*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái lúc con gấu ôm Giang Dĩ Lâm bước vào căn phòng này, chàng trai tóc đen không khỏi giật mình.
Cấu trúc căn phòng này thật sự không khác gì căn phòng mà hắn đã từng thấy, ấy nhưng… Nó lại không được lắp đặt bất cứ thiết bị theo dõi nào cả.
Căn phòng này chất đủ thứ đồ đạc linh tinh, nào là quần áo bị vứt xó, nào là đồ dùng hàng ngày và cả thư mục* nữa.
Thư mục hay thư tịch tham khảo (Bibliography) là bản liệt kê danh sách các tài liệu tham khảo trong bài khảo cứu, tác phẩm, sách, luận văn tốt nghiệp hay luận án. Không phải thư mục kia đâu. Source: An Hà
Dù cho có đủ thứ đồ đạc trong này, nhưng tất cả mọi thứ đều được sắp xếp một cách ngay ngắn gọn gàng.
Cái sự cầu toàn này thậm chí còn mang tính chất quái gở giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy – bởi vì bản thân Giang Dĩ Lâm cũng mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và cả chủ nghĩa hoàn hảo nữa, cho nên hắn có thể nhận biết rất rõ ràng rằng, vị chủ nhân đã sắp xếp những món đồ này cũng có khuynh hướng đó.
Giang Dĩ Lâm thử nhảy xuống khỏi người con gấu Freddy màu vàng kim, thế là con gấu thò tay vỗ vỗ hông Giang Dĩ Lâm, giống như là hơi bất mãn việc Giang Dĩ Lâm giãy dụa.
Cái vỗ của nó rất nhẹ, hệt như một cách cưng nựng mỏng manh và vỗ về vậy – dù sao thì với cái sức mạnh kinh người của con gấu vàng kim này, giả như nó dùng hết lực, thì cơ bản không đời nào Giang Dĩ Lâm có thể nằm trong lòng nó mà không sứt mẻ gì.
“Đừng có nựng ta.”
Giang Dĩ Lâm nhéo nhéo cái tai của con gấu, nói với giọng bình thản.
Con Freddy màu vàng kim hơi khựng lại, dường như nó hơi không vui, đưa sát con mắt đen ngòm kia vào Giang Dĩ Lâm, một cái nhìn hàm súc và hung tợn.
Mắt đối mắt với chàng trai tóc đen chỉ trong vài giây thôi, cuối cùng con gấu Freddy màu vàng kim vẫn bại dưới cơ, nó nhún nhún vai đầy nhân hóa, còn lấy cái miệng kim loại thơm một cái lên đỉnh đầu Giang Dĩ Lâm, sau đó mới thả hắn xuống.
_Dù sao thì cũng là vật sở hữu của nó, hơi hơi tùy hứng một chút… Thì cũng không sao cả, rất dễ thương.
Con Freddy màu vàng kim vào lúc này không có vẻ gì là một con gấu máy nguy hiểm nữa, nó thả Giang Dĩ Lâm xuống rồi thì chỉ nhắm mắt theo đuôi chàng trai thôi, hệt như một chú chó biến dị vậy.
Giang Dĩ Lâm nhẹ phủi tay, sau đó quan sát căn phòng này.
Hắn cũng rõ thời gian của mình rất hạn chế, lúc trước sau khi bị Freddy mang ra khỏi phòng điều khiển, hắn vẫn luôn thầm ghi nhớ thời gian, sau đó ước tính một khoảng thời gian gần đúng.
Còn chưa tới 1 tiếng đồng hồ nữa sẽ qua một đêm này.
Tuy chỉ mới đêm thứ hai, nhưng mà phó bản tiệm ăn Freddy này đã xuất hiện dị biến theo một trình độ nào đó.
