Edit: Đậu
Tần Húc không để ý đến mấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, tắt điện thoại đi rồi cùng Ôn Ngôn ăn sáng.
"Tần thiếu, hôm nay anh sẽ đi sao?" Ôn Ngôn ấp ủ cảm xúc thật lâu mới dám mở miệng.
Hắn đặt bát cháo xuống, một tay chống cằm nhìn về phía Ôn Ngôn, "Cậu rất muốn tôi đi?"
Ôn Ngôn đang ăn cháo thì bị sặc, vừa ho khan dồn dập vừa lắc đầu "Không đâuuu!"
Tần Húc cười khẽ một tiếng, bưng bát trước mặt lên "Muốn ở nhà cậu mấy ngày, cậu đồng ý không?"
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay, Tần Húc hỏi ý kiến của cậu. Ôn Ngôn không biết là tư vị gì, vùi đầu thấp giọng nói, "Được ạ..."
Cậu rất là vui, nhưng lại cũng muốn khóc, hốc mắt chua xót quá....
Tần Húc im lặng không lên tiếng, nhưng lòng bàn tay đã phủ lên đầu cậu.
Còn chưa tới một tháng nữa là đến Tết Âm Lịch, trường đại học mà cậu học đã được nghỉ. Mà Ôn ngôn lại lớn lên ở viện phúc lợi, không có nơi nào có thể đi nên chỉ có thể ở lại chỗ này. Nhưng có hắn ở đây thì đột nhiên trở nên khác lắm.
Trợ lý vừa đưa đồ cho Tần Húc không được bao lâu thì lại nhận được tin nhắn của hắn, bảo đem cho hắn ít đồ dùng hàng ngày đến đây cho hắn. Trợ lý vừa thấy tin nhắn này, thế mà Tần Húc còn định ở lại đây. Ôn Ngôn này đúng là cũng có bản lĩnh, không chỉ là tiểu tình nhân đi theo Tần Húc lâu nhất, mà còn có thể để cho ông chủ cùng cậu ở lại " Khu ổ chuột".
Lúc Ôn Ngôn dọn dẹp, Tần Húc đi đến bên giường đứng dưới ánh nắng mặt trời nheo mắt lại, ánh mặt trời chiếu vào. Nhẹ như lụa mỏng, không có chút cảm giác áp bách nào hô hấp cũng trở nên dễ dàng rất nhiều.
Hắn thích loại cảm giác này.
Tần Húc lại mở mắt, bản vẽ phủ vải trắng trước mắt đặc biệt chói mắt. Ôn Ngôn là sinh viên mỹ thuật, đương nhiên Tần Húc biết nhưng nói thật là hắn chưa bao giờ thấy bức vẽ nào của cậu.
Dưới sự thúc đẩy của lòn hiếu kỳ, Tần Húc nắm lấy một góc vải trắng giật xuống. Ôn Ngôn chú ý đến, muốn lao ra khỏi phòng bếp để ngăn cản nhưng chậm rồi.
Tần Húc thấy rõ bức vẽ trước mắt, người vẽ không phải là ai khác mà chính là chính hắn. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cả người hắn trần trụi.
Hắn sững sờ nhìn bức vẽ khỏa thân kia vài giây, sau đó cười ra tiếng. Hắn nói không sai, Ôn Ngôn đúng là vì ham sự đẹp trai của hắn thật. Mỗi một khối cơ bắp của thân thể, mỗi một đường cong đều nhớ rất rõ ràng, ngay cả nốt ruồi to bằng hạt vừng dưới ngực hắn cũng không buông tha.
Tần Húc quay đầu lại đối diện với Ôn Ngôn đang hóa đá, mỉm cười khen "Vẽ rất tốt."
"Trí nhớ càng tốt nữa."
"......" Không có cái lỗ nào để cho cậu chui vào.
Tần Húc lại thưởng thức thân thể của mình một lát, sau đó đi về phía Ôn Ngôn, cúi người bốn mắt nhìn nhau với cậu.
"Đúng là không thể ngờ được là cậu còn có đam mê vẽ hình nude người khác nha." Khóe miệng Tần Húc hiện lên nụ cười tà mị "Bình thường hình như tôi hơi coi thường cậu rồi."
