Khi Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ ôm vào lòng, hạnh phúc đột nhiên biến thành đau khổ, nàng có thể cảm giác được trong lòng Tiêu Mộ Vũ đè ép rất nhiều chuyện, mà tất cả đều bởi vì nàng.
Nàng đồng dạng ôm Tiêu Mộ Vũ, vuốt ve đỉnh đầu nàng ấy, ôn nhu trấn an: "Được rồi, được rồi, đêm qua cảm xúc của em quá kích động cho nên mới không chú ý tới tơ hồng. Chị cũng thấy rất kỳ quái, phía trước nó chỉ buộc trên cổ tay, sau khi chúng ta.... ừm, ở bên nhau, nó liền tự động chuyển sang ngón đeo nhẫn, em xem, thật vi diệu."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong lúc này mới buông ra Thẩm Thanh Thu, ngước mắt nhìn tay trái của mình đang ở trong tay nàng ấy. Khi hai tay song song, có thể rõ ràng nhìn đến tơ hồng quấn quanh ngón áp út của hai người, đích xác thực thần kỳ.
Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng cử động ngón tay, tơ hồng từ từ đong đưa giống như bơi lội trong nước. Nàng nhìn thật lâu, mà Thẩm Thanh Thu cũng nhìn nàng thật lâu.
Thẳng đến Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu mới giật giật ngón tay thon dài, cùng Tiêu Mộ Vũ giao khấu ở bên nhau, thấp giọng nói: "Kỳ thật phía trước chị liền suy nghĩ, chúng ta khả năng phải ở nơi này vượt qua một đoạn thời gian rất dài, tuy rằng chị không chấp nhất với chuyện kết hôn, nhưng nghi thức không thể thiếu, cho nên chị đã suy xét việc mua nhẫn tặng cho em."
Đây chỉ là chuyện thường tình giữa người yêu với nhau, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ, chỉ là nhìn chằm chằm tơ hồng.
Nàng tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta vừa mới bày tỏ tâm ý, thời gian ở bên nhau cũng không tính lâu, nếu chị mua nhẫn tặng em, lại cảm thấy có chút đường đột. Hơn nữa Thiên Võng chỉ là thực tế ảo, cho dù mua nhẫn cũng không nhiều ý nghĩa, nên chị đã nhịn xuống. Không nghĩ hiện tại, tơ hồng này vừa vặn là đôi nhẫn cưới." Nàng quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi sáng lấp lánh.
Tiêu Mộ Vũ trong lòng tư vị khôn kể, tâm động, đau lòng, tất cả đều trào dâng, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, "Ừm."
Thẩm Thanh Thu có chút hưng phấn, nàng nằm ở trên giường không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên để sát vào Tiêu Mộ Vũ, mềm giọng nói: "Chị còn không biết mình có thân phận gì trên giao diện của em, em nói thật đi, sau khi chúng ta trói định tơ hồng, có phải danh hiệu chúng ta đều biến đổi?"
Tiêu Mộ Vũ con ngươi vừa chuyển, ra vẻ đứng đắn nói: "Em đã nói qua, danh hiệu của chị là ấm giường, không còn xưng hô nào khác."
"Em nghĩ chị tin sao? Trước kia em ngạo kiều không thừa nhận, hiện tại chúng ta đã là người yêu, em còn che giấu làm gì?"
Loại thời điểm này Thẩm Thanh Thu một chút đều không cần mặt mũi, làm nũng tới hạ bút thành văn, Tiêu Mộ Vũ nơi nào chống cự nổi, chỉ có thể đầu hàng.
Má nàng ửng đỏ, há miệng thở dốc nhưng vẫn không nói nên lời, đơn giản click mở giao diện chính mình đưa cho Thẩm Thanh Thu xem.
Thẩm Thanh Thu lúc này mới phát hiện bên cạnh tên mình có một hàng chữ nhỏ che chắn xưng hô nhân vật, cho nên bình thường nàng chỉ có thể nhìn đến mấy người Trần Giai Kiệt là đồng đội, bản thân mình danh xưng gì đều không có.
Nhưng ở trên giao diện của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu phát hiện dưới tên mình đột nhiên hiện ra hai chữ: Thê tử.
Lúc trước nàng còn cố ý trêu Tiêu Mộ Vũ, hỏi rằng danh xưng kia có phải là thê tử hay không, nhưng nàng thật chỉ là trêu chọc, cũng không ngờ lại đúng như vậy.
