Từ khi Võ lão mẹ mất, Võ Tiết Châu càng trở nên trầm lắng. Không phải kiểu ổn trọng của một cô gái trưởng thành mà là kiểu người tự phong bế bản thân khiến Nhất Minh lo lắng không thôi.
Có một lần cô hỏi Nhất Minh rằng có pháp thuật nào xâm nhập vào trí óc con người không? Kết quả... không có... Sau đó, y còn nói cho cô biết, trí óc con người chỉ có tâm ma xâm nhập mà thôi, mà tâm ma là do bản thân sinh. Nghe được kết quả này, cô chỉ im lặng.
Đám tang của cha và mẹ cô tổ chức cùng một ngày. Dù sao... cũng không ai lập mộ cho ông ta. Không có mộ lệ quỷ làm sao siêu. Hôm ấy người đến không nhiều bởi vì phần do cô không mời, phần giao tình không đủ. Nhưng mà, thanh tĩnh vậy lại hợp ý cô.
Mặc dù có họ hàng dự định nhận nuôi cô nhưng cô đã đủ mười tám, lại thêm tính cách và khả năng quái gở, cô cũng chẳng muốn mang ra dọa người. Thêm vào việc xung quanh cô hay xuất hiện những chuyện không may vì vậy cô lựa chọn cách ly với thế giới. Một mình, cô vẫn bình thường.
Đúng rồi, ngày tổ chức tang lễ, cô có gặp Võ lão cha một lần nữa. Nhìn ông ta kinh nghi nhìn mộ Võ lão mẹ, cô nghĩ hình như ông ta biết gì đó cho nên không nói hai lời liền bảo Nhất Minh đem ông ta về nhà. Cứ như vậy, phơi bầy bí mật của mình cho ông ta biết.
"Vì sao ông chết?" Võ Tiết Châu mở miệng. Trong giọng nói không có bao nhiêu cảm xúc.
"Con thấy được!? Còn nữa, thanh niên này... làm sao có thể?!" Võ lão cha kinh ngạc tột cùng nhìn hai người. Ông ta không ngờ con gái ông ta có thể thấy mình, lại còn bên cạnh con bé xuất hiện một con lệ quỷ mạnh mẽ tới như vậy. Không, điều làm ông ta ngạc nhiên hơn chính là thanh niên kia có thực thể!
Cô mệt mỏi gật đầu. Tựa lưng vào sofa, cô lập lại câu hỏi. Cô nghĩ nguyên nhân cái chết của ông ta có lẽ sẽ giúp cô tìm ra hướng đi cho tất cả chuyện này.
Võ lão cha lúc này gương mặt bỗng trở nên dữ tợn, vặn vẹo đến đáng sợ. Ông ta hung hăng nói:
"Chính là con tiện nhân tên Phương kia. Ả ta là yêu quái! Sống chung với ả vài tuần, cha đã nghi hoặc vì sao bộ dạng bản thân càng lúc càng gầy yếu. Cho đến hôm đó ả đột nhiên xé rách mặt. Nói lời tâm tình cảm ơn cha này nọ rồi hôn cha. Chính là không biết ả hút cái gì từ trong miệng cha khiến cha trở thành bộ dạng như vầy."
Càng nghe, Võ Tiết Châu càng nhíu mày. Bây giờ lại lòi ra thêm yêu quái. Chuyện càng ngày càng phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô cảm thấy thật đau đầu.
Thấy cô lộ vẻ mệt mỏi, Nhất Minh bèn khuyên: "Hay nàng vào phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại để cho ta."
Liếc nhìn Nhất Minh một cái thật sâu, cô gật gật đầu rồi trở về phòng. Nằm trên chiếc giường mềm mại, cô căn bản không thể ngủ. Vô số chuyện sâu chuỗi tạo thành hàng loạt nghi ngờ. Cô không phải người ngu, tỉ mỉ suy nghĩ một chút cô liền tìm ra vấn đề quái dị phát sinh từ hai người. Mà hai người này chính là hai người vô cớ tiếp cận cô - Bạch Ngọc Ân và Trần Quốc Minh.
Sau đó cô chợt nhớ đến Bạch Ngọc Ân đang trọng thương. Thế nhưng điều đó đâu có nghĩa cậu ta không phải là chủ mưu sau màn? Giương đông kích tây gì đó hoàn toàn có thể. Nhưng hiện tại cậu ta đã được Nhất Minh mang đến chỗ y chữa trị. Chỉ có Trần Quốc Minh không có trói buộc...
Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn không có tin tức liên hệ với cô nhưng cô tất nhiên không thể đặt mình vào trạng thái bị động. Cô chủ động tìm một trong hai người... vẫn là có thể đi? Chỉ là... nếu Nhất Minh có mặt ở đó kẻ xấu làm sao dễ dàng lột mặt nạ? Tốt nhất là...
Nheo mắt, Võ Tiết Châu dường như cảm thấy bản thân bị cuốn vào một lỗ đen sâu không lường được. Mà lôc đen này, dường như đặc biệt ban tặng cho cô.
Nếu đã xác định rồi cô phải nhanh chóng hành động. Hôm nay cô nhận được tin, Huỳnh Diệp Linh đã mắc bệnh. Người thân đã chết, cô không thể tiếp tục để người bạn vô tội của mình phải ngã xuống nữa. Đủ rồi, cái bẫy giăng cho cô chỉ cần nhắm vào cô là được.
