Nhất Đao Xuân Sắc

Chương 49:




Edit: Phúc Vũ
Tô Tiểu Khuyết ngân nga một khúc hát dân gian thong thả đi về Yên Phân Kiếm Tiệt viện, Sùng Quang vẫn chưa ngủ, đang ôm vò rượu ngà ngà say, nhìn thấy Tô Tiểu Khuyết, hắc hắc cười ngố: “Ta nhất định đang nằm mơ… gặp quỷ.”
Tô Tiểu Khuyết giơ tay, ban cho Sùng Quang một cái tát không mạnh không nhẹ: “Lão tử là quỷ?”
Cặp mắt lim dim của Sùng Quang liền mở to hết mức, định thần nhìn lại, lập tức vui mừng ra mặt, lè nhè lải nhải vài câu, rồi gục đầu ngủ như chết, hai tay vẫn như xích khóa níu chặt góc áo Tô Tiểu Khuyết không buông.
Tô Tiểu Khuyết bồng hắn về giường, cởi ngoại sam hài tất, cũng nằm xuống ngủ, đó là một đêm an lành, ngủ đến cực sâu cực ngon, ngay cả chút mộng mị cũng không có.
Mãi đến hừng đông, hai người tỉnh dậy, Tô Tiểu Khuyết nhãn thần minh mẫn, chăm chú nhìn Sùng Quang nói: “Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp ta.”
Sùng Quang cười nở cả mặt mày, hai tay quấn lấy cổ Tô Tiểu Khuyết, thúc giục: “Nói mau nói mau! Chỉ cần ta làm được… Cho dù không làm được, ta cũng giúp ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn tràn trề hăng hái vặt lông liền có thể làm vịt nướng, đính lông lại có thể hóa thành thiên nga, không khỏi cực kỳ hài lòng, nói: “Chuyện này với khả năng của ngươi, đương nhiên là làm được. Ngươi đi tìm Lý Thương Vũ, nhớ đừng để Gia biết, bảo hắn giờ Thân bí mật gặp ta ở Đãi Mãn Lâm Sương hiên bên hồ Nguyệt Dực.”
Sùng Quang thoáng trầm ngâm, đôi nhãn mâu màu hổ phách hẹp thành một sợi chỉ như mắt mèo, lo lắng nói: “Ta có cách chuyển lời, nhưng nếu tên rau chân vịt héo đó không chịu đến thì sao?”
Từ lần trước Tô Tiểu Khuyết so sánh Lý Thương Vũ với rau chân vịt, Sùng Quang vẫn luôn lấy cái tên rau chân vịt mà gọi hắn, còn hảo hảo thêm chữ “héo” đằng sau, tỏ vẻ chán ghét khinh thường.
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn hỏi chu toàn cẩn thận, càng yên tâm hơn một phần, cười nói: “Ngươi chỉ cần bảo hắn, Tô Tiểu Khuyết có thể trị được chứng bệnh phía dưới của hắn, hắn nhất định sẽ đến.”
Sùng Quang nhướn mày cười nhạo: “Hắn có bệnh gì ở dưới? Nghiệt căn thối nát sao?”
Tô Tiểu Khuyết lười biếng vươn vai, nói thẳng: “Phía dưới hắn cũng giống như các ngươi, mũi thương bằng giấy, thuộc hàng sáp nến, tàn phế, không dùng được.”
Sùng Quang lập tức thu lại nụ cười, trầm mặc nhìn Tô Tiểu Khuyết, tựa hồ có vẻ bị đả kích, Tô Tiểu Khuyết làm như không thấy, thản nhiên nói: “Người khác ngu xuẩn đã đành, nhưng ta không tin mấy năm qua ngươi chưa từng nghi ngờ Thẩm Mặc Câu.”
Sùng Quang ngẩn ra một hồi, mới cụp mắt cười khổ: “Nghi ngờ thì có làm được gì? Ngoài Thất Tinh Hồ ra, ta đâu còn nơi nào để đi, ngoài Gia ra, cũng đâu còn ai muốn ta, cứ thế này sống qua ngày là tốt lắm rồi… Trước kia cho dù tò mò, thử thăm dò bọn Chung Du Bách Sanh cũng là những kẻ bất lực, nhưng biết rồi cũng không thể nói với người khác.”
Ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên đùi Tô Tiểu Khuyết, thanh âm trầm thấp mà mềm mại: “Cho nên ta học làm rượu. Túy lý càn khôn đại, hồ trung tuế nguyệt trường, ngươi nói có đúng không?”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Cũng đúng, người thông minh tất sẽ có nhiều phiền não, ngươi đặc biệt thông minh, phiền não tự nhiên cũng đặc biệt nhiều hơn người khác.”
Sùng Quang ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Ngươi còn thông minh hơn ta. Tuy ta không rõ ngươi định làm gì, nhưng ta biết ta không nhìn lầm người.”
Nép vào ngực Tô Tiểu Khuyết, lắng nghe nhịp tim hắn: “Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn lấp đất vá trời, ta cũng sẽ ở bên ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết ôm hắn im lặng không nói gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy bình tĩnh hơn.
Trải qua thế sự, Sùng Quang vừa phóng túng vừa ngoan độc ở Thất Tinh Hồ này, lại thật lòng thật dạ gần gũi trong sáng với mình, không cần ngờ vực, không hề có bí mật gì không thể nói ra, là trân bảo cũng được, rác rưởi cũng được, tuy ngang bướng mà thẳng thắn, nhãn thần hắn chớp động như mắt mèo, nhưng rõ ràng chỉ có mình trong đó.
Hôm nay ở y xá Tống Hạc Niên vẫn theo thường lệ bảo Tô Tiểu Khuyết ra hậu viện tắm rửa, Tô Tiểu Khuyết thuận miệng cằn nhằn: “Tống phu nhân, tật khiết phích này của nàng nên sửa đổi đi, da ta hiện tại đã mịn màng sáng bóng, còn sạch hơn cả lúc mới lọt lòng từ trong bụng mẹ, nàng cứ ngày nào cũng lo lắng nhìn ta xuống nước, chẳng lẽ phải cọ đi một lớp da mới vừa lòng sao?”
Gương mặt trẻ trung xinh đẹp như hoa non mềm đến có thể trích ra nước của Tống Hạc Niên, vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu nhã nhặn, nhưng không chút e lệ nhìn chằm chằm Tô Tiểu Khuyết, Tô Tiểu Khuyết đi đến bờ hồ, chợt dừng bước, lẳng lặng nhìn hồ nước thiên nhiên cẩn ngọc thạch này, trong hồ đã tràn đầy nước trong nhìn thấu đáy, còn thoang thoảng hương lá trúc kia.
Chỉ nhìn một lát, Tô Tiểu Khuyết liền giống như bình thưòng, cởi bỏ y phục nhảy xuống nước, nhìn theo bóng dáng Tống Hạc Niên bỏ đi, đột nhiên mỉm cười, cầm lấy bình lưu ly chứa Trúc lộ khinh hưởng, từ trong mái tóc lấy ra một túi bột phấn nho nhỏ, hòa với nước hồ khuấy đều rồi cẩn thận thoa khắp thành bình, bột phấn kia thấm nước lập tức hóa thành một chất keo trong suốt, sau khi khô lại liền bám chặt vào thành bình nhẵn nhụi trơn bóng, hoàn toàn không có một tia khác thường.
Nắng giờ Thân ở Thất Tinh Hồ vẫn nóng đến nung chảy cả vàng lá, đỏ thẫm huy hoàng.
Hồ Nguyệt Dực lung linh như nhuốm máu, sen trong hồ đã tàn, nhưng lá càng thêm xanh như phỉ thúy. Phía sau Đãi Mãn Lâm Sương hiên chính là hòn non bộ bằng đá Thái Hồ hoa lệ, khắp hòn non bộ đều là tử đằng dị thảo, dây leo chằng chịt, là đà trên mặt đất.
Trên vách tường hai bên Đãi Mãn Lâm Sương hiên làm thành hai khung cửa sổ hình lá phong chạm trổ hoa văn, một cửa đối diện hòn non bộ, một cửa đối diện hồ Nguyệt Dực, cây cỏ trên hòn, lá sen trong hồ, đều có thể thu vào đáy mắt, mà con lộ nhỏ nối những nơi này, uốn lượn duyên dáng, trông như một chuỗi ngọc phỉ thúy.
Lúc Lý Thương Vũ tới, Tô Tiểu Khuyết đang ngồi chéo chân trong hiên lột búp sen ăn, tim sen được loại ra từng mẩu cho vào bát sứ, búp sen không còn hạt sen liền bị hắn tiện tay ném ra ngoài theo khung cửa sổ chạm trổ hoa văn.
