*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nghe lời, để tôi ở phía trên, thế nào?”
Giang Dĩ Lâm trong lời nói nghe như đang khiêu khích, rèm mi hắn khẽ nhếch, luồng nhuệ khí toát lên trong đôi mắt thâm thúy ấy, người khác cơ bản là không thể tưởng tượng nổi... Lúc này hắn lại đang ở trong trạng thái bị động như thế kia.
_ cứ như thể, đối tượng đang bị trói buộc hiện tại... Như lại chính là cặp song sinh kia vậy.
Hắn thế này trái lại càng khiến cho hai anh em sinh đôi kia thêm hưng phấn.
Người anh Anthony có chút không phản ứng gì đáng kể, chỉ hơi nhíu nhíu mày, nhưng còn người em Charles cũng nhếch miệng, hắn ta không nhịn được bật cười một tiếng, kéo kéo bộ đồng phục mọi người như nhau của bệnh viện tâm thần trên người, thấp giọng nói.
“Nhắc trước cho tụi này...? Cậu muốn ở trên?”
“… thực sự rất chi là kích thích người ta đó.”
“Tình trạng hiện tại của cậu... Tay thì bị trói, khóe mắt còn ửng hồng... Làm sao ở trên được đây? Hửm?”
“Chỉ còn cách cong mông nhẹ nhàng đưa lên... Mà cầu xin tụi này quất cậu chứ nhỉ?”
Charles nói quá mức lộ liễu, đến anh hắn cũng không hài lòng nhìn hắn ta một cái.
Mà vẻ mặt chàng trai tóc đen cũng càng lúc càng lạnh đi.
Anthony đưa tay, luồn vào mái tóc mềm mại của Giang Dĩ Lâm, giọng y nghe vô cùng dịu dàng, nói một cách từ tốn, “Giang... Tôi có thể gọi cậu đây là Giang được chứ? Chúng tôi không có ý đó... Chúng tôi chỉ muốn cậu đây ở lại phòng bệnh này cùng chúng tôi mà thôi.”
“Chúng tôi chỉ cần nhất là làm bạn trên tinh thần mà thôi, về phần thể xác... Tôi nghĩ về sau nước chảy thành sông là được rồi, cậu bây giờ chưa thể chấp nhận, không vấn đề gì. Cậu đây yên tâm, chúng tôi sẽ không ép buộc cậu.”
Người anh trong cặp sinh đôi có âm sắc ôn hòa, như đang trấn an hắn vậy, có điều y lại ngẩng đầu, đôi môi hơi nhếch chạm lên, thơm một cái lên mặt Giang Dĩ Lâm.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Chàng trai tóc đen bên má y, chợt hơi nhếch môi, sau đó nói khẽ, “Hiện tại là được rồi.”
Giang Dĩ Lâm bỗng nhổm dậy, như thể chủ động mà kề hai má mình lên trước mặt Anthony.
Dù có là người tâm tư thâm trầm như Anthony, nghe thấy một câu thế này, lông mày cũng không khỏi phải giật nhẹ một chút, nhưng sau đó y lại nghe Giang Dĩ Lâm nói tiếp, “Cơ mà... Tôi muốn cậu ta lên trước.”
Y nhìn theo tầm mắt, thấy là chỉ em trai mình, hàng mày vốn hơi nhếch cau lại thật sâu.
↡
Tất nhiên Giang Dĩ Lâm sẽ không cứ thế mà chấp nhận số mệnh.
Trên chiếc giường bệnh mềm mại, Giang Dĩ Lâm cứ thế mà nhìn gã trai đang áp mình lên người hắn bằng ánh mắt như nhìn từ trên xuống.
So với mấy em pet xinh xắn động lòng người, chờ đợi bị chiếm hữu mà nói, biểu hiện của chàng trai tóc đen này, thật sự không thể nói là dịu dàng, mà trái lại khiến người khác nảy sinh ảo giác rằng hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới.
_mà bây giờ, người này lại ngoan ngoãn nằm phục dưới thân mình, hai tay bị ga giường trói chặt, hai chân bị mình lấy sức nặng mà áp chế gắt gao...
Suy nghĩ này vừa sinh ra, người em Charles đã cảm thấy hưng phấn sôi trào.
