Nguyên Tố Đại Lục

Chương 11: Thể chất tái hiện




Huyết Mạch Đan tới tay.
Dạ Trần cùng Lân Diễm nhìn bình đan dược nhỏ trong tay hắn.
Đan dược được Dạ Trần lấy ra. Dược khí Huyết Mạch Đan mạnh mẽ toả ra khắp căn phòng. Đan dược màu bạch ngọc mang theo quang mang lấp lánh Huyết Hồng Sắc. Chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến máu trong cơ thể sôi sục lên.
Lân Diễm hít một hơi thật sâu. Nàng cảm nhận được huyết mạch trong mình rục rịch chỉ cần hấp thụ nó. Nàng nhất định sẽ bước lên một cấp độ mới. Bất qua nàng chỉ suy nghĩ mà thôi. Thoáng cái thôi liền bỏ nó sau đầu.
''Dạ Trần, chàng mau mau hấp thụ Huyết Mạch Đan không cả dược lực sẽ giảm mất.'' Lân Diễm thấy hắn mãi chưa sử dụng vội vàng nói.
''Dược lực thấp một chút không sao đâu.'' Dạ Trần mỉm cười nói với nàng. Nói xong quanh thân hắn hai màu trắng đen hiện lên. Âm Dương Thể tái xuất.
Dạ Trần điều khiển hai màu trắng đen xen kĩ từ từ bao phủ lấy Huyết Mạch Đan. Màu bạch ngọc dần dần trong suốt dần hiện ra một đoá hoa màu đỏ.
''Đây là thể chất của Dạ Trần sao.'' Nàng vươn tay chạm vào quang mang toả ra từ Dạ Trần. Hào quang trắng đen xen kĩ, nàng ngây ngốc mỉm cười nói: ''Thật đẹp.''
Đôi mắt nàng dần dần chuyển sang đan dược trên tay Dạ Trần. Nàng sửng sốt tỉnh táo lại, hai mắt trợn tròn. Nhìn viên đan dược kia từ màu bạch ngọc chuyển dần thành trong suốt. Đây là dấu hiệu dược khí bị tiêu thất. Nàng mặc dù không am hiểu ''Dược Đạo'' nhưng cũng biết đôi chút da lông. Nhìn viên đan dược quý báu kia dần dần mất đi sự mạnh mẽ toả sáng ban đầu. Không phải dược khí giảm mạnh, còn là cái gì nữa.
''Không được.'' Lân Diễm thấy Dạ Trần vẫn không sử dụng vội vã hô to.
Nàng đang chuẩn bị nói tiếp đã nghe bên kia Dạ Trần nói: ''Nàng chuẩn bị cho ta.''
''Chuẩn bị gì?'' Nàng bị câu nói của Dạ Trần làm mơ hồ. Nàng không kịp suy nghĩ đã thấy Dạ Trần thu lại thể chất. Hào quang trắng đen cũng biến mất. Sắc mặt Dạ Trần có chút trắng bệch.
Dạ Trần cũng không lo lắng nhiều như vậy. Tiến đến nhanh nơi Lân Diễm đang đứng nói: ''Nàng há miệng ta.''
Lân Diễm không hiểu chuyện gì nhưng cũng rất phối hợp theo bản năng tin tưởng vào Dạ Trần. Nàng khẽ mở miệng nhỏ xinh.
Dạ Trần nhanh chóng đút viên đan dược trong tay vô miệng nàng. Hắn vội nói: ''Mau nuốt xuống luyện hoá. Ta giúp nàng một tay.'' Nói xong, hắn dắt tay nàng ngồi xuống. Dạ Trần vội đi ra sau lưng nàng ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên lưng nàng hào quang trắng đen lần nữa nổi lên. Lần này nó dung nhập hẳn vào thân thể của đối phương.
Lân Diễm không phản kháng. Trong tâm nàng, Dạ Trần muốn làm gì nàng cũng được, giết mình nàng cũng cam tâm.
