Nguyên Tôn

Chương 8: Tìm bát mạch




Từng câu từng chữ lão nhân áo đen kia nói ra kia lọt vào trong tai Chu Nguyên chẳng khác nào như sét đánh giữa trời quang, nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn trong lòng hắn, vị lão nhân trước mắt này, gần như chỉ nhìn thoáng qua một cái đã nhìn ra những chuyện đã xảy ra trên người hắn.
Thiếu nữ áo xanh kia đi đến sau lưng lão nhân, trong đôi mắt đẹp thoáng chút kinh ngạc nhìn Chu Nguyên một cái, Thôn Thôn đứng bên cạnh thì nhảy phốc lên, muốn nhào vào trong lòng cô, nhưng lúc này vì nó đang bẩn quá nên bị cô ghét bỏ vươn ngón tay ngọc xách lên, sau đó tiện tay ném vào bên trong chum nước.
Thôn Thôn bị ném vào trong chum nước có vẻ như bị oan ức lắm, nhưng nó biết rõ thiếu nữ kia thích sạch sẽ nên nó chỉ đành phải tự mình tắm táp cho sạch sẽ, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Chỉ là Chu Nguyên cũng không có lòng dạ nào để nhìn cảnh tượng buồn cười kia, hắn chỉ nhìn vị lão nhân áo đen kia với vẻ khiếp sợ tột đỉnh, hồi lâu sau, khiếp sợ dần lui đi, thay vào đó là chút mong chờ.
Nếu như vị lão nhân áo đen trước mặt có thể nhìn ra những vấn đề trên người hắn thì tất nhiên không phải người tầm thường, có lẽ, thật sự có thể tìm được cách giải quyết vấn đề bát mạch không hiện của hắn ở nơi này.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, áp chế sự kích động bắt đầu dâng lên trong lòng, ôm quyền cung kính nói:
- Vãn bối Chu Nguyên, tham kiến tiền bối.
lão nhân áo đen kia gật đầu nói:
- Qủa nhiên là người của Chu gia.
Ông nhìn bộ dạng như muốn nói lại thôi, ánh mắt nóng rực của Chu Nguyên, giống như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, lúc này mới cười cổ quái nói:
- Lão phu biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì, đúng vậy, lão phu có thể giải quyết vấn đề bát mạch không hiện cho ngươi, chỉ có điều, tại sao lão phu phải giúp ngươi chứ?
Chu Nguyên khẽ giật mình, im lặng một chốc, vừa cân nhắc ngôn từ vừa nói:
- Vãn bối không biết đây là nơi nào, cũng không biết tiền bối ngài là ai, bất quá nếu như mật động do tổ tiên Chu gia chúng ta lưu lại đã thông đến nơi này, chắc hẳn là tiền bối và tổ tiên của Chu gia ta đã từng có quen biết.
Lão nhân áo đen kia nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.
Lúc này Chu Nguyên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân áo đen kia, chậm rãi nói:
- Theo như tình trạng của vãn bối hiện nay, cũng không có thứ gì có thể khiến tiền bối vừa ý, bất quá, ta có thể nhìn ra được, tiền bối ngài hẳn là đang… chờ ta đúng không?
Trong nháy mắt khi lão nhân áo đen nhìn thấy hắn khi nãy, theo như trực giác nhạy cảm của mình, Chu Nguyên vẫn có thể xác định được, tận sâu trong ánh mắt của vị lão nhân áo đen kia có một tia sáng khác thường chợt lóe lên rồi biến mất.
Chiếc xích đu đang lắc lư rốt cuộc cũng dừng lại, lão nhân áo đen khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Chu Nguyên không rõ cảm xúc, nói:
- Tên nhãi con, khẩu khí cũng được lắm, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì đáng cho ta chờ?
Đối với lời lão nhân áo đen nói ra, Chu Nguyên chỉ cười khẽ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết rõ đáp án là gì, có lẽ, tiền bối ngài biết gì chăng?
Đôi mắt tràn ngập tang thương của lão nhân áo đen kia nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên hồi lâu, mặc dù không lộ ra khí thế khủng bố gì, nhưng giống như phát ra một cỗ áp bách, khiến cho toàn bộ khu rừng lúc này như thể trở nên lặng ngắt.