Thứ nhất, cái đầu gấu hầu như đã bị vô hiệu, đồng thời con gấu Freddy màu vàng kim xuất hiện tại phó bản lần này cũng coi như là bug rồi…
_Tất cả những điều này cũng làm rõ một chuyện, về độ khó của phó bản này… Theo thời gian càng lâu, độ nguy hiểm cũng từ từ tăng lên.
_Nhất định phải nhanh nhanh, nhanh nhanh phá giải tuyến câu truyện này.
Bây giờ Giang Dĩ Lâm đã có một suy luận tương ứng, nhưng mà hắn cần nhiều bằng chứng hơn nữa để có thể đối chiếu.
Giang Dĩ Lâm cũng kệ con gấu màu vàng kim đang lẽo đẽo theo hắn đằng sau, hắn không cảm nhận được tính uy hiếp của Freddy với anh, cho nên Giang Dĩ Lâm cũng cố ý quên đi sự tồn tại của nó, bình tâm lại, cẩn thận tìm kiếm tất cả manh mối có thể phát hiện.
Sau khi Giang Dĩ Lâm được thả xuống rồi, chú rối hề khi nãy còn vòng tay bám cổ Giang Dĩ Lâm đã ngoan ngoãn ngồi trên vai hắn.
Nó nghiêng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng thanh niên không chớp mắt.
Người ta thường nói, thời điểm con người quyến rũ nhất là khi người đó tập trung làm việc, không bị quấy nhiễu bởi bên ngoài.
Chú rối hề trong giây phút ấy, nó cứ thản nhiên nhìn chàng trai bên cạnh nó, không biết suy nghĩ gì thoáng qua, mà lập tức đỏ bừng mặt, lặng im nâng cái tay bé xíu của nó lên che kín mắt mình.
Giang Dĩ Lâm ngồi thụp xuống bắt đầu tìm kiếm một vài thứ, con Freddy màu vàng kim nhìn hắn hồi lâu, bất chợt, cái tai nó giật giật.
Ngoài cửa có tiếng động kỳ lạ, tuy rất khẽ – đây là một loại âm thanh mà nhân loại không có khả năng phân tích được.
Con gấu màu vàng kim bỗng nhiên nhếch mép.
Nó xoay người lại, loạng chà loạng choạng mà đi tới cửa, còn cẩn thận đóng cửa lại.
“Lộc cộc, lộc cộc –”
“Lộc cộc, lộc cộc –”
Con Freddy màu vàng kim di chuyển rất chậm… Nhưng mà âm thanh phát ra với mỗi một bước giẫm lên mặt đất nghe vào đều mang đến một cảm giác sức mạnh tuyệt đối.
Không ai có thể nghi ngờ sức mạnh thật sự của con gấu Freddy màu vàng kim này.
Nó băng qua hành lang đen kịt, đi đến cái nơi lần trước nó đứng ôm Giang Dĩ Lâm.
Ở gần đấy là con cáo hỏng bị ném không tiếc kia vẫn đang nằm rạp trên đất.
Con cáo có thể sống là nhờ linh hồn của đứa trẻ loài người, theo lý thuyết thì, cái thân máy móc của con cáo dù có hư hại đến mức nào đi nữa, đã là oán linh thì sẽ không bị ảnh hưởng gì hết.
Dẫu gì nó vẫn còn phần tâm tính trẻ thơ, cho nên khi thấy bóng dáng con Freddy màu vàng kim tới gần, con cáo hỏng vẫn co rụt vuốt lại mà run rẩy.
Freddy màu vàng kim không buồn nhìn nó, vẫn nặng nề bước đi, đi ngang qua người con cáo –
_Hình như nó… Muốn đi lấy thứ gì đó.
Mấy thứ linh tinh trong căn phòng này đều mang đến một cảm giác hoài cổ, cơ mà vẫn có thể nhận ra chúng được chủ nhân của chúng bảo quản kỹ lưỡng.
