Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 64:




Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Duyên và Đỗ Dần không hứng thú với những chuyện trên mạng, bọn họ vừa bận rộn thành lập quỹ, vừa cùng đội ngũ kỹ thuật của công ty nghiên cứu công nghệ kiểm soát ba loại chất thải công nghiệp.
Sau kỳ nghỉ hè, Trác Duyên và Đỗ Dần trả lại căn nhà đã thuê, Đỗ Dần chuyển đến nhà mới, Trác Duyên thì chuyển đến chỗ ở của Lục Kinh. Ngày chuyển nhà, Lục Kinh còn tự mình lái xe tới chở đồ đạc của Trác Duyên.
Vì vậy, hai người bắt đầu một cuộc sống ở chung không biết xấu hổ.
Viện Bảo vệ môi trường đại học Thanh Mộc năm nay có số lượng thí sinh đăng ký dự thi cao hơn những năm trước rất nhiều. Các đàn anh, đàn chị của viện Bảo vệ môi trường đều đang suy đoán xem những tiểu thịt tươi này có phải đều hướng về phía hai đại giáo thảo hay không.
Nhưng Trác Duyên và Đỗ Dần ngoại trừ giờ học, về cơ bản không ở trong trường, xác suất nhìn thấy bọn họ vẫn là rất nhỏ.
Cho đến một ngày, sinh viên khoa Luật đại học Thanh Mộc nhìn thấy hình ảnh Trác đại giáo thảo một cách kỳ diệu trong lớp học. Cậu ngồi ở góc dựa vào tường, một mình lặng lẽ đọc sách.
Lúc đầu, không ai phát hiện ra Trác Duyên. Khi mọi người đến lớp chờ lên lớp, rất nhiều người đang thì thầm trò chuyện với nhau, cho đến khi một nam sinh vô tình ngồi bên cạnh Trác Duyên.
Trác Duyên trước đó đã tính học thêm luật pháp, nhưng đại học Thanh Mộc năm nhất cũng không mở khóa học thêm, học thêm là từ năm thứ hai đại học. Cho nên lúc khai giảng năm thứ hai đại học cậu đã nộp đơn xin học thêm chuyên ngành luật.
Đỗ Dần và cậu có cùng suy nghĩ, nhưng Đỗ Dần không chọn luật, cậu ta chọn chuyên ngành tài chính.
Còn chưa lên lớp, nam sinh bên cạnh phát hiện mình chỉ đem một quyển sách tới, không mang theo bút, liền hỏi Hướng Trác Duyên: “Bạn học, có thể cho tôi mượn một cây bút không?”
Trác Duyên nghiêng đầu nhìn y, gật đầu: “Có thể.” Nói xong lấy ra một cây bút bi màu đen từ trong túi đưa cho y.
Nam sinh kia ngây ngốc nhận lấy bút, nhìn góc nghiêng của Trác Duyên thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Trác Duyên cười với y: “Đừng khách sáo.” Dung mạo xinh đẹp bất giác tỏa ra hơi thở mê hoặc người khác, nam sinh bị tập kích chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, lẩm bẩm nói: “Cậu, cậu là Trác Duyên à?”
Giọng của y tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu gì bạn học trước sau đều có thể nghe thấy, vừa nghe đến cái tên Trác Duyên, đều nhìn về hướng này.
Nhìn thấy Trác Duyên trên TV, chỉ cảm thấy nam sinh này trông thật đẹp trai, nhưng bởi vì trên TV đã nhìn thấy rất nhiều ngôi sao đẹp trai, cho nên cũng không cảm thấy rung động bao nhiêu. Nhưng ở trong hiện thực rất khác, bởi vì đối mặt với giá trị nhan sắc như vậy vẫn cần rất nhiều dũng khí, người thật so với trong video càng thêm xuất sắc, càng thêm động lòng người.
Mặc dù phần lớn người học luật rất lý trí, nhưng ngồi trước mặt là giáo thảo, là người sáng lập một tập đoàn, là tấm gương trong lòng bạn cùng trang lứa, mấy hạng mục này cộng lại, làm sao có thể không khiến người khác động lòng?
Lớp học không nhỏ đã trở nên hỗn loạn.
Nam sinh ngồi bên cạnh Trác Duyên rất áy náy: “Thật ngại quá, tôi quấy rầy cậu rồi.”
