Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 1:




Tiết tử

Năm Chiên Viễn thứ ba, Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ.

Nắng sớm mùa hè chiếu rọi dễ chịu như thấm vào ruột gan.

Dọc theo đại môn của Công Lương tướng phủ đi vào trong viện, tùy ý có thể thấy được kỳ hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) cành lá sum xuê, tỏa hương khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng hôm nay, vốn là thời gian yên tĩnh thản nhiên, ở kinh thành của Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ, không khí có chút làm người ta khẩn trương. Bởi vì toàn bộ phủ trạch, trên dưới đều chờ đợi một chuyện đã lâu. Rốt cục, hai vị tiểu thiếu gia sắp hạ thế, đó là cốt nhục mà tướng quân của bọn họ mang thai 12 tháng trong bụng.

Lúc này, đại tướng quân Thiên Vân quốc – Công Lương Phi Tuân uy phong, oai hùng, chính là đang gấp khúc hai chân nằm trên giường trong ngọa phòng (phòng ngủ), ngón tay gắt gao bám lấy mép giường khắc hoa cây tử đàn, chăn tơ vàng gấm vóc trên bụng cao cao theo hô hấp mà phập phồng lên xuống.

Khuôn mặt tuấn mỹ, oai phong thường ngày hiện tại đầy mồ hôi, ánh mắt không hoạt (ko linh hoạt ấy), thở dốc dồn dập.

“Tiết Thừa Viễn!!! Bản tướng đời trước nhất định là thiếu nợ Bộc Dương gia các ngươi, vì… vì cái gì cùng là nam tử, lại… nhượng… ách… nhượng Công Lương Phi Tuân ta vì Bộc Dương gia các ngươi nối dõi tông đường!!!” (vì anh nằm dưới….). Công Lương Phi Tuân hô khẩu khí, nhìn người ở phía sau áo ngủ bằng gấm, thân mặc lam phục thanh tú, nho nhã, đang vì chính mình đỡ đẻ.

“Ân, cái này gọi là thiện ác tất hữu báo, trời xanh có mắt” Tiết Thừa Viễn ở sau áo ngủ bằng gấm dùng thanh âm ôn nhã trả lời, tay lại dùng khăn tiến vào chăn đệm vì Công Lương Phi Tuân mà lau.

“Ách – đáng trách chính là ngươi… ngươi còn nhượng bản tướng hoài… hoài thượng đến hai hài tử!!!” Công Lương Phi Tuân hai tay giữ chặt thành giường, ưỡn người ngửa đầu, gần như nghiến răng nghiến lợi, gián đoạn nói.


“Ta nói a, Phi Tuân, nếu ngươi đem khí lực để mắng ta chuyên tâm dùng vào sinh hài tử, hiện tại chúng ta đã sớm một tay ôm một đứa rồi a”. Tiết Thừa Viễn lúc này rốt cục cũng ngẩng đầu lên từ phía sau áo ngủ bằng gấm, nhìn Công Lương Phi Tuân mồ hôi nhễ nhại trêu chọc nói.

Sau đó lại quay đầu cầm một khối khăn sạch tiếp tục vì Công Lương Phi Tuân ôn nhu lau huyệt khẩu đang trong sản trình, nói: “Như thế nào? Hai đứa rất nhiều sao? Tướng quân ngày thường thần võ như vậy, dù là một lần sinh bốn, năm đứa cũng không thành vấn đề”.

Nô tài đang đứng ở một bên hầu hạ Công Lương Phi Tuân sinh sản, vốn sắc mặt nghiêm túc, nghe như vậy cũng không khỏi: “Phốc…” một tiếng bật cười.

“Cười cái gì, không thấy tướng quân sinh sản gian nan sao? Đi mang đến một bát chúc để ta uy tướng quân”. Tiết Thừa Viễn thấy vậy, thái độ ôn hòa vờ như cả giận nói.

“Dạ, đại nhân”. Nô tài che miệng cười lập tức chạy ra ngoài.