**************
Lạnh nhạt ngồi trên chiếc ghế sofa ở một quán cà phê xinh đẹp, Võ Tiết Châu đối diện với thanh niên gầy yếu. Thanh niên đối diện dùng đôi tay tái nhợt của mình nâng ly sinh tố lên môi nhấp một ngụm. Lúc này mới chuyển mắt nhìn cô, mỉm cười cất giọng:
"Đã lâu không gặp, Tiết Châu. Cậu thật sự không muốn uống chút gì sao?"
"Không." Thẳng thắn trả lời. Đi gặp địch nhân không thể lơi lỏng. Cho dù là ở một nơi không phải địa bàn của đối thủ cũng không nên cho bất cứ thứ gì vào bụng. Phim truyền hình chiếu lúc tám giờ hay như thế.
Nghe cô nói như thế, ánh mắt thanh niên hơi lóe lóe, bất quá rất nhanh liền tiếp tục nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Sao vậy? Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì sao?"
Võ Tiết Châu nhìn chằm chằm thanh niên. Tóc mai theo gió thổi tung lộ ra đôi mắt tràn đầy lạnh lùng của cô. Giọng nói trong trẻo bình tĩnh lạ lùng nói ra những thứ khiến người ta phải kinh ngạc:
"Đừng giả vờ nữa Trần Quốc Minh. Người giết chết cha mẹ tôi, người liên tiếp muốn đưa tôi vào chỗ chết, người muốn tách biệt tôi với mọi người, kể cả chuyện cha tôi bị yêu quái gì đó hại chết. Tất cả đều do anh sai khiến đi?"
Trần Quốc Minh nhìn ánh mắt không tốt của cô, rốt cuộc cười ra tiếng. Hắn tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, chậm rãi nói: "Game over. Tôi đích thực là kẻ chủ mưu nhưng em nói sai rồi. Tôi chỉ là kẻ gián tiếp giết người thôi, kẻ trực tiếp không phải là em sao, cô gái của tôi?"
Võ Tiết Châu vừa khó hiểu vừa kinh hô: "Cái gì?!"
"Nếu không phải em và tên quỷ ghê tởm kia cho cha em số tiền lớn như vậy, cha em sẽ đi tìm tình nhân bên ngoài sao? Tiện nghi cho tôi làm cho tình nhân của ông ta hoàn hồn mà thôi. Chẳng phải quỷ quái gì, chỉ là một cái xác thối có một linh hồn bị cường ngạnh nhét trong đó thôi. Em biết zombie không? Phương cũng tựa như thế đấy." Trần Quốc Minh dường như cảm thấy khác nước bèn ngừng lại uống thêm vài hóp mới nói tiếp: "Em còn nhớ lá bùa tôi giao cho em lúc trước không? Đốt chính là lựa chọn chính xác của tên lệ quỷ ghê tởm đó nhưng hay không biết một điều, cho dù lá bùa đó bị đốt cháy thành tro, tro tàn sẽ theo người nó nhìn thấy ban đầu - cũng tức là em - mà nhập vào người em thân cận nhất. A, người này hẳn là mẹ em rồi. Nó sẽ ở trong cơ thể mẹ em hút cạn sinh khí của bà."
Nhìn dáng vẻ càng nghe càng khiếp sợ của cô, Trần Quốc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa vậy mà lời hắn nói lại tràn đầy ác ý:
"Tất nhiên nó không có dấu hiệu bị ám rồi bởi vì nó cũng giống như một loại vi khuẩn mà thôi. Quên mất, sâu kết lại hai sự kiện trên, tên quỷ ghê tởm kia không phải chiếm một phần công lao rất lớn cho kế hoạch của tôi hay sao? Võ Tiết Châu, em nói xem?"
"Đúng nha. Nếu không phải do Nhất Minh, gia đình cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay a. Khè khè khè."
**************
Cùng lúc đó ở nơi Bạch Ngọc Ân chữa trị. Trùng hợp ngày hôm nay cậu giật mình tỉnh lại, lại cố chấp muốn xuống giường. Người được cho là lão bất tử trong miệng Nhất Minh tất nhiên một mực không đồng ý. Thế nhưng một lúc sau, hắn liền bị lời nói của cậu trực tiếp làm cho sợ ngây người:
"Nếu ngươi không cho ta ra ngoài vậy ngươi đi thông tri cho nhóm Nhất Minh biết hiện tại tuyệt đối không thể đến gần tên Trần Quốc Minh kia. Hắn chính là một con ác quỷ! Là một con ác quỷ thật sự!"
Lão bất tử là lệ quỷ, đương nhiên biết ác quỷ này có ý nghĩa thế nào. Thứ này bị áp chế tận sâu trong mười tám tầng địa ngục. Khi còn sống làm việc ác, khi chết còn có ý đồ không vào đầu thai. Chúng nó ác độc ghê người, không nói lý lẽ, mất hết nhân tính, cắn nuốt chúng quỷ. Thậm chí có thể đoạt xá hoàn hồn. Điều đáng sợ nhất chính là pháp thuật hắc ám của bọn chúng khiến nhân, quỷ, thần giận sôi gan! Một khi có ác quỷ thoát ra, chúng nó chính là mục tiêu ưu tiên tiêu diệt hàng đầu của đạo sư thế gia lẫn chúng quỷ!