Từ Bưu đang uống rượu ở Trung khúc Bình Khang phường.
Bắc khúc giáp tường phường là chỗ tụ tập của kỹ nữ hạ đẳng, trả tiền là làm việc.
Ở khu đường chữ thập* Trung khúc có nhiều lầu các vũ, người đẹp lấy thân mình làm kỹ nghệ, tròn béo mỏng gầy, đều tài tình, hấp dẫn công tử phong lưu trong kinh, thiếu niên quần là áo lụa lưu luyến dạo quanh, đông như trẩy hội, như thuồng luồng lội nước.
*đường phố song song vuông góc nhau, (chắc là bàn cờ)
Còn Nam khúc thì trạch viện thật sâu, kim ốc tàng kiều, không phải quan lại quyền quý không có cửa vào.
Tân triều thành lập, thời cuộc dần ổn, Trịnh Tể tướng lấy danh Lý Đức ban lệnh cầu hiền, tuyên bố mở lại khoa thi. Thí sinh không hạn chế quê quán xuất thân, không câu nệ dòng dõi, sĩ tử thiên hạ có tài đều có thể đến thi. Chiếu thư một khi ban bố, khắp thế gian đều kinh ngạc. Văn sĩ Nam Bắc rối rít đi Bắc ứng chiếu, danh môn thế gia tản mác khắp nơi tránh họa chiến tranh cũng lần lượt trở về kinh, Bình Khang phường ngày càng náo nhiệt rộn rã.
Trong ba khúc, hưng vượng nhất dĩ nhiên thuộc về Trung khúc.
Mặt trời còn chưa lặn, cửa trước rộng rãi của tửu quán trước Lâu đã treo từng dãy đèn lồng.
Màn che trùng điệp không thể che hết tiếng cười nói hoan ca trong Lâu.
Tì bà réo rắt, Hồ cầm sục sôi, chuông vàng to rõ, đàn Không mượt mà.
Trong tiếng nhạc du dương uyển chuyển, mấy Hồ cơ mặc áo ngắn mỏng sặc sỡ, áo lưới tím trên thân, hông buộc váy dài hai chân trần trụi đứng trên quả cầu trên thảm, nhẹ lắc eo nhỏ, nhanh nhẹn nhảy múa.
Nhạc khúc lúc nhanh lúc chậm, dáng múa cũng lúc nhanh lúc chậm. Khi nhanh thì thanh thoát xinh đẹp, mạnh mẽ dứt khoát. Lúc chậm thì thướt tha uyển chuyển, nhẹ nhàng quyến rũ. . Truyện Bách Hợp
Chỉ sau chốc lát, mồ hôi Hồ cơ túa đầy quần áo, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện. Xinh đẹp mềm mại không tả xiết.
Một khúc kết thúc, Hồ cơ đứng thẳng eo lượn vòng, hai mắt xanh biếc đưa tình, từ từ trút bỏ quần áo.
Khách uống rượu trong lầu trợn mắt há mồm.
Cả Lâu lặng ngắt như tờ, trên lầu dưới lầu, tất cả ánh mắt đều ngừng trên ngón tay của Hồ cơ từ từ cởi đồ.
Từ Bưu há to mồm, kích động nuốt ngụm nước miếng.
Đột nhiên, rầm một tiếng lớn, cửa chính bị phá tan. Vài người cầm vỏ trường đao gạt màn che ra, nắng vàng óng ánh tràn vào đại đường. Mùi nồng nặc không rõ hương son phấn hay mùi rượu bị gió tràn vào thổi phai nhạt đi chút.
Tạ Thanh đứng trước sảnh, quét mắt một vòng.
Mấy Hồ cơ bị dọa ré lên sợ hãi, ôm mớ quần áo, hốt hoảng lui ra.
Bầu không khí đẹp đẽ vừa mới mập mờ lập tức bị quét sạch.
Tiếng than phiền nổi lên khắp.
“Đừng ngừng! Tiếp tục cởi đi!”
“Mẹ nó! Lão tử đang đã mắt!”
Từ Bưu gầm thét theo, vỗ bàn đứng dậy: “Ở đâu ra đám xấu xa vậy!”
Lông mày Tạ Thanh bỗng nhúc nhích, nhìn Từ Bưu. Gã đang chửi bới ầm ĩ.