Y vừa dứt lời, nữ sinh ngồi ở ghế trước cầm một quyển sổ nhỏ đưa cho Trác Duyên, ánh mắt đều tỏa sáng: “Trác, Trác Duyên, cậu có thể ký tên cậu và Đỗ Dần ở trên đó không?”
Trác Duyên:… Ký tên của chính cậu còn chưa tính, ký cho Đỗ Dần là cái gì?
Trác Duyên cười nhạt một tiếng: “Thật ngại quá, tên của Đỗ Dần, cậu vẫn nên tìm cậu ta ký đi.” Nói xong ký tên thật ngầu trên quyển sổ nhỏ kia.
Nam sinh bên cạnh vẻ mặt khâm phục: “Chữ của cậu thật đẹp!”
Nữ sinh kia lấy được quyển sổ này, hai mắt cũng tỏa sáng. Những người khác nhìn thấy, cũng muốn tiến lại gần, nhưng lúc này giáo sư vào phòng học, bọn họ cũng đành phải kiềm chế sóng biển cuồn cuộn trong lòng, chuyên chú nghe giáo sư lên lớp.
Đỗ Dần bên kia cũng là tình huống này, sinh viên chuyên ngành tài chính đều lặng lẽ nhìn qua, nhưng không ai dám tiến lên đáp lời, bởi vì Đỗ Dần quá lạnh, chỗ ngồi bên cạnh cậu ta đều trống trơn.
Vì thế, những người theo dõi diễn đàn trong trường ngày hôm đó đều biết hai đại nam thần một học thêm pháp luật, một học thêm tài chính.
Trác Duyên lên lớp nghe rất nghiêm túc, kiếp trước học chuyên ngành luật ở học viện hạng ba, hiệu quả đương nhiên kém giáo sư nổi tiếng của Thanh Mộc giảng bài.
Một tiết học kết thúc, nam sinh bên cạnh trả lại bút cho cậu: “Cám ơn bút của cậu, ừm, tôi tên là Lý Hoài, sau này lên lớp có cần tôi giúp cậu chiếm chỗ ngồi không?”
Trác Duyên vừa bỏ bút vào túi sách vừa lắc đầu: “Cám ơn cậu, không cần đâu.”
Lý Hoài có chút ngượng ngùng cười cười.
Một học kỳ kế tiếp, Trác Duyên và Đỗ Dần trải qua rất yên bình và tươi vui. Hai người từng bước thành lập quỹ, đồng thời công ty Thanh Sơn lại đưa ra công nghệ mới, chuyên môn xả nước thải công nghiệp. Công nghệ này có thể lọc hóa chất bên trong một cách hiệu quả trước khi xả nước thải và giảm thiểu ô nhiễm môi trường của nước thải công nghiệp.
Công nghệ này của công ty Thanh Sơn làm cho nó một lần nữa trở nên nổi tiếng, Thái Gia Tề còn cố ý khen ngợi nó trong một bài báo, thành tích của công ty Thanh Sơn cũng bởi vậy mà phát triển mạnh mẽ.
“Trác Duyên, buổi tối không cùng nhau tụ tập ăn uống thư giãn sao? Khoảng thời gian này bận rộn đến mức tối trời tối đất rồi.” Quý Tung tuy rằng trông rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực tốt. Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, một phát minh kỹ thuật có thể làm cho y đạt được cảm giác thành tựu cực lớn.
“Được rồi.” Trác Duyên nhìn Đỗ Dần lại nhìn Chu Lâm: “Tôi không thành vấn đề.”
Đỗ Dần và Chu Lâm đều tỏ vẻ không thành vấn đề, vì thế bốn người liền đi đến một nhà hàng bình thường gần đó ăn cơm, Trác Duyên còn nhắn tin cho Lục Kinh.
“Đúng rồi, ba ông chủ đây, tôi xin một việc có được không?” Quý Tung vẻ mặt khát vọng nhìn bọn họ.
Chu Lâm gật đầu: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Tôi nói ba người các cậu không có bạn gái đương nhiên không hiểu rối rắm của tôi.” Quý Tung ai oán: “Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều tăng ca, tôi đã rất lâu không ở cùng bạn gái, nếu không đi gặp mặt, cô ấy sẽ chia tay với tôi đó.”
