Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 5:




11:15 tối, thứ 2 ngày 8 tháng 6.
Nhật ký thân mến,
Đêm nay mình ngủ không được ngon lắm nên quyết định thức viết nhật ký cho rồi.
Suốt ngày hôm nay mình cứ chờ đợi một điều gì đó sẽ sảy ra. Không thể nào mình đã thực hiện một câu thần chú kiểu đó, đạt được kết quả như thế mà sau đó lại không có chuyện gì sảy ra được.
Nhưng chẳng có chuyện gì sảy ra hết. Mình không đi học vì mẹ nghĩ mình nên ở nhà thì tốt hơn. Mẹ rất bực mình vì chuyện Matt và Meredith ở lại chơi quá khuya hôm Chủ nhật, và nói rằng mình phải nghỉ ngơi. Nhưng cứ mỗi lần nằm xuống là mình lại nhìn thấy khuôn mặt Sue.
Bố Sue là người đọc điều văn tại tang lễ Elena. Mình tự hỏi không biết ai sẽ đọc điếu văn cho Sue hôm Thứ tư đây?
Phải thôi không nghĩ đến những chuyện như thế nữa.
Chắc mình đi ngủ lại đây. Biết đâu nếu vừa nằm vừa đeo headphone thì mình không nhìn thấy Sue cũng nên.
Bonnie cất quyển nhật ký trở lại vào trong ngăn kéo bên cạnh giường và lấy máy Walkman ra. Cô chuyển từ đài này sang đài khác trong lúc ngước đôi mắt nặng trịch lên trần nhà. Giọng một DJ vang lên trên nền tiếng Radio rè rè.
“Và sau đây là bản nhạc bất hủ dành cho các fan của thập niên 80. ‘Ngủ ngon, em yêu’ do nhóm The Spaniels trình bày…”
Bonnie chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc.
Món kem soda có vị dâu mà Bonnie ưa thích. Chiếc máy hát đang tự động hát bài ‘Ngủ ngon, em yêu’ còn quán ba thì sạch bóng như chùi. Còn Elena thì Bonnie biết không bao giờ mặc một chiếc đầm xòe dài ngoài đời thật cả.
“Đừng mặc đầm xòe chứ.” Cô nói, đưa tay chỉ. Elena ngước mắt lên khỏi món kem nước quả. Mái tóc vàng của cô bạn buộc túm sau đầu. “Mà ai nghĩ ra mấy thứ này đây?” Bonnie hỏi.
“Cậu chứ còn ai, đồ ngốc ạ. Mình chỉ là ghé qua thôi.”
“Thế à?” Bonnie hút một ngụm soda. Những giấc mơ, có một lý do để sợ những giấc mơ, nhưng cô chịu không thể nghĩ ra lúc này.
“Mình không ở lâu được đâu.” Elena nói “Mình nghĩ hắn ta đã biết mình đang ở đây rồi. Chỉ muốn ghé qua bảo cậu là…” Cô nhíu mày.
Bonnie nhìn bạn, tỏ vẻ thông cảm “Cậu cũng không nhớ à?” cô hút thêm soda. Nó có vị kỳ kỳ.
“Mình chết khi còn quá trẻ, Bonnie à. Còn quá nhiều thứ mình phải làm, phải đạt được. Vậy mà bây giờ mình lại phải giúp cậu.”
“Cảm ơn cậu.” Bonnie đáp.
“Chẳng dễ dàng chút nào đâu, cậu biết chứ. Mình chẳng có nhiều sức mạnh đến thế. Rất khó để xâm nhập vào đây và làm cho mọi thứ liền mạch lắm.”
“Phải giữ cho mọi thứ liền mạch.” Bonnie gật đầu đồng ý. Cô thấy đầu óc lâng lâng rất lạ. Trong soda có cái gì vậy hả trời?
“Mình không kiểm soát được nhiều, và mọi thứ cứ trờ nên kỳ cục. Chắc do hắn làm đấy. Hắn lúc nào cũng chống lại mình. Hắn theo dõi cậu. Cứ mỗi lần chúng ta tìm cách liên lạc với nhau là hắn lại tìm tới.
“Ừ.” Căn phòng đang chao đảo.
“Bonnie, cậu có nghe mình nói không đấy? Hắn ta có thể dùng nỗi sợ của cậu để chống lại chính cậu. Đó là cách hắn đột nhập vào.”
