Giống như lần trước tiểu Hổ nữ được đưa lên phòng khách quý số hai nơi Dạ Trần đang ở bên trong.
Dạ Trần đối vơi người Tụ Bảo Lâu không có sắc mặt tốt.
Trực tiếp nhận người đưa tiền rồi đuổi bọn họ ra. Nhân viên Tụ Bảo Lâu cũng gặp nhiều khách nhân có tính tình cổ quái, khó chịu nóng nảy với người khác lên cũng không để trong lòng, họ chỉ cần quan tâm mang tiền về là được. Gặp nhiều thành quen lên họ chỉ cười cười rồi quay lưng đi xuống lầu.
Nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó chịu thấy nhân viên Tụ Bảo Lâu đã đi xa, Dạ Trần quay đầu lại đánh giá tiểu Hổ nữ đang mệt mỏi ngồi dưới sàn trước mặt.
''Đích thực không tệ làm thiếp thân thị vệ cùng tay đấm quá hợp.'' Dạ Trần trong đầu thầm nghĩ.
''Tiểu cô nương tên gì?'' Dạ Trần ngồi xuống sàn hỏi nàng.
Tiểu Hổ Nữ cũng kinh ngạc nhìn Dạ Trần trước mắt. Thật chất nàng đã kinh ngạc ngay từ khi bước vào phòng số hai.
Nàng thấy chỉ có một người ở trong hơn nữa còn là người nhỏ hơn nàng. Trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ: ''Mình may mắn.'' Chỉ là nàng không biết, nàng đã lên thuyền giặc hơn nữa còn là thuyền lớn cùng với một Thuyền Trưởng nhỏ con ''thiên chân vô tà''.
Thấy nàng ngây người đứng đó. Dạ Trần tưởng nàng sợ liền nhẹ giọng an ủi: ''Tiểu cô nương không cần lo. Ta không phải người xấu. Ta sẽ không làm hại cô đâu chỉ là sau này cô phải đi theo ta mười năm mà thôi.''
Tiểu Hổ Nữ nghe mấy câu đầu của hắn liền an tâm lại nhưng nghe câu sau liền ngây người như phỗng nghĩ: ''Cái gì mà theo hắn mười năm.'' Suy nghĩ của nàng rối mù cả lên. Những gì nàng chuẩn bị sẵn để nói với người mua mình đều bị hắn ''ra bài khác người'' phá bỏ.
Thấy nàng lại như vậy. Dạ Trần gãi đầu cam thán: ''Câu thông thôi cũng mệt.''
''Để ta nói rõ ràng nhé, ta mua nàng về không cần nàng phải theo ta suốt đời. Trong vòng mười năm kể từ ngày hôm nay. nàng chi việc đi theo ta giúp ta đánh nhau là được. Hết thời gian mười năm, nàng sẽ được tự do. Tất nhiên trong thời gian đó, ta sẽ bồi dưỡng cho nàng trở thành cường giả Ma Lực để bù đắp cho mười năm.'' Dạ Trần nhìn nàng chân thành nghiêm túc nói.
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, một người chăm chú nghiêm túc giảng giải người kia thì ngây ngốc nghe thật là một bức tranh đáng yêu.
''Chỉ có như vậy?'' Nàng ngây ngốc hỏi. Đôi mắt nàng có chút hồng lên.
''Chỉ có như vậy.'' Dạ Trần cam đoan gật đầu. Từ tay lấy ra một tờ giấy màu đỏ có khắc kí tự cổ xung quanh.
''Huyết Ước.'' Tiểu Hổ Nữ thất thanh hô dùng đôi mắt có chút ươn ướt của nàng nhìn vào Dạ Trần.
''Không sai là nó, Huyết Ước.'' Dạ Trần gật đầu.