"Về sau cậu sẽ không đi vẽ " xuân- cung " chứ."
Ôn Ngôn nghẹn lời, mở miệng không biết giải thích như thế nào. Bức vẽ này cậu đã vẽ hai tháng trước rồi, lúc ấy chỉ nghĩ thấy thú vị. Về sau vẽ xong ngay cả chính cậu cũng thấy sợ, nhưng lại luyến tiếc không muốn ném đi. Đó chính là Tần Húc mà...
Cậu vẫn còn đang đắm chìm trong xấu hổ, một tay Tần Húc ôm cổ cậu kéo cậu lại gần, hôn lên. Môi răng giao nhau, Tần Húc chiếm thế chủ động, sự thân mật kéo dài một lúc lâu.
Khi nuông Ôn Ngôn, sự ngây ngô vô tội trên mặt cậu khiến Tần Húc suýt nữa cứng.
Tần Húc dán bên tai cậu, "Nếu không phải vì bị thương, thật muốn chịch cậu thật đấy!"
Con ngươi Ôn Ngôn co rút lại, nhưng những lời này giống như tiếp thêm can đảm cho cậu. Ôn Ngôn ngay lập tức hôn lên khóe miệng hắn, giống như là cố ý trêu chọc dù sao thì Tần Húc cũng không làm gì được cậu. Ôn Ngôn thật sự rất muốn thân cận với hắn như vậy, làm cho cậu có thể cảm nhận rõ ràng khi có được Tần Húc..
Tim Ôn Ngôn đập như sấm, nhưng nụ hôn cũng không dừng lại.
Tần Húc bị cậu trêu chọc, nụ hôn mãnh liệt như vậy làm cho hắn khó có thể khống chế dục vọng của mình.
Lần này là Ôn Ngôn chiếm thế chủ động.
Cậu lùi về sau cười với Tần Húc, là kiểu âm mưu sau khi thực hiện được, vui sướng khi người gặp họa.
"Tiểu yêu tinh, cậu cố ý đúng không?" Phía dưới hắn cứng rồi, "Ỷ vào tôi không thể làm được gì cậu có đúng không?"
Ôn Ngôn liếm môi, đầu lưỡi hồng hồng làm Tần Húc muốn điên rồi.
Bây giờ Tần Húc làm sao còn bận đến những thứ khác, bóp chặt eo Ôn Ngôn, trực tiếp đặt cậu lên trên bàn. Một bên cùng cậu treo đổi nụ hôn, một bên ngón tay cực kì không an phận mà vuốt ve người cậu, cố ý dày vò các chỗ mẫn cảm của cậu.
Đây là Tần Húc đang phạt cậu, Ôn Ngôn cảm thấy hối hận vì lúc nãy đã trêu chọc hắn. Dù sao thì hắn cũng là người rõ ràng thế nào để châm lửa dục vọng của cậu.
Tần Húc vén áo Ôn Ngôn lên, ngón tay hắn vuốt ve hai điểm nho nhỏ phía trước. Vừa đau vừa ngứa, cậu theo bản năng ưỡn người đưa đến trước mặt hắn, hy vọng sẽ được yêu thương, vuốt ve nhiều hơn. Nhưng Tần Húc sẽ không thỏa mãn nguyện vọng của cậu, nếu đã là phạt thì không có khả năng làm cho cậu thoải mái.
Tần Húc buông Ôn Ngôn ra, không chạm vào cậu nữa, trong ánh mắt toàn là khiêu khích đắc ý.
Tim cậu còn đập nhanh hơn, cả người đều ửng hồng giống như thiên nga ngửa cổ thở hổn hển. Cậu khó chịu quá, thật muốn Tần Húc ôm, cùng hắn làm chuyện thân mật nhất.
"Tần thiếu, tiểu ngôn sai rồi....." Hốc mắt Ôn Ngôn rưng rưng đáng thương, "Lần sau không dám nữa ạ..."
Ôn Ngôn nhận sai, trong đầu tất cả đều là Tần Húc làm cậu. Còn cậu chỉ muốn ép khô hắn thôi.
