Người Tốt Kẻ Xấu

Chương 5:




Lúc Chu Lạc Sâm trở lại làm việc là gần tan tầm, bà lão không về cùng anh, các đồng nghiệp lịch sự cúi đầu chào anh, một phút sau, điện thoại trên bàn của Phương Y vang lên.
Cô tiếp điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói ấm áp: “Đến phòng của tôi một chút.”
Phương Y ngoái đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc của Chu Lạc Sâm, đó là một căn phòng thần bí, rèm cửa luôn luôn kéo xuống, cô làm việc ở đây đã được một tháng, cũng chưa từng bước chân vô lần nào.
Cảm giác này là kích động hay chờ mong.
Phương Y chậm rãi đứng lên, kéo váy, chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay cô mặc tất chân màu đen, váy xẻ tà hơi ngắn, cổ áo sơ mi mở ra hai nút, phần đuôi tóc uốn xoăn. Mặc dù nhìn cô giống như thành phần tri thức nhưng khí chất bây giờ rất thoát tục, giơ tay nhấc chân đều mang theo động tác quyến rũ.
Doãn Triết Ngạn thấy Phương Y đứng dậy thì thuận miệng hỏi: “Luật sư Chu tìm em?”
Phương Y gật đầu, Doãn Triết Ngạn dựa lưng vào ghế xoay xoay bút: “Đi thôi, giải thích rõ ràng, chuyện sáng nay cũng khiến anh kinh ngạc.”
Phương Y hơi hơi nhíu mày: “Ý của trợ lý Doãn là?”
“Không có gì.” Doãn Triết Ngạn khoanh tay, nói: “Đi thôi, đi sớm về sớm.”
Phương Y sờ cằm xoay người đi đến cửa phòng của Chu Lạc Sâm, nâng tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không lớn nhưng lại giống như toàn bộ mọi người trong văn phòng đều nghe thấy, cô muốn quay đầu nhìn, Chu Lạc Sâm nói “Mời vào”.
Phương Y chậm rãi mở cửa, dè dặt đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Lạc Sâm đang đứng bên bệ cửa sổ.
Căn phòng đơn giản khác xa với phòng của Hình Tứ, Chu Lạc Sâm lựa chọn phong cách cổ điển, cửa sổ trong phòng rất nhiều, sàn gỗ loại xịn, văn kiện trong phòng chồng chất, trời bên ngoài âm u mang theo hơi lạnh bên ngoài vào, cảnh sắc nơi đây rất giống với Thành phố sương mù(1) trong thập niên năm 70.
(1) Thành phố Luân Đôn
Phương Y đi tới, Chu Lạc Sâm xoay người, nâng tay ý bảo cô đóng cửa lại.
Cô cẩn thận làm theo, quay đầu thì nhìn thấy anh không tiếng động bảo cô ngồi xuống.
Phương Y chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của anh, trên bàn tuy rằng rất nhiều văn kiện nhưng văn kiện được phân loại rất rõ ràng, nội dung được dùng nhiều màu sắc khác nhau để phân biệt, bố cục trông rất gọn gàng.
Hai tay Phương Y nắm lấy váy ngồi xuống ghế tựa, hai chân khép lại khẩn trương nhìn Chu Lạc Sâm, thấp giọng hỏi: “Luật sư Chu tìm em có việc gì không ạ?”
Chu Lạc Sâm không trực tiếp trả lời mà lại đặt cái ly lên bàn, giọng đè nén: “Đầu tiên, em có thể rót một ly nước giúp tôi không?”
Phương Y ngẩn người, sau đó cô lập tức cầm ly nước nói: “Đương nhiên, luật sư Chu muốn uống nước ấm hay nước lạnh?”
Chu Lạc Sâm nhẹ giọng nói: “Nước lạnh”, cô nhận lệnh xoay người rót nước. Bình nước đặt đối diện với vị trí bàn làm việc của Chu Lạc Sâm.
Anh vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô rót nước, dáng người Phương Y cao gầy, khi rót nước cần phải khom lưng xuống, váy trượt lên không ít, vừa khéo có thể nhìn thấy được đường viền đăng-ten của chiếc tất màu đen.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy cảnh tượng này thì hầu kết chậm rãi hoạt động, phát ra một tiếng ho nhẹ.
Sau khi Phương Y rót nước xoay người trở về, Chu Lạc Sâm đã mở ra một phần văn kiện, rũ mắt nhìn chằm chằm nội dung.
Phương Y đem ly nước đưa tới cho anh, ngồi xuống, lại đặt câu hỏi: “Luật sư Chu tìm em có chuyện gì không ạ?”
Chu Lạc Sâm không hề nói bất cứ điều gì, anh đưa phần văn kiện trong tay qua cho cô, là phần tư liệu của bà lão kia.