Giang Dĩ Lâm thử tìm kiếm ở mấy thứ linh tinh này trước thì nhận ra, chúng đều là những món đồ vô cùng bình thường, thoạt trông không có gì liên quan trực tiếp đến việc xác định thân phận hung thủ.
_Nếu đã do linh hồn đằng sau con Freddy màu vàng kim, giả như thật sự là người đó, thì nó mang ta đến căn phòng này nhất định là muốn ta phát hiện ra thứ gì đó…
Tìm kiếm một lượt rồi mà hắn vẫn không phát hiện ra được manh mối nào có giá trị.
Thời gian dần trôi qua, Giang Dĩ Lâm tiếp tục tìm kiếm thật kỹ các món đồ, đồng thời đặt chúng trở lại vị trí ban đầu không sai một ly, đảm bảo không để bất kỳ dấu vết gì.
“Thật kỳ lạ mà… Thật sự không tìm ra được manh mối gì có ích hết.”
Giang Dĩ Lâm thì thào nói.
Trong phút chốc, chàng trai đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn đi tới cánh cửa.
_Giả sử… Những thứ bên trong căn phòng này không có bất cứ giá trị gì, vậy thì, thứ có giá trị nhất, chính là bản thân căn phòng này!
Giang Dĩ Lâm mặt không cảm xúc vươn tay và vặn trò nắm đấm cửa.
Cánh cửa “Kẽo kẹt kẽo kẹt –” mở, cái lạnh âm u của bóng tối ùa vào.
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu.
Lúc trước Giang Dĩ Lâm bị con Freddy màu vàng kim bế vào phòng, vì vấn đề góc độ cho nên hắn không nhìn kỹ được chi tiết nhỏ của cánh cửa.
Ở ngay vị trí chính giữa của nó là chữ “Phòng kho” được viết rất rõ ràng.
Chàng trai tóc đen hơi nghiêng đầu, chuyển tầm nhìn chếch đi.
Ở vị trí dòng chữ được in, lên khoảng ¼ cánh cửa, có một cái ô vuông nhỏ, không như những chỗ khác, nó đã được sơn lại.
_Đây rõ ràng là để che giấu cái gì đó.
Giang Dĩ Lâm đưa tay, móng tay cái khẽ khàng nạy từng chút, nạy cho bằng hết lớp sơn đỏ kia.
Ở đó, rành rành là những chữ nhỏ khác.
Chàng trai tóc đen khẽ đọc thành tiếng.
“Phòng bảo vệ?”
Giang Dĩ Lâm hơi rũ tay, nhìn dòng chữ như có điều suy nghĩ.
Như vậy là suy luận trong lòng hắn đã được chứng thực vài phần.
Cách đó không xa có tiếng bước chân nặng trịch của con Freddy màu vàng kim.
Tiếng động từ nó phát ra vô cùng rõ trong màn đem, như thể con gấu vàng kim cũng chưa hề nghĩ đến việc phải ẩn mình đi.
Con gấu vàng kim đi rất chậm, nhịp độ không hề thay đổi, cứ thế từng bước từng bước đi về phía Giang Dĩ Lâm… Hệt như là đi đến nơi thuộc về mình vậy.
Chàng trai tóc đen không làm ra hành động gì khác, hắn nhìn thấy bóng hình cao lớn đi về phía hắn thì nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ta cuối cùng cũng biết mi là ai rồi.” Giang Dĩ Lâm nói với giọng vô cùng bình thản.
Nghe được lời Giang Dĩ Lâm, con Freddy nhếch miệng, nụ cười của nó mang một niềm sung sướng kỳ dị, như một loại kẹo bông cứng nhúng độc vậy.
_Nhìn kìa, cái miệng bé nhỏ của em ấy… Sắp sửa thốt lên cái tên của ta.
_Thật sự muốn khi dễ em ấy, đến mức không thể thốt lên được một lời mà.
Mà chàng trai đứng cạnh cánh cửa kia, hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Mi chính là…”