Trác Duyên không khỏi nở nụ cười, cậu cũng đã lâu làm một ít chuyện xấu hổ với Lục Kinh: “Tôi đồng ý cho các anh nghỉ nửa tháng, chỉ xem hai người bọn họ có nguyện ý thả anh đi hay không thôi.”
Chu Lâm lắc đầu nở nụ cười: “Trác tổng chúng ta đã ân chuẩn rồi, tôi nào dám nói một chữ không?”
Hiện tại bốn người cũng không biết, nửa tháng sau, cục diện công ty Thanh Sơn lại bởi vì nguyên nhân nào đó không thể không thay đổi.
Họ gọi bữa tối, Chu Lầm đề nghị: “Có muốn uống một chút rượu không?”
Quý Tung liên tục gật đầu: “Được, được chứ, dù sao cũng có tài xế!”
Bốn người vừa uống rượu, ăn đồ ăn, vừa tán gẫu. Không còn sớm lắm, Trác Duyên nhận được điện thoại của Lục Kinh: “Alo, Lục Kinh…”
“Ở đâu? Anh sẽ đón em.”
Trác Duyên báo địa chỉ, không biết Lục Kinh nói cái gì, Trác Duyên lười biếng nằm sấp trên bàn: “Ừm, biết rồi, không chạy lung tung.”
Sau khi gọi điện thoại, Chu Lâm dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn Trác Duyên: “Vừa rồi là Lục Kinh?”
Bởi vì uống chút rượu, sắc mặt Trác Duyên có chút phiếm hồng, trong mắt còn nổi lên ánh nước, cậu cười: “Đúng vậy.”
Chu Lâm lắc đầu thở dài: “Lục Kinh lúc tôi học đại học, chênh lệch rất lớn với Lục Kinh bây giờ, không nghĩ tới mấy năm nay Lục Kinh thay đổi lớn như vậy.” Trước kia hắn chưa từng thấy Lục Kinh quan tâm ai như vậy.
Trác Duyên cười rồi tiếp tục ăn uống, trước kia cậu cũng không cảm thấy Lục Kinh là người hiền lành như vậy.
Quý Tung im lặng: “Lục Kinh các người vừa nói không phải chính là Lục Kinh mà tôi nghe nói chứ?”
Tuy nói y làm việc ở công ty Thanh Sơn thời gian dài như vậy, nhưng y thật đúng là không biết bối cảnh của vị ba ông chủ, y cũng không để ý. Ngay từ đầu khi Trác Duyên và Đỗ Dần tìm đến đoàn đội của bọn họ, y cho rằng hai người đều là phú nhị đại, dù sao một sinh viên mới học đại học có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, nếu như không có gia sản nhất định là không có khả năng. Nhưng về sau, y mới biết thì ra hai người đều không có ba mẹ, tiền bọn họ lấy ra đều là tự mình kiếm được, cái gọi là suy đoán phú nhị đại cũng không có khả năng.
Cho nên, mặc dù bây giờ bọn họ đã đạt được một ít thành tựu, y cũng không dám kết luận người gọi điện thoại với Trác Duyên chính là Lục Kinh. Y ở thành phố B cũng mấy năm, trước không nói tập đoàn Kinh Cức hai năm nay phát triển nhanh bao nhiêu, thanh danh vang dội bao nhiêu, chỉ nói danh tiếng của tập đoàn Lục thị thành phố B cũng đủ khiến y ngây người.
Nếu như nói Trác Duyên quen biết Lục Kinh, điều này thật là khủng khiếp.
Trác Duyên nheo mắt nở nụ cười: “Anh nói người kia của tập đoàn Kinh Cức? Có phải anh suy nghĩ nhiều không?”
Quý Tung suy nghĩ một chút, cũng đúng, bọn họ làm sao có thể quen biết Lục Kinh đây? Đang tự giễu não của mình quá lớn, điện thoại di động vang lên, y nhìn rồi xin lỗi nói với ba người: “Bạn gái tôi giục tôi rồi, vậy tôi đi trước nhé.”
Chu Lâm gật đầu: “Được, trên đường chú ý an toàn.”
Không bao lâu, Lục Kinh liền tới, nhìn thấy Chu Lâm cùng Đỗ Dần thì gật đầu, sau đó nâng Trác Duyên lên: “Tôi dẫn em ấy về trước.”
