Nguyệt Nguyệt & Thiên Thiên

Chương 2: Hỏa Thần




Chỉ trong chốc lát, kẻ vừa nói đã bị bắt giam trong một khối cầu nước, người này thoạt nhìn là một nam nhân trung niên có vẻ ngoài dễ nhìn với mái tóc đỏ rực nhìn thật chói mắt khó chịu, làm cho Thủy Nguyệt thật tình chỉ muốn cắt phang nó đi. Nhìn thấy hắn bị giam trong khối cầu nước của mình, trong lòng Thủy Nguyệt không ngừng hả hê, hahaha thế nào, còn không phải vẫn bị một bán thần như ta bắt sao.
- Việc này là do ngươi làm. – Nàng nhàn nhạt hỏi.
- Hừ
- Hỏa Thần sai ngươi làm?
- Hừ
- Ngươi không chịu khai?
- Hừ
- Ngươi ‘hừ’ đủ chưa?
- Hừ
Hừ hừ cái đầu ngươi, cái tên khốn này thật làm nàng mất hết sức kiên nhẫn thật chỉ muốn cạy miệng hắn ra xem hắn có phải bị câm hay không. Phù, bình tĩnh bình tĩnh, dù sao cũng phải giữ hình tượng một chút, đúng, phải giữ hình tượng.
- Một bán thần như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.
‘ Rắc’ có thứ gì đó vừa đứt, không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lạ thường, những thuộc hạ đi theo Thủy Nguyệt đều mặt tái ngắt, nhìn tên vừa bị bắt kia bằng ánh mắt đồng tình. Sau đó không cần đợi ai nói tự động tránh xa chỗ đó, đùa sao, không chạy chẳng lẽ đứng đó để bị chịu trận chung à.
- Ngươi nói lại xem
- Hừ, một bán thần….
‘Chát’ chưa kịp nói hết, khuôn mặt người kia đã bị lãnh một cái tát.
- Ngươi…
‘Rầm’ chưa kịp nói tiếp lại nhận thêm một đá của nàng mà té ngã trên mặt đất, nước từ xung quanh bao lấy như trói chặt nam nhân đó lại. Không chút cố kị, lại một cước, một cước đạp xuống nam nhân kia. Cái gì hình tượng, cái gì bình tĩnh đều bị nàng vứt ra sau đầu.
- Bán thần thì sao? không phải ngươi bị bắt bởi một bán thần sao? Không phải ngươi đang bị một bán thần đánh cho không dậy nổi sao? Ngươi có tư cách gì nói ta, hả? Cho dù là bán thần thì sao, ta vẫn là Thủy Thần đấy, vẫn là một người trên vạn người đấy, thì sao? Ngươi làm gì được ta, cho dù là bán thần thì thân phận của ta vẫn tôn quý hơn ngươi gấp trăm lần đấy, sao hả? Ngươi ghen chắc,ngươi nên nhớ cho dù thế nào ngươi cũng vẫn chỉ là một thuộc hạ dưới bóng của người khác thì ngươi có quyền gì, có tư cách gì nói ta.
- Bản thân mình hèn hạ còn dám bén mảng đến nơi ta cai quản mà làm bậy, ta thật không ngờ Hỏa Thần cũng có một thuộc hạ như ngươi đấy. Người không biết còn nghĩ hắn tốt đẹp hóa ra bên cạnh còn có tên cặn bã như ngươi thì ai mà biết hắn còn là một tên như thế nào, không biết dạy dỗ thuộc hạ của mình mà còn dám để hắn đến đây gây chuyện thì đúng là chủ nào tớ nấy đều khốn khiếp như nhau….
Cách nơi đó không xa đang có một người đứng xem mà khóe miệng giật giật, sao lại chửi luôn hắn rồi, hắn thật là oan uổng, hắn chỉ là lười một chút thôi nha, tiểu nha đầu này có cần lôi hắn vô luôn không vậy, oan uổng, oan uổng mà.
Không sai, người đang xem kịch hay đó không ai khác chính là Hỏa Thần vĩ đại của chúng ta. Do tính lười biếng quanh năm suốt tháng nên thuộc hạ hắn làm gì hắn cũng lười quản vì từ trước tới giờ không gây ra chuyện nghiêm trọng nên hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ai ngờ cái tên thuộc hạ này được nước làm tới đi gây chuyện với Thủy Thần làm hắn phải đích thân chạy tới đây nên chứng kiến một màn này. Haiz, nha đầu này đánh chửi tên đó thế nào thì tùy nàng, tại sao còn kéo theo hắn chứ, hắn có làm gì đâu chứ.
Chậc, không thể để mất hình tượng hơn nữa hắn phải ra mặt thôi, còn tên thuộc hạ kia, hừ hừ đừng hòng hắn để yên.
- Dừng tay.
