Nguỵ Trang Kinh Sợ Tiểu Bao

Chương 6: Công nhân trường học sống dưới giếng (06)




Ngày hôm đó, khi Tần Dũng nghe thấy động tĩnh dưới giếng liền chạy đến, nhìn thấy chính là cảnh con trai bảo bối của mình mặt mũi bầm dập bị Trịnh Tùy kéo đến hành lang.
Đứa con trai hai mươi mốt năm qua của hắn chưa từng bị đánh bây giờ không ngừng khóc lóc gọi ba, cả người bị đánh đến vô cùng thê thảm.
Sau khi tan học, hầu hết học sinh đã rời trường, nhưng phòng của Tần Dũng ở dưới giếng lại có không ít người.
Một hiệu trưởng đã có tuổi nhìn Tần Tiểu Kiệt nằm ở trên giường khóc lóc kêu đau, lại nhìn Hà Tiểu Nguyên được Hướng An đỡ lảo đà lảo đảo không dám nói lời nào, cuối cùng mới đau đầu mà nhìn về phía Trịnh Tùy: "Trịnh lão sư a, ngài là giáo viên, cho dù hăng hái làm việc nghĩa, kịp thời ngăn cản là tốt rồi, thế nào cũng không nên... Đem người đánh thành như vậy a."
Trịnh Tùy không lên tiếng.
Tần Dũng ngồi ở bên giường bôi thuốc cho con trai,ồn ào vài tiếng, cực kỳ đau lòng nói: "Ra tay tàn nhẫn như vậy, cũng không biết có thể lưu lại di chứng gì hay không! Tôi cũng chỉ có một đứa con trai này, lúc bình thường đến trường học chơi cũng không ảnh hưởng đến người khác, hiện tại bị đánh coi như xong, còn muốn giội nước bẩn nói hắn bắt nạt người khác? Nào có đạo lý như vậy..."
Vị thành niên duy nhất ở đây Hướng An cả giận nói: "Rõ ràng là hắn ra tay động thủ bắt nạt người trước!"
"Dù sao phía dưới cũng không có giám sát, làm sao có thể tin lời nói của các ngươi... Hiệu trưởng, ngài cũng đừng khó xử, ta biết Trịnh lão sư là ngài thuê tới, ta cũng vẫn luôn khách khách khí khí với hắn, không tồn tại bất kỳ ân oán nào, ta cũng không cảm thấy trách nhiệm chủ yếu là tại hắn, chuyện ngày hôm nay, là bởi vì Hà Tiểu Nguyên gây ra, liền muốn cho ngài giải thích! Ít nhất trước khi hắn đến, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, hiện tại đem con trai của ta đánh còn nói con trai của ta bắt nạt người khác, ta không tiếp thu!"
Hướng An tuổi còn nhỏ khiếp sợ nói: "... Ngươi không nói lý!"
"Ai là lý, ngươi là lý? Một đứa bé đi học dù giỏi cũng không nên nói bừa. Hiệu trưởng, người bệnh đều ở chỗ này, hiện tại xử lý như thế nào ta nghe ngài."
Hiệu trưởng già biểu tình phức tạp tránh khỏi đạo ánh mắt nóng rực kia.
Ông đương nhiên là biết đứa con trai của Tần Dũng này, bởi vì tuổi thơ mồ côi mẹ, Tần Dũng đối với hắn vẫn luôn rất cưng chiều dung túng, dần dần, cũng liền trật đường, cấp ba bởi vì đem đồng học đả thương nên bị thôi học, về sau vẫn luôn ở trong nhà ngồi xổm, trung gian Tần Dũng tìm công việc cho hắn mấy lần, mỗi lần đi làm không vượt quá một tháng liền không làm, lâu dần liền triệt để bỏ mặc không quan tâm.
Về phần Hà Tiểu Nguyên, nhân viên mới tới không bao lâu này ông cũng không hiểu rõ, nhưng trong ấn tượng tựa hồ là tính cách tương đối hướng nội nhút nhát, không giống như là người sẽ chủ động gây sự, huống hồ ông căn bản không cảm thấy được Trịnh Tùy sẽ nói dối.
Nhưng đóng thủ đem người đánh thành như vậy, quả thật không thích hợp.
Ông suy tư một lát, cuối cùng hắng giọng, đang muốn đến người kìa đánh một ván, lời nói còn chưa nói ra, người vẫn luôn rũ đầu Hà Tiểu Nguyên đột nhiên mở miệng nói: "Hiệu trưởng, việc này xác thực nên trách tôi."
"..."
Hướng An trợn tròn mắt.
Tần Dũng cũng rất bất ngờ, rồi lại nhanh chóng ngồi thẳng lưng, tựa hồ cho là Hà Tiểu Nguyên là bị khung cảnh này dọa sợ, châm chọc nói: "Người đã đánh, ngươi cho rằng hiện tại thừa nhận..."
"Hiệu trưởng, Tiểu Kiệt không phải người trong trường học, " Lâm Hưu Nguyên ngắt lời gã, "Trịnh lão sư không quen biết cậu ta, lúc đó Tiểu Kiệt lại uống say, lúc phát điên đánh tôi bị Trịnh lão sư nhìn thấy, liền cho rằng người điên ngoài trường tiến vào, ngay lúc đầu chỉ là ngăn cản, nhưng không ngăn cản được, sợ xảy ra chuyện, xuống tay khó tránh khỏi nặng tay, bất quá may mắn là tôi trước khi Trịnh lão sư báo cảnh sát nói đó là con trai của chú Tần- Tiểu Kiệt, chuyện mới không làm lớn... Là ta không tốt, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, lúc đó bị dọa, nếu kịp thời nhắc nhở Trịnh lão sư đó là con trai của Tần thúc, cũng sẽ không đến bước này..."