Chu Lâm và Đỗ Dần cũng đứng dậy: “Chúng tôi cũng nên trở về tồi, Trác Duyên liền giao cho cậu.”
Trác Duyên thật ra không say, cậu chỉ là lười biếng dựa vào người Lục Kinh, để Lục Kinh đỡ cậu đi. Lục Kinh đỡ cậu lên xe, thắt dây an toàn cho cậu, Trác Duyên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng không ngừng khinh bỉ mình, cậu thật sự sa đọa rồi!
Đương nhiên, trong mắt Lục Kinh, Trác Duyên như vậy giống như đang làm nũng với mình, rất đáng yêu, anh làm những việc này cũng cam tâm.
Không thể không nói, đừng kiểm tra chỉ số IQ của người trong tình yêu.
Sau khi hai người về đến nhà, Trác Duyên nằm ngửa trên giường bất động, cậu nhìn Lục Kinh cởi vớ cho mình, đột nhiên dùng chân chống lại anh, cười đến mê người: “Chúng ta làm đi.”
Ở chung lâu như vậy, hai người nhiều nhất chỉ là tuốt cho nhau, chưa từng tiến thêm một bước. Lục Kinh là không nỡ với Trác Duyên. Trác Duyên ở loại chuyện này lại không quá chủ động, cho nên ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy cũng không làm bước cuối cùng. Đêm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cậu đột nhiên cảm thấy Lục Kinh đẹp trai mê người, muốn ăn Lục Kinh.
Con ngươi Lục Kinh trầm xuống: “Đừng náo loạn, ngày mai em còn phải đi học.”
Trác Duyên từ trên giường ngồi dậy: “Vậy em đi tắm rửa một chút, trên người toàn là mùi hôi.” Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Lục Kinh đành phải ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính xử lý công việc.
Qua mười mấy phút, trong phòng tắm truyền đến giọng của Trác Duyên: “Lục Kinh, giúp em lấy khăn với đồ ngủ đi, em quên mất.”
Lục Kinh bất đắc dĩ cười, lấy khăn cùng đồ ngủ từ trong tủ ra, đi đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa.
Cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Trác Duyên cứ như vậy tr4n trụi đứng ở trước mặt Lục Kinh. Mặt như hoa đào, da thịt óng ánh, dáng người hoàn mỹ, hơn nữa ánh mắt nhìn Lục Kinh cực kỳ quyến rũ người, nước theo thân thể cậu chảy xuống đất, tích tụ thành một bãi nước nhỏ.
Lục Kinh chỉ cảm thấy từ lồng nguc đến cổ họng, nhất thời ngứa ngáy, anh gian nan dời ánh mắt, đưa đồ vật trên tay qua, giọng khàn khàn: “Cầm lấy.”
Đã rõ ràng như vậy, người này vẫn không nhào tới, Trác Duyên cũng không biết nên bái phục tự chủ của Lục Kinh, hay là nên hoài nghi mị lực của mình. Sắc mặt cậu không vui cầm lấy, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau sau khi hoàn thành tiết học bảo vệ môi trường, Trác Duyên vội vã đến lớp học của khoa luật. Còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng học, nhưng cậu vừa bước vào lớp, âm thanh trong lớp học giống như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng lại
Đối với loại tình huống này, Trác Duyên đã quen, nhìn quanh, quả nhiên, không có chỗ ngồi.
“Trác Duyên, bên này!” Cậu nghe được giọng nói quen thuộc liền nhìn qua, là Lý Hoài.
Kể từ khi lần đầu tiên học luật, Lý Hoài đã ngồi bên cạnh cậu. Đợi đến lần thứ hai cậu đến lớp học phát hiện quá tải không tìm được chỗ ngồi, vẫn là Lý Hoài cố ý chiếm cho cậu một chỗ ngồi. Kể từ đó, cậu và Lý Hoài đã trở thành bạn cùng một bàn, mỗi tiết học đều ngồi với nhau.
Lý Hoài đi học rất nghiêm túc, chưa bao giờ nhiều chuyện, ngày thường làm người tương đối nhút nhát. Y rất thanh tú, mặc dù không đẹp như Trác Duyên, nhưng làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, giống như một em trai hàng xóm vậy.
