Tiêu Mộ Vũ xem Thẩm Thanh Thu sắc mặt đều thay đổi, nhịn không được buồn cười, còn làm bộ không biết hỏi: "Hử? Ý chị không phải là chuyện này sao?"
Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nàng, vừa ủy khuất lại chột dạ, "Không phải, chị đói bụng, ăn cơm trước."
Tiêu Mộ Vũ nghẹn cười nhìn nàng vùi đầu ăn cơm, cầm lấy cái ly uống một ngụm rượu vang đỏ, không mặn không nhạt nói: "Ăn nhiều một chút, ăn xong rồi, chúng ta lại hảo hảo nói chuyện."
Một câu này không khác gì trực tiếp uy hiếp, Thẩm Thanh Thu tức khắc ho khan lên, nắm ly rượu mãnh uống một hớp lớn, vì quá gấp nên bị sặc lợi hại, khụ đến nước mắt đều ra.
Tiêu Mộ Vũ vội đứng lên thuận lưng cho nàng, vừa tức giận vừa buồn cười: "Làm nũng cũng vô dụng thôi."
Thẩm Thanh Thu khụ đến sắc mặt đỏ lên, con ngươi thủy nhuận nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Tạm tha cho chị lần này được không, lúc ấy tình huống khẩn cấp, chị cũng đã suy xét thật kỹ, chị làm như vậy đối mọi người đều là tốt nhất, hơn nữa chị cũng không bị thương, đúng hay không?"
Tiêu Mộ Vũ không nhiều lời, "Ăn cơm trước."
Thẩm Thanh Thu nơi nào còn tâm tư ăn cơm, ngồi ở kia từng chút từng chút nghịch bò bít tết, Tiêu Mộ Vũ trong lòng bất đắc dĩ, nhưng chuyện này không thể cho qua được. Chính vì mình quá dung túng, mỗi lần Thẩm Thanh Thu làm như vậy nàng đều chịu thua không giải quyết được gì, lần này cần thiết muốn nghiêm túc xử lý để nàng ấy ký ức khắc sâu.
Phát hiện Tiêu Mộ Vũ một chút đều không mềm lòng, Thẩm Thanh Thu có chút thấp thỏm, bất quá nàng sẽ không lãng phí Tiêu Mộ Vũ tâm huyết, ngoan ngoãn đem thịt bò ăn xong. Chỉ là Tiêu Mộ Vũ không nói lời nào, bầu không khí trên bàn cơm có chút ngưng trọng, Thẩm Thanh Thu một người rầu rĩ mà uống không ít rượu.
Tiêu Mộ Vũ uống xong nửa ly nhìn Thẩm Thanh Thu còn muốn uống thêm, duỗi tay đem rượu cầm lại đây, "Không được uống nữa."
Thẩm Thanh Thu nhấp nhấp miệng, mềm giọng đáp, "Vậy chị đi rửa chén."
Tiêu Mộ Vũ nhìn bước chân nàng vẫn còn ổn, liền không ngăn cản, cầm quần áo đi tắm rửa.
Trong phòng tắm tiếng nước tí tách, Thẩm Thanh Thu lại có chút đứng ngồi không yên. Tiêu Mộ Vũ tuy rằng phần lớn thời điểm đều nghiêm túc còn có chút ngạo kiều, nhưng từ khi hai người xác lập quan hệ tới nay, kỳ thật đều là Tiêu Mộ Vũ dung túng nàng. Vừa rồi Tiêu Mộ Vũ chính là không nhả ra khiến nàng thực bất an, xem ra là thật sinh khí.
Tuy nàng nhiều lần tùy ý làm bậy, nhưng luôn có thể thăm dò điểm mấu chốt của Tiêu Mộ Vũ, sẽ có chừng mực không thật sự chọc nàng ấy sinh khí. Duy độc lần này, nàng biết rõ Tiêu Mộ Vũ không tán đồng còn đi làm, bởi vì nàng thật sự không dám đem Tiêu Mộ Vũ đi đánh cuộc.
Vừa rồi uống thêm mấy ly rượu nhưng đối Thẩm Thanh Thu cũng không tính nhiều, cho nên nàng thực thanh tỉnh.