Tạ Thanh không nói lời nào, mấy bước nhảy lên lầu, bàn tay xòe ra như quạt hương bồ siết chặt cổ áo Từ Bưu giật người xuống Lâu.
Từ Bưu cao bảy thước, thể trạng cường tráng, người không nhẹ. Động tác Tạ Thanh lại lưu loát, dễ dàng như xách con gà con ra khỏi tửu quán, ném xuống đất.
Đám đồng liêu uống cùng Từ Bưu kịp phản ứng, tay chân luống cuống buông chén rượu xuống, đuổi theo ra tửu quán, mang theo men say hét lớn: “Buông ra! Hắn là Trung lang tướng dưới trướng Tần Vương đó! Ngươi…”
Một câu còn chưa dứt, thoáng thấy trước cửa đám hào nô kiện bộc vây quanh một thân ảnh yểu điệu cưỡi ngựa mà đến, lập tức câm nín.
Trong khoảnh khắc, đám này tỉnh rượu hơn phân nửa, liếc nhau. Sao Thất công chúa lại đến chỗ như Bình Khang phường này nhỉ?
Lý Dao Anh tung người xuống ngựa, nhướng mày. Ánh mắt quét qua đám thuộc hạ uống rượu mặt đỏ bừng, bước chân lảo đảo của Vương phủ.
Cả đám sợ khiếp vía, chột dạ rũ mắt.
Nhị hoàng tử người hời hợt, chỉ biết đánh trận, chưa từng quản lý chuyện trong khu, tất cả chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ đều do Thất công chúa xử lý.
Dù họ là tôi tớ của Nhị hoàng tử, nhưng quyết định đi hay ở lại là Thất công chúa. Thất công chúa không vừa mắt ai, Nhị hoàng tử cũng sẽ không hỏi một tiếng, lập tức đuổi khỏi Vương phủ, dù người đó có là nô bộc được Hoàng đế Lý Đức ban thưởng đi nữa.
Cả đám nói thầm trong lòng: Tìm vui mua say… Chắc không phải tội rất nặng đâu nhỉ?
Từ Bưu bị ném xuống đất, miệng ngập đất cát, không nhìn thấy Lý Dao Anh xuống ngựa, chỉ nghe tiếng móng ngựa đạp vang, chung quanh yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người không dám thở mạnh một tiếng, ngay cả tiếng nhạc trong tửu quán và tiếng cười nói mắng chửi của khách uống rượu cũng ngừng lại.
Men say dâng lên, gã không nghĩ nhiều, xoay người đứng dậy, tức giận mắng: “Muốn chết hả!”
Bốn phía có tiếng hít một hơi khẩn trương.
Lý Dao Anh mặt không đổi nhìn hắn, đuôi mắt soi mói: “Còn chưa tỉnh?”
Vẻ dữ tợn tức giận của Từ Bưu đóng băng trên mặt, miệng mãi không khép được.
Sớm có mấy người làm nhanh nhẹn đem hai thùng nước lạnh lớn, rào mấy tiếng, tạt vào mặt Từ Bưu.
Thời tiết ấm dần, nước cũng không lạnh thấu xương, Từ Bưu nhịn không được run lên, ý lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên.
Gã nhận ra Thất công chúa.
Thần tướng trong nhà Nhị hoàng tử, ai dám không nhận ra Thất công chúa?
Dao Anh biết gã đã tỉnh táo, đưa mắt ra hiệu hộ vệ.
Hộ vệ dẫn ra mấy hán tử bị trói gô đến.
Mấy tên này lăn đến dưới chân Dao Anh, dập đầu xin tha: “Quý chủ tha mạng! Quý chủ tha mạng! Bộc cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc, là Từ Bưu sai bọn tôi! Từ Bưu có tòa nhà ở Thái Bình phường, tất cả các cô gái hắn giành được đều nhốt ở đó!”
Chính là đám lính vừa rồi trắng trợn cướp đoạt dân nữ nhà lành.
Cả bọn trên đường tới đây đã sợ vỡ mật, không đợi Dao Anh đặt câu hỏi, quỳ xuống, triệt để nói hết chuyện Từ Bưu phái họ ép buộc mấy nhà lành ký giấy đồng ý.