Vừa nhìn thấy Lý Thương Vũ, Tô Tiểu Khuyết vội cười hì hì chào đón: “Sư huynh mời ngồi, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”
Lý Thương Vũ khẽ dựng một ngón tay nhỏ nhắn, vuốt lại mái tóc dài, đoạn phủi phủi cho hai tay áo rũ xuống, rồi từ trong tay áo lấy ra một mảnh khăn lụa trắng tuyết thêu hoa, lau lau cái ghế bằng gỗ tử đàn, mới vô cùng duyên dáng đặt mông lên ghế.
Tô Tiểu Khuyết thờ ơ nhìn, cũng không nóng vội, thầm nghĩ chi bằng ngươi cứ ngồi thẳng xuống ghế phóng thí một cái, cũng đủ thổi sạch bụi bám trên ghế, chẳng phải tốt hơn sao.
Thấy hắn chỉ lo ném hạt sen vào miệng, Lý Thương Vũ mất kiên nhẫn, hỏi: “Ngươi có ý gì? Sao ngươi biết ta…”
Nói đến đây lập tức nín bặt, gương mặt trắng tuyết từ từ đỏ lên, vừa thẹn vừa giận.
Tô Tiểu Khuyết đung đưa ghế ngồi, ôm một búp sen khá to, cười nói: “Ta đương nhiên biết, ta không chỉ biết ngươi bất lực, ta còn biết những nam sủng khác qua tay Thẩm Mặc Câu đều bất lực.”
Liếc tà Lý Thương Vũ, sắc bén nói: “Ngươi với bọn họ đều như nhau.”
Lý Thương Vũ mong mỏi, chính là được độc nhất vô nhị trong lòng Thẩm Mặc Câu, Tô Tiểu Khuyết một câu “như nhau”, Lý Thương Vũ vừa nghe lập tức rút kiếm đeo bên hông.
Tô Tiểu Khuyết từ tốn nói: “Lý sư huynh, hiếm khi gặp mặt, chúng ta khoan đánh nhau đã, đợi lát nữa kẻ làm sư đệ này tự nhiên sẽ mặc ngươi trút giận.”
Đứng lên, bộ dáng tươi cười cợt nhả, nhưng trầm giọng nói: “Tô Tiểu Khuyết ta xin thề với trời, những gì ta nói hôm nay, tuyệt không có một chữ bịa đặt. Bọn người Sùng Quang Bách Sanh có bất lực hay không, ngươi cứ thử sẽ biết, cho dù ta nói dối, cũng không gạt được ngươi, đúng không?”
Lý Thương Vũ cắn môi, tra kiếm vào vỏ, nửa ngày mới nói: “Vậy thì đã sao?”
Lý Thương Vũ tuy hành sự cực đoan ngoan độc, sa vào lưới tình sâu đến vô pháp tự thoát ra, nhưng cũng là một người thông minh, lúc này thấy Tô Tiểu Khuyết quả thật biết khá nhiều, nên không nóng lòng nổi giận, chỉ định suy ngẫm lời của hắn, nào ngờ điều Tô Tiểu Khuyết muốn chính là hắn nên suy ngẫm, lập tức hai người liền ăn ý nhau, một lần nữa ngồi xuống, bầu không khí trái lại hòa hợp hiếm thấy.
Tô Tiểu Khuyết nói đến dị thường trực tiếp đơn giản: “Nhập Bát Tinh Kinh của Thẩm Mặc Câu có mối hoạ ngầm, còn bảy người các ngươi đều là lư đỉnh hắn dùng để luyện công tự cứu.”
Lý Thương Vũ cười lạnh: “Mặc Câu tu tập Nhập Bát Tinh Kinh đã gần ba mươi năm, tại sao mấy năm nay mới tìm kiếm lư đỉnh luyện công?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Môn công phu Nhập Bát Tinh Kinh này, vốn đã huyền diệu quỷ dị, lúc mới luyện chưa hẳn có thể phát hiện điểm bất ổn. Nguyệt Hồ Thiên Thi (tức Tâm tú và Quỷ tú trong nhị thập bát tú, có thể xem lại đệ bát chương ^^), đòi hỏi chính là âm dương và tinh nguyên, hàm chứa khí tượng hoang tàn điêu linh, thứ võ công tà đạo này, tất cũng mang nhiều yêu cầu đối với người luyện.”