Tiêu Mộ Vũ tắm rửa xong ra tới, xoa tóc nhìn nữ nhân dáng vẻ cô đơn đứng ở kia, nhẹ giọng nói: "Chị nhanh tắm đi, nếu có mùi em cũng không thèm nói chuyện với chị."
Thẩm Thanh Thu ủy khuất bẹp miệng, cúi đầu ngửi ngửi quần áo chính mình, "Rõ ràng không có." Chính là có chút hương rượu.
Trong miệng nói, tay chân lại rất mau, thật là sợ mùi vị chính mình huân tới Tiêu Mộ Vũ.
Chờ đến Thẩm Thanh Thu tắm rửa xong trời đã tối rồi, trong phòng khách đèn sáng lên nhưng không có bóng dáng Tiêu Mộ Vũ. Thẩm Thanh Thu liếc nhìn ánh sáng hắt ra từ phòng chính mình, Tiêu Mộ Vũ đang ở trong phòng nàng sao?
Trái tim thấp thỏm của nàng lập tức lung lay lên, bước nhanh đi vào, Tiêu Mộ Vũ đích xác đang ở trong phòng nàng, đang cầm máy sấy ngồi bên bàn trang điểm thổi đuôi tóc.
Tiêu Mộ Vũ đánh giá Thẩm Thanh Thu, tắt đi máy sấy, vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Thẩm Thanh Thu lần này không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là ngoan ngoãn ngồi đi qua.
Thẩm Thanh Thu tóc nồng đậm, tuy rằng là tóc xoăn nhưng sợi tóc mềm mượt, Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ hong khô cho nàng, tóc dài ướt dầm dề dán da đầu từng chút bồng bềnh lên.
Ngón tay Tiêu Mộ Vũ xuyên qua làn tóc, lực độ mềm nhẹ, ngẫu nhiên còn cấp Thẩm Thanh Thu gãi gãi da đầu, khiến Thẩm Thanh Thu thoải mái đến thẳng híp mắt.
Thẩm Thanh Thu kỳ thật không thích âm thanh máy sấy, có chút làm nàng cảm thấy bực bội, nhưng Tiêu Mộ Vũ tự mình thổi tóc cho nàng, cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Loại dễ chịu này làm Thẩm Thanh Thu quên mất Tiêu Mộ Vũ còn đang đợi tính sổ cùng nàng, vì thế thực thích ý mà ghé vào trên đùi Tiêu Mộ Vũ.
Mới vừa tắm rửa xong Tiêu Mộ Vũ thay đổi kiện áo ngủ đai đeo lụa chất nhẹ nhàng, quần áo khinh bạc ngăn cách không được độ ấm, cũng ngăn cách không được xúc cảm mềm dẻo, thoải mái thật sự. Thẩm Thanh Thu nhịn không được nhớ tới buổi tối trong phó bản mạt thế, chính mình liền gối lên đùi Tiêu Mộ Vũ ngủ một đêm, nghĩ vậy Thẩm Thanh Thu nhịn không được cọ cọ, ồm ồm nói: "Mộ Vũ, em thơm quá."
"Mùi hương sữa tắm, chúng ta đều dùng chung, chị cũng thơm thơm." Hiển nhiên Tiêu Mộ Vũ trả lời không có nửa điểm lưu luyến, chỉ là đúng sự thật đáp lại.
"Nhưng em càng thơm hơn một ít, rất là dễ ngửi." Thẩm Thanh Thu không tán đồng nói.
Duỗi tay cất đi máy sấy, Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Thanh Thu, "Ngồi thẳng, em có lời muốn nói cùng chị."