Từ Bưu tỉnh hoàn toàn, sắc mặt tái xanh.
Những người khác thấy thế, hiểu rõ Lý Dao Anh đến vì Từ Bưu, lặng lẽ thở phào.
Trong yên ắng, ở cổng vang lên một trận vó ngựa dồn dập, một gã hộ vệ phi thân xuống ngựa, khiêng một người trung niên ăn mặc như nho sĩ chạy như bay đến đình viện, thả người xuống: “Quý chủ, đã mang Trưởng sử đến!”
Trưởng sử Vương phủ xóc nảy một đường, khăn vấn đầu bị lệch, quần áo xộc xệch, không dám thở mạnh, cũng không dám oán trách, đứng chưa vững đã cúi người hành lễ với Lý Dao Anh.
Dao Anh đáp lễ lại, nói: “Chuyện khẩn cấp, mệt nhọc trưởng sử.”
Trưởng sử bận bịu không dám xưng.
Hộ vệ lại móc từ ngực ra một chồng khế sách xộc xệch: “Đây là khế sách vừa rồi lục được từ trên người bọn họ.”
Trưởng sử nhận khế sách nhìn kỹ, lắc đầu thở dài.
Ông ngẩng đầu nhìn Từ Bưu: “Tần Vương luôn ra nghiêm lệnh cấm chỉ trong quân đánh cướp nhà lành, ngươi cưỡng bức con gái nhà lành bán mình làm tỳ, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn lời gì để nói?”
Mặt Từ Bưu đỏ đỏ trắng trắng, thần sắc biến ảo không chừng. Cuối cùng, ồm ồm nói: “Lão tử theo Điện hạ ra sống vào chết, cùng lắm chỉ là đoạt mấy tỳ nữ thôi mà…”
Gã cắn răng, ưỡn ngực. “Điện hạ không ở kinh thành, ta đã rơi vào tay công chúa, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên!”
Đám người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám lên tiếng.
Trưởng sử nhìn Lý Dao Anh.
Thực ra Nhị hoàng tử cũng không ban lệnh cấm, người chân chính hạ lệnh cấm là Thất công chúa. Nhị hoàng tử không câu nệ tiểu tiết, dưới trướng nhiều chuyện cướp gà trộm chó, đám đó cao ngạo không thuận, sau mỗi lần đánh giặc xong chuyện đầu tiên là mang binh càn quét, thường xuyên quấy rối bách tính.
Bởi thế, thanh danh Nhị hoàng tử không tốt. Thất công chúa khuyên Nhị hoàng tử quản thúc thuộc hạ, Nhị hoàng tử quay lưng đã quăng ra sau ót.
Năm ngoái một Giáo úy dưới trướng Nhị hoàng tử đùa giỡn phụ nữ, cô ta ôm hận tự vận. Chuyện ồn ào đến trước mặt Lý Đức, Lý Đức giận dữ, trước mặt mọi người trách cứ Nhị hoàng tử.
Thất công chúa cũng rất tức giận, triệu tập tất cả gia tướng hầu cận Nhị hoàng tử, nghiêm ngặt cảnh cáo: Quân quy như núi, người trái với quân quy, xử theo quân pháp!
Lúc ấy Nhị hoàng tử đứng cạnh Thất công chúa, cúi đầu nhỏ bé, dè dặt, Thất công chúa nói gì hắn ừ đó.
Trước khi Nhị hoàng tử xuất chinh đã thông báo, dù là chuyện trong quân sự hay quỹ trong Vương phủ, toàn bộ do Thất công chúa phán quyết.
Trưởng sử chờ Lý Dao Anh chỉ thị.
Từ Bưu cứng cổ hừ nhẹ vài tiếng, mặt đầy giễu cợt.
Kiềm trong yên lặng, xung quanh truyền đến tiếng nghị luận vo ve, dân chúng vây xem ngày càng nhiều.
Lý Dao Anh không hạ lệnh giữ yên lặng, bọn hộ vệ liền không xua đuổi dân chúng.
Sắc mặt Trưởng sử cứng lại.
Dao Anh nhàn nhạt liếc ông: “Đã có chứng cứ vô cùng xác thực, Từ Bưu cũng đã nhận tội, vậy xử theo quân quy.”
Trưởng sử giật mình trong lòng.