“Ách… ngươi còn dám cười ta sinh không được?!! Ngươi tự sinh một lần thử xem!!” Đã đau đến một ngày một đêm, Công Lương Phi Tuân đỡ bụng ngồi trên nhuyễn tháp, thở hỗn hễn oán hận nói.

Suốt thời gian hoài song thai cũng đã gian nan đến sắp lấy mạng của hắn, nhưng cũng không bằng cảm giác lúc này nằm trên nhuyễn tháp sinh sản, hắn cả đời chinh chiến vô số, chưa bao giờ chịu đau đớn kéo dài cùng lo lắng vô hạn như thế này.

“Không dám, công việc tinh tế thế này là của tướng quân a”. Tiết Thừa Viễn khoan thai đáp, tay lại vì Công Lương Phi Tuân mà lau vết máu vừa tiết ra ở hạ thân, chậm rãi nói: “hơn nữa, ta nếu có thể sinh, thì cần gì muốn kết hôn với ngươi, có đúng hay không? Ân?” (Quá phũ)

Tiết Thừa Viễn là loại người đại loạn không sợ. Công Lương Phi Tuân trong lòng âm thầm mắng một câu, chính mình đau thành cái dạng này, y lại không có đức hạnh mà nói như thế.

“Ngươi – ách – “ trong bụng lại truyền đến một trận đau kịch liệt, Công Lương Phi Tuân cơ hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, hắn bị đau đớn tra tấn muốn điên rồi, ngửa người ra sau, vô lực ngã xuống nhuyễn tháp.

Tiết Thừa Viễn nhìn cẩm khăn sớm đã sẫm máu nhưng không có dấu hiệu dừng lại, không khỏi nhíu mày, đứng dậy tẩy sơ qua tay ở thủy bồn, cầm một lọc dược đi tới đầu giường, nhẹ nhàng nâng thân thể đang run lên vì đau của Công Lương Phi Tuân.

“Phi Tuân, đến ngửi một cái”. Tiết Thừa Viễn cầm bình dược đặt trước mũi hắn.

Công Lương Phi Tuân gian nan thở dốc, vẫn thuận theo ngửi một cái. Bất đắc dĩ, hạ thể lại truyền đến đau nhức, khiến cho Công Lương Phi Tuân thống khổ kêu rên một tiếng: “Ách – “.

Từ buổi trưa hôm qua, Công Lương Phi Tuân bắt đầu đau bụng không ngừng, hiện tại hạ thân lại bắt đầu chảy máu không ngừng. Tiết Thừa Viễn bảo hắn không cần lo lắng, do tác dụng của dược vật dùng trước đó, nghĩ rằng có thể ổn định tâm tình bất an của Công Lương Phi Tuân trong lúc này một chút.

Tiết Thừa Viễn ngồi ở tháp thượng, để hắn tựa vào trong lòng mình, trấn an thân thể không kiên nhẫn của hắn, lại nhẹ nhàng tựa trán vào mặt của hắn.

“Thừa Viễn, như thế nào lâu như vậy không hề có động tĩnh gì – “ Công Lương Phi Tuân suy yếu, không kiên nhẫn nói, sinh sản đối với hắn là thống khổ không ngừng.

“Ân”. Tiết Thừa Viễn gật đầu một chút, mặc dù trong lòng y sớm biết sinh song thai sẽ gian nan cỡ nào, nhưng hiện tại, lúc này đây y lại vạn phần không muốn Công Lương Phi Tuân tiếp tục chịu đau đớn.

“Có phải hay không…” Công Lương Phi Tuân bắt đầu dâng lên dự cảm bất hảo, xoa xoa bụng chính mình, thấp giọng rên rỉ.

