Người Tình Bá Đạo

Chương 145: Chúng ta đi cùng nhau nhé




Sau khi rời khỏi anh ta, tôi rất mờ mịt, không biết nên đi đâu.
Tôi ôm ba lô, ôm gấu bông đứng ở ven đường.
Tôi muốn đi khỏi thành phố này, không muốn anh ta tìm tôi, càng không muốn anh ta tìm thấy tôi.
Chỉ có một lựa chọn, đó là phải đi thật xa thật xa.
Ở đây là phương nam. Muốn đi xa, chỉ có thể đi lên phương bắc.
Nghe nói mùa đông ở phương bắc rất đẹp, mỗi năm đều có tuyết rơi, bây giờ đã là mùa thu, tôi phải nhanh đến với trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Mua một vé máy bay đến Tuyết Dương, hey, tên là Tuyết Dương, tuyết ở đó chắc chắn rất đẹp.
Ở một đêm trong khách sạn, ngày hôm sau dậy sớm chạy ra sân bay.
Qua vài tiếng, sau khi máy bay hạ cánh, tôi cô đơn một mình đứng giữa dòng người, nhìn thấy rất nhiều người đến đón máy bay, tiếc là lại không có ai trong số đó đến đón tôi. Tuyết Dương lạnh hơn Mộ Phong rất nhiều, vừa ra khỏi sân bay tôi liền tìm áo khoác trong ba lô ra mặc vào.
“Thiển Thiển, tại sao em lại đến Tuyết Dương?” Một giọng nữ rất hay truyền vào trong tai, tôi quay đầu lại, là một chị gái vô cùng xinh đẹp, chị ấy cười rất thân thiện, khiến tôi có chút kích động muốn nhào vào trong ngực chị ấy.
Tôi nhìn chị ấy hỏi:”Chị là ai? Sao lại biết tôi?”
Những giọt nước mắt trong mắt chị như ẩn như hiện:”Chị là chị gái của em.”
Tôi vươn tay ra ôm lấy chị ấy, có cảm giác muốn rơi nước mắt:”Chị thực sự là chị của em hả?”
Chị ấy vỗ vỗ lưng tôi, “Chị thực sự là chị của em. Lạc Thanh đâu? Tại sao cậu ta lại để em một mình chạy xa như vậy?”
Có chị thực tốt mà:”Anh ta ôm người khác, em bỏ đi rồi. Hơn nữa, anh ta không phải là chồng em.”
“Thiển Thiển, tại sao em lại chạy tới Tuyết Dương?”
“Em muốn đến xem tuyết. Chị tại sao cũng đến Tuyết Dương?”
Trong giọng nói của chị có chút đau khổ:”Chị đến Tuyết Dương tìm người chồng lạc đường.”
“Anh rể?”
“Phải, anh rể em.”
“Tại sao anh rể lại bị lạc đường.”
“Anh ấy đi rồi, trái tim cũng mất. Vì vậy gọi là lạc đường.”
Tôi cái hiểu cái không gật đầu:”Được, vậy em và chị cùng đi tìm anh rể.”
Cả người chị cứng đờ:”Ừm, cùng đi tìm anh ấy.”
Chị ấy đưa tôi đến một khách sạn, chị nói nghỉ ngơi một ngày trước, tôi không phản đối. Trong trí nhớ, mấy tháng nay mỗi đêm tôi đều mơ thấy ác mộng, có chị ở cùng tôi chắc sẽ tốt hơn. “Chị, tối nay em có thể ngủ với chị không?”
Chị gật đầu.
Đêm hôm nay, tôi không bị ác mộng quấn lấy nữa, ngủ vô cùng ngon lành.
Trưa hôm sau chị mới đưa tôi đi tìm anh rể.
Chị ấy đưa tôi đến một tòa nhà rất cao rất cao, so với nơi làm việc của mĩ nam Lạc Mạc còn cao hơn, trong tay tôi ôm lấy con gấu bông, đi cùng với chị vào thang máy.
Đến tầng 49, chị ấy gọi điện thoại, còn tôi đảo mắt xem xét xung quanh.
Đột nhiên rơi vào một vòm ngực ấm áp, tôi ngẮg đầu lên nhìn, chị mất mác nhìn về phía tôi.
Là anh rể, người đang ôm tôi là anh rể, anh ấy ôm nhầm người rồi, người anh ấy nên ôm là chị mới đúng chứ.
Tôi đẩy anh ra, sau khi nhìn rõ mặt anh, tôi òa khóc, chị lập tức chạy đến ôm tôi vào trong lòng, “Thiển Thiển ngoan, đừng khóc nữa, chị ở đây rồi.”
“Chị, anh ta là người xấu.” Người đàn ông này đã xuất hiện trong ác mộng của tôi rất nhiều lần, anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
“Thiển Thiển, anh ấy không phải người xấu.”
Tôi lắc đầu:”Không, anh ta là người xấu. Em thường xuyên mơ thấy anh ta bắt nạt một cô gái, anh ta giật khăn tắm của cô gái kia, khiến cô ấy không một mảnh vải che thân đứng đó. Anh ta còn cắn cô ấy, còn vứt những mẩu giấy đã vị xé nát lên người cô ấy.”