“Năm nay bà Tân 68 tuổi, dựa vào nhặt rác mà sống, không nơi nương tựa, bị cậu con trai duy nhất lừa gạt chuyển tên tài sản cho mình, sau đó bà còn bị con dâu đuổi ra ngoài.” Chu Lạc Sâm nhàn nhạt tự thuật: “Con trai bà ấy có một công ty, hôm nay tôi đưa bà ấy đến đó một chuyến, không gặp được đối phương.”
Phương Y nhíu mày: “Có tiền mở công ty, không có tiền nuôi mẹ?”
Chu Lạc Sâm cười nhạo một tiếng xoay đầu, tựa hồ chuyện này quá quen thuộc, hời hợt.
Phương Y đem văn kiện trả lại cho anh, cảm tạ nói: “Luật sư Chu, thay mặt bà lão cám ơn anh, anh quả nhiên là một luật sư tốt.”
Chu Lạc Sâm lại nhìn Phương Y, dường như nghe ba chữ “luật sư tốt” thì cảm thấy nhạy cảm.
Anh nhìn cô một hồi rồi nói: “Em không cần phải cảm tạ tôi, tôi cũng không có giúp em, bà ấy và em không quen biết, muốn cảm tạ thì phải do bà ấy cảm tạ.”
Phương Y xấu hổ cười cười, anh nhìn cô lại nói: “Tôi sắp xếp cho bà ấy ở trong một khách sạn, sáng mai tôi sẽ dẫn bà ấy về nhà, xem có thể gặp được con trai bà ấy hay không. Tôi không ký hợp đồng ủy thác, bởi vì chuyện này có thể náo động đến tòa án.” Anh tự tin nói, hơi dừng một chút: “Chuyện này do em khởi nguồn, sáng ngày mai đi cùng tôi, Triết Ngạn còn có chuyện khác phải làm.”
Chu Lạc Sâm có thân phận gì, lại tự mình không nhận tiền đi giúp người khác, điều này không thể tưởng tượng?
Kỳ thực anh có thể đem những việc này chuyển giao cho bộ luật hình sự gia đình xử lý, hoặc là trực tiếp để trợ lý hỗ trợ, căn bản không cần nhúng tay. Anh chẳng những phụ trách, thậm chí còn muốn người có địa vị cao phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, điều này khiến cho Phương Y kỳ quái, giống như là cô đã “Liên lụy” đến anh.
“Để em nói với chị Hà một tiếng.” Phương Y tiếp lời: “Sáng mai mấy giờ xuất phát ạ?”
Chu Lạc Sâm nhàn nhã dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Em gửi địa chỉ nhà vào hộp thư của tôi, sáng mai chín giờ ở nhà chờ tôi.”
Ý của anh là muốn tới nhà rước cô? Phương Y nhớ tới tiểu khu dơ dáy bẩn thỉu, vội muốn cự tuyệt lại bị Lạc Sâm mở miệng: “Trở về làm việc đi.” Dứt lời, anh cầm điện thoại bấm số, đôi mắt thoáng nhìn cô, ý bảo tiễn khách.
Phương Y do dự muốn từ chối nhưng Chu Lạc Sâm đã bắt đầu tiếp điện thoại, cô đành phải xoay người rời đi.
Cô ra khỏi phòng im lặng quan sát, tất cả mọi người đều đang bận rộn, cái loại cảm giác căng thằng khi bị người khác nhìn chăm chú đã được giải tỏa.
Phương Y trở về chỗ ngồi, tò mò nhìn nhìn xung quanh, vẫn không có gì lạ, là do mình nghĩ nhiều sao?
Cô cúi đầu mở hộp thư, do dự mãi mới ghi địa chỉ nhà gửi đến hộp thư của anh, thuận tiện kèm theo một câu nhắc nhở, anh cứ chờ ở đầu ngõ, trong tiểu khu rất loạn, không cần đi vào.
Lúc Phương Y cúi đầu gửi mail, những người khác mới bắt đầu ghé tai nói xấu.
Một người phụ nữ ngồi kế bên Hà Tình nhỏ giọng nói: “Sao lại ra nhanh như vậy, tôi còn cho rằng phải ít nhất nửa giờ mới ra.”
Một người khác lên tiếng: “Cô nghĩ đơn giản quá, Phương Y vẫn là người mới, làm sao có thể danh chính ngôn thuận thắng được Lâm Tư, không nhìn thấy chuyện của luật sư Chu vẫn do Lâm Tư phụ trách sao?”
Lâm Tư đang ngồi ở đầu bên kia dùng sức đánh chữ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, bàn phím bị gõ khá mạnh.
Cô ta nghe thấy có người dị nghị mình, lập tức trừng mắt nhìn qua, hai người phụ nữ im bặt hoàn toàn.
Lâm Tư thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phương Y, Phương Y không có vẻ gì là quan tâm cả, lửa giận trong lòng Lâm Tư gần như nổ tung.