“Đều không phải, tất cả đều tốt lắm, ngươi không cần lo lắng” Tiết Thừa Viễn thập phần quả quyết đánh gãy suy nghĩ của hắn, đưa tay phủ lên mu bàn tay của Công Lương Phi Tuân đang đặt trên bụng, dẫn tay hắn cùng nhau nhẹ nhàng vuốt ve bụng tròn cao cao của hắn, ôn nhu nói: “Đây là cốt nhục của chúng ta, chúng nhất định bình an xuất thế, khỏe mạnh lớn lên, không cần hoài nghi”.

Tiết Thừa Viễn đưa tay vào trong áo, tham tiến bạch sắc y phục của Công Lương Phi Tuân, nhẹ nhàng vỗ về bụng tròn của hắn, đầy thâm tình nói: “chỉ cần an tâm sinh sản là tốt rồi, cái khác hết thảy giao cho ta, cái gì cũng không cần lo”.

“Ân…” Công Lương Phi Tuân hơi an tâm gật gật đầu, áp trán lên gò má của Tiết Thừa Viễn.

Thời khắc này chỉ sợ rằng trong thiên hạ chỉ mỗi mình Tiết Thừa Viễn mới có ý chí trấn định cùng quyết tâm đến vậy.

“Ngươi hiện tại tinh khí hao tổn rất lợi hại, yếu đến vậy còn không thành thật sao? Đem khí lực đặt trên chuyện sinh sản, đợi sau khi ngươi sinh hài tử bình an, Tiết Thừa Viễn ta tùy ngươi xử trí, tùy ý ngươi đánh chửi tuyệt không hoàn thủ, có được không?” TTV yêu thương nắm tay hắn, giúp Công Lương Phi Tuân thêm kiên trì, chậm rãi nói.

« Ta sợ, ta luyến tiếc... » Công Lương Phi Tuân suy yếu, nhàn nhạt cười, lập tức cơn đau lại mãnh liệt xâm nhập, khiến hắn không khỏi nhăn mi lại.

« Phi Tuân » Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng kêu, dùng tay nâng khuôn mặt Công Lương Phi Tuân lên.

« Ân… ? »

« Ta yêu ngươi » Tiết Thừa Viễn ngưng mắt nhìn người trong lòng một lúc, thâm tình nói, lại nhẹ nhàng hôn lên hoa thần (môi) nóng rực khô khốc của Công Lương Phi Tuân, lại nói : « ta yêu ngươi ».


Chương 1
Một năm này, vừa qua cuối năm, trong hoàng cung của Thiên Vân quốc tràn ngập sương sớm mát lạnh. Thân mặc quan phục thanh lam gấm vóc, thái y Tiết Thừa Viễn mang thần sắc tú mục đi theo cung thị đến trước đại môn Tuyên Đức điện, đợi tuyên triệu.
“Hoàng thượng tuyên Tiết đại nhân tiến điện”. Không lâu sau khi thông báo, thái giám tổng quản Tăng Khâm Cách bên người hoàng đế Mộ Dung Định Trinh liền đi ra tuân lễ nói.
Tiết Thừa Viễn chỉnh vạt áo, bước nhanh vào trong điện. Từ sau khi lập kinh Dĩnh Đình, Mộ Dung Định Trinh không có tuyên triệu mình gấp như vậy. Giờ thìn hôm nay, cung thị trong cung vội vàng đến tuyên triệu, cũng không có nói lý do, Tiết Thừa Viễn lo sợ có phải hay không thân thể Mộ Dung Định Trinh không khỏe, dù sao gần đây quốc vụ nặng nề, chiến dịch bình định Nguyên Tây vẫn chưa kết thúc.
“Thần, Tiết Thừa Viễn tham kiến Hoàng thượng”. Tiết Thừa Viễn quỳ trong điện Tuyên Đức, giương mắt nhìn Mộ Dung Định Trinh mặc sắc gấm long bào, đang tựa vào trường kỷ bên cạnh cửa sổ xem tấu chương, nhìn không giống thân thể không khỏe.
“Bình thân” Mộ Dung Định Trinh đặt tấu chương trên tay xuống.
“Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng triệu thần vào cung, chẳng hay long thể có gì bất ổn?” Tiết Thừa Viễn tôn kính nói.
Mộ Dung Định Trinh nhẹ nhàng khoát tay áo, trầm giọng nói: “Không có, nhưng có chuyện quan trọng khác”.
Tiết Thừa Viễn nghe xong, cũng không nhiều lời, chờ Mộ Dung Định Trinh mở miệng phân phó, nghĩ rằng có thể liên quan đến mình đại khái cũng chỉ có chiến sự ở Nguyên Tây.
Quả nhiên, Mộ Dung Định Trinh đứng dậy đi đến trước ngự án, rút ra một quyển mật tấu chiến sự ở Nguyên Tây vừa được trình lên, ngữ điệu trầm giọng đối Tiết Thừa Viễn nói: “Trong chiến loạn bình định thu phục Nguyên Tây, Công Lương Phi Tuân nhử địch xâm nhập, lại trúng mai phục của Bộc Dương Lịch Uyên hạ ở Ngọc Đào sơn, hai mặt giáp địch, thân chịu trọng thương”.