Trác Duyên ở chung với y gần một học kỳ, không thấy y lớn tiếng nói chuyện với ai, vẫn một mình yên tĩnh, không biết náo loạn nhưng cũng không cười to.
“Lý Hoài, vì cảm ơn cậu học kỳ này đã giúp tôi chiếm chỗ, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, cậu cũng không thể không tới.” Sau giờ học, Trác Duyên khép sách lại, cười nói.
Lý Hoài thấy cậu nói như vậy cũng không cách nào từ chối, đành phải gật đầu: “Cảm ơn.”
“Đã nói là báo đáp cho cậu, nói cảm ơn cái gì?” Trác Duyên đeo túi sách: “Đã nói xong rồi đó, sáu giờ tối gặp ở cổng trường.”
Sáu giờ tối, Trác Duyên và Đỗ Dần cùng nhau đến cổng trường đúng giờ, nhìn thấy Lý Hoài đã đứng ở nơi đó. Hiện tại đã gần cuối học kỳ, thời tiết rất lạnh, Lý Hoài lại ăn mặc rất mỏng manh, hai tay y thở ra cố gắng sưởi ấm, khuôn mặt đều đỏ ửng.
“Lý Hoài.” Trác Duyên giới thiệu với y: “Đây là Đỗ Dần, bạn tôi.”
Lý Hoài cười với Đỗ Dần: “Tôi biết, xin chào.”
Đỗ Dần gật đầu, sau đó nhìn về phía Trác Duyên: “Đi đâu vậy?”
Trác Duyên suy nghĩ một chút, nhìn bộ dáng Lý Hoài lạnh đến có chút phát run: “Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, vậy đi ăn lẩu đi.”
Ba người đi tới cửa một quán lẩu tương đối cao cấp, Lý Hoài lại có chút ngượng ngùng: “Ừm, nơi này có phải quá đắt hay không? Nếu không chúng ta đổi một chỗ khác đi.”
Trác Duyên không khỏi nở nụ cười: “Tôi mời cậu, cậu đau lòng cái gì? Đi thôi!”
Thật ra một học kỳ này, Trác Duyên ít nhiều cũng có thể đoán ra, gia cảnh Lý Hoài không tốt lắm, bình thường mặc quần áo giặt rất nhiều lần, đều dùng bút hỏng, quần áo mùa đông dày một chút cũng không nỡ mua. Hơn nữa cậu có một lần còn nhìn thấy Lý Hoài ở bên ngoài làm công nhân tạm thời.
Giống nhau là học luật, giống nhau phải dựa vào làm thêm nuôi sống bản thân, điều này làm cho Trác Duyên nghĩ đến kiếp trước mình, cho nên cũng có thêm vài phần cảm giác thân thiết với Lý Hoài.
Cửa hàng lẩu rất ấm áp, cửa hàng cao cấp có khác, không giống như các cửa hàng khác khắp nơi đều tràn ngập hương vị lẩu, cửa hàng này không khí ngược lại rất thoải mái, thái độ phục vụ vô cùng chu đáo, thật sự làm cho người ta cảm thấy khách đến như ở nhà.
Trác Duyên thích ăn rau xanh và cá, liền gọi vài phần rau còn có cá viên: “Lý Hoài, cậu muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần khách sáo, nếu không phải có cậu giúp tôi chiếm chỗ, tôi phỏng chừng cũng không có chỗ đi học.”
Lý Hoài lắc đầu: “Không phải, thật ra có rất nhiều người nguyện ý giúp cậu chiếm chỗ, tôi xem như là may mắn thôi.” Nếu không phải ngày đầu tiên có thể trùng hợp ngồi cùng Trác Duyên, phía sau nào còn có chuyện của y?
Trác Duyên không khỏi nở nụ cười: “Cậu nói xem cậu như vậy sau này làm luật sư như thế nào?”
Lý Hoài bị cậu nói như vậy, không khỏi cúi đầu, ngay khi Trác Duyên cho rằng mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của y, muốn giải thích với y, Lý Hoài lại ngẩng đầu lên: “Tôi không nghĩ tới làm luật sư, tôi muốn thi vào viện kiểm sát.”
Trác Diên sửng sốt: “Ý tưởng tốt, hy vọng cậu có thể thực hiện được lý tưởng.”