“Ừ.”
“Nhưng đừng để cho hắn vào. Bảo với mọi người như thế. Và nói với Stefan là… Elena ngừng bặt, đưa tay lên che miệng. Có thứ gì đó rơi xuống ly kem nước quả.
Đó là một chiếc răng.
“Hắn đang ở đây.” Giọng Elena rất lạ và mơ hồ. Bonnie trăn trối nhìn chiếc răng trong nỗi kinh hoảng tột độ. Nó đang nằm giữa lớp kem cùng những hạt hạnh nhân xay nhuyễn “Bonnie, nói với stefan là…”
Một chiếc răng khác rơi bộp xuống, rồi một chiếc nữa. Elena nấc lên, đưa cả hai tay che miệng. Đôi mắt cô hoảng hốt và tuyệt vọng. “Bonnie, đừng đi mà…”
Nhưng Bonnie đang ngã ngửa về phía sau. Mọi thứ quay cuồng. Món soda đang ùng ục trào ra khỏi ly, nhưng đó không phải là soda; mà là máu. Đỏ lòm và sủi bọt, như cái thứ mà người ta ho ra lúc hấp hối. Dạ dày Bonnie quặn lên.
“Nói với Stefan là mình yêu anh ấy.” đó là giọng của một bà lão răng cỏ rụng hết, kết thúc bằng một tràng những tiếng nấc thổn thức. Bonnie thấy mừng khi được chìm vào bóng tối và quên đi tất cả mọi chuyện.
Bonnie ngồi cắn bút, mắt nhìn đồng hồ, tâm trí thì để cả ở tờ lịch. Còn phải ráng sống sót qua tám ngày rưỡi còn lại của năm học. Mà có vẻ như mỗi phút, mỗi giây đều khiến cô khổ sở vô cùng.
Một nam sinh đã nói thẳng vào mặt Bonnie khi tránh xa cô trên cầu thang rằng “ Không có ý xúc phạm đâu, chẳng qua tại bạn bè của cậu cứ thay phiên lăn ra chết thôi.” Bonnie đã chui vào toilet và khóc một trận tưng bừng.
Giờ thì cô chỉ muốn bỏ học để thoát khỏi những khuôn mặt đưa đám và những ánh nhìn trách móc – hoặc tệ hơn là thương hại. Thầy hiệu trưởng đã có một bài phát biểu về “Chuyện không may mới sảy ra”, “mất mát khủng khiếp này”, và Bonnie cảm nhận được những ánh mắt như muốn xoi thủng lưng cô.
Khi chuông reo, cô là người đầu tiên phóng ra khỏi cửa. Nhưng thay vì đến lớp học tiếp theo, Bonnie lại chui vào toilet đợi đến khi hồi chuông kế tiếp vang lên. Khi hành lang chẳng còn ai, cô mới chạy vội về khu phòng học ngoại ngữ, băng qua những bản tin và băng rôn thông báo về các sự kiện cuối năm mà chẳng thèm liếc lấy nửa con mắt. Kì thi SAT thì có gì quan trọng, mà cũng làm gì còn thứ gì quan trọng nữa? Có khi đến cuối tháng, họ đã chết hết cả rồi cũng nên.
Bonnie suýt đâm sầm vào một người đang đứng giữa hành lang. Cô ngước mắt lên khỏi bàn chân của chính mình và trông thấy một đôi giày đế xuồng hàng ngoại rất hợp mốt. Phía trên đó là một chiếc quần Jeans ôm sát người cũ kĩ, mềm mại che đi những cơ bắp rắn chắc. Hông nhỏ, vòm ngực nở nang. Khuôn mặt đủ khiến cho một nhà điêu khắc thít phát điên lên được, cái miệng gợi cảm, đôi gò má cao. Kính râm màu tối. Mái tóc đen hơi rối. Bonnie đứng há hốc miệng vài giây.
Ôi Chúa ơi, mình đã quên mất cậu ta đẹp trai đến cỡ nào, cô nghĩ bụng. Elena, tha lỗi cho mình nhé, mình phải tóm lấy cậu ta thôi.
“Stefan!” cô kêu lên.
Rồi lý trí thoắt quay trở lại với thực tế, cô hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh. Không có ai. Bonnie chụp lấy tay Stefan.