Trước khi các nàng chính thức ở bên nhau, tơ hồng này liền trói định danh phận hai người, sau khi ở bên nhau nó tự động biến thành tơ hồng trên ngón đeo nhẫn.
Thẩm Thanh Thu sửng sốt hồi lâu, cuối cùng nàng ôm Tiêu Mộ Vũ: "Em nói xem, hiện tại chúng ta có thể tính là đã kết hôn sao?"
Tiêu Mộ Vũ có chút ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh, làm bộ không thèm để ý: "Chị cảm thấy tính, vậy thì cứ tính đi."
Thẩm Thanh Thu mi mắt cong cong, một ngụm hôn lên môi Tiêu Mộ Vũ, vui vẻ vô cùng, "Tính, kia đương nhiên tính!"
Tiêu Mộ Vũ bị sự vui vẻ không thèm che giấu của nàng cảm nhiễm, nhịn không được cũng nở nụ cười.
Hai người vốn dĩ liền không có mặc quần áo, như vậy nhìn đối phương cười, dần dần không khí liền thay đổi.
Thẩm Thanh Thu nhìn tay trái chính mình, thấp giọng nói: "Ây, tơ hồng đang nhạt dần."
Tiêu Mộ Vũ nhìn nhìn, thật là phai nhạt, đã như ẩn như hiện. Ngày thường các nàng cũng nhìn không thấy tơ hồng, nhưng tại thời điểm hai người thân mật, nó liền hiện ra.
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mộ Vũ, "Chị muốn nhìn thấy nó lần nữa."
Trước đó Thẩm Thanh Thu tận hết sức lực câu dẫn Tiêu Mộ Vũ, cũng chỉ là nhường nàng ấy tới trước một lần, sau đó nàng liền đảo khách thành chủ, dĩ nhiên nắm quyền chủ động.
Tiêu Mộ Vũ thực mau liền rối loạn tinh thần, lúc nhìn đến tơ hồng kia từng chút trở nên hồng nhuận, nàng nhấp khẩn môi, ngăn chặn âm thanh nức nở tràn ra.
Bên tai là giọng nói nóng rực khàn khàn của Thẩm Thanh Thu, "Trong miêu tả vật phẩm nói rằng, Nguyệt Lão tơ hồng đều có diệu dụng, làm chúng ta thăm dò. Mộ Vũ, em nói xem nó có phải là thôi tình hương không? Bằng không chị như thế nào cảm giác, muốn em bao nhiêu lần đều không đủ."
Lời này làm Tiêu Mộ Vũ càng thêm chịu không nổi, nàng nhịn thật lâu mới có chút thẹn quá thành giận mà cắn Thẩm Thanh Thu một ngụm, "Chị lại không phải nam nhân, nếu nó...... Thật sự có công dụng này, chị.... Chị hiện tại nên ngoan ngoãn...... Để cho em tới."
Đáp lại nàng chỉ có tiếng cười ngọt ngào êm tai của đối phương.
- -------------------------------
Nửa tháng sau, các nàng cùng Thẩm Thập Nhất gặp mặt. Tinh thần của hắn thoạt nhìn không tốt lắm, so với phía trước quý khí thanh tao, có vẻ thực tiều tụy.
"Xem ra Thẩm tiên sinh gặp phải vấn đề." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thập Nhất, mở miệng nói.
Thẩm Thập Nhất cười khổ một tiếng, "Để các chị chê cười rồi, là có một số việc tương đối khó giải quyết, em vẫn đang xử lý, nên không kịp tới chúc mừng các chị thuận lợi thông quan."
"Chuyện khó giải quyết? Có liên quan đến chúng tôi không?" Thẩm Thanh Thu cười lạnh dò hỏi.
Thẩm Thập Nhất nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát mới khôi phục ý cười, "Ừm, nếu em không thể giải quyết, liền gây phiền phức đến các chị. Nhưng trước mắt nó vẫn trong tầm khống chế, hẳn là sẽ không đối các chị sinh ảnh hưởng, tình huống cụ thể em không tiện nói quá nhiều. Lần trước các chị muốn em biểu đạt thành ý, hiện tại chúng ta đã hợp tác rồi, em liền bày tỏ thành ý của mình. Em biết các chị đang gặp khốn cảnh, đều là do hệ thống gây ra, tuy rằng nó rất cường đại nhưng nó đã bắt đầu không ổn định, các chị có phát hiện không?"