Xử theo quân quy thật sao? Thất công chúa đối xử với mọi người hiền hoà, tha thứ rộng lượng, xưa nay chưa từng quở trách thị nữ cung nhân…
Mày Dao Anh nhẹ chau.
Trưởng sử dấu đi kinh ngạc trong lòng, không do dự nữa, “Hành hình!”
Hai hộ vệ lên tiếng đáp lại tiến lên hai bước, ấn Từ Bưu quỳ xuống.
Tạ Thanh đi đến trước mặt Từ Bưu, trường đao ra khỏi vỏ.
Từ Bưu hoàn toàn không còn say, sắc mặt trắng bệch.
Bề tôi Vương phủ không ngờ Lý Dao Anh muốn hành hình thật, quá sợ hãi, run run rẩy rẩy mở miệng: “Công chúa, tha Từ Bưu lần này đi, tính tình gã lỗ mãng…”
Dao Anh đưa tay.
Động tác rút đao của Tạ Thanh lập tức dừng lại. Đám bề tôi Vương phủ thở phào.
Dao Anh nhìn Từ Bưu: “Ngươi thuận tay trái hay tay phải?”
Từ Bưu hoàn toàn mất hết dũng khí, sửng sốt một lát, nói: “Tay phải.”
Dao Anh gật gật đầu, bảo Tạ Thanh, “Chém tay trái gã.”
Tạ Thanh vâng dạ, trường đao chém xuống. Tia sáng lạnh chợt lóe. Trường đao chặt đứt hai ngón bàn tay trái, máu tươi trào ra. Từ Bưu kêu lên thảm thiết.
Mấy bề tôi Vương phủ bị dọa run rẩy mấy lần, vô thức nắm chặt hai tay mình. Đám người vây xem an tĩnh trong chớp mắt, tiếp theo lại rộ lên tiếng bàn luận.
“Công chúa dùng quân quy xử trí tên ác tặc!”
“Ngụy quân trị quân nghiêm minh, Nhị hoàng tử là hoàng tử cao quý, sao có thể trắng trợn cướp bóc nhà lành? Đều là do đám tiểu nhân này tác quái!”
“Thất công chúa thưởng phạt phân minh!”
Bên ngoài tửu quán, tiếng khen lớn lẫn tiếng than thở không dứt.
Từ Bưu được người dẫn đi băng bó vết thương.
Dao Anh tê cả da đầu, thân thể hơi rung động.
Tạ Thanh liếc nhìn nàng, nhấc chân một bước, che bãi máu trên mặt đất.
Không thấy máu tươi đổ, Dao Anh dễ chịu hơn, nhẹ nhàng thở phào.
Trưởng sử nhìn Lý Dao Anh lớn lên, thấy thần sắc nàng không ổn, biết nàng nhớ đến chuyện hồi năm tuổi, thương tiếc dâng lên trong lòng, thở dài: “Mấy thứ bẩn thỉu này để lão nô làm… Công chúa kiều quý, không thể nhìn mấy thứ máu tanh này.”
Dao Anh lắc đầu: “Chuyện ngày nào, rào ngày đó. Hôm nay không xử trí Từ Bưu, thanh danh của Nhị ca bị bôi nhọ.”
Lý Đức không cho phép Lý Trọng Kiền uy hiếp địa vị của Lý Huyền Trinh nên rất nhiều lần chèn ép anh ấy.
Lý Trọng Kiền cam chịu, không trói buộc bộ hạ. Bộ hạ thường mượn tên anh làm xằng làm bậy, tai tiếng anh ngày càng kém.
Lý Đức chê anh lơ mơ, thế gia thấy anh lỗ mãng lãnh khốc, dân chúng mắng anh tàn bạo ngoan độc.
Lúc anh ấy một mình kẹt giữa trùng vây, không ai cứu giúp.
Thời niên thiếu anh theo Lý Đức xông pha chiến đấu, chinh chiến nhiều năm vì nước.
Tuổi còn trẻ chôn xương nơi cát vàng.
Sau khi chết, ngay cả một tấm bia còn không có.
Vì đâu mà Lý Huyền Trinh hận bọn họ đến thế?
Dao Anh xuất thần một lúc, dặn dò: “Phái người lưu ý động tĩnh trên phố, đừng để người mượn lý do này bôi đen Nhị ca ta.”