“Muốn được tôi ở trên, không phải anh trai sao? Tốt thôi.”
Hắn ta chậm rãi bắt đầu động thủ, hàng cúc áo sơ mi mặc nửa người trên của Giang Dĩ Lâm, hắn ta đã cởi gần như sạch rồi, để trần từng tấc da thịt dụ hoặc.
Ngoại trừ ba chiếc cúc bên dưới chưa cởi hết, cả tấm áo sơ mi đã có chút lỏng lẻo như sắp trượt ra hết, đường cong nơi chỏm vai lộ hờ một nửa, khiến Charles vốn trong lòng đã sôi trào ham muốn đến cháy bỏng, giờ hận không thể lập tức túm vào tay, mà vò nó nhàu nát.
Charles cúi mình, đầu lưỡi bắt đầu vẽ vòng không ngừng trên mí mắt chàng trai, khiến hắn phải khép mắt lại, hoàn toàn che đi ánh mắt cực kỳ hờ hững nọ.
“Cậu nên thấy may mắn... Ưm... May mà cậu chọn tôi lên trước... Chứ không phải anh trai.”
“Cậu cho rằng... Anh trai anh ấy thật sự đứng đắn như vậy sao? Hửm”
Charles hôn tới hôn lui một chốc, lại ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú vốn treo ý cười nhẹ trở nên vô cùng tà, thoáng đảo qua anh trai yên tĩnh chờ ngoài cửa.
“Không đâu – anh ấy so với tôi còn mạnh bạo hơn nhiều đấy.”
Hắn ta lại đưa tay, mở khóa thắt lưng quần tây Giang Dĩ Lâm mà rút ra, một tiếng "Lạch cạch-" vang lên, tựa như một món quà được bọc giấy gói tỉ mỉ, dải lụa đỏ buộc lại bị người ta kéo ra, thứ nằm bên trong được hé lộ, thứ mà người ta mong chờ nhất.
Charles chậm rãi cởi quần tây của chàng trai tóc đen, hắn ta cố tình làm rất chậm, khiến nếp gấp quần chồng lên nhau, lộ ra phần đùi trắng đến chói mắt kia.
Hắn ta không kiềm được đưa tay, nhẹ nhàng bóp bóp cái đùi săn chắc hữu lực của Giang Dĩ Lâm, rồi lại không nhịn được cúi đầu lần nữa, dùng sức nhay nhay vùng xương đòn của hắn, hệt như sói con tham ăn vậy.
Da của Giang Dĩ Lâm kể ra khá dễ để lại vết, cho nên rất nhanh, vùng da xương đòn đã ửng lên vết đỏ, giống như bươm bướm bay đi để lại vết, người khác nhìn vào không khỏi phải nghĩ lung tung.
Vì bất ngờ bị đau, chàng trai tóc đen không kiềm được khẽ thở gấp một hơi, mà một tiếng này với Charles càng giống như một tiếng cổ vũ, trong đôi mắt xinh đẹp nọ tràn ngập dục vọng càng lúc càng đậm hơn, lý trí dần dần qua thời gian bị chi phối bởi một thứ khác.
Đúng lúc này...
Tay của Giang Dĩ Lâm thật ra đang liên tục chà sát, muốn nới lỏng tấm ga giường đang trói mình lại ra một chút.
_sắp rồi... Một chút nữa...
Hắn nghiêng đầu, miệng phối hợp cất từng đợt giọng mũi, cứ như phải chịu cảm giác do con sói con kia nhay cắn liếm cổ mình vậy...
_mà trên thực tế, âm thanh tưởng như do cơ thể khó kiềm lòng nổi mà phát ra này, phần lớn là chàng trai tóc đen cố tình làm ra, muốn làm nhiễu lý trí người kia, khiến hắn không rảnh chú ý đến hành động bí mật trên tay mình.
Ngay vào lúc Charles muốn tiến thêm một bước, cởi sạch quần mình ra, tấm ga trói tay Giang Dĩ Lâm cũng hoàn toản tuột ra.
Trong đôi mắt hắn, có một tia sáng lạnh lóe lên.
Hắn cố ý ngọ nguậy mình như muốn tránh đi một chút, ham muốn của Charles vốn còn đang loay hoay với cái thắt lưng càng thêm khơi dậy, vẻ khó kiềm chế kia, khiến Giang Dĩ Lâm từ đáy lòng cảm thấy có chút buồn nôn.