Sổ nợ này chạy không thoát, Thẩm Thanh Thu nhận mệnh ngồi dậy, thần sắc nghiêm túc: "Chị biết em giận chuyện gì, việc này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, em trách chị luôn lỗ mãng không bảo vệ tốt chính mình, đúng hay không? Nhưng Mộ Vũ, chị muốn bảo vệ em thật tốt, thế giới Thiên Võng nguy hiểm khôn lường, một ngày em chưa rời đi, một ngày liền không an toàn. Chị cũng hiểu nếu mình không cẩn thận chết đi, thì sẽ không còn tư cách ở bên em, cũng không còn tư cách bảo hộ em, chỉ có sống sót mới có thể làm những gì mình muốn. Cho nên mỗi một phán đoán, mỗi một quyết định chị đều suy xét cặn kẽ, chị sẽ không đưa chính mình vào tuyệt cảnh, vì chị còn muốn sống bồi em ra ngoài, điểm này em có thể tin tưởng chị hay không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, lúc nàng ấy nghiêm túc lên giữa mày tràn đầy kiên nghị, đôi mắt màu xám nhạt mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ, làm nàng vô pháp kháng cự, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
Nàng bị ánh mắt đong đầy tình cảm phát ra từ phế phủ kia làm mềm hoá, nhìn Thẩm Thanh Thu càng ngày càng ôn nhu lưu luyến.
"Em đương nhiên tin chị. Nói đến cũng rất kỳ quái, thời gian chúng ta nhận thức chưa đến nửa năm, nhưng không biết vì sao em luôn cảm thấy mình rất hiểu chị. Chị suy nghĩ gì, chị muốn làm gì, em đều có thể đoán được. Tuy rằng em luôn nói chị là đầu trâu, nhưng em tôn trọng mỗi một quyết định của chị, vì em biết chị đều đã cân nhắc qua. Cho dù lần này chị mạo hiểm đi giết tang thi tích điểm, xét về đại cuộc chị cũng không sai."
"Nhưng Thanh Thu, bởi vì lúc đó em bị cảm nhiễm, chị mới đưa ra quyết định điên cuồng như vậy, đúng hay không? Thậm chí là sắp xếp mấy người Trần Giai Kiệt thực hiện một canh bạc liều mạng, được ăn cả ngã về không, đem toàn bộ át chủ bài đều ném ra?" Tiêu Mộ Vũ nhất châm kiến huyết mà chỉ ra tới, làm Thẩm Thanh Thu á khẩu không trả lời được.
"Em chỉ hy vọng từ nay về sau mỗi lần chị ra quyết định, có thể xem em giống như những đồng đội khác, lựa chọn cách giải quyết tối ưu cho chính mình....."
"Không giống nhau!" Thẩm Thanh Thu đột nhiên lên tiếng, ngữ khí kiên quyết mà đánh gãy lời Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, Thẩm Thanh Thu biểu tình thập phần nghiêm túc, chém đinh chặt sắt nói: "Em không giống bọn họ, vĩnh viễn đều không giống. Ưu tiên hàng đầu của chị, chính là em được an toàn. Chị hiểu ý em, em không muốn chị vì em mà đưa bản thân vào hiểm cảnh, cho nên mới trách chị hồ đồ. Nhưng nếu đổi là em, em sẽ quyết định thế nào? Trong lòng em, chị không quan trọng hơn những người khác sao? Nếu người bị nhiễm bệnh là chị, em có thể bình tĩnh mà đưa ra giải pháp tối ưu sao?"
"Chị từng nói qua, chết một người hay hai người, đối chị mà nói không có bất luận ảnh hưởng gì. Nhưng nếu em ở bên trong, chết một người đều không được, em không ở bên trong, chết bao nhiêu cũng không liên quan đến chị. Chị không phải người tốt, nhưng chị sẽ bảo vệ lòng tốt của em, em hiểu không?"
Tiêu Mộ Vũ trong mắt sương mù tràn ngập, nàng dùng sức chớp mắt, cắn môi lạnh lùng nói: "Em có thể."
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, có chút không lấy lại tinh thần.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ kéo căng, cắn răng tiếp tục nói: "Em có thể bình tĩnh đưa ra quyết định, ngay cả khi chị là người bị nhiễm bệnh."
Thẩm Thanh Thu nhìn nàng thật lâu, biểu tình không có thất vọng cũng không có khổ sở. Dần dần trong con ngươi màu xám dạng ra ý cười, dịu dàng như làn gió đêm phất qua, "Vậy chị liền yên tâm rồi, đó là tốt nhất."
Đôi mắt Tiêu Mộ Vũ nổi lên hồng, dường như có vô số mũi kim đâm vào tim nàng, đau cả cõi lòng rồi lại không biết ở nơi nào, nghẹn đến mức lồng ngực nàng sắp nổ tung. Nàng túm vai áo Thẩm Thanh Thu đem người kéo lại đây, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ấy.
