Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 52: Xin đừng sợ hãi




Trời vẫn còn tối lờ mờ, cả dãy núi vẫn sừng sững ở đó. Trong sân trường, ngọn đèn vàng bật sáng từ đầu đến cuối.
Trong căn phòng khép chặt cửa, Tiêu Khung Diễn đang tiến hành ca tu sửa cho Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng ngồi ngoài sân, vùi mặt vào lòng bàn tay, còn Trang Xung cũng yên lặng ngồi cạnh anh.
Cẩn Tri đứng dậy đi ra ngoài. Trước mặt cô là ruộng bậc thang trải dài, vài con đom đóm lập lòe. Ứng Hàn Thời ngồi trên một tảng đá lớn, cái đuôi thõng xuống. Cô đi đến ngồi cạnh anh.
Rõ ràng mới chỉ xa nhau một lúc, trước đó, người đàn ông này còn thì thầm bên tai cô. Vậy mà sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc, lúc gặp lại anh, cô có cảm giác như xa cách cả một kiếp người.
Cẩn Tri ngoảnh đầu về phía Ứng Hàn Thời. Bóng dáng anh toát ra một vẻ cô độc đến mức cô bất giác thấy trong lòng nhói đau.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Tôi... đã không thể bảo vệ anh ta.”
Cẩn Tri im lặng. Não bộ chợt hiện lên hình ảnh Cố Tế Sinh bị ba người Nano tấn công, cô liền nhắm mắt. Một lúc sau, cô mở mắt ra, lặng lẽ đưa tay sờ đầu Ứng Hàn Thời.
Anh vẫn ngồi bất động. Bàn tay Cẩn Tri lướt qua mái tóc, dừng lại ở đôi tai thú của anh: “Chuyện này không phải lỗi của anh.”
Anh từ từ quay sang cô. Bởi vì trời tối nên cô không nhìn rõ vẻ mặt người đàn ông, chỉ cảm thấy đôi mắt anh chất chứa một tâm tình nào đó.
Giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng. Lồng ngực anh giá lạnh, bàn tay đặt trên vai cô cũng mát rượi. Toàn thân Cẩn Tri bị bao vây bởi mùi đàn ông của anh. Rõ ràng anh rất dịu dàng nhưng tự nhiên cô lại không thể động đậy.
Cô lắng nghe nhịp tim của anh lẫn của mình, tựa như vòng tay anh là một thế giới nhỏ yên bình. Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn tràn ngập trong lòng Cẩn Tri. Cô ngồi bất động, nhìn về phía sân trường, viền mắt ươn ướt.
Cẩn Tri từ từ ngẩng đầu. Mặt cô lướt qua ngực, cổ và cằm Ứng Hàn Thời. Hơi thở của anh rất gần, hai người chạm đầu mũi vào nhau, thời gian tựa như dừng lại ở giây phút này.
Sau đó, Ứng Hàn Thời bất ngờ hôn người con gái trong lòng. Đôi môi mềm mại và mát lạnh của anh phủ lên miệng Cẩn Tri. Anh dùng đầu lưỡi tách đôi môi cô, tiến sâu vào tìm kiếm sự hưởng ứng của cô. Nụ hôn này rất dịu dàng nhưng kiên quyết, chứ không dè dặt như lần trước.
Cẩn Tri biết rõ không nên hôn anh. Anh là người ngoài hành tinh, anh và cô vốn không cùng một thế giới, không nên có quan hệ dây dưa. Tuy nhiên, có lẽ do bóng đêm mang lại cảm giác cô độc, do thời khắc này quá yếu đuối và đau lòng, cô không muốn đẩy anh ra, mà để mặc anh nắm lấy hai tay mình, hôn càng sâu hơn.
Trong một nỗi khát khao khó diễn tả thành lời và bị lạc mất phương hướng, Cẩn Tri cử động đầu lưỡi quấn lấy anh. Ứng Hàn Thời vẫn mở mắt nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm dưới bầu trời đêm.