“Kia, ý của Hoàng thượng như thế nào?”. Chiến hỏa Nguyên Tây trọng yếu. Mà Bộc Dương Lịch Uyên lại là trưởng bối duy nhất trong Bộc Dương hoàng thất từng cùng mình lui tới, chính hắn cũng là người đem y thuật cả đời truyền thụ lại cho mình, không giữ lại thứ gì.
Nay lại là hậu nhân còn sót lại của Bộc Dương hoàng thất đối chiến cùng quân đội Thiên Vân quốc, trong lòng Tiết Thừa Viễn đã sớm lo lắng bất an.
“Ý đồ Trẫm hướng đến chính là chiêu hàng Bộc Dương hoàng thất, nhưng lúc này đây…” Mộ Dung Định Trinh một quyền vỗ án thư, sắc mặt ẩn hiện vài phần sát khí.
Nếu không phải việc này ngoài ý muốn làm cho người khác khó có thể cân nhắc, Bộc Dương Lịch Uyên dẫn dắt thuộc hạ gần một năm nay không ngừng giằng co đối kháng cũng quân sĩ Thiên Vân quốc, thì Thiên Vân đã sớm thu phục quân đội Nguyên Tây vào năm trước, toàn thắng mà trở về.
“Thần thỉnh Hoàng thượng phóng Bộc Dương Lịch Uyên một con đường sống.” Tiết Thừa Viễn lập tức quỳ xuống cầu xin, y hiểu được Mộ Dung Định Trinh chưa bao giờ đối với Bộc Dương gia đuổi tận giết tuyệt, hôm nay gặp tình trạng thế này, Hoàng thượng tuyên mình tiến cung chính là có phải vẫn còn đường sống.
Nhưng Mộ Dung Định Trinh nhẫn nại đến tột cùng vẫn là có giới hạn, Bộc Dương lịch Uyên công khai đối kháng với hắn, lại thiết kế mai phục Công Lương Phi Tuân, nhanh chóng đem kiên nhẫn của Mộ Dung Định Trinh tiêu diệt sạch sẽ.
“Phóng hắn một con đường sống…?” Mộ Dung Định Trinh chọn mi, khinh miệt cười lạnh một tiếng, vỗ ngự án, lớn tiếng cả giận nói: “hắn đây là tự tìm tử lộ”.
“Bộc Dương Lịch Uyên xác thực tính tình quái đản, nếu Bộc Dương hoàng thất đã diệt, cũng không lại vì tư dục bản thân mà đem dân chúng Nguyên Tây rơi vào chiến hỏa”. Tiết Thừa Viễn gian nan vì Bộc Dương Lịch Uyên giảng hòa, nói tiếp: “Nhưng lấy sự hiểu biết của thần đối với Bộc Dương Lịch Uyên nhất định hắn vẫn không thể thoải mái với mối hận vong quốc”.
“Cổ hủ” Mộ Dung Định Trinh vỗ ngự án quát.
Nghĩ đến, sau khi nhất thống thiên hạ, chính mình dốc hết tâm huyết chăm lo việc nước, sau khi nhận quyền sở hữu Nguyên Tây, thì cuộc sống của dân chúng đều được cải thiện rất tốt so với khi Bộc Dương Lịch Uyên còn tại vị, thế mà hoàng thất cũ còn phất cờ phục quốc khắp nơi cùng mình đối kháng.