“Cậu điên hay sao mà thò mặt vào đây? Cậu có mát dây không đấy?”
“Tôi phải đi tìm cậu mà. Tôi tưởng cậu bảo chuyện gấp lắm chứ.”
“Đúng là vậy, nhưng mà…” Stefan đứng giữa hành lang trường học trông hoàn toàn lạc quẻ. Quá nổi bật. Chẳng khác chi con ngựa vằn đứng giữa bầy cừu. Bonnie tìm cách đẩy cậu ta về phía một ngăn tủ chứa chổi.
Stefan không chịu đi. Mà cậu ta lại mạnh hơn cô. “Bonnie, cậu bảo đã nói chuyện với …”
“Cậu phải trốn đi. Tôi sẽ tìm mang Matt và Merredith lại đây, rối tới đó mình nói chuyện. Nếu có ai nhìn thấy cậu, cậu có thể bị họ thiêu sống đấy. Lại có thêm một vụ giết người nữa!”
Nét mặt Stefan biến đồi, sau đó cậu ta chịu thua để cho Bonnie đẩy vào tủ. Stefan há miệng ra định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
“Tôi sẽ đợi.” cuối cùng cậu ta chỉ nói có thế.
Chỉ mất vài phút, Bonnie đã tìm thấy Matt trong lớp công nghệ tự động và Meredith trong lớp kinh tế. Cả ba hối hả quay lại ngăn để chổi và tìm cách hộ tống Stefan ra khỏi trường mà không bị ai trông thấy, một việc còn khó hơn lên trời.
Chắc chắn thế nào cũng có người nhìn thấy bọn mình, Bonnie nghĩ bụng. Vấn đề chỉ nằm ở chỗ, người đó là ai và nhiều chuyện đến mức nào thôi.
“Chúng ta phải mang cậu ấy tới chỗ nào an toàn – mà không phải nhà đứa nào trong bọn hết.” Meredith nói. Cả lũ đang đi nhanh hết tốc lực băng qua bãi đỗ xe của trường.
“Tốt thôi, nhưng chỗ nào mới được? Đợi đã, thế còn nhà trọ thì sao…?” Bonnie bỏ dở câu nói giữa chừng. Có một chiếc xe hơi đen nhỏ đậu trong bãi ngay phía trước cô. Một chiếc xe Ý láng coóng, nhỏ gọn và đầy quyến rũ. Tất cả các cửa sổ đều lắp kính đen bí hiểm, chẳng ai nhìn thấy được bên trong. Rồi Bonnie nhận ra cái logo hình con ngựa phía sau đuôi xe.
“Ôi Chúa ơi !”
Stefan lơ đãng nhìn sang chiếc Ferrari “Xe Damon đấy!”
Ba cặp mắt sửng sốt nhìn cậu ta “Xe Damon ư?” Bonnie kêu lên, lưỡi líu cả lại. Cô hy vọng, Stefan chỉ có ý muốn nói Damon đã cho cậu ta mượn xe thôi.
Nhưng kính cửa sổ từ từ hạ xuống, để lộ ra mái tóc đen bóng mượt như chính lớp sơn của chiếc xe, cặp kính mắt phản chiếu một nụ cười lóa mắt. “Buon giourno(*tiếng Y:xin chào),” Damon cất giọng quyến rũ. “Có ai muốn quá giang không nào ?”
“Ôi chúa ơi,” Bonnie lại kêu lên yếu ớt. Nhưng cô không lùi ra sau.
Nhưng Stefan mất kiên nhẫn thấy rõ. “Chúng tôi sẽ lái xe về nhà trọ. Các bạn đi theo nhé. Cho xe đậu phía sau kho thóc để đừng ai trông thấy.”
Meredith phải nắm tay Bonnie, lôi cô đi xa khỏi chiếc Ferrari, không phải là Bonnie thích Damon hay có ý định để cho anh ta hôn mình lần nữa, giống cái hôm dự tiệc ở nhà thầy Alaric. Mà là cô biết anh ta rất nguy hiểm, có thể là không xấu xa như Katherine, nhưng nhìn chung vẫn là kẻ xấu. Anh ta giết chóc bữa bài chỉ để cho vui. Damon đã giết chết thầy Tanner, giáo viên môn lịch sử, ở buổi tiệc gây quỹ Ngôi Nhà Ma Ám vào đêm Halloween năm ngoái. Anh ta có thể lại ra tay giết ai đó vào bất cứ lúc nào. Có lẽ đó chính là lý do Bonnie cảm thấy giống như một con chuột đang dán mắt vào con rắn khi cô nhìn Damon.