Một lúc sau, anh chuyển sang ôm thắt lưng cô, để cô tựa người vào tảng đá rồi lại cúi xuống hôn mãnh liệt hơn. Lần đầu tiên trong đời, Cẩn Tri biết thế nào là ý loạn tình mê. Toàn thân cô mềm nhũn trong vòng tay và cả sự dịu dàng của người đàn ông, không muốn thoát ra.
“Tiểu Tri!” Ứng Hàn Thời khẽ thì thầm bên tai cô. Cẩn Tri thở dốc, “ừm” một tiếng.
Anh buông người cô. Cẩn Tri nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng. Lúc này, trời sáng hơn một chút nên cô có thể thấy rõ, gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt dịu dàng như tinh tú chiếu rọi xuống mặt hồ.
“Tiểu Tri, tôi...”
Cẩn Tri nín thở chờ anh nói tiếp. Đúng lúc này, thanh âm xúc động của Trang Xung vọng tới: “Tri, ca phẫu thuật kết thúc rồi. Hai người mau lại đây đi!”
Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời giật mình. Anh lập tức ôm cô, phi nhanh về ngôi trường. Tiêu Khung Diễn đứng ở cửa căn phòng nhỏ, vừa tháo găng tay vừa cất giọng ủ rũ: “Anh ta đã sống sót, tuy nhiên...”
***
Cẩn Tri cùng Ứng Hàn Thời đi vào căn phòng tạm thời trưng dụng làm phòng phẫu thuật. Không khí vẫn còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cố Tế Sinh nằm trên giường bệnh, hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường. Những vết thương và chỗ hỏng hóc trên thân thể anh ta đã biến mất. Anh ta nhắm mắt, tựa như đang trong giấc ngủ say. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng yên bên cạnh.
Tựa như giật mình tỉnh giấc, Cố Tế Sinh từ từ mở mắt. Đôi mắt anh ta trong trẻo lạ thường. Anh ta ngơ ngác nhìn mọi người. Nhiếp Sơ Hồng liền nắm tay anh ta: “Có nhận ra tôi không?”
Cố Tế Sinh im lặng nhìn Nhiếp Sơ Hồng chăm chú. Một lúc sau, anh ta ngoác miệng, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ và ngây thơ.
Mọi người đều giật mình. Tiêu Khung Diễn thở dài: “Tôi có thể sửa chữa thân thể anh ta. Nhưng nơi kẻ địch tấn công là vị trí quả tim, cũng là nơi người Nano đặt con chip điều khiển. Thân thể anh ta đã hơn một trăm năm, quá già cỗi rồi, con chip không có cách nào hồi phục, cũng chẳng thể lắp con chip mới...” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Bây giờ, anh ta chỉ có IQ bằng đứa trẻ Trái đất hai, ba tuổi. Ngoài ra, anh ta sẽ vĩnh viễn trong tình trạng này.”
***
Trời đã sáng, ánh dương bao phủ đồng ruộng và trường học. Phía xa xa vang lên tiếng cười nói, tiếng ca hát của bọn trẻ. Chúng đang vui vẻ đi về phía ngôi trường.
Nhiếp Sơ Hồng đã thay sang chiếc áo sơ mi sạch sẽ, đứng ở cổng trường đón bọn trẻ như thường lệ. Chỉ có điều, viền mắt anh thâm quầng, dưới cằm có vệt râu chưa kịp cạo. Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung đứng dưới sườn núi dõi theo anh.
“Thầy Nhiếp, thầy Cố đâu rồi ạ?” Một đứa trẻ hỏi: “Thầy Cố bảo tuần trước em ngoan nên hôm nay thầy sẽ phát kẹo cho em.”
Những đứa trẻ khác nghe thấy liền nhao nhao: “Em cũng muốn kẹo! Em cũng muốn kẹo của thầy Cố!”
Nhiếp Sơ Hồng hít một hơi sâu rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé: “Hôm nay thầy Cố...”