“Bản thân Thẩm Mặc Câu khí mạch âm dương điều hòa, cũng giống như ta, vốn có thiên tư tu tập huyền môn chính tông cực tốt, nhưng lại khăng khăng muốn luyện Nhập Bát Tinh Kinh này, tháng ngày tích lũy, e rằng hiện giờ kinh mạch đã khó có thể tiếp tục chịu đựng, về phần cuối cùng bị kinh mạch nứt vỡ mà chết, hay là khí mạch hỗn loạn mà phát điên, ta cũng chưa đoán được.”
Lý Thương Vũ tập trung lắng nghe, thần tình lộ ra một tia lo lắng, hỏi: “Nếu lời ngươi nói là sự thật, vậy phải làm sao cứu hắn?”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn chấp mê quá sâu, bất giác âm thầm thở dài, mới tiếp tục: “Hắn vẫn luôn nghĩ cách tự cứu. Thẩm Mặc Câu trời sinh kỳ tài, tuy không ai chỉ điểm, vẫn tự ngộ ra được mấu chốt trong đó.”
Lý Thương Vũ ngắt lời: “Thế ngươi làm sao biết được?”
Tô Tiểu Khuyết trầm ngâm một lát, thành thật trả lời: “Tạ Bất Độ từng nói, võ công của Thẩm Mặc Câu có mối hoạ ngầm, Tạ thúc thúc từng giao thủ với Thẩm Mặc Câu, lại ở chung với Niếp thúc thúc cùng đàm luận võ học hơn một tháng, có lẽ là Niếp thúc thúc vạch ra được ảo diệu trong đó, nói với Tạ thúc thúc.”
Lý Thương Vũ nửa tin nửa ngờ, nghi hoặc nói: “Vậy cũng chỉ nhắc qua một câu, còn lại đều là ngươi suy diễn, chưa hẳn đã đúng.”
Tô Tiểu Khuyết hết lần này đến lần khác bị hắn ngắt lời chất vấn, không khỏi cực kỳ bất mãn, hung hăng liếc Lý Thương Vũ một cái, nói: “Lão tử thông minh không được sao? Y thuật ta kế thừa từ lão đầu Trình Tốn, võ học lại do Niếp thúc thúc một tay truyền dạy, nhìn bộ dáng gà mái của bảy người các ngươi, chẳng lẽ còn không rõ sao?”
Không đếm xỉa tới sắc mặt nháy mắt đen như đáy nồi của Lý Thương Vũ, tự nói tiếp: “Tóm lại, không biết lão hồ ly Thẩm Mặc Câu làm sao ngộ ra, bản thân cần tiếp thu chân khí trong dương thuần âm nhập vào cơ thể để bình phục, lúc này mới tìm đến đám nam tử khí mạch thuần âm như Yến Sát Sùng Quang, truyền dạy một nửa nội công trong Nhập Bát Tinh Kinh, đại khái là Nguyệt Hồ thuật, chỉ âm không dương, cho nên tu vi nội công vận hành chân khí của các ngươi chính là cái bát, tinh nguyên thuần âm chính là cơm dẻo thơm ngon, lúc hắn gian dâm các ngươi, chính là nuốt chửng toàn bộ bát cơm đó, ngươi có hiểu không?”
Sợ Lý Thương Vũ lại hỏi những câu ngu xuẩn, chỉ vào vách tường, bổ sung: “Không hiểu cứ đi mà đập đầu, dùng sức đập vài cái, đập đã rồi, biết đâu sẽ hiểu.”
Lý Thương Vũ vẫn cố chấp như trâu, nói: “Mặc Câu trước khi gặp ta, đã có sáu nam sủng, lúc này tại sao muốn ta làm lư đỉnh mới thân cận ta?”
Ngụ ý, chính là không tin Thẩm Mặc Câu không thật lòng với mình.
Tô Tiểu Khuyết bóp trán, giậm giậm chân, mím mím môi, thiếu chút nữa tức giận đến phun ra một câu đi chết đi, nhưng cật lực kiềm chế, ai oán thở dài: “Lão hồ ly chén liền sáu bát cơm, phát giác không hợp khẩu vị, vẫn chưa hết đói, nhưng tinh nguyên không phải là vấn đề, vấn đề tự nhiên ở chỗ bát cơm.”