Khi chỉ còn họ với nhau trong xe Meredith, Bonnie và Matt nhìn nhau.
“Lẽ ra Stefan đừng nên mang theo anh ta mới phải.” Meredith nói.
“Có thể anh ta tự đến.” Bonnie đưa ra ý kiến. Cô không nghĩ Damon thuộc tuýp người có thể bị mang đi bất cứ đâu.
“Để làm gì chứ? Chắc chắn không phải để giúp chúng ta rồi.”
Matt chẳng nói gì. Thậm chí cậu ta có vẻ như chẳng thèm quan tâm đến bầu không khí căng thẳng trong xe. Cậu chỉ ngồi nhìn đăm đăm qua lớp kính chẳn gió, chìm trong suy tư.
Trời đang ùn ùn kéo mây.
“Matt?”
“Cứ để cậu ấy yên đi, Bonnie.”
Tuyệt thật, Bonnie nghĩ bụng. đám mây u ám bắt đầu tích tụ chung quanh cô. Matt, Stefan và Damon, tất cả đều tụ tập lại đây, và đều dăng nghĩ đến Elena.
Họ đậu xe phía sau kho thóc cũ, kế bên chiếc xe hơi đen. Lúc cả ba bước vào trong. Stefan đang đứng một mình. Cậu ta quay lại, và Bonnie thấy stefan đã bỏ kính mát ra. Một cơn rùng mình thoáng qua làm tay và cổ cô nổi hết da gà. Stefan chẳng giống bất cứ chàng trai nào cô từng gặp. Mắt cậu ta màu xanh lục, xanh như lá sồi vào mùa xuân vậy. Thế nhưng lúc này đây, cặp mắt đó đang có quầng thâm bên dưới.
Một thoáng ngượng ngập, cả ba người bạn đứng về một bên nhìn Stefan mà chằng nói câu nào. Dường như không ai biết phải nói gì.
Rồi Meredith bước tới và nắm lấy tay cậu ta. “Trông cậu mệt mỏi quá!”
“Tôi đến đây nhanh hết mức có thể.” Stefan quàng tay qua người cô bạn, tặng cô một cái ôm ngập ngừng và ngắn ngủi. Cậu ta chẳng bao giờ làm thế trước đây cả, Bonnie nghĩ thầm. Trước đây, cậu ta rất dè dặt.
Cô tiến tới phía trước để cho Stefan ôm mình. Làn da cậu ta mát lạnh dưới lần áo thun, và Bonnie phải cố gắng để không rùng mình. Lúc buông tay ra và lùi lại, mắt cơ rơm rớm. Bonnie cảm thấy như thế nào đây, khi Stefan Salvatore đã quay lại Frell’s Church? Nhẹ nhõm ư? Buồn bã vì những ký ức cậu ta mang đến? Hay sợ hãi? Cô chỉ biết là mình đang muốn òa khóc lên.
Stefan và Matt đang nhìn nhau. Tới rồi đây, Bonnie nhủ thầm trong bụng. Biểu hiện trên mặt cả hai gần như khiến cho người khác phải buồn cười. Đau khổ và mệt mỏi, nhưng lại cố gằng không để lộ ra. Dù có chuyện gì đi nữa thì Elena vẫn luôn là một vật cản giữa họ.
Cuối cùng, Matt chìa tay ra và Stefan bắt tay cậu. Rồi cả hai lùi lại, có vẻ mừng vì đã xong nghĩa vụ.
“Damon đâu rồi?” Meredith hỏi.
“Chắc đi sục sạo đâu đó xung quanh đây rồi. Tôi cho là chúng ta cần một vài phút không có mặt anh ấy.”
“Chúng ta cần vài chục năm không có anh ta thì có.” Bonnie buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại, và Meredith nói “Không thể tin anh ta được đâu, Stefan.”
“Tôi nghĩ các cậu nhầm rồi.” Stefan khẽ nói. “Anh ấy có thể giúp ích rất nhiều nếu thực sự muốn.”
“Giúp giết bớt một vài người dân địa phương mỗi đêm ấy hả?” Meredith nói, nhướn mày lên “Lẽ ra cậu đừng nên mang anh ta đến, Stefan ạ.”
