Ban đêm Tiêu Mộ Vũ ngủ cũng không ngon giấc, cảnh tượng lung tung rối loạn trong mộng làm nàng thực không an ổn, hơn nữa lo lắng Thẩm Thanh Thu, nửa đêm nàng liền bừng tỉnh.
Tới rồi ban đêm Thẩm Thanh Thu càng nóng đến lợi hại, Tiêu Mộ Vũ tỉnh dậy liền cảm giác chính mình giống như đang ôm đoàn lửa. Nàng sờ sờ cái trán Thẩm Thanh Thu, sau đó hoàn toàn thanh tỉnh, vì thế bật đèn ngủ rời khỏi giường.
Thẩm Thanh Thu ngủ cũng không tốt, ngay khi Tiêu Mộ Vũ rời giường nàng liền tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Sao em lại thức?"
Tiêu Mộ Vũ cúi người xuống thấp giọng nói: "Chị sốt cao rồi, có khát nước không, em đi lấy nước cho chị?"
Thẩm Thanh Thu liếm liếm môi, đích xác cảm thấy có chút khát, nàng thấp thấp ừ một tiếng. Tiêu Mộ Vũ đau lòng vô cùng, sờ sờ mặt nàng rồi mới đi phòng khách đổ ly nước ấm, nghĩ nghĩ chính mình lại nương ánh đèn đêm đi tìm thuốc hạ sốt.
"Thanh Thu, chị trước uống thuốc hạ sốt, người chị rất nóng." Tiêu Mộ Vũ có chút buồn bã, Thẩm Thanh Thu bộ dáng này cũng không phải bởi vì sinh bệnh, hơn nữa đây là thế giới ảo, thuốc hạ sốt khả năng vô dụng, nhưng nàng cũng không tìm ra biện pháp khác.
Thẩm Thanh Thu ngồi dậy phủng cái ly uống một ngụm nhỏ, Tiêu Mộ Vũ nhìn đến nhíu chặt lông mày, đầy mặt lo lắng.
Thẩm Thanh Thu hướng nàng cười nói: "Em đừng cáu kỉnh nữa, chị không sao, chỉ là có chút nóng."
Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng, chờ nàng uống nước xong mới ôn thanh nói: "Chị nhanh ngủ đi, em ôm chị."
Thẩm Thanh Thu lại nhớ tới trong phó bản Tiêu Mộ Vũ chăm sóc nàng suốt đêm, cũng chưa từng nghỉ ngơi, vì thế duỗi tay ôm lấy nàng ấy, eo bụng dùng sức liền đem Tiêu Mộ Vũ ấn ở trên giường.
Tiêu Mộ Vũ thoáng kinh ngạc, sau đó tùy ý Thẩm Thanh Thu đè nặng nàng, nghiêm túc nói: "Chị dọa đến em."
Thẩm Thanh Thu bị dáng vẻ nghiêm túc lại đáng yêu của nàng làm cho bật cười, "Là chị không đúng, nhưng chị ngủ thì em cũng phải ngủ chứ."
Tiêu Mộ Vũ nương ánh đèn tối tăm nhìn Thẩm Thanh Thu, bởi vì phát sốt, trên người nàng ấy đều ra mồ hôi, lúc đè nặng chính mình liền truyền sang nhiệt ý cùng ẩm ướt.
Vì thế nàng giật giật cái mũi, nhẹ giọng nói: "Em sẽ ngủ, nhưng chị ra mồ hôi nhiều lắm, cần lau một chút."
Thẩm Thanh Thu thoáng cứng đờ, ngửi ngửi chính mình, "Trên người chị có mùi mồ hôi sao?"
Thấy Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, nàng hơi ngồi thẳng lên nói: "Chị đi tắm rửa một cái."
Tiêu Mộ Vũ túm chặt nàng, ánh mắt phiêu hốt: "Không khó ngửi, em chỉ sợ chị không thoải mái. Chị còn đang phát sốt, trước đừng tắm rửa, chị nằm yên đi, em rất nhanh sẽ trở lại."