"Tần thiếu em muốn ôm ôm một cái, được không anh?" Ôn Ngôn đột nhiên làm nũng khiến dục vọng trong người Tần Húc càng tăng lên. Nêu nói cậu không phải là hồ ly tinh thì hắn không tin, mỗi một ánh mắt đều là sự câu dẫn.
Quần áo Ôn Ngôn nửa mặt nửa cởi, giơ hai tay muốn Tần Húc, vừa thuần lại vừa dục*. Tần Húc sao mà kìm được chứ, vết thương trên người thì kệ mẹ nó đi.
* Thuần & Dục: Thuần khiết & Dục vọng.
Tần Húc ôm lấy Ôn Ngôn hai chân cậu kẹp chặt eo hắn, sợ hắn chạy.
"Tiểu hồ ly, lát nữa thì đừng khóc xin tha." Tần Húc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực ăn cậu vào bụng.
Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, "Sẽ không đâu ạ......" Thanh âm như lông ngỗng vừa mọc ra mơn trớn trái tim, làm cho lòng người ngứa khó nhịn.
Tần Húc vừa mới cởi quần, điện thoại ở một bên vang lên. Tần Húc không để ý đến, tiếp tục động tác trên tay, ánh mắn cậu đầy lưu luyến.
Nhưng điện thoại cứ vang lên liên tiếp.
Hắn bất đắc dĩ quay người cầm điện thoại, muốn nhìn xem là rốt cuộc là tên không có mắt nào phá hỏng chuyện tốt mà gọi điện cho hắn vào lúc nào.
Cậu lại không chịu buông tha hắn, bây giờ trong người cậu đang là dục vọng đốt người.
"Ngoan nào, sẽ trở lại nhanh thôi." Tần Húc tách chân Ôn Ngôn đang quấn lấy eo, cầm điện thoại đi.
Cảm giác trông rỗng lại xuất hiện, cậu khó chịu kéo quần áo lên nước mắt tuôn rơi ào ạt.
Điện thoại của Tần Cao Dương, Tần Húc cân nhắc một lát rồi mới nhận.
Không biết Tần Cao Dương nói gì đó, Tần Húc tắt điện thoại. Cuối cùng cầm quần vứt lung tung mặc vào, lấy áo khoác vừa mơi cởi ra khoác vào.
"Tôi còn có việc đi trước." Tần Húc nói xong thì rời đi
Hết thảy đều chuyển biến quá nhanh, Ôn Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng của Tần Húc.
Nhưng Ôn Ngôn thật sự khó chịu, cậu biết là mình bị làm sao. Kỳ phát tình....
Cậu lảo đảo trở lại giường, biến đuôi cá ra đúng là màu xanh...
Ôn Ngôn cảm thấy mình muốn chết, Tần Húc bỏ lại cậu rồi đi..... Hai tay cậu ở trên người cào cấu gãi để cố gắng giảm bớt sự khó chịu, nhưng đều chỉ như muối bỏ biển. Đuôi cá điên cuồng vỗ ở trên giường, dù rất đau nhưng lại không muốn dừng.
"Tần thiếu......" Ôn Ngôn không ngừng khóc, khóc đên kiệt cả sức, nhưng hắn sẽ không quay lại...
Cả người cậu giống rơi vào vực sâu, rất tuyệt vọng.
Đột nhiên trong đầu cầu hiện lên một thứ, có thể giảm bớt sự khó chịu của cậu áp chế dụng vọng trong người --- Thuốc ức chế.
Thuốc ức chế có thể giảm bớt sự khó chịu đau đớn trong kỳ phát tình, nhưng nó không phải là thứ gì tốt. Không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển khoang sinh sản của người cá, mà kỳ phát tình tiếp theo sẽ đau đớn hơn nhiều.
Ôn Ngôn cảm thấy mình điên rồi, bây giờ cậu hận không thể nhổ hết vảy trên đuôi của mình đi để giảm bớt sự khó chịu.
Thuốc ức chế đương nhiên là cậu có, từ sau khi kỳ phát tình lần trước thì cậu đã chuẩn bị. Lục lọi tìm được thuốc, cầm mũi tiêm theo khe hở vảy cắm vào kèm theo cảm giác đau đớn, thuốc ức chế rốt cuộc cũng được tiêm vào.