“Nó đâu có mang.” Một giọng nói vang lên sát rạt sau lưng Bonnie. Bonnie nhảy dụng lên, và theo bản năng nhào về phía Matt. Cậu ôm chặt lấy vai cô.
Damon thoáng mỉm cười nhếch mép. Anh ta đã tháo kính râm ra, nhưng đôi mắt đó không phải màu xanh lục mà đen kịt như bầu trời đêm không sao. Trông anh ta có khi còn đẹp trai hơn Stefan nữa, suy nghĩ đó quay cuồng trong đầu Bonnie, cô phải mò mẫm bám chặt vào những ngón tay của Matt.
“Vậy giờ cô ta là của cậu rồi à?” Damon tỉnh rụi hỏi Matt.
“Không.” Matt đáp. Nhưng vẫn giữ chặt lấy Bonnie.
“Chẳng phải Stefan mang anh theo sao?” Meredith từ bên kia hỏi với sang. Trong cả bọn, dường như chỉ có cô bạn là ít chịu tác động của Damon nhất, ít sợ anh ta nhất.
“Không.” Damon đáp, mắt vẫn nhìn Bonnie. Anh ta không thèm quay đầu lại như những người kia, cô nghĩ thầm. Damon cứ tiếp tục nhìn bất cứ thứ gì anh ta muốn, mặc cho người nói có là ai đi chăng nữa. “Mà chính là cô.”
“Tôi ư?” Bonnie khẽ rúm người lại, không biết Damon đang muốn nói ai.
“Cô. Chính cô thực hiện câu thần chú mà, đúng không?”
“Câu thần chú…” Ôi, chết tiệt thật. Một hình ảnh hiện lên trong óc Bonnie, những sợi tóc đen trên chiếc khăn ăn trắng. Cô đưa mắt nhìn sang mái tóc của Damon, mảnh hơn và thẳng hơn tóc Stefan nhưng cũng đen không kém. Rõ ràng là lúc phân loại, Matt đã lầm lẫn.
Giọng Stefan có vẻ mất kiên nhẫn. “Cậu đã gọi chúng tôi, Bonnie. Thế là chúng tôi đến. Có chuyện gì đang sảy ra vậy?”
Cả bọn ngồi xuống những bó cỏ khô mục, tất cả trừ Damon, anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ. Stefan đang chồm người ra phía trước, tay chống trên đầu gối, mắt nhìn Bonnie.
“Cậu nói với tôi – cậu bảo rằng Elena đã nói chuyện với cậu.” Cậu ta ngập ngừng một thoáng mới thốt ra được cái tên đó, khuôn mặt căng thẳng vì tập trung.
“Phải.” Cô ráng nặn ra một nụ cười “Tôi nằm mơ thấy thế này, Stefan ạ, một giấc mơ rất lạ…”
Bonnie kể cho cậu ta nghe về nó, và cả những sự kiện sau đó nữa. Mất một lúc lâu. Stefan chăm chú lắng nghe, đôi mắt xanh lục được lóe lên mỗi khi tên Elena được nhắc đến. Khi cô kể đến đoạn kết buổi tiệc của Caroline và việc họ đã tìm thấy thi thể của Sue nơi sân sau như thế nào, mặt Stefan tái đi, nhưng cậu ta không nói gì hết.
“Cảnh sát tới nói cậu ấy đã chết, nhưng bọn tôi biết sẵn rồi. Bonnie kết thúc câu chuyện. “Thế là họ mang Vikie đi – Vickie tội nghiệp lúc đó chỉ còn biết nói năng lảm nhảm. Họ chẳng cho chúng tôi nói chuyện với cậu ấy, còn bà mẹ thì cứ gọi tới là cúp máy. Có người thậm chí còn bảo chính Vickie là thủ phạm, đúng là điên. Nhưng họ không chịu tin rằng Elena đã liên lạc với chúng tôi, nên họ chẳng tin bất cứ gì cậu ấy nói cả.”
“Và cậu ấy đã xài từ ‘hắn’.” Meredith chen ngang “Vài lần cơ. Đó là một gã đàn ông; một kẻ có rất nhiều sức mạnh tâm linh.”