"Em là đội trưởng, quyết định của em là dành cho cả đội chứ không riêng mình chị. Chính chị không yêu quý bản thân, cũng sẽ không có ai yêu quý chị. Cho dù em đáp ứng cùng chị ở bên nhau, nhưng chúng ta mới nhận thức mấy tháng, vẫn còn chưa kết hôn đấy, chị cũng chưa phải là vợ em. Em vì sao phải nhiều để ý chị, nếu có chuyện xảy ra, thời gian có thể giúp em lãng quên tất cả, chị hiểu không..... ưm......"
Thẩm Thanh Thu không muốn nghe người này khẩu thị tâm phi nữa, dán đi qua phong bế môi nàng.
Tiêu Mộ Vũ giãy giụa vài cái, nhưng nàng càng giãy giụa Thẩm Thanh Thu cuốn lấy càng thêm thâm. Gắt gao nhắm mắt lại, Tiêu Mộ Vũ cảm giác được một tia ẩm ướt từ khóe mắt trượt xuống, vừa chua xót lại ngứa.
Thẩm Thanh Thu hô hấp dồn dập, sau một lúc lâu mới buông nàng ra, khóe mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Cho dù biết em khẩu thị tâm phi, tim chị cũng sẽ đau."
Tiêu Mộ Vũ cái mũi lên men, nàng duỗi tay ấn lên ngực Thẩm Thanh Thu, nghẹn ngào nói: "Chị vừa nghe em nói mấy câu liền thấy đau, vậy làm sao không biết em đau lòng thế nào khi nhìn thấy mạng sống của chị treo trên đầu kiếm bén?"
Trái tim Thẩm Thanh Thu như bị người nắm, loại chua xót cùng áy náy từ đáy lòng cuồn cuộn mà ra thiếu chút nữa làm nàng sụp đổ, cảm xúc này tới quá đột nhiên, làm nàng không cách nào kìm nén nước mắt chính mình.
"Thực xin lỗi." Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vô thố lặp lại ba chữ này.
Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng khóc, càng cảm thấy đáy lòng bị chọc thủng máu chảy đầm đìa, đau đến nàng khó có thể chịu đựng.
"Mộ Vũ, chỉ cần em tồn tại, chị liền còn sống."
"Mộ Vũ, nghe lời chị, đi ra ngoài.... Được không?"
"Ngay cả khi đã chết, chị cũng vĩnh viễn yêu em."
Mấy câu nói xa xăm từng xuất hiện trong đầu nàng lại một lần xông ra, mang theo nỗi đau xuyên thấu tận xương tủy. Nàng giống như, giống như đã từng để mất Thẩm Thanh Thu rất nhiều lần....
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, nàng hoàn toàn khống chế không được cảm xúc, chỉ nghĩ ôm Thẩm Thanh Thu, hôn rồi lại hôn, chiếm lấy nàng ấy, lấp đầy nàng ấy, đem nàng ấy xoa tiến trong lòng ngực, xoa tiến trong cốt nhục, để nàng ấy vĩnh viễn không thể rời đi nàng.
Thẩm Thanh Thu không biết Tiêu Mộ Vũ như thế nào đột nhiên hỏng mất, nhưng nàng không thể nhìn Tiêu Mộ Vũ khóc, nhất là khi nàng ấy khóc đến đầy mặt nước mắt lại không phát ra một âm thanh nào, còn khó chịu hơn lúc nàng bị dao đâm.
Nàng chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cho Tiêu Mộ Vũ, đến cuối cùng, tầm mắt chính mình cũng trở nên mông lung. Bi thương là một chuyện cực kỳ hao phí tâm lực, huống chi Tiêu Mộ Vũ căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc.
Các nàng ở bên nhau mới bốn mươi ngày, chuyện thân mật nhất chính là hôn hôn một chút, Tiêu Mộ Vũ rất ít chủ động, càng đừng nói nhiệt tình. Nhưng đêm nay nàng ấy rất khác, làm Thẩm Thanh Thu có chút chống đỡ không được, thân thể chính mình cũng không chịu nổi Tiêu Mộ Vũ khắp nơi đốt lửa, vừa mới bị trêu chọc một trận liền đã tước vũ khí đầu hàng.
