Người Chồng Bị Vứt Bỏ

Chương 9:




“Nhiêu Triết, anh có tâm sự sao?”
Trong phòng bệnh, thân thể Uông Chỉ Lan hồi phục không tệ, hai ngày sau đã có thể xuất viện.
Nhiêu Triết nhìn về phía cô, gần đây ngày nào anh cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cô, hai người sớm chiều ở bên nhau, nhưng đối với người luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu này, cảm giác của anh rất kỳ quái.
Còn yêu cô không?
Nếu yêu, tại sao tâm không thể như trước đây, vì một nụ cười sáng lạn của cô mà rung động?
Nếu không yêu, vậy tình cảm của anh với cô bây giờ là gì?
“Sắc mặt anh rất tệ, có phải là thân thể không thoải mái không?” Uông Chỉ Lan lo âu đi tới sờ trán anh.
Nhiêu Triết gần như là tránh né sự đụng chạm của cô theo bản năng, động tác này làm Uông Chỉ Lan khó hiểu.
“Anh… Anh sao vậy?”
Nhiêu Triết ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi: “không có gì, anh muốn… có lẽ gần đây hơi mệt mỏi thôi.”
Thần sắc Uông Chỉ Lan có vẻ bất an, cô nhu thuận ngồi xuống bên cạnh anh, kéo kéo tay áo của anh, “Anh gần đây thường xuyên thất thần, Nhiêu Triết, có phải anh vẫn chưa tin em là Thượng Quan Nhu không?”
cô đáng thương rũ mắt xuống, “Em biết rõ nói chuyện này ra sẽ không có ai tin, ngay cả em cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, hơn nữa em còn chiếm thân thể của Uông tiểu thư, em rất băn khoăn, nhưng…”
Uông Chỉ Lan lộ ra vẻ bất lực: “Em thật sự rất sợ phải trở lại bóng tối vô tận đó, Nhiêu Triết…” cô đột nhiên khẩn trương nắm chặt tay anh, sắc mặt hoảng hốt, “Anh đừng bỏ rơi em nữa, bất kể trước kia anh từng làm chuyện gì có lỗi với em, em đều không quan tâm, em chỉ muốn… từ nay về sau, anh vĩnh viễn ở lại bên cạnh em là tốt rồi.”
Nhiêu Triết mờ mịt nhìn vẻ mặt hèn mọn của cô, Thượng Quan Nhu trong trí nhớ anh luôn kiêu ngạo tự tin, không bao giờ bày ra thần thái cầu xin thương xót với anh như vậy. Cho dù bị anh vũ nhục trong bữa tiệc sinh nhật cô cũng vẫn kiên cường mỉm cười để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Nữ nhân trước mắt này, rốt cuộc là ai?
“Chúng ta kết hôn đi, có được không?”
Những lời này Uông Chỉ Lan không hề báo trước mà bật thốt ra, thành công kéo Nhiêu Triết đang mơ hồ về thực tế.
cô mở to mắt chờ mong, như một đứa trẻ đang ăn xin người giàu, “Em biết anh vẫn hối tiếc vì làm em mất mạng, hiện tại nếu linh hồn của em không bị ông trời cướp đi, vậy thì anh cưới em về, để em được ở cạnh anh cả đời, được không?”
Nhiêu Triết đột nhiên bật cười, nụ cười này làm Uông Chỉ Lan thấy chột dạ.
một Cửu Liên Hoàn sáng lấp lánh được đưa tới trước mặt cô, “Còn nhớ thứ này không?”
cô gật đầu một cái: “Dĩ nhiên nhớ, thứ này là của em.”
“Tháo nó ra.” Giọng nói mang theo sự lãnh khốc khó nén.
cô không nhận mà chỉ nhìn anh: “Anh vẫn không tin em sao?”
Nhiêu Triết lắc đầu, nụ cười trên môi lạnh lùng mà xa cách, “Tháo nó ra, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn.”
cô quay đầu, sắc mặt đại biến, run rẩy chỉ vào Cửu Liên Hoàn, ánh mắt tức giận, “Nhiêu Triết, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh giao hôn nhân của chúng ta cho một cái Cửu Liên Hoàn nho nhỏ này quyết định sao?”
Lúc này Nhiêu Triết đã thật sự tin chắc một chuyện.
Anh rất ảo não, tại sao anh không tỉnh ngộ sớm hơn mà lại đắm chìm vào niềm vui Thượng Quan Nhu sống lại như vậy, đến hôm nay mới cảm nhận được sự phẫn nộ sâu sắc.
“Nếu cô thật sự là Thượng Quan Nhu thì tháo nó ra trong vòng bốn phút cho tôi xem.”
Uông Chỉ Lan cắn môi, bàn tay run rẩy muốn cầm lấy Cửu Liên Hoàn, nhưng ánh mắt của Nhiêu Triết làm cô e ngại, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.
không chờ cô chạm vào Cửu Liên Hoàn, anh đã thở dài rút tay lại.
“Xem ra yêu cầu của tôi rất làm khó cô, đã như vậy thì cũng không cần phải ép mình nữa. cô biết rõ, thứ miễn cưỡng chiếm được đều sẽ không thật sự cảm nhận được hạnh phúc, Chỉ Lan, trò chơi đã kết thúc rồi.”
