Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 92: Ăn trộm gà




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lưu thị cuối cùng không thật sự lui hôn, chỉ hù dọa Thôi gia này, Thôi gia cũng nghe nói bên này có ý định từ hôn, sau không biết nghĩ như thế nào, đã đồng ý làm hôn sự.
Tiểu Kiều hỏi Ngô thị, “Nương, đại nương như vậy, nếu đến lúc đó trong lòng đại tẩu có oán hận phải làm sao?” Nếu vẫn quyết định muốn kết hôn vào cửa, trước đó có khúc mắc, chẳng phải không tốt cho mình sao?
Ngô thị nói: “Làm tức phụ sao có thể oán giận mẹ chồng chứ? Coi chữ hiếu này là sao?” Chính là bọn họ đâu phải tức phụ ruột, còn không phải vì một chữ hiếu mà bị Quách thị định đoạt sao? Trong thôn này nếu không phải bát phụ bất cứ giá nào, có thể không hiếu thuận với mẹ chồng ra, tức phụ nhà nào mà chẳng duy trì hiếu thuận cơ bản? Huống chi, Ngô thị không có gì đáng trách, nếu thật sự không hiếu thuận, không phải còn có hưu thê sao?
Nữ nhân vốn có địa vị tương đối thấp, huống chi là tức phụ gả tới? Ở trong một hoàn cảnh xa lạ, còn không phải thận trọng sao? Lưu thị chính là muốn cho người Thôi gia biết, nhà bọn họ không phải quả hồng mềm, mới đầu tặng quà lễ cho các ngươi, đó là tôn trọng các ngươi, nhưng đừng được voi đòi tiên, đừng tưởng rằng dễ bắt nạt.
Cho nên hôn sự này nhanh chóng định ra ngày, trước hai tám tháng mười một sẽ cưới vào cửa rồi, Diệp gia thôn làm việc vui, thích chú trọng đến ngày mang số tám, hài âm với bát, chính là phát về sau.
Lần này tiểu Kiều được phụ trách châm trà rót nước cho khách, Lập Thu lại được mời tới ghi lễ thân thích tặng. Nhìn dáng vẻ nhị ca ngăn nắp trật tự, tiểu Kiều không khỏi che miệng cười.
Nhà đại bá tiểu Kiều xây chính phòng bốn gian, bởi vì cưới tức phụ, cho nên hai gian trong đó còn quét vôi, hôm nay trên cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm.
Sáng sớm Lập Hạ đã cùng Lập Xuân đi đón tân nương tử. Hôm nay Lưu thị và Diệp Dũng cũng mặc quần áo mới, nhìn tinh thần rất nhiều. Tất cả mọi người đều chúc mừng hai người, trong sân tiểu oa tử đều vui mừng chạy. Chỉ cần trong thôn có hỉ sự, chính là ngày tốt của tiểu oa tử, ngày này không chỉ được ăn ngon, còn có thể chơi không câu nệ.
“Tân nương tử đến rồi!” Tiếng pháo đã bắt đầu vang lên ngoài cửa, tiểu oa tử đều kêu nhìn tân nương tử, nhìn tân nương tử, rất náo nhiệt!
Thôi thị ngồi trên xe trâu nhà tiểu Kiều tới, mặc quần áo đỏ thẫm, đang đội khăn voan, được Lập Xuân đỡ xuống xe, sau đó được người dẫn vào nhà chính, chính thức bái đường, lần này còn mời người thổi kèn, thổi gọi là hăng hái, không khí lập tức náo nhiệt lên.
Mà Diệp Tiểu Kiều cũng vây quanh nhìn bái thiên địa, thật sự nguyên nước nguyên vị, tiểu Kiều còn chưa nhìn thấy tân nương tử như thế nào, tân nương tử đã được đưa vào động phòng.
Nhưng tiểu Phượng và tiểu Điệp đều tìm tiểu Kiều, đi tân phòng nhìn tẩu tử mới, bên kia đã vén khăn voan rồi, Lập Xuân đi ra ngoài tiếp khách, tân nương tử đang xấu hổ ngồi bên mép giường, tiểu Kiều cảm thấy đại tẩu này không tệ, dáng dấp thuận mắt, mặt hơi tròn, nhưng không phải mập, đó chính là tướng mặt có phúc khí trước mắt mọi người đều thích. Trên đầu còn có đóa hoa vải màu đỏ thẫm.
Tiểu Mễ đã được tẩu tử mới nhét hồng bao, lúc này sang đây nhìn tân nương tử, dĩ nhiên, cũng có người đưa dâu bên tân nương tử, “Đây đều là tiểu cô của muội tử ta đi.” Một tức phụ mặc váy áo màu xanh dương bên cạnh Thôi thị cười ha ha nói với mấy người tiểu Kiều, người nọ là đường tẩu Thôi thị, hôm nay nàng tới đây đưa dâu.
“Về sau mọi người đều là người một nhà rồi, đến đây, ăn kẹo.” Đường tẩu này quả nhiên là người lanh lợi, biết tân nương tử ngượng ngùng, nên tự mình gọi mấy người tiểu Kiều.