Huyết Ước rất quý hiếm mười vạn tử kim mới mua được một tờ có khi còn không mua được dù có tiền. Nó là thứ chỉ có siêu cấp Ma Khí Sư mới có thể làm được. Dù sao mười vạn tử kim đối với nhiều người đó là một gia tài lớn lên nàng mới kinh ngạc. Huyết Ước không những thành phần chế tạo quý hiếm mà còn có thể ước thúc hai bên làm theo điều kiện trong nội dung của nó. Kẻ làm trái lời nhẹ trở thành phế nhân còn nặng thì chết. Đối với cưởng giả Huyết Ước không khác gì một đồng bạn đáng tin cậy.
''Nội dung trong đây ngươi hãy xem qua đi.'' Dạ Trần đưa tờ Huyết ước cho tiểu Hổ nữ.
Nàng kinh ngạc nhận lấy cầm lên tờ Huyết Ước chưa cần đọc nhưng nàng đã lệ rơi đầy mặt.
''Làm sao vậy.'' Dạ Trần thấy vậy sửng sốt nói.
''Huyết Ước không lẽ sai nhưng nàng chưa đọc à.'' Dạ Trần thầm nghĩ rồi dùng đôi mắt biết nói ''vô tội'' nhìn tiểu Hổ nữ trước mắt.
Tiểu Hổ Nữa thấy hắn như vậy liền cảm thấy buồn cười. Lấy tay áo đã bẩn gạt đi nước mắt rồi nức nở nói: ''Không có gì chỉ là cảm thấy xúc động mà thôi.'' Nàng thẳng thắn trả lời.
''Ngươi cũng không cần nói thẳng như vậy à. Ta ngại chết đi được.'' Dạ Trần xấu hổ nghĩ. Nàng thẳng thắn như vậy có khi lại là điểm làm Dạ Trần cảm thấy thích ở nàng. Tất nhiên, Dạ trần chưa cảm nhận được điều này. Hắn lần đầu thấy nàng bị bọn người kia khi dễ cảm thấy buồn bã với số mệnh của nàng nên ra tay giúp nàng. Dù sao bên cạnh hắn chưa có ai thêm nàng vào cũng được coi như một công đôi việc mọi người cùng vui.
''Từ khi cha mẹ ta mất cho đến nay chưa ai từng đối xử tốt với ta. Khi ta rơi vào tay lũ người Tụ Bao Lâu. Biết được bộ mặt xấu của chúng, ta còn tưởng đời ta đến đây coi như xong. Ai ngờ lại gặp được ngươi dù phương thức khác một chút nhưng ta cảm thấy rất tốt. Đặc biệt ngươi còn nói thẳng suy nghĩ của mình đối với ta ra sao. Ta có phải rất ngu ngốc không.'' Nàng vừa khóc vừa nói. Nước mắt đã chảy dài trên má.
''Không phải chỉ là ngươi vẫn còn giữ được tấm lòng son sau khi phải trải qua những chuyện thương tâm như vậy mà thôi.'' Dạ Trần đến gần đưa tay gạt đi nước mắt của nàng, tình cảnh có chút khó nói lên lời. Nếu như Dạ Trần lúc này đã trưởng thành mà làm hành động như vậy sẽ không biết làm ''chết'' bao nhiêu cô gái.
Tiểu Hổ Nữ thấy hắn như vậy cũng không phản đối. Nàng hé miệng hỏi: ''Ngươi tên gì?''
''Ta,,, ta là Dạ Trần.'' Dạ Trần ngỡ ngàng rồi chỉ tay vào mình nói.
''Ta là Lân Diễm. Từ nay Lân Diễm sẽ theo ngươi. Bất kể là đi đâu.'' Lân Diễm quyết định nói.
Huyết Ước mười vạn tử kim trong tay nàng bị nàng vò nát. Rồi sử dụng chút Ma Lục của mình chấn nát nó, người khác nhìn thấy sẽ đua long chết mất. Dù sao nàng cũng đã qua tám tuổi. Nàng đã sớm thức tỉnh và có ma lực chỉ là thiên phú nàng có hạn lên mới dễ dàng bị bắt đi vậy. Hổ Lân Tộc cũng không phải dễ đối phó. Người có cảnh ma lực cao hơn nhiều nàng cũng có thể chống lại một chút hoặc chạy một chút, tiếc là nàng thiên phú bình thường.