Vốn dĩ phát sốt liền không thoải mái, một thân mồ hôi càng là khó chịu, Tiêu Mộ Vũ bưng nước ấm xoa xoa cái trán cho Thẩm Thanh Thu, lại lau mồ hôi trên người nàng, sau đó cầm quần áo sạch sẽ lại đây, "Chị thay quần áo rồi ngủ tiếp."
Lau xong thân thể thoải mái thanh tân rất nhiều, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ bưng nước tiến phòng vệ sinh, nàng thay áo ngủ ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.
Tiêu Mộ Vũ đã trở lại, nàng tay chân nhẹ nhàng trèo lên giường, vỗ vỗ Thẩm Thanh Thu, "Ngủ đi."
Thẩm Thanh Thu nhịn không được ôm nàng, gác cằm lên vai vàng, lẩm bẩm nói: "Em làm sao chu đáo như vậy."
Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, duỗi tay che lại đôi mắt lấp lánh ánh sao của nàng, "Ai bảo chị là người của em chứ, em làm lão mẹ cũng vui."
Thẩm Thanh Thu thấp thấp cười, không hề nháo Tiêu Mộ Vũ, một lát sau không chịu đựng nổi liền ngủ rồi.
Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tóc người trong lòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nàng đã quên rất nhiều cảnh trong mơ, nhưng có một ít hình ảnh vẫn rõ ràng như vậy.
Nàng không e ngại thế lực sau lưng Thiên Võng muốn nhằm vào nàng, cũng không sợ phó bản hung hiểm đến mức nào, nàng chỉ sợ trong lúc giằng co với đám người kia, nàng sẽ mất đi Thẩm Thanh Thu.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trái tim Tiêu Mộ Vũ liền như bị bóp nghẹt, đau đến khó có thể chịu đựng.
Nàng cảm thấy chính mình không thể bị động chờ đợi, hẳn là nên sớm tìm cách xử lý thật tốt chuyện này.
Đặc biệt là đoạn ký ức nàng bị mất đi, nàng cảm thấy rất quan trọng. Miên man chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, bên ngoài trời sáng lúc nào không hay.
Hôm sau Thẩm Thanh Thu tỉnh hơi muộn, Trần Giai Kiệt sáng sớm liền gọi điện lại đây, muốn đưa bữa sáng cho các nàng. Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến Thẩm Thanh Thu còn đang sinh bệnh, cho nên cự tuyệt.
Nàng ở trong bếp hầm canh hạt sen bách hợp, mắt thấy canh đã xong, nhìn thời gian cũng không còn sớm, nàng mới đi vào đánh thức Thẩm Thanh Thu. Sờ sờ cái trán của nàng ấy, nhiệt độ cuối cùng lui xuống.
Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy vẫn còn có chút mê mang, Tiêu Mộ Vũ thấy dáng vẻ nàng mơ hồ, nhịn không được nở nụ cười, "Chị thấy sao rồi, đã hơn 9 giờ rưỡi, em sợ chị đói bụng, có muốn uống chút canh không?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Ngủ một giấc liền đã khỏe, đều sắp 10 giờ, chị nên dậy."
Thẩm Thanh Thu không thích hạt sen cho lắm, luôn cảm thấy có chút đắng, nhưng Tiêu Mộ Vũ đã hầm bách hợp cùng hạt sen đến khi mềm, sau khi thêm đường khá là dễ ăn, vừa bùi vừa thơm ngọt, không hề có vị đắng.
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng uống một chút, lại ngoài dự đoán uống rất ngon, nàng nhịn không được ngẩng đầu nói: "Em nấu món gì đều ăn thật ngon."
Sau đó nàng nhịn không được cảm khái: "Mộ Vũ, nếu Thiên Võng là thế giới ảo, vậy hệ thống phải hoàn mỹ đến bực nào mới tạo ra được loại hiệu ứng này, chúng ta sẽ mệt, đói, nếm đến món ăn đều đầy đủ hương sắc. Nếu thật là ảo, chờ chúng ta ra ngoài rồi, chị lại ăn món em làm, có phải đều ngon như thế?"