Trịnh Tùy hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu một cái.
Tần Tiểu Kiệt nằm ơn trên giường trợn mắt lên, mặt tức giận thành màu gần heo: "Ngươi, ngươi hồ..."
Hướng An phản ứng rất nhanh, vội vã đáp lời nói: "Đúng, lúc đó anh ta còn muốn đánh em!"
Lời này vừa nói ra, hiệu trưởng sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Đánh học sinh không phải là một vấn đề nhỏ.
Tần Dũng tự nhiên cũng ý thức được tình huống không đúng, thoáng cái đứng lên: "Mày, mày cũng đừng nói lung tung! Người bị thương hiện tại chính là con trai ta! Mày có bị thương sao? Nào có đánh người ngược lại chính mình bị thương thành như vậy?!"
"Còn không phải là bởi vì gặp phải Tiểu Trịnh?!" Hiệu trưởng phút chốc vỗ bàn lạnh lùng nói, "Anh có biết hay không, cậu ấy là giáo viên duy nhất trong trường học chúng ta luyện qua tán đả, cũng may mà cậu ấy luyện qua, bằng không hiện tại, nằm ở trên giường chính là bọn họ! Thời điểm đó ngươi gánh vác nổi trách nhiệm này sao?!"
Tần Dũng bị câu nói này dọa sợ, hắn cũng sẽ nhìn sắc mặt người khác, rõ ràng hành vi không có não bao che cho con của mình quả thực giẫm phải lôi, vội vàng giải thích: "Hiệu trưởng tôi không phải ý đó, là bọn họ phóng đại, Tiểu Kiệt tuy rằng tính khí hơi kém, nhưng cũng sẽ không tùy tiện..."
Hiệu trưởng mặt lạnh nói: "Vậy báo cảnh sát?"
Trịnh Tùy vẻ mặt bình tĩnh lấy điện thoại di động ra.
Tần Dũng dường như đối với ba chữ "Báo cảnh sát" có cảm giác sợ hãi, hoảng hốt hai giây liền chạy tới giữ tay Trịnh Tùy lắc đầu: "Không, không cần làm loạn lớn như vậy! Ha ha, tôi biết Trịnh lão sư ngài cũng không phải cố ý, tất cả mọi người đều kích động, sau đó ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đây không phải một vấn đề lớn, chúng ta giải quyết nó một mình..."
"Được rồi được rồi, " hiệu trưởng cũng đã biết trong lòng, buồn bực mà xua xua tay, nói "Lát nữa tôi sẽ đưa con trai anh đi bệnh viện kiểm tra một chút, tiền viện phí tôi sẽ chi trả. Bất quá bây giờ xem ra, để trường học chúng ta có một vườn trường an toàn thì đây nhất định là vấn đề nhất định. Trong thời gian, người thân trong gia đình tới hoặc một người lạ, nếu không có chuyện gì cũng đừng tùy tiện mang vào trường học..."
"Không nên, tôi không thể để cho ngài chi tiền, " Tần Dũng vội vàng theo sau, "Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, Tiểu Kiệt là có chút không hiểu chuyện, tôi sau này khẳng định sẽ hảo hảo quản giáo nó..."
"..."
...
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc, khi Lâm Hưu Nguyên được Hướng An dìu ra khỏi phòng Tần Dũng, mặt khác những người ở hai gian phòng còn lại đều quanh quẩn ở hành lang để hóng trò vui, bảo an lão Ngô thấy người đi ra, con ngươi đảo một vòng, lập tức đi vào trong phòng mình.
Trần Đại Đống cùng Trần Đại Phú ngược lại đến và hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra.
Khi Lâm Hưu Nguyên nói chuyện với bọn họ, Trịnh Tùy trầm mặc lặng lẽ phủi vai, bước đi không quá vững vàng mà một mình lên lầu.
Cậu sửng sốt một chút nhìn bóng lưng kia, mấy giây sau mới hoàn hồn tiếp tục cùng mọi người nói chuyện.
Trần Đại Phú biết được ngọn nguồn liền trở về phòng, Trần Đại Đống ngược lại tức giận đến không chịu được, đi theo tới gian phòng Lâm Hưu Nguyên kể cho cậu nghe về Tần Tiểu Kiệt, hắn nói: "Tôi vẫn luôn không thích tiểu tử này, không biết lớn nhỏ tạm bỏ qua, trước đây đến trường học chúng ta ỷ vào chính mình tuổi tác so với học sinh cấp hai lớn hơn không ít bắt nạt các học sinh, hai năm trước thậm chí còn đã lừa gạt tiền một người nhân viên trong trường, nhân viên kia sau đó còn tìm cha của hắn, cũng không biết Tần Dũng làm sao quản giáo, sau đó hắn cuối cùng là thu liễm chút... Kết quả ngày hôm nay nhìn thấy ngươi là người dễ bị ức hiếp, bệnh cũ lại tái phát..."
Lâm Hưu Nguyên hỏi: "Bị hắn lừa tiền là vị nhân viên nào ạ?"
"Chỉ một thanh niên trạc tuổi cậu tuổi tác không sai biệt lắm, hai năm trước đã từ chức, đừng nói, người kia với cậu tính cách cũng thật giống nhau, rất lương thiện, nếu không cũng sẽ không bị một tiểu tử chuaw mọc đủ lông cánh ức hiếp."
Lâm Hưu Nguyên hơi ngừng lại, đột nhiên nhìn về phía hắn hỏi: "... Nhân viên kia tên là gì? Anh ta lúc đó ở nơi nào?"
"A? Đã qua lâu rồi... Ta hiện tại cũng không nhớ rõ lắm, thật giống tên một con sông? Nha, lúc đó cậu ấy là ở trong gian phòng này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.