Nàng cũng hiểu ra. Dạ Trần vì quan tâm nàng mà hi sinh nhiều như vậy. Không chi tài phú mà còn đặt bản thân vào nguy hiểm. Nàng cảm động. Cha mẹ nàng lúc còn sống có nói: ''Khổ cận cam lai.'' Lúc đó nàng không tin nhưng giờ nàng tin, thật tin vào nó.
Dạ Trần thấy nàng vẫn còn ngẩn người liền nói nhanh: ''Nàng mau chóng hấp thụ no à.'' Nói xong liền lấy nắm nhỏ từ nhẫn không gian lấy ra đan dược hồi ma lực đút vào miệng.
Lân Diễm nghe hắn nói cũng không dám chậm trễ nhanh chóng hấp thụ. Nàng sợ mình chậm sẽ làm cho Dạ Trần tổn thương nặng. Nàng có nhiều lời muốn nói với hắn nhưng giữ lại trong lòng, nàng thích thể hiện bằng hành động hơn. Đúng là hai đứa bé ngốc cũng mang theo sự đáng yêu chân thành.
Dạ Trần thấy nàng cuối cùng cũng hấp thụ, Liền thúc dục thể chất của mình đến giới hạn mình có thể làm được lúc này.
Dạ Trần bỏ đi một chút dược khí của Huyết Mạch Đan vì nó khác với Tẩy Tuỷ Đan lấy rèn luyện làm chủ yếu. Còn Huyết Mạch Đan là bạo phát làm chủ. Nếu hắn không bỏ đi một chút dược khí. Lân Diễm mà trực tiếp nuốt nó vào nhất định sẽ bị dược lực bạo phát mạnh mẽ hơn nhiều so với nàng mà chết.
Cũng may mắn hắn có Âm Dương Thể có thể cân bằng mọi thứ vật chất. Lên cho dù dược lực giảm đi công hiệu cũng sẽ không bị mất hết giảm đi vài phần nhưng lại phù hợp với Lân Diễm nhỏ yếu lúc này. Càng nhỏ dùng đan dược như Huyết Mạch Đan, Tẩy Tuỷ Đan... càng sớm càng tốt. Đánh vững chắc căn cơ từ bây giờ, không gian phát triển sau này cũng sẽ rộng mở hơn. Tất nhiên, lớn lên sử dụng nó cũng được chỉ là trưởng thành căn cơ đã được hình thành rèn luyện, cho dù dùng Huyết Mạch Đan hay Tẩy Tuỷ Đan hoàn mỹ đi nữa công hiệu cũng sẽ cực thấp bồi lại cho người dùng. Mà Dạ Trần hắn không chờ được đến lúc đó.
Chỉ cần sống được đến khi đó. Hắn sẽ đập tiền mua bó lớn sử dụng tiếp.
Mất một lúc lâu sau, hai người mới tách ra thở phào nhẹ nhõm.
''Xong rồi.'' Dạ Trần mệt mỏi nói. Lại lấy đan dược nuốt vô.
Lân Diễm được Dạ Trần dùng thể chất giúp đỡ đã hoàn toàn hấp thu Huyết Mạch Đan. Nàng một ngày hấp thu hai loại đan dược quý hiếm không biết mạnh đến mức nào.
Ít nhất công hiệu bây giờ cũng hiện rõ. Nàng đã trở lên xinh đẹp, mỹ lệ hơn rất nhiều. Dạ Trần nhìn nàng nhiều khi cũng ngây ngốc.
''Nàng mau mau tắm, thay quần áo à.'' Thấy Lân Diễm chăm chú dịu dàng nhìn mình. Dạ Trần xấu hổ quay sang chỗ khác nói.
Lân Diễm nghe hắn nói giật mình. Nhìn lại chính mình quần áo đã nhem nhuốc tạp chất còn mang theo mùi khó chịu.