Anh còn chưa dứt lời, đám trẻ đã chạy ào vào trong trường, hét toáng lên: “Thầy Cố! Kẹo, kẹo!”
Nhiếp Sơ Hồng lập tức quay người. Cố Tế Sinh đã rời phòng. Vừa ra đến sân, anh ta liền bị bọn trẻ bao vây, giơ tay đòi kẹo. Anh ta ngây ra, hai tay buông thõng bên mình, vẻ mặt vô cùng bối rối. Nhiếp Sơ Hồng quay đi chỗ khác, viền mắt đỏ hoe.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất phát hiện ra sự bất thường của thầy Cố, lập tức kéo áo anh ta: “Thầy làm sao thế ạ? Tại sao thầy không nói chuyện?”
Cố Tế Sinh ngơ ngẩn, khẽ lắc đầu. Nhiếp Sơ Hồng đi tới, cất giọng nghẹn ngào: “Các em vào phòng học đi, để thầy Cố nghỉ ngơi. Thầy ấy bị ốm rồi.”
Nghe anh nói vậy, bọn trẻ lo lắng ôm chân Cố Tế Sinh: “Thầy Cố làm sao thế?”, “Thầy bị cảm à?”, “Sao thầy chẳng nói gì cả?”
Cố Tế Sinh đột nhiên ôm đầu, lắc nguầy nguậy. Sau đó, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má anh ta. Chứng kiến cảnh tượng này, bọn trẻ khóc òa lên, ôm anh ta càng chặt hơn.
Sống mũi cay cay, Cẩn Tri liền chạy lên cùng Nhiếp Sơ Hồng an ủi bọn trẻ. Nhưng chúng và Cố Tế Sinh đều khóc nức nở.
“Các em đừng khóc nữa.” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Nếu các em quan tâm đến thầy Cố thì hãy hát một bài, thầy ấy sẽ cười cho mà xem.”
Bọn trẻ nửa tin nửa ngờ, giơ tay lau nước mắt. Sau đó, chúng cất cao tiếng hát:
“Ngoài trường đình, bên con đường cổ, cỏ thơm xanh tận chân trời.
Ngọn gió đêm thổi phất qua cây liễu, tiếng sáo thật thê lương...”
Đúng lúc này, một giọng hát trầm ấm cất lên, cùng lời ca của bọn trẻ vang vọng khắp núi rừng:
“Chân trời góc biển, bạn bè tri kỷ trôi dạt tận phương nào.
Tận hưởng niềm vui với bình rượu này, đêm nay từ biệt giấc mộng hàn...”
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Tế Sinh. Anh ta không khóc nữa, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hát rất tập trung.
Bọn trẻ đều ngây ra. Một đứa hét lớn: “Thầy Cố khỏi rồi! Thầy Cố hát rồi kìa!”
Bọn trẻ mừng rỡ vỗ tay hoan hô. Cố Tế Sinh càng cười tươi hơn, hát hết bài này đến bài khác.
Nước mắt chảy dài xuống gò má Cẩn Tri. Cô quay sang một bên, giơ tay che mắt. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng bất động một chỗ, viền mắt ngân ngấn.
Ứng Hàn Thời đứng trên dốc núi, hình bóng tựa như cây thông cô độc. Một lúc sau, anh đi đến bên Cố Tế Sinh, quỳ một chân xuống, cầm tay anh ta, nói rành rọt từng từ một:
“Tôi sẽ tìm về cho anh thứ anh đã đánh mất, sẽ bảo vệ thứ anh trân trọng.
Anh sẽ nhìn thấy mặt trời mọc mỗi ngày, nhìn thấy các vì sao vĩnh viễn chiếu sáng.
Với danh nghĩa Tinh Lưu, lời hứa này là mãi mãi.”
Cẩn Tri lau khô giọt lệ, phóng tầm mắt về phía xa xa. Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, mây trắng lững lờ trôi, rừng núi xanh mướt trải dài đến vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.