Anh đưa tay tắt máy, dọn dẹp đồ đạc rồi xoay người rời đi.
Uông Chỉ Lan không cam lòng hét to sau lưng anh: “Nhiêu Triết, tôi là thật lòng yêu anh!”
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.
cô suy sụp vô lực ngồi xuống giường, vẻ mặt giả vờ ngây thơ đã bị oán hận vặn vẹo thay thế.
Vì sao cô đã tính toán tường tận, mà hồi báo của ông trời vẫn là kết cục như cũ?
Nhiêu Triết, em không cam lòng!
__
“Kỷ tiểu thư, cô đột nhiên rời đi như vậy, ông chủ biết được nhất định sẽ không vui.”
Thượng Quan Nhu đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, cố cố gắng nhét một chiếc cặp da lớn vào tủ quần áo, xoay người, không vui nhìn Mạc Hàn Vũ đang giúp khuân đồ một cái: “Anh ta có vui hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Bị chộp tới làm khuân vác tạm thời, Mạc Hàn Vũ thở dài, anh đã nói anh mạng khổ rồi mà, lần nào cũng phải làm vật hi sinh.
Sáng sớm đã bị ông chủ sai về nhà lấy tài liệu thì thấy Kỷ Hinh Mi túi lớn túi nhỏ khuân đồ ra ngoài, lòng hiếu kỳ thôi thúc nên anh thuận miệng hỏi một câu xem cô đang làm gì, kết quả thành kẻ khuân vác thuê, giúp cô lo trong lo ngoài dọn nhà.
Thượng Quan Nhu rất may mắn, căn phòng thuê lúc trước vẫn còn, đồ dùng thiết bị bên trong cũng đầy đủ hết, tuy rằng không thoải mái bằng nhà họ Nhiêu, nhưng với một cô gái độc thân mà nói như vậy đã là không tệ rồi.
thật vất vả sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, cô lau mồ hôi trên trán, thuận tiện cầm một chai nước đưa cho Mạc Hàn Vũ.
“Tôi vẫn chưa cám ơn anh, hôm nay nếu không có anh giúp đỡ, một mình tôi nhất định làm không xong.”
Mạc Hàn Vũ cầm chai nước uống vài hớp, cười khúc khích lắc đầu một cái: “Có thể vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi.”
Gặp nhau vài lần, anh cũng rất có thiện cảm với cô gái thẳng thắn lạc quan này.
“Kỷ tiểu thư, cô đột nhiên chuyển đi có phải là vì Uông Chỉ Lan luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu hoàn hồn kia không?”
“không liên quan tới cô ta, tôi chỉ không muốn tiếp tục ở đó khiến người ta ghét thôi.”
Nếu Nhiêu Triết đã lựa chọn như vậy, cô còn mặt dày ở lại nhà họ Nhiêu làm gì? cô cũng không muốn đợi anh mở miệng đuổi cô trước, cô làm người luôn rất tự mình hiểu mình.
“Kỷ tiểu thư cô đừng trách tôi lắm miệng, kỳ thực tôi cảm thấy lần này ông chủ rất hồ đồ, trên đời này làm gì có chuyện luân hồi chuyển thế, mượn xác hoàn hồn? Đều là nói bậy nói bạ mà thôi.”
“Tôi rất hiểu Uông Chỉ Lan này, cô ta từ nhỏ không nơi nương tựa, là ông chủ cho cô ta tất cả, để cô ta được áo cơm không lo. Đừng nói là cô ta, đổi lại là tôi, mỗi ngày đều phải nhìn một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì đến tôi cũng sẽ động lòng.”
“Nhưng cô ta cứ nói mình là Thượng Quan Nhu chuyển thế thì thật sự rất căng rồi, khí chất và năng lực của Thượng Quan Nhu mọi người ai cũng đều rõ ràng, Uông Chỉ Lan căn bản không học được thần thái đó của cô ấy, nhưng mà…”
Anh sờ cằm, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, “Tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy bóng dáng của Thượng Quan Nhu trên người Kỷ tiểu thư. Nếu trên đời thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn thì hẳn là phải nhập vào cô mới đúng.” nói xong, anh vỗ vỗ miệng mình, ảo não lắc đầu một cái, “Sao tôi lại điên khùng giống ông chủ luôn thế này?”
Thượng Quan Nhu bị bộ dạng lẩm bẩm thì thầm của anh chọc cười không ngừng.
“Vốn là tâm tình tôi không tốt, nhưng nghe được những lời này của anh thì tốt hơn nhiều rồi, tiểu Mạc, cám ơn anh.”
Mạc Hàn Vũ được cô cảm ơn như vậy, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Cám ơn gì chứ, vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi mà.”
“Chỉ là Kỷ tiểu thư, có mấy lời tôi biết rõ không nên nói nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, ông chủ làm chuyện ngu xuẩn như thế cũng là vì anh ấy có thẹn với Thượng Quan Nhu.”
Dừng lại một chút, cũng không để ý khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Nhu dần cứng lại mà tiếp tục nói: “Tôi nghĩ anh ấy vì tuyệt vọng, không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào nên mới có thể mất lý trí tin trò diễn của Uông Chỉ Lan. Chờ anh ấy tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận vì hành động của mình.”
__
Tác giả cứ vùi dập Nhiêu Triết r lại biện minh cho anh ta. Mệt tác giả ghê. >"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.