Ôn Ngôn nằm xụi lơ trên giường, dần dần nội tâm khát vọng từng bước tiêu tán. Cậu vẫn thở hổn hển như cũ, chỉ là không còn dồn dập như vừa rồi, cuối cùng đi qua.
Nhà chính cũ Tần gia.
Tần Húc quỳ gối trên sàn nhà, trước mặt là ông cụ Tần gia. Bên cạnh chính là Tần Cao Dương.
Tần Húc nắm chặt hai tay đặt ở trên đùi, ánh mắt nhìn về phía Tần Cao Dương.
"Nghe nói cháu không hài lòng với kim thiên tiểu thư nhà Lưu?" Ôn cụ Tần chống gậy đi lên phía trươc. Ánh mắt nghiêm khắc, nhìn Tần Húc rất hận sắt không thành thép.
"Ông nội, cháu đã nói sớm là cháu thích đàn ông..." Lời Tần Húc còn chưa nói xong, ông cụ Tần đã cầm gập vụt vào lưng hắn.
"Sao mày lại mất nết như vậy!" Ông cụ Tần nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng lẽ mày còn muốn tìm một người đàn ông về kết hôn hay sao!"
"Không phải là không thể." Sắc mặt Tần Húc trắng bệch, thanh âm lại rất kiên định, "Cháu không có khả năng ở cùng với phụ nữ."
"Cứng không nổi."
"Mày!" Ông cụ Tần vung gậy muốn đánh, nhưng bị Tần Cao Dương ngăn lại.
"Ông nội, đừng tức giận hại thân thể."
Tần Húc nhìn Tần Cao Dương cười lạnh, "Tuổi anh cũng không còn nhỏ, không phải vẫn chưa kết hôn sao."
"Trưởng ấu tôn ti**, người nên cưới trước phải là anh chứ." Tần Húc động động cánh tay đau nhức, "Thiên kim Lưu gia tốt như vậy, không thì để anh trai cưới cô ta đi."
Tần Cao Dương cũng cười, "Thiên kim Lưu gia chỉ đích danh cậu."
"Danh tiếng ở bên ngoài của tôi như vậy, còn có người có thể thích tôi?" Vẻ mặt Tần Húc lộ vẻ trào phúng, "Cô ta cũng cuồng tự ngược."
Lời này của Tần Húc lại khiến ông cụ giận điên lên, huyết áp cao lên. Tần Cao Dương vội gọi người đỡ ông cụ về phòng nghỉ ngơi.
Nhà chính chỉ còn lại Tần Húc cùng Tần Cao Dương, Tần Cao Dương ngồi xổm xuống. Đối diện với vẻ mặt khinh thường của hắn, "Tôi nhớ rõ là trước kia cậu rất nghe lời mà."
Tần Cao Dương nhíu mày, "Chỉ là liên hôn thôi, ncậu không thích thì cưới về không đụng là được, bướng như vậy làm gì?"
"Hôm đó chịu gia pháp, tôi cho rằng cậu đã nghĩ kỹ."
"Nếu như vậy thì anh không cưới được là được, cùng lắm thì không chạm vào thôi." Tần Húc mang theo ý cười, "Hay là nói anh cũng có bí mật không thể nói cho ai biết?"
"Ví dụ như đối với phụ nữ..."
Trong mắt Tần Cao Dương hiện lên tàn nhẫn, "Chuyện của tôi không đến lượt cậu hỏi đến."
"Hừ hừ." Tần Húc cười hừ, "Tôi cũng không muốn hỏi đến."
"Anh trai à từ nhỏ đến giờ cái gì tôi cũng cho anh, nhưng tại sao anh lại ích kỉ như vậy." Tần Húc dừng vài giây, "Vì sao còn phải dùng cuộc sống hôn nhân của tôi làm lợi ích làm ăn cho anh?"
___________________________________
Lời Edit: Chúc mừng chúng ta đã đi được 1/3 của truyện rồi ❤. Hy vọng từ đây đến khi hoàn truyện mọi người vẫn đồng hành, và ủng hộ bộ đầu tay của mình nha.