Nàng gấp nhìn xung quanh phòng khách quý đầy đủ tiện nghi này.
Dạ Trần buồn cười nói: ''Bên phải nàng.''
Nghe Dạ Trần nói. Nàng liếc nhìn hắn thấy hắn đang cười trộm mình. Nàng nhanh chóng thể hiện sự tức giận nhưng rất nhanh đôi mắt nàng xoay chuyển cười xấu xa nói: ''Dạ Trần đáng yêu. Đứng đấy chờ bổn cô nương tắm rửa xong sẽ ra thưởng cho ngươi.''
Dạ Trần nghe nàng nói biến sắc nhanh chóng bịt miệng nhỏ mình lại những chỗ bị nàng véo lại nhói đau.
Lân Diễm thấy vậy mỉm cười xấu xa hài lòng. Bộ dáng như đại sắc hổ thành công khi dễ người ta đi về phòng bên phải. Nàng phải nhanh chóng sửa sang bản thân lại.
Dạ Trần hối hận biết thế không làm vậy. Bộ dáng cam chịu mặc người xâu xé ngồi xuống nhìn tiếp đấu giá.
''Không hổ nửa năm tổ chức một lần. Thật nhiều đồ à. Lâu như thế mà vẫn chưa xong.'' Dạ Trần nghĩ ngợi.
Người bên dưới không nghĩ giống như Dạ Trần. Họ chỉ muốn càng lâu càng tốt. Đại đa số người trong bọn họ còn chưa cầm dược đồ gì về trong tay.
''Không biết các thế lực lớn đến vì đồ gì đây. Thấy bọn hắn rất tiết chế à.'' Dạ Trần nhìn quanh các phòng bên cạnh từ cửa sổ lớn được che bằng trận pháp.
''Đừng là đồ tốt nếu không đừng trách ta.'' Dạ Trần xấu xa nói.
''Đúng vậy.'' Tiếng nói bên cạnh vang lên không cần nghĩ cũng biết là ai. Căn phòng này chỉ có hai người mà thôi.
Dạ Trần giật mình không nhẹ. Rồi thầm nghĩ: ''Lân Diễm mạnh lên rồi. Thể chất của mình vậy mà không phát hiện nàng ấy đến gần.'' Mặc dù Lân Diễm mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng hắn cũng không ghen tị khó chịu như nhiều người khác.
''Nàng là nữ nhân của mình càng mạnh càng tốt. Sau này có thể bảo vệ cho mình, thay mình đánh người khác nha.'' Dạ Trần vô tư nghĩ.
''Ai ui.'' Dạ Trần đột nhiên kêu đau. Lân Diễm đã giữ đúng lời hứa thưởng cho hắn.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chăm chú hắn hỏi: ''Suy nghĩ gì vậy?'' Nàng rất thích khi đễ hắn. Cảm giác rất thoải mái. Nàng làm gì Dạ Trần, Dạ Trần cũng không mắng nàng nha.
Đôi tay của nàng để bên hông hắn.
Dạ Trần thấy có ''vũ khí'' uy hiếp, rất thông minh khen nàng: ''Nàng thật xinh đẹp.'' Hắn thực sự nói, sự thật cũng là vậy. Đáng tiếc có thưởng.
Nàng nghe hắn lại như vậy vui vẻ, tay cũng dùng thêm lực vẹo hắn một cái. Đôi mắt dịu dàng nhìn hắn nói: ''Chàng thật tốt.''
''Tốt cái đầu nàng.'' Hắn chỉ nghĩ vậy chứ không dám nói. Hắn mỉm cười cam chịu đáp lại nàng.
Lân Dã thấy thế vui vẻ ôm tay hắn, cưng chiều nói: ''Chúng ta xem đấu giá đi. Có vật gì tốt, ta mua cho chàng.''
Nghe nàng ta nói mà Dạ Trần khéo miệng giật giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.