Đứng dậy đi một vòng quanh Lý Thương Vũ, nói: “Nhập Bát Tinh Kinh vốn chỉ là tàn thư, nhị thập bát tú chỉ còn Tâm tú và Quỷ tú, mà đám người Sùng Quang Bách Sanh khí mạch thuần âm không nói, đan điền cũng không hề bị hư tổn…”
Thuận tay cầm cái bát sứ trắng khảm sáu cánh hoa quỳ trên bàn: “Nhìn xem, bọn họ giống như cái bát này, hoàn toàn không chút tỳ vết. Nhưng võ công của Thẩm Mặc Câu là tàn thư, cũng giống như một kẻ trời sinh vai lệch miệng méo, bưng cái bát thượng hạng này, ngược lại ăn thấy không ngon.”
Ngón tay lướt qua dưới đáy bát, “xoảng” một tiếng giòn tan, cái bát rơi xuống, miệng bát nghiêng trên mặt bàn, Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Còn ngươi, tuy vẫn luôn tu tập nội công danh môn chính phái, có căn cơ tốt, nhưng lúc nhỏ vì nóng lòng cầu tiến đến nỗi đan điền bị hư tổn, thành cái bát sứt mẻ. Bát mẻ xứng miệng méo, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Thẩm Mặc Câu vừa gặp, còn không kì hóa khả cư (tích trữ hàng hiếm để sau này kiếm lời) sao?”
Thấy sắc mặt Lý Thương Vũ lúc xanh lúc trắng lúc hồng, giống như đang mở phường nhuộm, vẫn cười nói: “Thẩm Mặc Câu mấy năm nay hiểu được đạo lý này, vắt óc bày kế mới tìm được ngươi là lư đỉnh thích hợp nhất của hắn, còn trăm phương ngàn kế cắt đứt mọi đường lui của ngươi, gạt ngươi đến Thất Tinh Hồ. Biến cố Nhạn Đãng năm đó, ngươi bị giam ở Thiếu Lâm, kỳ quái như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi?”
Nỗi đau thấu tận tâm can như khoét ra một khe hở trên khuôn mặt được tỉ mỉ chỉnh chu của Lý Thương Vũ, ngay lập tức, khuôn mặt tú lệ kia liền như hoa sen cuối thu héo úa điêu tàn.
Tô Tiểu Khuyết không nhìn hắn nữa, chỉ loát xoát lột búp sen, thật lâu sau, Lý Thương Vũ mới khẽ hỏi: “Tại sao ngươi phải nói với ta những chuyện này?”
Tô Tiểu Khuyết cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không muốn tinh nguyên của ngươi bị lão hồ ly kia hút cạn, biến thành một khối cương thi, ta muốn ngươi bình yên rời khỏi nơi này. Bảy năm ở Bạch Lộc Sơn, ngươi có thể quên nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ, Lý sư huynh.”
Lý Thương Vũ nghe đến ba chữ Lý sư huynh, nhất thời cảm xúc dâng trào, trong mắt mơ hồ ngấn lệ, cõi lòng mềm yếu đi mấy phần, nỉ non: “Lý sư huynh… Lý sư huynh…” Thanh âm xa xăm như đang chìm trong mộng.
Một hồi lâu lại nhìn xoáy vào Tô Tiểu Khuyết, mỉm cười: “Chính là ta chết đi, Mặc Câu có thể không bị Nhập Bát Tinh Kinh khống chế nữa, chẳng lẽ không tốt? Hắn dù sao cũng là cha ruột của ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết cả giận: “Hắn là cha ngươi thì có!”
Lý Thương Vũ vờ như không nghe thấy: “Trước kia ta cũng từng muốn oai phong một cõi, mưu cầu bá nghiệp giang hồ, thậm chí không tiếc tự tay giết sư phụ sư huynh, nhưng từ khi vào Thất Tinh Hồ, những thứ đó đã là khói mây dĩ vãng, trong lòng chỉ còn Mặc Câu, chỉ mong cả đời này có thể cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, mãi mãi không chia lìa.”
Đứng dậy cười nói: “Cho nên những lời này của ngươi, một chữ ta cũng không tin. Trừ phi chính miệng Mặc Câu nói với ta, hắn không thích ta, không cần ta nữa, bằng không ta tuyệt không rời bỏ hắn. Tinh nguyên cùng tánh mạng nhỏ nhoi này, so với chuyện Mặc Câu được bình an khoái lạc, thì có đáng là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.