Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 43: Còn muốn Tần thiếu thương thương em...




Edit: Đậu
Tần Húc một mình quay trở về phòng riêng, hắn đi ra ngoài lâu với lại không thấy Ôn Ngôn trở về.Trong lòng Phó Thâm với Nghiêm Đào cũng hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
"Ôn Ngôn không thoải mái, nên tôi gọi người đưa cậu ấy về rồi." Tần Húc thấy Lộ TInh cứ nhìn chằm chằm ra cửa tìm Ôn Ngôn, nên giải thích.
Lộ Tinh thu liễm ánh mắt, nhưng lại mất mát lo lắng.
Chắc chắn sẽ rất khó chịu, lại đau. Lộ Tinh là người từng trải nên hiểu rõ cảm giác đó như thế nào.
Bữa tiệc kết thúc, Tần Húc trở lại căn chung cư của hắn ở trung tâm thành phố của hắn. Ôn Ngôn ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh thì mở to mắt.
"Tần thiếu." Giọng của Ôn Ngôn như một cái móc câu nhỏ, câu lấy tâm Tần Húc.
Tần Húc trên cao nhìn xuống nhìn cậu, một lát sau lại cúi người hôn cậu một cái. Ôn Ngôn ôm lấy cổ hắn, không cho hắn đứng dậy.
"Còn muốn..." Ôn Ngôn mềm mại, "Còn muốn Tần thiếu thương thương em...."
"Tham ăn như vậy?" Ngữ khí Tần Húc ngả ngớn, lại rất vui, " Bây giờ lại đút no cho cậu đây."
Một đêm hoang đường.
"Không có đất canh tác hỏng, chỉ có trâu mệt chết*." Tần Húc nhìn vẻ mặt đầy thoả mãn của Ôn Ngôn, tối hôm qua hắn suýt nữa thì bị Ôn Ngôn ép khô.
Mặt trời lên cao, thì Ôn Ngôn tỉnh dậy.
Dục vọng trong người hoàn toàn biến mất, Ôn Ngôn nhớ lại mọi chuyện vào tối hôm qua, nhịn không được đỏ mặt. Nhưng được một lát sau Ôn Ngôn bỗng nhiên nhớ đến đuôi cá đổi màu của cậu, cầm lấy cái áo ngủ ở một bên quấn người lại, cố nén hai chân đang mềm nhũn bước vào phòng tắm.
Ôn Ngôn khóa cửa từ bên trong lại, biến ra đuôi cá nhìn kỹ. Không còn nữa rồi, màu xanh kia mất rồi. Cậu cảm thấy không đúng lắm, lấy di động ra seach thử. Lúc nhìn đến kết quả, Ôn Ngôn ngơ ngẩn.
Cậu đến kỳ phát tình.... Càng quan trọng hơn là, điều này có nghĩ là cậu sẽ mang thai và có thể có chức năng sinh sản sau ba giai đoạn phát tình**
**Chỗ này tác giả raw mình dịch ra là quan hệ tình dục nhưng đọc thì qua 3 giai đoạn phát tình là có thể mang thai được nên mình để phát tình nha.
Tần Húc từ bên ngoài đi vào, nhìn Ôn Ngôn đang phát ngốc ở ben ngoài. Bước lại xoa cái đầu tóc vốn đang hỗn loạn của cậu.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Ôn Ngôn hoảng loạn cất điện thoại đi, "Không, không..."
Cậu lắc đầu, ngoan ngoãn ôm lấy eo Tần Húc, "Tần thiếu, em đói quá."
Ngón tay Tần Húc lướt qua khóe miệng cậu, "Tối hôm qua, còn chưa đút cậu ăn no?"
Mnh mắt giảo hoạt của Tần Húc làm cho Ôn Ngôn mặt đỏ tai hồng.
"Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, đi ra ngoài ăn đi." Tần Húc không đùa giỡn cậu nữa.
Nhưng Ôn Ngôn ôm lấy hắn không buông tay, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến.
Đây là làm nũng? Trong lòng Tần Húc buồn cười, hôm nay tâm tình hắn không tồi nguyện ý dỗ dành Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn được Tần Húc ôm đến trước mặt bàn ăn, Ôn Ngôn cũng không xuống ngồi mà là ở trong ngực Tần Húc. Tần Húc giốn như đang dỗ dành một con thú cưng ngoan ngoãn, đút cậu ăn cơm.