Bên ngoài nhà tranh, thiếu niên gầy gò mặt mang ý cười, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào lão nhân áo đen, ánh mắt không chút sợ hãi, trong veo như một chú nghé con mới sinh.
Hắn tin rằng đạo mật ngôn lưu truyền của Chu gia bọn họ sẽ không phải nói cho có, nếu như hắn đã có thể đến được nơi này, tất nhiên là có nguyên nhân của nó, hơn nữa, hắn cũng tin vào cảm giác này của mình.
Loại áp bách kia ùn ùn như mây đen kéo đến, kéo dài một lúc khá lâu, trên gương mặt già nua cứng nhắc của lão nhân áo đen chợt xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, hắn nằm trên xích đu, thở dài:
- Xem ra ta đã già thật rồi, thậm chí còn không dọa nổi một tên nhãi con.
Ở sau lưng lão nhân áo đen, thiếu nữ áo xanh kia liếc nhìn Chu Nguyên một cái, thanh âm trong veo hỡ hững:
- Hắn giả vờ đấy, thật ra hắn sợ muốn chết kia kìa.
- Ách…
Vẻ mặt của Chu Nguyên thoáng cứng đờ, lộ ra nụ cười xấu hổ, bởi vì lúc này sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, dù sao thì dù hắn có trấn định đến đâu đi nữa thì đối diện với cơ hội duy nhất trước mắt này, hắn thật sự không thể nào ung dung như không được.
- Tiền bối…
Hắn nhìn về phía lão nhân áo đen với vẻ trông mong.
- Thôi vậy.
Lão nhân áo đen cũng thu hồi thần sắc, nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Vấn đề bát mạch không hiện của ngươi, lão phu có thể giải quyết được, bất quá ta có một điều kiện.
- Điều kiện?
Chu Nguyên giật mình, chợt gật đầu nói:
- Xin tiền bối cứ nói.
lão nhân áo đen thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ mặc áo xanh xinh xắn đáng yêu bên cạnh, chậm rãi nói:
- Ta muốn ngươi đưa Yểu Yểu đi khỏi nơi này, hơn nữa phải bảo vệ con bé.
- Yểu Yểu?
Chu Nguyên lại ngây ra lần nữa, sau đó lại nhìn về phía thiếu nữ áo xanh kia, rõ ràng đây chính là tên của cô, quả nhiên người cũng như tên, xinh đẹp hơn người.
- Hắc gia gia.
Thiếu nữ áo xanh khẽ cắn môi, lúc này, trên gương mặt tinh xảo hơn người kia lộ ra vẻ không muốn.
Lão nhân áo đen vỗ nhẹ lên tay của thiếu nữ áo xanh, dịu giọng nói:
- Yểu Yểu à, Hắc gia gia có việc phải rời đi một thời gian, cho nên không thể tiếp tục ở cạnh con nữa.
Ánh mắt của cô thiếu nữ tên Yểu Yểu dần tối xuống, nàng nhìn Chu Nguyên một cái, thấp giọng nói:
- Hắc gia gia, hắn yếu quá đi mất.
Chu Nguyên chợt xấu hổ, hắn bây giờ còn chưa khai mạch, trong mắt người thường thì thật sự là yếu ớt tay trói gà không chặt.
Lão nhân áo đen nghe thấy vậy thì cũng nhịn không được mà bật cười, ông nhìn Chu Nguyên một cái rồi nói:
- Tuy rằng bây giờ tên nhãi này khá yếu, nhưng tương lai thì khó mà nói trước được.
- Hắc gia gia, sau này con vẫn còn có thể gặp lại người chứ.
Yểu Yểu nhỏ giọng hỏi, cô thông minh như thế, sao có thể không hiểu được những gì lão nhân áo đen làm giống như đang ủy thác chứ, rõ ràng, có lẽ ông sẽ đi làm một chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Lão nhân áo đen không trả lời, chỉ khẽ vỗ về bàn tay của Yểu Yểu.
Sau đó ông quay đầu lại nhìn Chu Nguyên, cười nói:
- Sao hả?