Tiêu Mộ Vũ bị hỏi đến sửng sốt, nàng suy nghĩ một chút, căn cứ những gì ba người Trần Giai Kiệt phản hồi, bọn họ trong thế giới này cùng trong hiện thực giống nhau như đúc, tất cả ý tưởng kỹ năng, nhận tri đều không có biến hóa.
Nhưng hiện thực của nàng lại do hệ thống bịa đặt, điều này khiến nàng có chút mờ mịt, nàng vẫn là chính mình sao?
Thấy Tiêu Mộ Vũ rơi vào trầm tư, Thẩm Thanh Thu buông cái muỗng, "Làm sao vậy?"
Tiêu Mộ Vũ chỉ là nhìn Thẩm Thanh Thu, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình buồn lo vô cớ, vô luận quá khứ của nàng là thật hay giả, hiện tại nàng đối Thẩm Thanh Thu đều chân thật như vậy, chính là yêu đến tận xương.
Ở thế giới này, Thiên Võng giống như thượng đế, mọi thứ đều do nó sáng tạo, người chơi sẽ không còn là chính mình, thậm chí hoài nghi hành vi của mình có chân thật hay không, nghi ngờ chính mình tồn tại.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ nói ra ý tưởng của mình, Thẩm Thanh Thu nở nụ cười, "Những người khác có lẽ cần lo lắng, nhưng em nhất định không cần, nếu hệ thống có quyền năng tối thượng, nó cũng sẽ không trăm phương nghìn kế muốn đồ vật từ em."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, là nàng suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nghĩ đến đồ vật kia, nàng nhịn không được nhíu mày, "Em hiện tại còn không rõ ràng, hệ thống rốt cuộc muốn lấy thứ gì từ em? Vì sao cảm giác nó càng ngày càng bức thiết? Mặt khác nếu nhằm vào em, cũng không cần dựng ra một thế giới ảo rộng lớn như vậy, còn mấy người Trần Giai Kiệt, hẳn là có nguyên nhân nào đó mới bị đưa vào."
Thẩm Thanh Thu cũng nghiêm túc lên, "Chị cũng thấy rất kỳ quái, trong ký ức của chị, trong lúc chị đuổi theo mục tiêu thì chiếc xe kia phát nổ, làm xe của chị bị văng mạnh vào trụ cầu, sau đó chị bị đưa vào hệ thống. Vừa vượt ải đầu tiên, liền có người chủ động liên hệ chị. Đối phương là một nam nhân trung niên, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hắn tự xưng là boss của Thiên Võng, muốn chị giúp hắn làm một chuyện."
Thẩm Thanh Thu đem toàn bộ quá khứ nói tỉ mỉ cho Tiêu Mộ Vũ nghe, "Để làm chị tin tưởng, hắn đã bày ra năng lực không giống người thường. Hình ảnh chị thông quan, cùng cảnh tượng những người khác vượt ải, cùng với đủ loại màu sắc hình dạng kịch bản đều được hắn tái hiện."
"Chị vốn cũng không phải người tốt, sau khi nghe hắn hứa hẹn rằng lấy được đồ vật sẽ cho chị thông quan ngay lập tức, tránh thoát cái chết, chị liền đồng ý. Kẻ gọi điện cho chị chính là trợ lý của hắn, từ lúc nhận nhiệm vụ đến nay chị cũng chưa từng gặp lại hắn."
Ở một mức độ nào đó, Thẩm Thanh Thu đã sớm biết có người thao túng Thiên Võng, nó thần bí cùng cường đại làm người không thể tưởng tượng, nhưng nàng cũng không nghĩ nó chỉ là một chương trình game.