Tôi không cho phép chị tôi ở bên cạnh một người xấu xa như thế, anh ta sẽ bắt nạt chị ấy mất, chị tôi không thể bị người khác bắt nạt.
Chị vỗ vỗ lưng tôi:”Ổn rồi ổn rồi, không có chuyện gì nữa, chỉ là ác mộng thôi.”
Tôi lại quay đầu lại, thấy người đàn ông kia nhìn tôi bằng một loại ánh mắt tôi không nói rõ được, “Thiển Thiển, xin lỗi, chuyện quá khứ là anh không tốt.”
“Chị, chúng ta đi, em không cho phép chị ở cùng một người xấu xa như anh ta, em không cần người xấu làm anh rể em.”
Chị bất đắc dĩ nói:”Thiển Thiển, nghe lời chị, bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, được không?”
Tôi cúi đầu, tôi không muốn ở riêng một chỗ với người xấu.
Thiển Thiển, nghe lời chị, bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, được không?”
Chị cứ nói như vậy, tôi còn có thể làm thế nào, “Vậy được, em nói chuyện với anh ta. Nhưng anh ta không được bắt em trần truồng đứng trước mặt anh ta, không được cắn em, không được ném giấy bị xé vào người em.”
Chị nhìn người xấu kia thật sâu:”Thần, anh hãy nói chuyện bình tĩnh với Thiển Thiển nhé. Tuy em không biết hồi trước anh đã làm nó bị tổn thương như thế nào. Nhưng bây giờ em biết nó bị bóng ma tâm lý.”
Sau khi chị đi, người xấu kia lại đến bên cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi, “Thiển Thiển, em không làm sao là tốt rồi.”
Tôi vung tay anh ra:”Người xấu, không được động vào tôi.”
Anh nói:”Thiển Thiển, đối với em mất trí nhớ là một việc rất tốt, tất cả những tổn thương trong quá khứ sẽ rời xa em, em phải sống thật tốt, biết không?”
Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt anh dùng để nhìn tôi vô cùng thương yêu, sao anh lại có thể dùng ánh mắt này nhìn tôi? Anh nên dùng ánh mắt này nhìn chị mới đúng chứ.
“Vậy được, nhưng anh cũng phải đối xử với chị tôi thật tốt.”
Anh nhéo lên mặt tôi một cái, lần này tôi lại không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy động tác này rất quen thuộc.
“Được, em sống thật tốt, anh cũng sống thật tốt. Cũng đối xử thật tốt với chị em.”
Lúc anh nói câu này, không phải thực chân thành, lẽ nào anh không thích chị ư? Đột nhiên nhận ra bộ dáng anh cũng rất đẹp, không hề kém cạnh Lạc Thanh.
Nếu là ác mộng, vậy không coi anh ta là người xấu nữa, chị cũng không thể thích một người xấu:”Anh rất đẹp trai, em muốn thơm anh một cái, được không? Nhưng anh không được nói với chị đâu đấy, nếu không em sợ chị tức giận, sẽ không dám thơm anh nữa.”
Anh hôn một cái trước lên trán tôi, rồi lại cúi đầu để tôi thơm anh, ngay trong cái chớp mắt lúc anh cúi đầu, tôi đột nhiên hối hận, tôi không muốn thơm anh, tôi muốn cắn anh. Trong khoảnh khắc cắn vào má anh, nước mắt làm tầm mắt tôi mơ hồ, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, nhưng vẫn tiếp tục cắn.
Anh lại không cảm thấy tức giận, khẽ lau nước mắt trên mặt tôi:”Ngoan, đừng khóc…”
Anh vừa lau, nước mắt tôi vừa chảy, tôi nhào vào trong ngực anh, ôm chặt ôm thật chặt lấy anh, anh cũng mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, một lần lại một lần gọi tên tôi:”Thiển Thiển, Thiển Thiển…”
Tôi cũng không biết tại sao mình lại có hành động thế này, anh là anh rể của tôi, sao tôi lại có thể làm như vậy.
Nếu chị nhìn thấy có lẽ sẽ giận lắm, rời khỏi vòng ôm của anh, nước mắt vẫn tiếp tục chảy , “Được rồi, em khóc đủ rồi. Em phải đi đây, chị tìm được anh là tốt rồi.”
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy chị và một mĩ nam đang đứng ở đó, mĩ nam này cũng xuất hiện trong ác mộng của tôi, dường như so với người tôi vừa ôm còn xấu xa hơn.
Lúc tôi xoay người đi, anh rể nắm lấy tay tôi, tôi gạt ra , nói:” Chị, em phải đi đây, không quấy rầy bọn chị nữa, à, hai người nhớ phải hạnh phúc, em hy vọng hai người được hạnh phúc.”
Nước mắt chị rơi đầy mặt, đi lên phía trước ôm lấy tôi:”Được, chị sẽ hạnh phúc, em cũng thế, phải hạnh phúc, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.”