Lý Hoài nhếch khóe miệng, giống như là bởi vì được khuyến khích mà cảm thấy vui vẻ.
Đỗ Dần vẫn không nói gì, nhưng mà ngược lại sau khi mở nắp nồi ra, thỉnh thoảng bỏ rau và cá viên vào, đợi chín sẽ giúp Trác Duyên vớt ra, Trác Duyên cũng không khách sáo, ăn rất vui vẻ.
Lý Hoài nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, không khỏi lộ vẻ hâm mộ: “Quan hệ hai người thật tốt.”
Trác Duyên cắn một miếng cá viên màu trắng: “Đương nhiên, bạn cùng bàn ở trường trung học, có thể không tốt sao?”
Lý Hoài gật đầu, cũng vậy.
“Tôi thấy cậu hình như mỗi ngày chỉ một mình, cũng không thấy cậu đi với ai.” Trác Duyên không phải là người nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu đã là nói chuyện phiếm, thì tùy tiện hỏi một chút, hiểu rõ đối phương một chút cũng không phải là chuyện xấu gì.
Lý Hoài “Ừ” một tiếng, vẻ mặt có chút cô đơn: “Từ nhỏ tôi đã không có bạn bè gì, đồng trang lứa bên cạnh đều mắng tôi, tôi không chơi với bọn họ nữa.”
“Mắng cậu? Tại sao?” Dựa theo tính cách của Lý Hoài, không thể nào trêu chọc thị phi.
Lý Hoài tự giễu cười: “Không có gì, chỉ là mẹ tôi chưa lập gia đình đã sinh tôi, cho nên bọn họ mắng mẹ tôi, cũng mắng tôi. Còn nữa, khi còn bé tôi còn lén khóc nhiều lần, có một lần bị mẹ tôi nhìn thấy, mẹ tôi liền nghiêm túc phê bình tôi, nói chúng tôi một không trộm hai không cướp, được ngồi đúng chỗ, không làm sai bất cứ chuyện gì, những lời mắng chửi kia mới là không có ý thức, chúng tôi không so đo với bọn họ.” Nói đến đây, trong ánh mắt Lý Hoài mơ hồ tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.
“Ừm, dì nói đúng, chỉ cần không thẹn với lòng, kệ người khác nói như thế nào, nhìn ra được quan hệ của cậu với mẹ cậu rất tốt.”
“Mẹ tôi một mình nuôi lớn tôi, dạy tôi rất nhiều đạo lý.” Lý Hoài trước kia thường cảm thấy không có ba là một chuyện rất sỉ nhục, nhưng bây giờ lại cảm thấy, có một người mẹ ưu tú so với hai ba mẹ tầm thường hoặc tồi tệ thì tốt hơn nhiều.
“Cho nên để có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ cậu, cậu vừa học vừa làm hả?” Trác Duyên vớt thịt bò ra bỏ vào bát của y.
Lý Hoài nhất thời được thương mà sợ, hai tay cầm bát có chút chặt, hai mắt hơi đỏ lên: “Cám ơn, cậu nhìn thấy rồi hả?”
Trác Duyên còn chưa trả lời, phía sau cậu vang lên một giọng nữ, mang theo khinh bỉ cùng kinh ngạc: “Lý Hoài, sao mày lại ở đây?”
Giọng nói này có chút quen thuộc, cậu cùng Đỗ Dần bên cạnh liếc nhau một cái, nếu như không nghe lầm, là Lý Điềm Điềm.
Làm sao cô ta có thể biết Lý Hoài?
Lý Điềm Điềm đứng ở phía sau hai người, không nhìn thấy mặt hai người nên không nhận ra, chỉ coi như là bạn bè không tốt gì đó của Lý Hoài, không khỏi cười nhạo: “Lý Hoài, tao có thể hỏi một chút, mày lấy tiền từ đâu để tới loại địa phương này? Mày không phải một thân cứng cỏi không cần tiền của ba tao sao? Mỗi ngày mày đi làm kiếm được chút tiền kia chỉ sợ cũng không có cách ăn ở căng tin tốt hơn một chút chứ nhỉ?”
Lý Hoài trong nháy mắt lạnh lùng: “Không liên quan gì đến cô.”