"Chị từng hỏi qua đồ vật hắn muốn là gì, nếu không biết chị làm sao lấy nó từ em, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn nói chị không cần biết, chỉ cần phối hợp với hắn, tận lực lấy được tín nhiệm của em, để em không thể rời đi chị, sau đó lại từ từ mưu tính."
Những lời này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, biểu tình đều có chút thay đổi, thật sự chỉ cần thế thôi sao? Nếu như vậy, Thẩm Thanh Thu đã sớm hoàn thành nhiệm vụ từ phó bản đầu tiên rồi!
Cho nên từ từ mưu tính, là có ý tứ gì?
Trong lòng có chút hốt hoảng, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại không nghĩ quá nhiều, tránh cho Thẩm Thanh Thu lo lắng.
Những việc này Thẩm Thanh Thu dĩ vãng chỉ đơn giản nhắc qua, Tiêu Mộ Vũ nghe xong nghĩ đến một sự kiện, nhịn không được hỏi: "Em vẫn chưa từng hỏi chị, ở đời thực chị làm nghề gì?"
Thẩm Thanh Thu có chút do dự, "Em có biết Đội hành động đặc biệt thuộc Bộ An Ninh Mạng không?"
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, gật gật đầu. Theo như nàng biết, đó là đội đặc công trực thuộc Đặc Khu Năm, người bên trong đều là nhân vật lợi hại được tuyển chọn từ nhiều lĩnh vực, chuyên chấp hành nhiệm vụ mật của quốc gia, khó trách Thẩm Thanh Thu thân thủ tốt như vậy.
Thế giới mà Thiên Võng giả lập ra cho nàng, kỳ thật hoàn toàn nhất trí với thế giới của Thẩm Thanh Thu cùng mấy người Trần Giai Kiệt, bằng không hệ thống thực dễ dàng bại lộ sơ hở khi các đội viên giao lưu lẫn nhau.
Quốc gia của các nàng chia làm năm đặc khu, trong đó thực lực mạnh nhất là Đặc Khu 5 và Đặc Khu 3. Hai đặc khu này chịu sự quản lý trực tiếp của chính phủ, chuyên xử lý những vấn đề liên quan an ninh quốc gia, cho nên người dân rất hiếm khi tiếp cận được.
Tiêu Mộ Vũ hiểu biết rất ít về chuyện này, có thể nguyên nhân là do ký ức của nàng đã bị xáo trộn, vì lẽ đó nàng đối nó rất hiếu kỳ.
"Đặc Khu 5 chuyên về quân sự, Đặc Khu 3 chuyên về công nghệ, tuy giới cầm quyền nội bộ chia rẽ, đấu đá không ngừng, nhưng phương hướng chung vẫn vì xã hội phát triển. Chẳng qua giữa bọn họ mâu thuẫn lợi ích rất nhiều, mỗi bên đều có suy tính riêng, đây cũng là nguyên nhân tồn tại những đặc công giống như chị." Biết Tiêu Mộ Vũ tò mò, Thẩm Thanh Thu liền đơn giản giới thiệu một chút.
Sau khi vào phó bản, các nàng cũng không nhiều thảo luận chuyện đời thực, bởi vì người thân ở nơi này sẽ sợ hãi nhắc tới quá khứ, luôn cảm thấy thế giới bên ngoài rất mờ mịt xa xôi.
"Thật là kỳ quái, rõ ràng thế giới kia khoa học kỹ thuật đã phát triển tới trình độ tối tân, nhưng trong trí nhớ của em, hết thảy sinh hoạt đều rất bình thường. Em bị đưa vào nơi này là do xảy ra tai nạn giao thông, lúc đó trên xe buýt có người cướp tay lái, xe tông vào vách đường hầm. Xe buýt vẫn là loại tay lái thủ công, vô pháp ngăn chặn hành khách đoạt quyền điều khiển." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy thực không khoẻ, nhịn không được mở miệng nói.