Giữa hoảng hốt nàng cảm giác Tiêu Mộ Vũ đã biến thành trạng thái lúc bị cảm nhiễm, nhẫn nại không được đem nàng trở thành nơi cọ răng nanh, khắp nơi mài cắn làm nàng vừa đau vừa ngứa.
Độ ấm có chút đốt người từ giữa trán một đường lan tràn, trong tinh mịn mềm nhẹ lại mang theo đoạt lấy cùng cấp bách, không dung cự tuyệt.
Thống khổ cùng chua xót đã bị một loại tư vị khác tầng tầng lớp lớp bao trùm, vui sướng tràn trề.
Dép lê bởi vì chủ nhân vội vàng một trước một sau ném ở mép giường, còn có hai bàn tay trắng nõn điệp ở bên nhau, khó khăn chia lìa.
Tiêu Mộ Vũ hôn như cuồng phong bão táp, không chừa một chút kẽ hở, mỗi lần đều so với trước mạnh mẽ điên cuồng. Trong tư vị thanh mát xen lẫn hương rượu, làm Thẩm Thanh Thu có chút nghiện, nhưng cũng không cam lòng bị người ăn đến gắt gao, nàng ngậm lấy đầu lưỡi non mềm của đối phương, dùng sức cắn trả lại.
Đột nhiên bị phản kích, Tiêu Mộ Vũ đầu lưỡi có chút co rúm, lập tức đã bị Thẩm Thanh Thu xảo quyệt quấn đi qua, một cuộc rượt đuổi, một pha né tránh, trong chốc lát lại dây dưa ở bên nhau.
Ngay khi bầu không khí bị đốt nóng lên men, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nâng vòng eo ngồi dậy. Tóc dài như mực theo động tác của nàng trút xuống, dừng nơi bờ vai trần trắng nõn của Thẩm Thanh Thu, bởi vì cổ áo bị kéo rộng mở, che không được trước ngực xương quai xanh nhấp nhô đầy mê hoặc.
Hai người hô hấp phập phồng, Thẩm Thanh Thu con ngươi trào ra một tia thanh minh, sương mù trong mắt chậm rãi tản ra, chỉ còn lại nhàn nhạt ướt át.
"Em...... Như thế nào ngừng?"
Vừa rồi cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ đột nhiên bộc phát mãnh liệt, khiến nàng nhất thời không thể khống chế được, tuy rằng mặt sau lấy lại tinh thần đã khó có thể tự giữ, nhưng nàng cũng không muốn bởi vì sự choáng váng của mình mà khinh suất đối đãi Thẩm Thanh Thu, điều này quá không tôn trọng nàng ấy.
Nhưng thực hiển nhiên, Thẩm Thanh Thu cũng không để ý chuyện này, ánh mắt nàng câu lấy Tiêu Mộ Vũ, sắc môi hồng nhuận sáng bóng, da thịt phiếm một tầng thủy quang, xuân sắc liễm diễm.
Tiêu Mộ Vũ không dám cúi xuống nhìn Thẩm Thanh Thu, phong cảnh nóng bỏng này có thể đem chính mình nhấn chìm, đồng thời tước đi sạch sẽ lý trí của nàng, cho nên nàng cố sức ngẩng đầu, trên mặt mơ hồ mang theo hồng nhuận, nàng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vành tai đỏ như lấy máu đã tố cáo nàng rồi.
Dưới tình huống quân địch chết ba quân ta chết hết, Tiêu Mộ Vũ vẫn banh mặt chỉnh lại cổ áo chính mình, yên lặng hít một hơi thật sâu nói: "Phạt chị."
Thẩm Thanh Thu không thể tin được, trừng lớn con ngươi nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Em làm sao có thể nhịn được, là chị không mị lực, hay là em không biết làm?"
Chỉ một thoáng, thảm thiết đau ý cùng khó kìm lòng nổi khi lẫn nhau tình nùng toàn bộ phai nhạt.
- --------------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Theo tấm gương Lục Tử Cẩn, Tiêu đội cũng muốn bước vào vết xe đổ.