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu trong lòng cả kinh, còn chưa nói gì, Thẩm Thập Nhất đã vươn tay ngăn trở các nàng, đồng thời thấp thấp thở dài.
"Còn ba năm nữa mới đến thời hạn vào phó bản 008, nếu là trước đây, em cảm thấy các chị có thể nghỉ ngơi một chút, rốt cuộc thời gian nhàn rỗi thế này rất quý. Nhưng hệ thống đang bất ổn và dần mất kiểm soát, các chị càng ở lâu càng nguy hiểm, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh."
"Đúng rồi, phó bản 008 là đoàn đội cạnh tranh, áp dụng cơ chế sinh tồn rất tàn khốc, cho nên các chị phải cẩn thận những người khác, thời điểm mấu chốt không cần nương tay. Mà em, khẳng định đến phó bản cuối cùng mới có thể tiến vào góp sức, thực xin lỗi." Thẩm Thập Nhất nghĩ tới phó bản tiếp theo, trong mắt nặng trĩu sầu lo.
"Trừ bỏ chuyện này, cậu còn có lời khuyên nào khác không?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, kỳ thật nàng đã sớm đoán được, rốt cuộc các nàng chưa từng chân chính gặp phải đoàn đội xung đột quy mô lớn, mấy thẻ bài của Tô Cẩn cũng không có tác dụng
"Đừng tin tưởng NPC, mặt khác ban đêm giữ vững tinh thần, lưu ý từng chi tiết bên cạnh."
Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, nàng cũng nói thẳng không cố kỵ: "Cậu nói nhiều như vậy, nhưng cái gì cũng không tiết lộ, mà thôi đi, cảm tạ."
Thẩm Thập Nhất có chút dè dặt nhìn Thẩm Thanh Thu, ngón tay gõ gõ trên bàn, "Không dám nhận, thời điểm không còn sớm, em còn có việc muốn xử lý, hôm nay liền không thể bồi các chị dùng cơm, em nghĩ các chị về nhà sẽ thoải mái hơn."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, lúc hai người chuẩn bị rời đi, Thẩm Thập Nhất đột nhiên nói: "Các chị thuê căn hộ kia rất tốt, ở bên trong hẳn là tự tại nhiều. Trong nhà cần sửa sang một vài chỗ, như vậy mới có thể càng thoải mái."
Một phen lời nói khiến Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ hơi kinh ngạc, đây rõ ràng là có thâm ý khác, nhưng Thẩm Thập Nhất cũng không nói thêm gì, biểu tình thực tự nhiên, cười đối hai người vẫy vẫy tay.
Tiêu Mộ Vũ không có tiếp tục truy vấn, nàng nhanh chóng mang theo Thẩm Thanh Thu rời đi.
Sau khi về nhà, các nàng cẩn thận suy ngẫm lời Thẩm Thập Nhất nói, Tiêu Mộ Vũ thoáng nhíu mày: "Hắn nói hệ thống không ổn định, kỳ thật chúng ta đều cảm giác được. Không chỉ có bug ẩn trong căn phòng này, còn có lỗi xảy ra tại hầm ngục 《 Cô Nhi Oán 》, thậm chí phó bản lần này......"
Nghĩ đến mấy lời cuối cùng Mai Thiên Thiên nói, Tiêu Mộ Vũ chỉ thấy lạnh cả người. "Trước đó ở phó bản 《 Thành phố tuyệt mệnh 》hệ thống đã xảy ra sai sót, dẫn tới trọng tài Thiên Võng xuất hiện xử lý tình huống, hết thảy đều chứng thực lời Thẩm Thập Nhất nói, hệ thống xảy ra vấn đề."
Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Mộ Vũ, trọng tài Thiên Võng nói chuyện bằng giọng nữ, chị cảm thấy có điểm quen tai, em cảm giác được không?"
Tiêu Mộ Vũ khóe miệng giật giật, cười khổ nói: "Chị muốn nói, Thiên Võng nói chuyện giống giọng của em, phải không?"