Lý Điềm Điềm nở nụ cười: “Tính tình lớn như vậy, mày thật sự coi ba tao tìm được mày, mày có thể từ chim sẻ thành phượng hoàng sao? Mơ đẹp nhỉ!”
Trác Duyên quay đầu lại: “Cô Lý, nơi này là nơi ăn cơm, xin đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm. Hơn nữa, ngồi hưởng thụ thành tựu, không làm việc mà đạt được lấy tư cách gì xem thường người cần cù, học hành, tự cung tự cấp?”
Thời điểm kiếp trước Trác Duyên cũng không ít lần bị người ta xa lánh như vậy, người nghèo lại mọc lên một khuôn mặt giáo thảo, ở trong mắt những người khác chính là một loại tội lỗi. Bọn họ sẽ rải oán khí của bản thân lên người một quỷ nghèo không có quyền không có thế. Cho nên, Trác Duyên rất hiểu cảm giác của Lý Hoài.
Lý Điềm Điềm nhìn thấy Trác Duyên, theo bản năng nhìn Đỗ Dần ngồi thẳng tắp, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Cô trừng mắt nhìn Lý Hoài một cái, sau đó nói với Trác Duyên: “Tôi có thể nhắc nhở các cậu, mẹ nó là tiểu tam, nó cũng không phải thứ tốt lành gì! Nó cùng các cậu ngồi cùng một chỗ bất quá là muốn trèo lên các cậu mà thôi, các cậu không nên bị bề ngoài của nó mê hoặc!”
Sắc mặt Lý Hoài nhất thời trở nên vô cùng khó coi, y nắm chặt nắm đấm, hung hăng nhìn về phía Lý Điềm Điềm, thấp giọng nói: “Mẹ tôi không phải tiểu tam! Là tên cặn bã Lý Thừa Tấn lừa gạt bà! Nhà họ Lý các người không có người nào tốt!”
Lý Điềm Điềm hừ cười một tiếng: “Thật sự là tự lừa mình dối người, còn có, mày đừng vọng tưởng trở thành cậu ấm gì đó, chỉ cần có tao ở đây, mày đừng nghĩ vào…”
“Phục vụ!” Trác Duyên thấy nhân viên phục vụ cách đó không xa, vẫy vẫy tay: “Người phụ nữ này quấy rầy chúng tôi dùng cơm, xin xử lý một chút được không?”
Nhân viên phục vụ cười đi tới, nói với Lý Điềm Điềm bị cắt ngang mà không kịp phản ứng: “Cô ơi, trong nhà hàng không thể lớn tiếng ồn ào, để tránh ảnh hưởng đến khách khác, hy vọng ngài có thể thông cảm một chút, cám ơn.”
Lý Điềm Điềm rốt cuộc không làm được chuyện ầm ĩ ngươi chết ta sống ở nơi công cộng, đành phải mang giày da cao gót rời đi.
Lý Hoài dần dần khôi phục sắc mặt, mắt lộ ra vẻ áy náy: “Thật ngại quá, bởi vì tôi làm ảnh hưởng đến các cậu.”
“Không có việc gì, đây không phải lỗi của cậu.” Trác Duyên cũng không quá hứng thú với chuyện nhà người khác, hơn nữa vừa rồi một câu nói của Lý Hoài rất hợp khẩu vị của mình —— nhà họ Lý không có người nào tốt.
Lời này không sai. Tuy nói biểu hiện của Lý Thừa Ký vẫn rất bình thường, nhưng nguyên nhân rất lớn chắc là bởi vì hắn coi trọng Đỗ Dần. Ít nhất, trong mắt Trác Duyên, kiếp trước Lý Húc ít hình phạt như vậy, trong đó không có khả năng thiếu một tay của Lý Thừa Ký. Chỉ cần nghĩ như vậy, cậu liền đau lòng Đỗ Dần, trách không được Đỗ Dần trong tiềm thức không muốn nhìn thấy người nhà họ Lý.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu đột nhiên run lên, không khỏi nhìn về phía Lý Hoài.
Kiếp trước Lý Húc thay đổi luật sư bào chữa, cậu nghe thầy nói luật sư bào chữa kia còn rất trẻ, họ Lý, hình như còn có quan hệ vi diệu với nhà họ Lý, chẳng lẽ chính là Lý Hoài?
***********************
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.