"Chị có thể lý giải, nếu Thiên Võng là một trình tự do con người thiết kế, thì sự thay đổi về công nghệ của xã hội đáng sợ đến mức nào? Không chút khoa trương mà nói, Thiên Võng đã đạt tới sự tồn tại của trí tuệ nhân tạo trong phim khoa học viễn tưởng. Nếu muốn giấu giếm chân tướng, nó sẽ không để người chơi được khai hóa dân trí, cho nên mới dựng lên loại hiện thực tầm thường kia. Ngay cả xe buýt đều có thể bị đoạt tay lái, người chơi làm sao nghĩ đến Thiên Võng chỉ là một trình tự game? Nếu để người chơi nhớ được bản thân họ sống trong một thời đại viễn siêu về công nghệ, trí tuệ nhân tạo đã phát triển không tiền khoáng hậu, vậy họ sẽ dễ dàng nhận ra nơi này chỉ là thế giới ảo."
Lúc Thẩm Thanh Thu nghiêm túc cùng Tiêu Mộ Vũ phân tích, nàng luôn rất thông minh.
Tiêu Mộ Vũ gật gù tỏ vẻ tán đồng.
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn không biết làm sao giải quyết chuyện này, từ khi phát hiện chính mình thích Tiêu Mộ Vũ, mọi thứ càng trở nên mất kiểm soát, nàng càng muốn tra rõ nam nhân thần bí kia rốt cuộc muốn cái gì.
Từ những chuyện trải qua trong phó bản, cùng với những gì trợ lý của hắn đã nói qua điện thoại, nàng càng ngày càng cảm giác được thái độ hắn đối Tiêu Mộ Vũ thập phần mâu thuẫn.
Rõ ràng hắn muốn đồ vật một cách rất cường liệt, bản thân hắn trong phó bản có thể một tay che trời, thần thông quảng đại, lại toàn quyền đưa nàng rời khỏi Thiên Võng. Một kẻ lợi hại như thế, lại không thể chính diện đàm phán cùng Tiêu Mộ Vũ, điều này quá không thích hợp.
"Kỳ thật chị đều hoài nghi, nam nhân tự xưng là sở hữu Thiên Võng cũng là giả."
Thẩm Thanh Thu vừa nói ra vấn đề này, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ thoáng co rụt, "Chúng ta thử suy đoán theo một hướng táo bạo hơn xem? Hắn có thể khống chế Thiên Võng, nếu hắn muốn lấy thứ gì đó từ em, hắn có thể dùng muôn vàn thủ đoạn, vì sao một hai phải nhốt em ở nơi này, không cho em nhớ tới ký ức chân chính, còn muốn lợi dụng chị kiềm chế em? Tuy con người không thể hơn được máy móc, nhưng ở một trình độ nào đó, sẽ luôn có người vượt trội hơn máy móc. Con người sáng tạo quy tắc, đánh vỡ quy tắc, trùng kiến quy tắc, mà máy móc tính toán được nỗi sợ hãi và lòng tham của con người. Chỉ cần nó không hoàn toàn có được quyền tự chủ, nó luôn sẽ bị quản thúc bởi các quy tắc, cần thiết thuận theo quy tắc, đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ ngữ khí vẫn luôn trầm thấp, nhưng càng nói nàng càng phấn khích, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, như muốn nàng ấy chứng thực.
Thẩm Thanh Thu đồng tử khẽ run, trái tim điên cuồng nhảy, "Đúng!"
Nàng cũng nghĩ tới điều này, không phải có người dùng Thiên Võng để bắt ép Tiêu Mộ Vũ, mà là Thiên Võng thông qua đám người kia để thực hiện mục đích của mình. Hoặc là nói Thiên Võng không hề bị ai khống chế, nó và đám người kia là đồng bọn đồng đảng!
Lại nghĩ đến Tiêu Mộ Vũ được trời ưu ái năng lực lập trình máy tính, còn có chỉ số thông minh vượt xa người bình thường, Thẩm Thanh Thu cảm thấy trong đầu chính mình có thể soạn ra một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
- ----------------------------------