“Đừng trốn chứ... Cưng càng trốn thì tôi càng hưng phấn hơn đó, cục cưng ạ.”
Cậu chàng song sinh xinh đẹp như lên cơn mà liếm môi mình một chút.
_ Sắp rồi... Chút nữa thôi...
Đầu ngón tay hắn không ngừng rướn lên phía gần đó, cuối cùng cũng tóm được một vật gì đó cưng cứng.
Đó là một cái camera... Kế bên là một chiếc chìa khóa.
Thời điểm quần bị lột hẳn xuống... Giang Dĩ Lâm nhíu mày, cố ý lấy chân kẹp hông cậu chàng trên người hắn.
Kích thích trong cái thoáng qua này... Khiến thần trí Charles càng thêm ngẩn ngơ.
_ Chính là lúc này!
Giang Dĩ Lâm bất chợt giơ camera lên, vung mạnh vào thái dương Charles.
Với nhóm người được gọi là cỗ máy đã được cải tạo, tuy không thể coi như là nhân loại, nhưng mạch thái dương có lẽ vẫn là một trong những bộ phận yếu nhất trên cơ thể chúng...
Trước đó Giang Dĩ Lâm cố ý chủ động chọn Charles, cũng vì so với người anh trai vừa nhìn đã thấy sắc sảo hơn kia, kiểu trai trẻ nóng nảy dễ xúc động này, dễ bị tình dục cho nóng đầu, lộ ra sơ hở hơn.
Tố chất thân thể của họ đã được cải tạo hơn người bình thường gấp ba lần, nếu như một mình mình đối phó với hai người bọn họ, thì hoàn toàn không có cửa thắng...
_ Cho nên là, tách ra mà đánh... Không phải rất ổn sao?“BỐP... BỐP...“
Lực đập xuống đủ khiến cho Charles máu me đầy đầu trong chớp mắt, Giang Dĩ Lâm quả nhiên đã đoán đúng, mấy vị trí khá hiểm của cơ thể, bọn họ vẫn chưa được cải tạo toàn diện... Cậu chàng xinh đẹp rên đau một tiếng, toan che lại miệng vết thương của mình, trái lại còn bị Giang Dĩ Lâm tóm chặt lấy cổ áo không chút lưu tình.
Trên thực tế, nhờ có lý trí tuyệt đối, trong cái phó bản này, Giang Dĩ Lâm dù có coi như bị người ta đoạt đi một chút phần lợi... Dù cho nội tâm có xem thường đến độ nào đi nữa, nhưng cơ thể cũng sẽ không sinh ra phản ứng gì quá lớn – để tìm về những ký ức kia, điểm này cũng có thể lợi dụng cho kế hoạch.
Nhưng nếu có ai muốn xâm chiếm hắn, muốn chạm đến công tắc *mở ra thân thể*của hắn thì... Đó là giới hạn của hắn, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Lực tay của chàng trai tóc đen quá mạnh, trong khi áo thun thuần cotton của bệnh viện tâm thần không được bền lắm, thế là cổ áo rách toạc một mảng lớn.
Giang Dĩ Lâm đứng dậy, ấn cái tên không biết chừng mực này lên tường, tặng cho cái ánh mắt hung ác.
Charles hoàn toàn không ngờ, Giang Dĩ Lâm lúc này lại trở nên đáng sợ như vậy, cực kỳ có tính xâm lược.
Đôi mắt xanh lam trong suốt ấy hơi ngậm nước, giống như một thiếu nữ ngây thơ vô tội mà cầu xin Giang Dĩ Lâm buông tha cho mình vậy.
Mà nào có ai ngờ được rằng một gã trai như thế này... Mới vừa nãy còn làm gì với quần Giang Dĩ Lâm, lột sạch trơn hết rồi đó.
Vết thương bị camera đập vào rớm máu dọc theo thái dương, dần dần để lại vết, Giang Dĩ Lâm kề sát lại hắn ta, vươn lưỡi và liếm sạch vệt máu đó, hành động làm ra tao nhã mà khiêu gợi*
*hay sắc khí, bắt nguồn từ 色気(いろけ) - Iroke có nghĩa là quyến rũ, khêu gợi
Giọng nói trầm thấp chậm rãi cất lên bên tai Charles, “Ai cho phép cậu cởi quần tôi rồi? Hử?”