Gương mặt non nớt của Chu Nguyên trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn cung kính thi lễ một cái với lão nhân áo đen rồi khoan thai nói rõ:
- Tuy rằng bây giờ ta không có khả năng gì, bất quá, ta có thể hứa với tiền bối, nếu như có bất kỳ kẻ nào muốn làm hại Yểu Yểu tỷ thì hắn phải bước qua xác của ta trước đã.
Tuy rằng thanh âm của thiếu niên vẫn còn non nớt, nhưng lại có một loại chân thành khiến cho người ta phải ghé mắt mà nhìn.
Lão nhân áo đen nghe thấy vậy thì cũng mỉm cười ra vẻ hài lòng.
- Nếu đã vậy thì…
lão nhân áo đen mỉm cười, nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nói:
- Vậy thì tiếp theo ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề bát mạch không hiện của ngươi đi vậy…
Tinh thần của Chu Nguyên lập tức rúng động, ánh mắt nóng rực nhìn về phía lão nhân áo đen.
Nhìn thấy hắn lộ ra ánh mắt chờ mong như thế, khóe miệng của lão nhân áo đen chợt nhếch lên cười vô cùng quỷ dị, sau đó ông đột nhiên vung tay lên.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, chỉ thấy dưới chân Chu Nguyên trực tiếp nứt ra thành một vết nứt khổng lồ, tạo thành một vực thẳm sâu hun hút, nuốt chửng Chu Nguyên đang hoảng hốt thất sắc vào bên trong.
A!
Thân thể của Chu Nguyên rơi thẳng xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng ngay trong lúc này, bên trong bóng tối xung quanh có một chất lỏng màu đen đặc quánh vói tới, quấn lấy tay chân của hắn.
Chất lỏng màu đen kia ăn mòn từng tấc thịt da, cơn đau đớn kịch liệt cũng ập tới, giống như da thịt toàn dân đều bị nó ăn mòn.
Mà điều khiến cho Chu Nguyên sợ hãi nhất chính là những chất lỏng kia còn chui vào trong từng lỗ chân lông mà vào trong, đang phá hư bên trong thân thể của hắn, nơi chất lỏng màu đen kia đi qua, thì huyết nhục, kinh mạch, đều bị ăn mòn.
Đau đớn kịch liệt mang theo sự kinh hãi dần xâm chiếm tâm linh của Chu Nguyên, một cỗ khí tức chết chóc cũng kéo đến.
Hắn cảm giác được, nếu như để mặc cho những chất lỏng màu đen kia tiếp tục ăn mòn nữa thì hắn sẽ thật sự bỏ mạng ở nơi này.
Chu Nguyên điên cuồng giằng ra tránh thoát, hắn không chút do dự thôi động ba đạo nguyên văn đã sớm khắc họa trên cơ thể, nhưng lúc ba đạo nguyên văn kia vừa mới phát ra quang mang thì chất lỏng màu đen kia đã vọt tới, quang mang liền tắt ngấm, cuối cúng ngay cả ba đạo nguyên văn kia cũng bị chất lỏng màu đen ăn mòn…
Trái tim của Chu Nguyên cũng theo ba đạo nguyên văn kia bị tan biến mà trở nên lạnh lẽo.
Chất lỏng màu đen lan ra khắp nơi, cuối cùng cũng bao phủ cả hai mắt của Chu Nguyên, đau đớn kịch liệt ùa đến, giống như hai mắt cũng bị ăn mòn, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Trong bóng tối, Chu Nguyên cảm giác được cơn đau đớn kịch liệt truyền tới từ bên trong cơ thể, dường như chất lỏng màu đen kia cứ thế ăn mòn xuống dần dần.
Khí tức chết chóc lại càng nồng hơn.
Đây không phải ảo giác, nếu như hắn thật sự không thể ngăn cản được chất lỏng màu đen kia tiếp tục ăn mòn thì hắn thật sự sẽ mất mạng!
- Ta không thể chết ở nơi này được!
- Ta còn phải khôi phục thọ nguyên cho mẫu hậu! Ta còn phải trả lại mối thù bị chém đứt cánh tay của phụ vương! Còn phải giành lại thánh long khí vận bị cướp đi của ta!
- Ta còn chưa làm được những điều này, sao có thể chết ở đây được?
- Ta không thể chết được!