Cô ta đứng dậy cao giọng nói với Hà Tình: “Chị Hà, Luật sư Ngôn khi nào về nước?”
Nhắc tới Ngôn Tố, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô ta, luật sư Ngôn công tác ở nước ngoài ba tháng, dường như cũng sắp đến thời hạn trở về.
Đây là chuyện tốt, bởi vì luật sư Ngôn trước đây từng nói, chờ anh ta trở về, mọi người đều sẽ có quà.
“Đúng vậy, chị Hà, luật sư Ngôn khi nào mới trở về?” Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.
Phương Y nhìn bầu không khí náo nhiệt ở bên kia, yên tĩnh làm việc.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, mây đen cuồn cuộn kéo tới, có lẽ là trời sắp đổ mưa nhưng cô còn một phần văn kiện chưa hoàn thành, thật phiền toái, nếu xử lý xong thì không biết trời sẽ thế nào.
Tuy rằng lo lắng nhưng cô vẫn phải làm, cô mặc áo khoác, đẩy nhanh tốc độ đánh máy. Mọi người lần lượt ra về cô mới hoàn thành xong bản văn kiện gửi vào hộp thư cho cấp trên.
Phương Y duỗi thẳng người đứng dậy, phát hiện trong văn phòng chỉ còn lại Hà Tình.
Cô nghĩ nghĩ mở miệng hỏi: “Chị Hà, chị còn chưa về nhà sao?”
Hà Tình cũng không ngẩng đầu, nói: “Lát nữa chồng chị tới đón, em về nhà nhanh đi, bằng không lát nữa mưa to.”
Trời đã bắt đầu đổ mưa rồi sao? Phương Y nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, quả nhiên trời đã bắt đầu mưa, cô cầm lấy ba lô, tìm tòi ô che, phát sầu nhìn đôi giày cao gót duy nhất trong nhà.
Xem ra hôm nay không hay ho rồi.
Tuy rằng hơi do dự nhưng có lẽ cơn mưa sẽ kéo dài, khu nhà cô thuê không an toàn, cô nói lời chào tạm biệt với Hà Tình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Phương Y đi không bao lâu thì Chu Lạc Sâm cũng từ phòng làm việc bước ra, anh nhìn lướt qua chỗ ngồi trống trơn, ánh mắt dừng trên người Hà Tình, đối phương cũng nhìn thấy.
“Luật sư Chu, đi đường cẩn thẩn.” Hà Tình đứng lên khách sáo nói.
Chu Lạc Sâm gật đầu, chào tạm biệt với cô ta rồi mới rời đi, Hà Tình nhìn bóng lưng anh nói thầm: “Trước và sau, thật sự rất khéo.”
Phương Y đứng trước cửa tòa nhà, không bao lâu sau thì Chu Lạc Sâm xuất hiện, mưa to tầm tả khiến cô không đủ dũng khí lao ra.
Nơi này cách tàu điện ngầm khá xa, mặc dù có ô che nhưng phỏng chừng chưa đi đến đó thì cô đã ướt như chuột lột.
Trời đang mùa hạ nhưng khí tời lại rất lạnh, Phương Y chỉ mặc một bộ đồ công sở, chân cô run lên. Cô ngẫu nhiên ngoái đầu, Chu Lạc Sâm cũng đang từ tòa nhà đi ra, anh bước chậm rãi về phía cô.
Phương Y ngẩn người nở một nụ cười tươi tắn: “Luật sư Chu, anh cũng vừa tan tầm ạ.”
Chu Lạc Sâm gật đầu, từng bước từng bước đến gần cô. Anh đặt chiếc túi công văn xuống, vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.
Anh đứng đằng sau cô, cô hoài nghi tựa nhẹ vào lòng anh, căn bản cũng quên phản kháng, cả người cô ấm lại. Áo đàn ông đủ lớn để bao lấy đôi chân thon dài xinh đẹp của cô, cô cảm thấy không lạnh nữa rồi.
Tầm mắt Chu Lạc Sâm lưu lại trên đùi Phương Y vài giây, ngón tay giống như lơ đãng như có như không xẹt qua, trong nháy mắt anh liền đứng dậy, cẩn thận lui về phía sau một bước, dường như tất cả hành động mờ ám khi nãy chưa từng phát sinh, rất lịch sự, rất thờ ơ.
“Em về nhà đi.” Nói xong, anh liền xoay người quay vào tòa nhà, theo hướng thang máy xuống bãi đổ xe, cũng không đề cập chở cô về nhà.
Chuyện này khiến cho Phương Y không hiểu. Cô xoa xoa huyệt thái dương, có lẽ người ta chỉ đơn thuần thể hiện một chút phong độ giúp cô thôi.
Nhất định là vậy, bằng không cô không thể tưởng tượng ra được khả năng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.