Tiết Thừa Viễn không cần nhiều lời  ngay ở trước mặt Mộ Dung Định Trinh nữa, từ khi Nguyên Tây khai Chiến đến nay, lập trường của hắn trở nên thập phần vi diệu.
“Trong mật tấu nói Phi Tuân bị thương rất nặng, Trẫm nghĩ lập tức đón hắn hồi cung dưỡng thương”. Thoáng bình tĩnh lại, Mộ Dung Định Trinh đối Tiết Thừa Viễn nói.
“Hoàng thượng chuẩn bị phái ai đi tiếp nhận quân vụ của Công Lương tướng quân ở Nguyên Tây?”
“Phái Hành Khiêm đi, Trẫm đã hạ lệnh bắt đầu từ hôm nay bắt tay vào chỉnh đốn binh mã”.
“Kia… Hoàng thượng có hay không có ý định để thần đi trước?” Tiết Thừa Viễn đoán rằng trong lòng Mộ Dung Định Trinh chỉ sợ đã có ý đồ như vậy, nhưng có lẽ Mộ Dung Định Trinh cũng biết rõ thái độ của mình đối với hoàng thất Nguyên Tây, mới không muốn áp đặt y.
Mộ Dung Định Trinh giương mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên khẽ hỏi: “Ngươi có đồng ý hay không?”.
“Thần nguyện ý”.
Từ biệt năm đó, Tiết Thừa Viễn chưa một lần trở về Nguyên Tây, lần này trở lại, nội tâm của y cũng thận trọng lựa chọn, y không thể lại đứng ở Dĩnh Đình xem tình thế ở Nguyên Tây ngày càng chuyển biến xấu, chỉ cần vì hóa giải chiến sự này mà xuất ra một phần lực, cũng là tâm nguyện của y.
Mộ Dung Định Trinh tựa hồ vẫn còn chút do dự. Quen biết Tiết Thừa Viễn đã vài năm, đối với nhân phẩm của y mình rõ như lòng bàn tay, cũng biết trước kia y rời đi Nguyên Tây là có nguyên do.
Là hậu nhân của Bộc Dương hoàng thất, có thể vẫn trung thành làm bạn bên cạnh mình, tận tâm phụng bồi mình như thế, làm cho Mộ Dung Định Trinh trong lòng thực cảm động, cho nên lại càng không nhẫn tâm thương tổn y.
“Tiết Thừa Viễn, kỳ thật ý Trẫm phái ngươi đi Nguyên Tây đều không phải vì hóa giải chiến sự này, mà là vì Phi Tuân chẩn bệnh” Mộ Dung Định Trinh thong thả bình tĩnh nói ra nguyên nhân, lại nói: “Phi Tuân vì Trẫm vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, Trẫm không đành lòng nhìn hắn bệnh ở nơi tha hương, mà ngươi là ngự y Trẫm tin tưởng nhất, Trẫm hy vọng ngươi hộ tống Phi Tuân một đường hồi kinh”.
“Thần biết tâm ý của Hoàng thượng, thần nguyện đi trước”. Tiết Thừa Viễn cũng rõ ràng sự việc, lập tức quỳ xuống thở dài nói.
“Tốt lắm, như vậy liền định, đợi cho Hành Khiêm chuẩn bị xong, lập tức xuất phát đến Nguyên Tây”. Mộ Dung Định Trinh lạnh lung gật đầu, thong thả đi đến, uy nghiêm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.