“Và kẻ chụp tay tôi trong hành lang cũng là đàn ông.” Bonnie nói. Cô kể cho Stefan nghe về mối nghi ngờ của mình đối với Tyler, nhưng Meredith đã chỉ ra, Tyler không phù hợp với những mô tả còn lại. Tên đó không có não mà cũng chẳng có năng lực tâm linh, nên không thể nào là người mà Elena đã cảnh báo họ phải coi chừng.
“Còn Caroline thì sao?” Stefan hỏi “Cô ấy có nhìn thấy gì không?”
“Lúc đó cậu ta đang ở trước nhà.” Meredith nói “Caroline tìm thấy cửa ra và thoát ra khỏi đó, trong lúc bọn tôi đang cuống cuồng bỏ chạy. Cậu ta nghe thấy tiếng thét nhưng sợ quá không dám quay trở lại. Mà nói thật, cũng chẳng trách Caroline được.”
“Vậy là chẳng ai thực sự nhìn thấy điều gì đã sảy ra, trừ Vickie?”
“Ừ, mà Vickie thì không nói được gì.” Bonnie kể tiếp câu chuyện đang dang dở. “Khi nhận ra không ai chịu tin mình, chúng tôi chợt nhớ ra chuyện Elena nhắc đến câu thần chú, và đoán người cậu ấy muốn triệu hồi là cậu, bởi vì cậu ấy cho rằng cậu có thể làm gì đó để giúp bọn tôi. Vậy thì … cậu có làm được gì không?”
“Tôi sẽ cố.” Stefan đáp, đứng dậy bước đi vài bước và quay lưng về phía họ. Cậu ta cứ đứng im lặng như thế một lúc lâu, không nhúc nhích, rồi cuối cùng quay lại nhìn vào mắt Bonnie. “Bonnie này,” Stefan nói rất khẽ nhưng dứt khoát, “trong giấc mơ, cậu đã thực sự nói chuyện mặt đối mặt với Elena. Cậu có nghĩ rằng nếu lên đồng, cậu có khả năng làm lại chuyện đó một lần nữa không?”
Bonnie hơi hoảng vì những gì cô nhìn thấy trong mắt Stefan. Chúng đang sáng rực lên như hai đốm lửa màu ngọc lục bảo trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta. Bất chợt, cô như thể nhìn thấu qua lớp mặt lạ tự chủ của Stefan. Bên dưới đó là nỗi thống khổ, mong chờ mãnh liệt đến nỗi Bonnie không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy.
“Tôi có thể, … chắc là vậy. Nhưng Stefan à..”
“Vậy thì chúng ta cứ làm như thế đi. Ngay tại đây, ngay lúc này. Và thử xem cậu có mang tôi theo cùng được không?” Đôi mắt đó khiến cho người ta không tài nào nhìn đi chỗ khác được, không phải vì quyền năng ẩn giấu trong đó, mà chỉ đơn thuần là do sức mạnh từ sự quyết tâm cùa Stefan. Bonnie muốn vì cận ta mà thực hiện điều đó – cậu ta khiến cô muốn làm mọi điều. Nhưng ký ức về giấc mơ mới đây quả thực quá mức chịu đựng. Cô không thể đối diện với nỗi kinh hoàng đó thêm một lần nữa; nhất quyết không thể.
“Stefan ơi, nguy hiểm lắm. Tôi có thể mở tâm trí ra cho bất cứ thứ gì – và tôi sợ. Nếu cái thứ đó kiểm soát được trí óc của tôi thì chẳng biết chuyện gì sẽ sảy ra nữa. Tôi không thể, Stefan à. Làm ơn. Ngay cả cầu cơ còn gọi hắn đến nữa mà.
Trong một thoáng, Bonnie tưởng như Stefan sẽ tìm mọi cách ép buộc cô phải làm. Môi cậu ta mím lại thành một đường thẳng ngoan cố, đôi mắt thậm chí còn cháy sáng hơn lúc nãy. Nhưng rồi ngọn lửa đó từ từ lụi tắt.
Bonnie thấy tim mình như thắt lại. “Stefan, xin lỗi cậu.” cô thì thầm.
“Chúng ta sẽ phải tự lực cánh sinh thôi.” Stefan đáp. Lớp mặt nạ đã quay trở lại, nhưng nụ cười đó có vẻ thiếu tự nhiên, như thể nó khiến cậu ta đau đớn vậy. “Đầu tiên là phải tìm hiểu xem kẻ sát nhân là ai, và hắn muốn gì ở đây. Tất cả những gì chúng ta biết, là một thế lực xấu xa nào đó đã lại đến Frell’s Church này.”