Ôn Ngôn chỉ cái nào thì Tần Húc đút cậu ăn cái nấy. Đây là đãi ngỗ mà tất cả tiểu tình nhân của hắn trước kia chưa từng được hưởng, đương nhiên cũng không ai dám để Tần Húc hầu hạ.
Bây giờ đối mặt với Ôn Ngôn như thế này nhưng Tần Húc cũng nguyện ý vui vẻ ở trong đó.
Hôm nay Ôn Ngôn rất mềm, rất ỷ lại Tần Húc. Làm rất nhiều chuyện trước kia không dám nhưng trong lòng lại muốn cùng Tần Húc làm.
Đây chính là kỳ phát tình, sẽ làm cho cậu trở nên tùy hứng trước mặt người mình thích.
Tần Húc gắp miếng cần tây bỏ vào miệng, mới vừa cắn một nửa, Ôn Ngôn lập tức lại gần cắn mất nửa còn lại. Say xưa nhai nuốt, giống như người không có việc gì nói câu, "Ngon lắm."
Ngược lại lại chỉ vào đĩa lòng trên bàn, "Tần thiếu, em muốn ăn cái này."
Tần Húc nắm lấy cằm Ôn Ngôn đối diện với cậu, "Cậu có biết vừa nãy cậu giống như là một con hổ cướp thức ăn không?"
Bị Tần Húc nói như vậy, Ôn Ngôn cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm. Chính mình vượt quá giới hạn, nhưng mà cậu thích như vậy. Thích cùng Tần Húc như vậy, giống như người yêu vậy.
Đổi lại nếu là lúc trước, Ôn Ngôn nhất định đã sợ đầu sợ đuôi nhận sai. Sợ Tần Húc nổi giận, nhưng bây giờ một chút cậu cũng không sợ.
"Tần thiếu không thích sao?" Con ngươi Ôn Ngôn lóe lên ánh sáng, tất cả bên trong đều là sự yêu thích không thôi.
Tần Húc bị cậu hỏi đến ngây người, nửa ngày không trả lời. Nhưng đôi mắt của Ôn Ngôn, làm cho trong lòng hắn có một hại giống nhỏ nhỏ đã nảy sinh, rễ cây quấn quanh trái tim hắn trói buộc hắn.
"Nhưng em thích." Ôn Ngôn rất trẻ con, nhưng mang theo sự quật cường.
Tần Húc chưa từng thấy sự quật cường này trên người cậu bao giờ.
"Cũng rất thích Tần thiếu." Lời Ôn Ngôn nói đến đây mới kết thúc, cậu cúi đầu liếm cằm hắn.
Tần Húc bỗng nhiên hiểu được tại sao bản thân mình đối với Ôn Ngôn ăn mãi không đủ.
Ôn Ngôn có thể làm cho hắn thoải mái, lại có thể biến thành bộ dáng hắn thích.
"Cậu thích cái gì ở tôi?" Tần Húc bóp bóp chóp mũi Ôn Ngôn, cười hỏi.
Con ngươi Ôn Ngôn xoay vòng vòng, như đang ngẫm nghĩ, một lát sau mới nghịch ngợm mở miệng nói, "Không nói cho anh biết."
Cậu thích hắn dịu dàng với mình dù chỉ là tạm thời, hay chỉ là bố thí, chỉ là nhu cầu quan hệ trong tình dục gặp dịp thì chơi...
Kết thúc bữa trưa, Ôn Ngôn lại chui vào trong chăn nằm xuống, tối hôm qua cậu với hắn làm quá nhiều. Trên người tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng hai chân lại bủn rủn, chỉ cần đứng lên là hai chân run rẩy.
Tần Húc buông máy chiếu trong phòng xuống, lên giường ôm Ôn Ngôn vào lòng, "Muốn xem phim gì?"
"Tần thiếu không ra ngoài sao?" Giọng nói của Ôn Ngôn chần chờ, hắn bình thường không thích ở nhà lâu, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ ra ngoài.
"Đây là nhà tôi." Tần Húc nhìn về phía tiểu tình nhân trong ngực, "Tôi không thể ở nhà mình sao?"
"Em không có ý này." Ôn Ngôn kéo chăn, kéo đến ngực, nhỏ giọng giải thích.
"Bên ngoài tuyết rơi, tôi ra ngoài để mà đông lạnh chết sao?" Tần Húc cũng kéo chăn, làm cả người cậu toàn bộ bị hắn ôm lấy.