Trước khi đi, tôi chợt nghĩ ra một chuyện, trong túi của tôi có hai con gấu rất đáng yêu, tôi rất thích, coi như là lễ vật tặng cho chị và anh rể đi. Tôi lấy con gấu nhỏ từ trong túi ra, đưa con màu đen cho anh rể, đưa con màu lam cho chị, “Chị, em đi nhé, tạm biệt.”
Tôi quay đầu lại, nói với anh rể:” Anh rể, phải đối xử tốt với chị, bằng không em sẽ đánh chết anh.”
Một tiếng “anh rể” này, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của tôi, đột nhiên cảm mệt mỏi quá, có cảm giác kích động muốn chạy trốn.
Tôi lập tức chạy đi, không quay đầu lại xông thẳng vào thang máy, tôi không dám quay đầu lại, tôi sợ một khi quay đầu tôi sẽ không nỡ rời đi.
Lúc cửa thang máy đóng lại, mĩ nam kia bước vào thang máy, “Thiển Thiển, chúng ta cùng đi nhé.”
Không biết tại sao, tôi lại có cảm giác muốn đánh người, sao anh ta còn đẹp trai hơn cả anh rể thế chứ, tôi ôm con gấu bông, vênh mặt lên hỏi:”Tại sao phải đi cùng nhau?”
Tay anh ta tàn sát khắp mặt tôi, “Bởi vì anh muốn mang đến hạnh phúc cho em.”
“Anh không mang được đâu.”
“Em không nói em muốn loại hạnh phúc như thế nào, sao có thể biết được anh không mang nổi?”
Mĩ nam này mang đến cho tôi một cảm giác rất thân quen, gạt tay anh ta ra:”Phải đối xử tốt với tôi, không được hung dữ với tôi, tiền lương phải đưa cho tôi, không được cất giấu quỹ đen. Tôi nói đi đông anh không được đi tây, tôi nói một anh không được nói hai. Lời tôi nói là đúng, anh phải cho rằng đúng, lời tôi nói có sai, anh cũng phải cho nó là đúng. Quan trọng nhất, anh không được thích người khác, không được ôm người khác, không được hôn người khác, tôi không thích trẻ con, không được ép tôi sinh con, cũng không được cỏ xanh vượt tường.”
Anh ta nghiêm túc gật đầu:” Ok, những việc này anh đều làm được, vậy chúng ta có phải nên kết hôn rồi không.”
Muốn lừa tôi về nhà như vậy hả, không có cửa đâu:”Không được, thử ba tháng trước, không hợp tính cách thì hạ bậc.”
Mặt anh ta đầy thất bại:”Anh đang nằm trong tay em, anh chịu.”
Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta cứ lẽo đẽo đi theo tôi, tôi không nhịn được muốn đánh người, lấy con gấu đánh anh ta:”Lúc tôi không vui anh phải để cho tôi đánh, lúc tôi vui anh phải vui cùng tôi.”
Anh ta sảng khoái đồng ý:”Được.”
“Tôi không muốn về phương nam nhanh như vậy, tôi muốn xem tuyết.”
“Được.”
Đột nhiên tôi muốn đi xem phong, bây giờ là mùa thu, lá phong chắc đã là màu đỏ rồi, xem ảnh nó trên máy tính, rất đẹp rất đẹp.
“Tôi muốn đi xem lá phong.”
“Được, anh đưa em đi.”
Buổi tối, trong phòng khách sạn, luôn cảm thấy có một ánh mắt cứ dán trên người tôi, kỳ quái không phải là tôi đang mơ thấy ác mộng, tôi trợn to mắt lên, đập thẳng vào là một đôi mắt thâm u, “A.”
Tôi cầm cái gối ném về phía anh ta:”Sao anh có thể trèo lên giường của tôi?”
Kì thử chưa qua đã muốn trèo lên giường của tôi, quá đáng lắm rồi đấy, tôi đạp thẳng anh ta một cú xuống giường.
Hôm sau, đối mặt với rừng phong, tôi kích động không thốt nên lời, quơ quơ cánh tay anh ta:”Mĩ nam, tôi muốn sống ở đây không đi đâu nữa.”
Anh ta đưa ra một cái vỏ sò rất đẹp, không để ý đến vẻ mặt cười đểu gian manh của con người ấy. Tôi đoạt vỏ sò từ trong tay anh ta, đẹp quá, là của tôi rồi, “Thiển thiển, em có thích cái vỏ sò này không?”
“Ừm, thích.”
“Cho anh trở thành chính thức, cái vỏ sò này liền thuộc về em.”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta:”Cho anh lên chính thức? Lấy một tặng một?”
Anh ta gật đầu.
Thế này cũng không tồi, còn kiếm thêm được một mĩ nam,”Vậy được, đưa quỹ đen của anh giao hết ra đây.”
Anh ta ngoan ngoãn dâng ví cho tôi, tôi ném cái ví da vào trong túi của tôi, “Được rồi, sau này anh là của tôi, chị thu nhận em rồi đó.”
Trên trán anh ta chảy dài mấy vạch đen sì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.