưu tú như Tống Dao lại thích chơi cùng Kiều Lam như vậy, thành tích của cô luôn đứng trong top 10 của lớp, mà cũng không thể tiến vào vòng bạn bè của Tống Dao.
Nghĩ vậy lại nhìn qua Kiều Lam, thấy Kiều Lam xem sách nhanh như tia chớp, một lượt xem đến mười dòng, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Để học thuộc những từ này cực kỳ tốn thời gian, nhìn bộ dạng giả vờ của Kiều Lam nói không chừng lát nữa lại muốn chép bài người khác.
Đợi lát nữa bị lão Lưu gọi lên bảng trả bài, Kiều Lam muốn chép bài mà chép không được, đến lúc viết không được chữ gì thể nào cũng bị lão Lưu mắng một trận.
Đám người Trần Diệu Dương ung dung đến trễ, vừa bước vào lớp sẽ tìm kiếm bóng dáng Tống Dao trước tiên, trong thoáng qua bắt gặp Kiều Lam đang chăm chỉ học thuộc bài, đại não của đám nam sinh liền nhảy lên bốn chữ. "Làm bộ làm tịch."
Kiều Lam chẳng để tâm, vừa học một lượt từ đầu đến cuối, cẩn trọng nhìn giáo viên Anh văn là lão Lưu đi lên đi xuống nhanh như cơn gió, đi đến đâu là học sinh ở đấy bắt đầu mở sách nghe viết từ đơn.
Lão Lưu bước đến gần thì thấy Tần Dương đang cặm cụi viết cái gì đó trên bàn.
Làm thầy giáo bao nhiêu năm, lão Lưu còn không rõ mấy trò quỷ của học sinh, nhớ đến bài báo cáo hôm qua của Tần Dương, ông liền nổi giận.
"Dãy bàn của Tần Dương lên hết một lượt cho tôi!"
Kiều Lam quay đầu lại nhìn, phát hiện bản thân vừa hay ngồi cùng dãy với Tần Dương, đương nhiên bạn cùng bàn của Kiều Lam cũng vậy.
Tần Dương dại ra nhìn chữ viết trên mặt bàn. Còn bạn cùng bàn của Kiều Lam thì lại vô cùng vui vẻ, ban nãy còn đang thầm cầu nguyện cho Kiều Lam bị gọi tên, không ngờ bây giờ lại thành hiện thực!
Bảng đen không lớn, nhưng vẫn đủ chỗ cho tám người, mọi người ai cũng muốn được đứng gần học sinh giỏi, chẳng biết chừng có thể chép được một vài từ. Kiều Lam học kém, lại còn bị bạn bè xa lánh cho nên bị chia cho một góc bảng nhỏ ở rìa.
Bình thường lão Lưu không có canh chừng gắt gao, nhưng vì bây giờ có Tần Dương nên ông đứng hẳn ở phía sau nhìn lên đám học sinh rồi bắt đầu trả bài, Tần Dương vốn dĩ muốn chép bài của người khác, nhưng giờ thì ngay cả đầu cũng không dám xoay.
Kiều Lam viết rất nhanh, sau khi viết xong thì theo bản năng nhìn trái nhìn phải, bạn học bên phải nhanh chóng lấy tay che bài của mình lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Kiều Lam:...
Chữ programmer của cậu hình như viết sai rồi.
Sai cũng đáng đời cậu.
Lão Lưu đọc tổng cộng mười lăm từ, nhưng vì tâm huyết dâng trào nên đọc thêm bảy, tám từ của bài trước, vốn dĩ bạn cùng bàn Kiều Lam đã viết được hết, đang thầm đắc ý thì lão Lưu đột nhiên đọc thêm từ của bài đã học từ lâu, não liền đông lại. 
Đây là cái gì vậy, đánh vần như thế nào? Cô bạn cẩn thận liếc qua nhìn bạn bên cạnh, được rồi, cũng không biết.
Trong lòng yên tâm được một chút.
Đợi toàn bộ học sinh viết xong, lão Lưu bắt đầu kiểm tra từ bên phải qua, bạn cùng bàn của Kiều Lam ở vị trí phải đầu tiên, sai 1 từ, người thứ hai sai 3 từ... Tần Dương sai 14 từ.
Lão Lưu tức giận đá vào mông Tần Dương.
"Trong đầu cậu chứa toàn là phân sao!" 
Tần Dương trộm nhìn Tống Dao ở bên kia, mặt nóng lên, lấy tay che mông không dám lên tiếng.
Mấy người phía sau đều sai bốn, năm từ khiến trên mặt của cô bạn cùng bàn của Kiều Lam lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy bản thân mình viết tốt nhất. Có khi người sai nhiều nhất là Kiều Lam, tiếng Anh của Kiều Lam cũng thuộc dạng bình thường, nói không chừng còn kém hơn cả Tần Dương, ngay cả học đến bài mấy cũng không biết.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, ở phía bảng của Kiều Lam viết rất nhiều từ đơn tiếng Anh, chữ viết ngay ngắn sạch đẹp.
Lão Lưu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu.
"Tốt lắm, tốt lắm, Kiều Lam, đúng toàn bộ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.