Một bóng dáng nam nhân xuất hiện ngay trước mắt ngăn nàng với tên kia ra. Hửm, tên nào chán sống chĩa mũi vào vậy, Thủy Nguyệt ngước nhìn nam nhân trước mặt. Thân hình cao lớn hơn 1m80, y phục và tóc đỏ rực như lửa, ngũ quan anh tuấn, người nọ có đôi mắt đỏ tựa như mắt phượng hẹp dài, mũi cao, môi mỏng cười như có như không, khí chất vương giả trên người hắn cho người khác có cảm giác không được tự nhiên. Tất nhiên cái này không có tác dụng với một người quanh năm suốt tháng đối mặt với cái khí thế này như nàng. Ừm, soái ca, mỗi tội nhìn cái màu đỏ mà nàng thấy ngứa mắt sao ấy.
Khi nàng đang quan sát hắn, Hỏa Thiên cũng đang quan sát nàng, nha đầu này có khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh, đôi mắt to tròn lanh lợi, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh, môi nàng cũng nhỏ nữa. Thoạt nhìn nha đầu này chỉ có vẻ thanh tú đáng yêu, không phải mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khí chất trên người nàng lại cho người khác có cảm giác muốn gần gũi.
- Có thể nể mặt ta mà tha cho hắn được chứ?
- Ngươi là ai? Sao ta phải nể mặt ngươi?
- Ách, khụ, ta gọi Hỏa Thiên, hắn là thuộc hạ của ta.
- Thuộc hạ, ngươi là Hỏa Thần.
- Phải, Việc hôm nay là do ta không quản lý tốt thuộc hạ của mình, nàng có thể nể mặt ta mà bỏ qua chứ? Ta sẽ đền bù thiệt hại cho nàng.
- Nếu không? – Hừ, chỉ hai ba câu mà bắt nàng bỏ qua, hắn cho rằng hắn là ai, tưởng nàng dễ bắt nạt lắm sao?
‘ Nếu không ’ chậc, hắn cũng chẳng biết, tùy nàng xử lý miễn sao không kéo hắn vô, không được, không được như vậy còn đâu là thể diện của hắn. Ta sẽ thay hắn chịu tội, càng không được, tên kia gây chuyện chứ không phải hắn, hắn không muốn làm chịu thay người khác đâu, haiz, khó xử đây.
- Chủ nhân, người không vì thuộc hạ mà nhượng bộ ả, dù sao ả cũng chỉ là một bán thần…
- Câm miệng. – Hỏa Thiên lạnh giọng quát, hừ, đồ thuộc hạ không biết điều, có lẽ hắn quá nhân nhượng với bọn chúng rồi.
Thủy Nguyệt nhíu mày, nàng thật sự muốn đánh chết tên kia, khinh người quá đáng mà.
- Là ta dạy dỗ thuộc hạ không tốt, xin lỗi nàng.
- Không dám, ta nhận không nổi tiếng xin lỗi của Hỏa Thần ngài đâu.
Nàng trào phúng nói, người ta thường nói chủ nào tớ nấy, nếu không phải hắn đầu xỏ thì thuộc hạ của hắn sẽ như vậy sao?
Và thế là hình tượng và nhân cách của Hỏa Thần cứ thế tụt dốc không phanh trong lòng Thủy Nguyệt, mặc dù đương sự hoàn toàn vô tội.
Nha đầu kia hình như lại tức giận rồi. Nàng cam đoan nếu nàng còn đứng tại đây thì nàng dám khẳng định nàng sẽ không kiềm chế được mà gây án mạng, nên tốt nhất thôi đi. Với lại nhìn Hỏa Thần đứng trước hắn, tên này nàng không thắng nổi, nhất là trong tình trạng đang thiếu ngủ trầm trọng của nàng.
Quyết định xong, Thủy Nguyệt quay đầu bỏ đi. Bỗng nhiên có một cỗ kình phong đánh úp lại khiến nàng không kịp trở tay. Hỏa Thiên cũng không ngờ yên thuộc hạ kia lại đột nhiên ra chiêu như vậy khiến hắn cũng không phản ứng kịp.
- Thủy Thần, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết.
Tên thuộc hạ hét lớn, một chưởng kia của hắn là dốc toàn lực đánh thẳng vào nàng. Thủy Nguyệt không phản ứng kịp nên hứng trọn một chưởng kia, chỉ thấy trước mắt một quả cầu lửa hướng nàng bay đến, thật nóng, toàn bộ cơ thể như bị thiêu cháy hết vậy, đau quá, nóng quá, toàn thân như bị đốt cháy hoàn toàn, loại thống khổ này khiến nàng đau đớn tột cùng.
Bỗng cảm giác bị thiêu đốt này biến mất, có ai đó đang ôm nàng nhưng rồi nàng không biết gì nữa, Thủy Nguyệt hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.