Trong bóng tối, tiếng gầm lớn đầy tức giận xen lẫn không cam lòng không ngừng quanh quẩn trong lòng Chu Nguyên, bên trong tiếng gầm đó, ẩn chứa chấp niệm và dục vọng sống còn sâu sắc của hắn.
Mà ngay khi cái chết thật sự gần kề, tiếng gầm kia vẫn không ngừng quanh quẩn trong cơ thể Chu Nguyên thì trong một thoáng, tâm thần của Chu Nguyên giống như đột nhiên hạ xuống, lúc này, hắn dường như có thể nhìn thấy ở chỗ sâu nhất bên trong cơ thể có tám đạo quang tuyến uốn lượn nhàn nhạt nằm đó, như ẩn như hiện.
Tám đạo quang tuyến giống như tiềm long uốn mình.
- Đây… chính là bát mạch tu hành?
Chu Nguyên nhìn về phía tám đạo quang tuyến kia, trong lòng rung động, sau đó chợt hiểu ra, hóa ra chúng nó chính là bát mạch tu hành một mực ẩn sâu bên trong cơ thể của hắn chưa từng lộ ra!
Rống!
Ngay trong lúc sống chết gần kề này, dường như chúng nó cũng đã cảm nhận được nguy cơ đến gần, lúc này mới dần dần động đậy, giống như tiềm long, phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp nào đó.
Ông!
Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt đột nhiên bùng ra từ sâu bên trong thân thể của Chu Nguyên, nơi ánh sáng chiếu rọi, tất cả những chất lỏng màu đen kia đều nhanh chóng tan rã với tốc độ cực nhanh mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng tối đều bị đẩy lùi.
Hai mắt ngắm nghiền của Chu Nguyên lúc này cũng đột ngột mở to, ánh sáng cực mạnh ập vào mắt, hắn đặt mông ngồi phịch xuống đất, toàn thân ướt đẫm giống như mới chui ra từ trong nước, mồ hôi nhễ nhại nhỏ xuống tí tách.
- Hô, hô.
Chu Nguyên thở dốc ồ ồ, hắn nhìn quanh bốn phía, lúc này hắn vẫn đứng ở trước ngôi nhà tranh như cũ, tất cả những chuyện xảy ra khi nãy dường như đều là ảo giác.
- Những gì xảy ra vừa rồi đều là giả sao?
Chu Nguyên khẽ giật mình.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Phía trước có thanh âm già nua truyền tới, chỉ thấy lão nhân áo đen đang cười nhạt nhìn hắn.
Sắc mặt của Chu Nguyên biến ảo vài lần, bởi vì hắn có thể cảm giác được cỗ khí tức chết chóc khi đó chân thật tới mức nào, hắn chậm rãi giơ tay lên, đồng tử chợt co rụt lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, ở đầu ngón tay của hắn có một vệt màu đen mờ đang lặng lẽ biến mất.
Vết đen kia giống hệt với chất lỏng màu đen khi nãy.
- Là thật?
Tâm thần của Chu Nguyên chấn động, hắn rốt cuộc cũng xác định được tất cả những gì xảy ra khi này đều là sự thật, chỉ có điều thủ đoạn của vị lão nhân áo đen kia thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.
- Thử cảm ứng trong cơ thể ngươi trước đi đã.
Lão nhân áo đen cười nói.
Chu Nguyên nghe thấy vậy thì tâm thần chợt động, nhắm mắt lại cảm ứng bên trong cơ thể của bản thân, ngay thời khắc này, nhịp tim của hắn đột nhiên trở nên dồn dập như sấm dậy, trên gương mặt non nớt tái nhợt bắt đầu xuất hiện vẻ không dám tin.
Bởi vì lúc này hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, tám đường kinh mạch bên trong cơ thể của hắn giống như một con tiềm long bay ra từ trong vực thẳm, uốn lượn nằm ở nơi đó.
Tám đạo kinh mạch này, đương nhiên chính là bát mạch dùng để bắt đầu tu hành!
Chu Nguyên đột nhiên mở to hai mắt, bên trong chỉ toàn vẻ kích động, hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân áo đen kia, giọng nói mang theo chút run rẩy.
- Ta …. Bát mạch của ta, xuất hiện rồi?
Editor: Thiên Nhai của

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.