Thẩm Thanh Thu không nói gì thêm, đầu óc nàng lúc này đều đang chấn động, nàng không dám nghĩ đến ý niệm kia, bởi vì một khi nói ra, chân tướng vốn đã trời long đất lở lại một lần kịch chấn, nếu điều này là sự thật, vậy thuyết minh Tiêu Mộ Vũ cùng Thiên Võng không chỉ là đối địch, thậm chí có với nhau thiên ti vạn lũ gút mắt.
Thẩm Thanh Thu yết hầu nhích nhích, thấp giọng nói: "Chị không thể đưa ý kiến về vấn đề này, nhưng Mộ Vũ, em đối với phó bản quen thuộc kỳ thật có hai khả năng, một là em đã thực hiện vòng lặp này rất nhiều lần, cho nên trí nhớ khắc sâu, hai là...."
Khả năng thứ hai này quá mức hoang đường, Thẩm Thanh Thu cũng không dám mở miệng nói.
Mà Tiêu Mộ Vũ chính mình tiếp lời: "Hai là, em sáng tạo ra Thiên Võng."
Nói xong nàng lắc đầu, lại cười nhạo một tiếng, "Thật quá vớ vẩn, em.... Em sao có thể tạo ra loại đồ vật kinh khủng này, còn để nó hại chị...."
Tiêu Mộ Vũ nói không được nữa, khả năng thứ hai đã quá rõ ràng, từ đó cũng giải thích được, Thiên Võng muốn có được thứ gì ở chỗ nàng.
Là người lập trình ra hệ thống, dĩ nhiên nắm giữ mã nguồn. Nếu hệ thống tự diễn sinh ý thức, điều đầu tiên nó làm chính là đoạt lấy mã nguồn kia, ngăn chặn mọi khả năng người sáng tạo ra mình hủy đi mình. Nếu nó mất ổn định và xảy ra lỗi, cũng cần có mã nguồn để vá lỗi và nâng cấp chính mình.
Không phải nàng chưa từng nghĩ tới loại kết quả này, chỉ là nàng có chút sợ hãi. Nhìn biểu tình của nàng, Thẩm Thanh Thu làm sao không biết nàng đang nghĩ gì, chậm rãi nắm lấy bàn tay nàng, kiên định nói: "Mặc kệ chân tướng thế nào, chị đều sẽ cùng em đối mặt. Em chỉ cần kiên định làm điều mình muốn, những chuyện khác liền giao cho chị đi, được không?"
Tiêu Mộ Vũ siết chặt tay nàng, gật gật đầu.
"Thập Nhất biết căn nhà này có bug, hắn nói như vậy chính là nhắc nhở chúng ta tra xét kĩ hơn. Có lẽ hắn muốn chúng ta tìm thấy Đồng Lâm, hoặc là một vật gì đó." Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm nói.
Lúc Tiêu Mộ Vũ muốn nghe ý kiến của mình, Thẩm Thanh Thu một chút cũng không hàm hồ, nghiêm túc đáp: "Vô luận hắn có ý gì, chị nghĩ chúng ta cũng nên tra xét lại một chút. Nếu có người cố tình để lại Đồng Lâm cho mình, vậy rất có thể vẫn còn thứ khác. Rốt cuộc bug nơi này chỉ giúp chúng ta ngăn chặn Thiên Võng nghe lén, vô pháp trợ chúng ta phản kích. Hơn nữa chị rất muốn xác định, là ai lưu lại Đồng Lâm."
Tiêu Mộ Vũ thập phần tán đồng.
Hai người từng hỏi qua Đồng Lâm rất nhiều lần, về nữ nhân đã mang theo Đồng Lâm đến nơi này, nhưng nữ quỷ cung cấp được rất ít thông tin, thoạt nhìn không mấy hữu dụng.
Hai người cẩn thận kiểm tra trong nhà, qua mấy lượt vẫn không phát hiện chỗ nào khác thường.
Mà bởi vì Thẩm Thập Nhất nhắc nhở, Tiêu Mộ Vũ đã thương lượng cùng ba người Trần Giai Kiệt, sau khi rèn luyện ở Thiên Võng một đoạn thời gian, cả đội sẽ tiến vào phó bản 008 trước thời hạn.
- --------------------------------------
P.S Bởi vì Wattpad không cho đăng quá 200 chương, nên từ chương 201 đến 317 mình sẽ đăng ở Phần 2, các bạn nhớ thêm Phần tiếp theo vào nhé ^^~