“Nhưng tại sao mới được?” Bonnie kêu “Sao bất cứ thứ gì xấu xa cũng chọn nơi này mà đến? Chẳng lẽ chúng tôi chịu đựng còn chưa đủ hay sao?”
“Đúng là trùng hợp kỳ lạ thật.” Meredith chut chát “Nhờ đâu mà chúng tôi có diễm phúc đó thế nhỉ?”
“Không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu.” Stefan đáp. Cậu ta đứng dậy, giơ tay lên như thể không biết phải bắt đầu như thế nào. “Trên trái đất có một số nơi … khác biệt so với những chỗ khác,” cậu ta bảo “Chúng mang đầy năng lượng siêu nhiên, có thể tốt mà cũng có thể xấu, thánh thiện hay tà ác. Một số nơi thì ngay từ đầu đã như vậy rồi, như Tam giác Bermuda hay cánh đồng Salisbury, nơi người ta dựng lên Stonehenge chẳng hạn. Một số chỗ khác thì theo thời gian thành ra như thế, đặc biệt là những nơi thường sảy ra đổ máu.” Stefan nhìn sang Bonnie.
“Những linh hồn không siêu thoát.” Cô thì thào.
“Đúng vậy. Nơi đây đã từng sảy ra một trận chiến, đúng không?”
“Thời Nội Chiến Nam Bắc.” Matt đáp “Đó là lý do ngôi nhà thờ trong nghĩa địa bị phá hủy. Cuộc tắm máu lấy đi rất nhiều sinh mạng của cả hai phe. Trận chiến thì bất phân thắng bại, nhưng gần như tất cả những người tham gia đều chết hết. Mộ của họ nằm đầy trong rừng ấy.”
“Và mặt đất thì thấm đẫm máu người. Một nơi như vậy sẽ thu hút những thế lực siêu nhiên tìm đến. Đó là lý do tại sao ngay từ đầu Katherine đã bị cuốn hút đến Frell’s Church. Lần đầu tiên đến đây, chính tôi cũng cảm thấy điều đó mà.”
“Và bây giờ một thứ khác đã đến.” Meredith nói, lần đầu tiên giọng cô hoàn toàn nghiêm túc. “Nhưng bọn mình chống lại nó bằng cách nào bây giờ?”
“Trước hết phải biết mình đang chống lại cái gì đã. Tôi nghĩ là …” Nhưng trước khi Stefan kịp dứt lời, có tiếng kẽo kẹt và rồi một vạt nắng ban ngày nhợt nhạt đầy bụi hắt xuống những bó cỏ khô. Cửa kho đã mở ra.
Tất cả lập tức căng người ra thủ thế, sẵn sàng bật dậy để bỏ chạy hay chiến đấu nếu cần. Nhưng bóng người đang dùng một khuỷu tay đẩy cánh cửa đồ sộ sang bên trông chẳng có vẻ gì là đe dọa cả.
Bà Flowers chủ nhà trọ mỉm cười với họ, đôi mắt đen đầy vết chân chim. Tay bà lão bưng một chiếc khay.
“Ta nghĩ các cháu sẽ muốn uống chút gì đó trong lúc nói chuyện.” Bà nói tỉnh rụi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau bối rối. làm sao bà Flowers biết họ đang ở đây? Và tại sao bà lại có thể thản nhiên như thế?
“Của các cháu đây.” Bà Flowers nói tiếp “Đây là nước nho ép, làm từ mấy trái nho Concord của ta.” Bà lần lượt đặt mấy chiếc cốc giấy xuống cạnh Meredith, Matt rồi Bonnie. “Còn đây là bánh quy gừng, mới ra lò đấy.” Bà lão giơ chiếc đĩa ra mời khắp lượt. Bonnie để ý tới bà lão không hề mới stefan hay Damon.
“Còn hai cháu, nếu thích có thể xuống hầm nếm thử rượu mâm xôi ta làm.” Bà Flowers nói với họ, và Bonnie dám thề rằng có một cái nháy mắt kèm theo.