Tiểu Phượng gan lớn, chủ động gọi đại tẩu, mấy người tiểu Kiều đều gọi đại tẩu theo, dĩ nhiên cũng tự giới thiệu bản thân, nhưng đại tẩu có nhận rõ được ai vào ai không thì không biết được.
Chờ sau khi mấy tiểu oa tử tiểu Kiều đi ra ngoài, đường tẩu Thôi thị nói với Thôi thị: “Ta thấy mấy tiểu cô tử nhà này đều không tệ, đến lúc đó muội chung đụng hòa thuận với các nàng, muội gả tới chính là người nhà người ta, không thể vì cứ muốn giúp nhà mẹ mình, khiến mình sống không thoải mái!” Hôn sự lần này hơi quanh co, để đường tẩu Thôi thị nói, vẫn bởi vì thúc thẩm mình muốn chiếm chút tiện nghi, mặc dù không phải rất đáng ghét, nhưng khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Đường muội này làm việc trong nhà từ nhỏ, hôn sự lại không thể thuận lợi như vậy, ngươi nói khuê nữ này gả tốt, về sau còn không thể giúp đỡ chút ít sao, bây giờ vì chút lợi nhỏ tính toán chi li, thiếu chút nữa làm hỏng hôn sự.
Bởi vì trước kia đường tẩu Thôi thị có quan hệ tốt với Thôi thị, cho nên không kiêng dè mà nói ra những lời này, hoàn toàn vì tốt cho nàng. Thôi thị gật đầu, “Tẩu tử, tẩu nói muội đều hiểu, đa tạ tẩu tử!” Hôn sự này ở giữa ra rủi ro, nếu nói trong lòng Thôi thị không có vướng mắc, đó là không thể nào, nhưng là lỗi của ai? Nói đi nói lại, vẫn là nghèo gây nên, nếu trong nhà có tiền, đã không thành như vậy.
Sau khi về tiểu Kiều nói với Ngô thị: “Nương, con cảm thấy đại tẩu không tệ.”
Tiểu Phượng cũng nói: “Đúng vậy, cười thật đẹp mắt. Sao lại có cha nương như vậy? Không nghĩ ra.”
Ngô thị nói: “Đừng nói cha nương người ta, cuộc sống này đều là của bản thân, các con đều cảm thấy nàng ta không tệ lắm, vậy không có vấn đề gì lớn, như vậy chúng ta cũng yên tâm.”
Sau khi Thôi thị gả tới, thật sự rất chịu khó, sau lại mặt bắt đầu nấu cơm, Lưu thị vốn còn không được hài lòng, nhưng thấy tức phụ như vậy, cơn tức này đã tiêu không sai biệt lắm, nhi nữ đều là khoản nợ, lo lắng chưa xong.
“Nương, gà nhà chúng ta thiếu một con rồi!” Sáng sớm nay tiểu Kiều cho gà ăn, phát hiện gà bị mất một con, thật tức chết được.
Gần tới cuối năm rồi, tên ăn trộm này bắt đầu càn rỡ, không phải trộm gà chính là trộm chó, trước kia còn không ngông cuồng như vậy, bây giờ càng ngày càng lợi hại!
Mới đầu chỉ thiếu một con, còn tưởng rằng đi lạc trong thôn, chờ hôm sau nữa đi tìm, Diệp gia thôn không có người trộm đồ, cho nên mọi người đều không để trong lòng. Nhưng mấy ngày nay liên tiếp có người mất gà hoặc chó. Khiến mọi người bàng hoàng, ngươi nói sắp bước sang năm mới rồi, lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự khiến người ta không thoải mái.
Do đó đều báo cho lý chính Diệp ngũ gia, nghĩ cách đấy.
Diệp ngũ gia kêu mọi người canh chừng kỹ gà và chó nhà mình, gần tối phải nhốt lại, nhưng vẫn chưa có tác dụng. Kể cả tiểu Kiều cũng không biết gà này rốt cuộc sao lại mất, buổi tối nàng rõ ràng đã đếm kỹ, một con không thiếu, nhưng ngày hôm sau lại thiếu, buổi tối lại không có chút động tĩnh gì, đây quá kinh khủng rồi, nếu có người không có ý tốt, vậy mọi người đều không được an toàn.
Ngô thị nói: “Kẻ trộm cũng cần ăn Tết, hiện giờ trong thôn chúng ta chó cũng ít đi, nghe nói đều thừa dịp không người chú ý, trực tiếp sử dụng dây cột lại bắt đi, tường rào nhà chúng ta cũng nên sửa lại, độ cao không đủ.”
Tiểu Kiều nói: “Buổi tối con để mấy cái bẫy chuột bên chuồng gà, quản hắn khỉ gió là ai, bị kẹp cũng không thể oán trách con!” Mới đầu tiểu Kiều đã đề nghị để bẫy chuột, nhưng lão cha Diệp Trụ cảm thấy bẫy chuột kẹp người, nặng một chút có thể kẹp đứt chân người ta, vì một hai con gà, khiến người ta tàn phế, như vậy không tốt.
Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn đành không để, nhưng nhìn tiểu tặc này càng ngày càng ngông cuồng, nàng không thể tha thứ rồi.
Quản hắn khỉ gió gì có tàn phế hay không, ăn trộm gà này vốn không đúng, tiểu Kiều còn nghe nói bọn họ bắt được chó trực tiếp đánh chết làm thịt, thủ đoạn rất tàn nhẫn! Người như vậy buông tha cho bọn họ làm gì? Chơi bời lêu lổng, còn lãng phí lương thực.
Lập Hạ mang đến tin tức tốt cho mọi người, bởi vì gần đây trong thôn tiểu tặc đặc biệt lợi hại, cho nên người trong thôn đi họp, chuẩn bị an bài một đội tuần tra, trong thôn cùng ra tiền, coi như là phí dụng cho đội tuần tra này, mỗi ngày đều có người ở trong thôn nhìn, mãi cho đến Tết.
Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, dù sao tiền chia ra một nhà một hộ không bao nhiêu, so với mất gà mất chó, thậm chí nghiêm trọng hơn là mất đồ, chút tiền này giá trị.
Phương pháp đều do người nghĩ ra, nhưng tiểu Kiều vẫn kiên trì đặt mấy cái bẫy chuột bên cạnh chuồng gà, không ai tới là tốt nhất, nếu có người đến, xin lỗi, mời hưởng thụ bẫy chuột đi, dám trộm trên đầu ta, vậy cứ chờ xui xẻo đi.
Trong thôn tự nhiên sắp xếp người tuần tra, bên chỗ tiểu Kiều cũng không nhàn rỗi, đợi sau khi nàng để bẫy chuột, ngày hôm sau khi ra chuồng gà, đã phát hiện, trong bẫy chuột thế mà lại kẹp một thứ màu vàng, đây chẳng lẽ là là con chồn sóc trong truyền thuyết? Chẳng lẽ mỗi ngày nhà mình đều mất một con gà, là bởi vì con chồn sóc này? Nếu đúng vậy, đã nói thông, chỗ mình coi như bảo vệ rất khá, mỗi ngày gà đều đúng hạn vào chuồng, nhưng vẫn bị mất, nếu là trộm không thể nào không có chút động tĩnh, lúc này thật sự không có cái gọi là thuốc mê trong truyền thuyết khiến người ta thần không biết quỷ không hay, huống chi, nếu trộm này dùng thuốc mê, cần gì tới ăn trộm gà chứ? Trực tiếp ăn trộm tiền tài trong nhà đi chẳng phải tốt sao?
Tiểu Kiều vì bắt được hung thủ trộm gà thật sự mà vui mừng, nhưng Ngô thị thấy con chồn sóc này lại mặt trắng bệch, vội kéo tiểu Kiều quỳ xuống, “Hoàng đại tiên, là tiểu nữ không hiểu chuyện, ngài muốn trách tội thì trách lên đầu ta đây, đều do ta kêu nữ nhi làm!” Nói xong còn kéo tiểu Kiều dập đầu, tiểu Kiều cảm thấy ngạc nhiên, đây là gì chứ, hoàng đại tiên cái gì, rõ ràng là tên ăn trộm gà, một con chồn sóc, người luôn sáng suốt như nương lại sợ như thế?
Tiểu Kiều không biết rằng, ở đây, đối với chồn sóc động vật này, mọi người có một kính sợ tự nhiên, cảm thấy động vật này chính là đại tiên phụ thể, ngươi phải cúng bái, nếu nó ăn gà nhà ngươi, ngươi phải để nó ăn, lại còn không được oán hận.
Hiện giờ Ngô thị thấy tiểu Kiều kẹp chết đại tiên, sao trong lòng không sợ hãi chứ, àng sợ đại tiên trả thù lên trên đầu khuê nữ mình, cho nên nhận lấy tội lỗi lên đầu mình, muốn trả thù thì trả thù mình đi, không thể nói Ngô thị mê tín phong kiến, nhưng do xã hội khác biệt.
“Nương, nương làm gì vậy, thứ này ăn trộm gà nhà mình, mình quỳ lay nó làm gì? Nương nói nó là đại tiên, đại tiên này tự nhiên có pháp thuật, nếu có pháp thuật, sao sẽ bị bẫy chuột kẹp lại chứ?” Trước kia ở chợ còn nhìn thấy có người bán da chồn sóc đó, còn có câu không phải nói, chồn chúc Tết gà, không có ý tốt sao?
“Đừng nói nữa, lát nữa tìm chỗ chôn đại tiên này, con đi cùng với nương thắp nén nhang, để đại tiên tha thứ cho con! Chuyện này đừng nói cho người khác.” Nếu đã vậy, Ngô thị cũng biết làm việc mất công, chỉ có thể cố hết sức giảm bớt tức giận của đại tiên đối với nhà mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.