Trong lúc nói chuyện, hành động tay của hắn bỗng dưng dùng sức.
Charles vẫn còn đang trong trạng thái bị dập mạnh cho mê man, huống hồ, không khí cũng càng lúc càng loãng khiến hắn ta không thể phản kích lại được.
“Ai cho phép các người mà tự tiện động tay vào tôi rồi? Hử?”
Sau đó cũng càng trở nên mạnh tay hơn, camera va đập mạnh vào xương phát ra cả tiếng.
...
Có động tĩnh khẽ phát ra từ trong phòng bệnh.
Người anh Anthony đứng bên ngoài mím chặt môi, y sờ lên vị trí trái mình, có thể cảm nhận được giây phút này, cảm xúc của Charles có vẻ rất mãnh liệt.
“Thật là, thật sự chọn em trai sao? Thật không vui chút nào.”
Khóe môi Anthony nhếch lên ý cười nhã nhặn, đôi ngươi xanh thẳm lại mang theo cảm xúc thâm trầm.
“Trong đó kịch liệt thế kia, thật không biết em trai đối đãi cậu ta thế nào nữa.”
Thời gian trôi qua, tiếng động dường như có chút không đúng, biến thành đứt quãng tiếng va đập, Anthony không khỏi cau mày, đầu ngón giữa đưa ra đặt lên nắm cửa, nhưng lại không muốn cứ thế vào thẳng.
_ Nếu như trực tiếp đi vào, cứ giống một mực chú tâm đến tình huống bên trong vậy... Thứ cảm xúc như ghen vặt này, thật sự là, thật sự là quá không ổn trọng rồi.
Y xoắn xuýt một hồi, thế là vẫn đứng ngoài cửa, muốn duy trì hình tượng, trong lòng Giang Dĩ Lâm, hình tượng vô hại hơn em trai.
Mà ở trong thâm tâm y, y hân không thể lôi đứa em vô số tội của mình mà đánh một trận.
_ Làm đến nỗi động tĩnh lớn như vậy, lỡ đâu, lỡ đâu làm đau Giang rồi biết làm thế nào?Rầu rĩ một hồi nữa, y phát hiện tiếng va chạm trong phòng dường như nhỏ lại một chút, ngay sau đó y lại nghe qua khe hở cửa phòng, hình như có tiếng nức nở cực khẽ, lòng y cũng không khỏi căng lên, đôi mắt xanh thẳm kia mang theo vài phần quan ngại lo lắng, cùng với đố kị vặn vẹo.
_ Nghe ra... Hình như là bị khi dễ mà khóc đây mà.
Dù cho mọi khi lòng kiên nhẫn rất tốt, nhưng mà, vào lúc này đây, Anthony cũng có chút kiềm hết nổi, y nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, nhìn thử chút.
Khi y hơi hé cửa ra, y lại thấy chàng trai tóc đen đang ở ngay cửa, đầu ứa chút mồ hôi, hai chân để trần, không mặc quần, đôi môi hơi tứa vì cắn cứ thế mà lại gần mình.
_ Khe hở quá hẹp, Anthony cũng không nhìn thấy Charles, nên không hay biết rằng em trai mình, hiện đã bị Giang Dĩ Lâm đánh cho ngất xỉu...
Dù trên tâm lý mơ hồ xẹt qua một chút cảm giác không đúng, nhưng vì Giang Dĩ Lâm bỗng dưng xuất hiện, lại thêm chút ghen tị còn sót, người anh Anthony vẫn khép mắt lại, hưởng thụ nụ hôn chủ động mà ngọt ngào này.
Một giây sau,
Trong ý thức mơ hồ,
Anthony mới nhận ra được,
Chuyện gì mới vừa xảy ra...
“Xem ra cha sứ trong miệng các người... Không dạy các người rằng, không được ăn vụng trái cấm của Vườn Địa Đàng sao.”
“... nếu nếm trái cấm, sẽ bị thần trục xuất... Trục xuất đến một nơi không hề có dấu chân con người, tự nhiên mà khóc đi.”