“Sau này nếu bộ hạ của Nhị ca có kẻ xúc phạm quân quy, theo lệ xử lý, quyết không thể coi nhẹ. Nhớ kỹ phái người đi Thái Bình phường, tìm những cô gái nhà lạnh bị Từ Bưu giam cầm, thả về nhà.”
“Lão nô đã rõ.” Trưởng sử gật đầu, dừng một chút, “Công chúa, đối với điện hạ mà nói, thanh danh của ngài ấy cũng không quan trọng như người, người tuyệt đối phải bảo trọng thân thể, lần sau có gặp chuyện này hãy để lão nô đến xử lý.”
Trước khi Nhị hoàng tử xuất chinh dặn đi dặn lại, câu nào cũng đều là dặn dò ông chăm sóc tốt cho Thất công chúa, mấy chuyện khác không đả động một câu.
Dao Anh cười cười: “Ta hiểu.”
Vừa rồi nhìn nàng có vẻ bình tĩnh thong dong, mắt còn không nháy nhưng thật ra trong lòng có phần sợ hãi.
Đám đông xem náo nhiệt dần dần tản đi. Quan viên bản phường chạy tới bẩm báo, mấy cô gái đã được sắp xếp đưa về nhà thỏa đáng.
Dao Anh ừm một tiếng.
Quay người lên ngựa, nghe tiếng cổ vũ cách đó không xa. Đám thiếu niên lang kia theo nàng từ nãy thân cưỡi tuấn mã, vây quanh trước cửa đình.
“Công chúa anh minh!”
“Công chúa uy vũ!”
“Công chúa, về sau mấy chuyện này để Lư Hằng Sinh ta làm đi! Đừng ô uế mắt của người!”
Khóe miệng Dao Anh nhẹ nhoẻn. Còn tưởng rằng bọn họ bị hù chạy hết rồi. Nàng nhìn cửa trước bị chắn muỗi không bay lọt: “Đi theo cửa hông thôi.”
Tạ Thanh đáp lời, theo nàng rời đi từ cửa hông.
Hộ vệ đi đầu bỗng siết cương dừng ngựa, rút đao chỉ lên trên, la lên: “Ai đó?!”
Dao Anh theo hướng mũi đao nhìn đến.
Trước cửa hông gặp một đoạn tường cao, bên tường mở cửa sổ, một bóng người gầy gò ghé vào cửa sổ lầu hai, hai tay vịn lan can, hơn nửa người chật vật treo bên ngoài, áo gấm bay trong gió, lật phật.
Người của tửu quán cuống quít chạy tới: “Ngài ấy không phải thích khách…”
“Đúng, ngài ấy không phải thích khách.”
Hộ vệ nhìn thanh niên treo trên lan can, thu hồi trường đao, ranh mãnh thấp giọng tiếp một câu, “Cậu ta là khách làng chơi.”
Vừa dứt lời, thanh niên giữ hết nổi, thả tay ngã xuống.
Bụi đất tung tóe.
Tạ Thanh che chắn cho Dao Anh lui lại.
Dao Anh sờ ngựa Ô Tôn, hững hờ quét mắt một vòng đến thanh niên ngã trước móng ngựa.
Thanh niên quẫn bách hết sức nói, vùng vẫy định bò dậy, ánh mặt đối mặt với nàng, một khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Dao Anh như có thể cảm nhận được mặt cậu ta nóng như thiêu đốt.
Lòng nàng khẽ động. Chả nhẽ quen biết nhau?
Đang định nhìn kỹ, từ Nam đến Bắc tiếng trống ầm ầm dội tới, một người cưỡi ngựa đỏ xuyên qua phố dài, thẳng đến hoàng thành.
“Thánh nhân khải hoàn! Thánh nhân khải hoàn!”
Dao Anh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đây là tiếng trống báo tin nàng chờ từ rất lâu, đại quân khải hoàn, Nhị ca trở về!
Nàng nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, quay đầu phi nhanh về hướng thành Nam.
Tạ Thanh và đám hộ vệ cũng quay đầu đi theo.
Tiếng vó ngựa lộn xộn, bụi bay đầy trời.
Thanh niên nằm trên mặt đất, đầy bụi đất, sặc đến ho khan.