Stefan hit một hơi thật sâu “Ơ, thế này, bà Flowers ạ …”
“Căn phòng cũ của cháu thì vẫn nguyên trạng như lúc cháu đi. Từ đó đến nay chẳng có ai đặt chân lên đó cả. Nếu muốn thì chau cứ sử dụng, ta chẳng phiền hà gì đâu.”
Stefan dường như chẳng thốt lên lời. “Ơ… cảm ơn bà. Cảm ơn bà rất nhiều. Nhưng mà…”
“Nếu cháu lo ta sẽ kể với ai thì yên tâm đi. Ta không hay bép xép đâu. Trước đây cũng không, sau này cũng không. Nước nho thế nào?” – bất chợt bà quay sang hỏi Bonnie.
Bonnie hấp tấp uống một ngụm. “Ngon ạ.” Cô trả lời thành thật.
“Khi các cháu uống xong thì nhờ vứt cốc vào thùng rác nhé. Ta thích mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.” Bà Flowers nhìn quanh kho thóc, lắc đầu thở dài “Tiếc thật. Một cô gái xinh đẹp như thế.” Bà lão nhìn như xoáy vào Stefan với đôi mắt đen nhánh như than. “Lần này, cháu có việc để làm rồi đấy, chàng trai ạ.” Bà nói rồi quay lưng rồi khỏi đó, vừa đi vừa lắc đầu.
“Thế đấy!” Bonnie thốt lên, sững sờ nhìn theo bóng bà Flowers. Những người kia chỉ biết giương mắt nhìn nhau.
“Một cô gái xinh đẹp như thế – nhưng cô nào mới được?” cuối cùng Meredith lên tiếng. “Sue hay Elena?” Mùa đông năm ngoái đúng là Elena có tạm trú trong cái kho thóc này một tuần lễ, nhưng bà Flowers không lý nào lại biết. “Anh có nói gì với bà ấy về chúng ta không đấy?”
“Không một lời.” Damon có vẻ như thấy mọi chuyện rất khôi hài. “Bà ta già rồi nên lẩm cẩm ấy mà.”
“Bà lão đó sắc sảo hơn chúng ta tưởng nhiều đấy.” Matt nói. “Nghĩ lại cái hồi bọn mình rình xem bà ấy làm ba cái chuyện vặt vãnh dưới hầm – các cậu có nghĩ bà Flowers biết bọn mình theo dõi không?”
“Tôi chẳng biết phải nghĩ cái gì nữa.” Stefan chậm rãi đáp. “Chỉ thấy mừng là bà ấy có vẻ đứng về phe ta. Còn cho chúng tôi chỗ trú ngụ an toàn nữa.”
“Đừng quên nước nho.” Matt nhe răng cười với Stefan. “Muốn uống không?” cậu ta chìa ra cho Stefan chiếc cốc đang nhỏ giọt.
“Cảm ơn, cậu cứ việc giữ lại nước nho của cậu..” Nhưng chính stefan cũng suýt mỉm cười. Trong khoảnh khắc, Bonnie nhìn thấy hai người họ lại giống hệt như trước đây, lúc Elena chưa chết. Thân thiện, ấm áp và thoải mái bên cạnh nhau y như cô và Meredith. Một cơn đau chợt nhói lên trong cô.
Nhưng Elena đâu đã chết, Bonnie nghĩ thầm. Cậu ấy đang hiện diện ở đây hơn bao giờ hết. Cậu ấy đang điều khiển tất cả những gì bọn mình nói và làm.
Stefan đã nghiêm túc trờ lại. “Lúc bà Flowers bước vào, tôi đang định nói là chúng ta bắt tay vào cuộc thôi. Và tôi nghĩ phải bắt đầu từ Vickie trước.”
“Cậu ấy không chịu gặp bọn mình đâu.” Meredith ngay lập tức đáp. “Bố mẹ cậu ấy không cho ai lại gần hết.”
“Thế thì chúng ta sẽ phải tìm cách vượt qua bố mẹ Vickie,” Stefan nói “Anh đi chung không, Damon?”
“Viếng thăm một cô em xinh đẹp nữa à? Tất nhiên là đi rồi.”
Bonnie hoảng hồn quay sang nhìn Stefan, nhưng cậu ta đã thì thầm trấn an trong lúc dẫn đường cho cô ra khỏi kho thóc. “Không sao đâu, tôi sẽ trông chừng anh ta.”
Bonnie cũng mong thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.