Nghe nàng nói như vậy. Dạ Trần ngây ngốc lẩm bẩm: ''Sao lại thành thế này.''
Lân Diễm thấy hắn như vậy lo lắng nói: ''Ngươi ghét bỏ ta sao. Dù sao thiên phú ta cũng có hạn. Sau này không giúp được ngươi nhiều.''
''Sao ta lại ghét bỏ ngươi được chứ. Cấu còn không được à.'' Dạ Trần thấy vậy nhanh chóng lắc đầu nói.
''Thật?'' Nàng lại hỏi.
''Tất nhiên.'' Dạ Trần cam đoan trả lời.
''Như vậy sau này ta sẽ theo ngươi.'' Nàng nói xong ôm lấy Dạ Trần. Dù sao Dạ Trần vẫn còn bé nhìn thật đáng yêu thêm với lỗi lo của nàng biến mất tự nhiên thoải mái tươi tỉnh hẳn lên. Nàng là Hổ tộc cảm giác của nàng rất nhạy bén. Nàng cảm nhận được Dạ Trần đối xử thực lòng với mình. Với lại nàng giờ đây chỉ là cô nhi không nơi nương tựa. Dạ Trần thật tốt, nàng tin vào cảm giác của nàng thứ giúp nàng sống sót mấy năm qua chỉ có một mình cơ đơn. Dạ Trần không bắt ép nàng còn đưa ra Huyết Ước cho nàng tương lai tự do. Nàng tự nhiên sẽ đi theo hắn cho dù hắn không nói. Ai ngờ hắn lại tự mở miệng, nàng tất nhiên không bỏ qua. Trong đầu luôn nghĩ: ''Dạ Trần thật tốt.''
Không biết ai mới là người lên phải thuyền giặc đây.
Dạ Trần thấy tình thế như vậy nhanh chóng suy nghĩ đổi lại kế hoạch. Cũng không quên đưa cho Lân Diễm một túi không gian chứa đầy đồ cần thiết ma kim, tử kim, đan dược và cả bộ Ma Đấu khải cao cấp vừa mua. Hắn cũng chỉ nói: ''Giờ nàng đã là người của ta tự nhiên cần một vài thứ.''
Lân Diễm nhìn vào túi không gian bên trong kém chút vứt xuống. Quá nhiều Ma kim, tử kim xếp trồng như cái núi nhỏ còn có nhiều bảo vật khác đặc biệt là bộ Ma Đấu Khải kia nàng cũng đã nhìn qua, nàng từ nhỏ chịu khổ chưa nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, có lần vì một tử kim mà nàng chút nữa ngã xuống vực.
''Dạ Trần thật tốt với ta.'' Nàng yêu thương nhìn Dạ Trần nghĩ ngợi.
''Đúng rồi, nàng nuốt cái này vào. Thứ này ta không còn nhiều nữa.'' Dạ Trần nói với Lân Diễm cũng đưa một viên đan dược cho nàng.
Nó chính là Tẩy Tuỷ Đan mà Dạ Trần từng cho Băng Ánh Nhi uống.
Nàng không nghĩ ngợi gì liền nuốt xuống. ''Thứ này là...'' Nàng thắc mắc nhìn Dạ Trần.
''Là đồ tốt nha.'' Dạ Trần trả lời nàng.
''Ừm.'' Nàng mỉm cười tin tưởng vào Dạ Trần. Cho dù hắn cho nàng uống thuốc độc nàng cũng dám uống.
Đột nhiên trong cơ thể nàng có một cổ ma lực thuần khiết toả ra tẩm bổ căn cốt và thay đổi một vài thứ trên người.
Dạ Trần thấy vậy vội nói ''Lân Diễm nàng mau ngồi xuống. Ổn định lại ma lực trong cơ thể, nhanh!''
Lân Diễm nghe hắn nói vội gật đầu, mau chóng ngồi xếp bằng xuống.