Tần Húc chọn một bộ phim hoạt hình nước ngoài thoải mái hài hước, thật ra hắn đoán Ôn Ngôn sẽ thích mấy cái loại này.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán của hắn, Ôn Ngôn cười đến đau cả bụng.
"Tần thiếu, anh xoa xoa cho em được không?" Ôn Ngôn kéo cổ tay Tần Húc, cách lớp quần áo dán lên bụng cậu.
Ôn Ngôn bây giờ rất thích làm nũng, lòng bàn tay Tần Húc dán ở trên bụng cậu hòa hoãn xoa nhẹ vài cái cho cậu.Nhưng không được hai cái lại vén áo cậu lên luồn bàn tay vào trong bụng, may mà bàn tay Tần Húc cũng không lạnh.
Tai Ôn Ngôn phiếm hồng, cùng Tần Húc ở cùng một chỗ như vậy thật sự rất tốt. Tần Húc không phải là kim chủ của cậu mà là người yêu của cậu... Hôm nay Ôn Ngôn luôn có ảo giác là như vậy.......
Bộ phim gần kết thúc, Ôn Ngôn thật sự không thể gượng tiếp nữa mệt quá ngủ thiếp đi.
Tần Húc ôm cậu nằm xuống, Ôn Ngôn chui vào trong lòng Tần Húc, hưởng thụ độ ấm của hắn. Lông mi dài rậm của cậu khẽ rung động chạm vào trong đáy lòng Tần Húc.
Tần Húc cũng không buồn ngủ, chỉ yên lặng đánh giá khuôn mặt của Ôn Ngôn.Trên gương mặt tiêu điều của cậu không có thịt thừa, da thịt trắng như tuyết, hoàn toàn là một bộ dáng của em trai hàng xóm.
Tần Húc nhìn một hồi lâu, sát lại gần trán cậu, môi hôn lên trán cậu như có như không. Ôn Ngôn lại tỉnh lại, thân thể bên cạnh trống rỗng, thậm chí không còn lưu lại chút độ ấm nào, máy chiếu trên tường cũng bị thu lại.
Tần Húc đi rồi.... Cả người Ôn Ngôn đầy mất mát, còn tưởng rằng có thể ở cùng Tần Húc cả ngày.
Ôn Ngôn lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thời gian, 5 giờ chiều, vẫn còn thời gian để chuẩn bị đến thăm em trai. Ôn Ngôn thay quần áo ngủ trên người, đi giày vào, đang chuẩn bị mở cửa thì cửa phòng đã tự động mở ra Tần Húc đánh giá từ trên xuống dưới cậu một phen, sau đó mở miệng, "Cậu muốn đi ra ngoài?"
Ôn Ngôn không nghĩ tới rằng Tần Húc vẫn còn ở đây, giấu đi kinh ngạc, "Em, em còn tưởng rằng anh đi rồi. Nên chuẩn bị về nhà."
"Ừm." Tần Húc xoay điện thoại trong tay, "Mới vừa bảo trợ lý đem chút đồ ăn lại đây, thuận tiện mua cho cậu ít quần áo mùa đông."
"Trên người của cậu đều toàn là quần áo theo kiểu dáng của hai năm trước, đến lúc nên đổi rồii."
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn áo lông vũ màu trắng đang mặc trên người mình, tuy rằng mặc hai năm nay rồi nhưng không có bị rách, cũng không dính lấy một vết bẩn nào.
"Còn tốt lắm, vẫn có thể mặc." Ngữ khí Ôn Ngôn đầy tin tưởng.
"Chậc." Tần Húc bóp chặt khuôn mặt của Ôn Ngôn, "Cậu là người của tôi, cậu mặc cái gì thì đó chính là thể diện của tôi."
Giọng nói của Tần Húc nghiêm túc lên " Lát nữa quần áo mới đưa đến đây, thì ném bộ quần áo này đi. "
Ôn Ngôn không cãi lại, nhưng cũng không có ý định ném quần áo đi. Lúc trước khi cậu ở cô nhi viện thì toàn là mặc quần áo của người ta quyên góp, làm gì có quần áo tốt để mặc đâu.
Không bao lâu sau thì chuông cửa của căn hộ vang lên, chắc là trợ lý tới. Tần Húc bảo Ôn Ngôn đi mở cửa.
Cửa mở raa, một luồng gió lạnh phả vào mặt, làm cậu lạnh run cả người.
Ôn Ngôn nhìn thấy rõ người đến, cũng không phải trợ lý của Tần Húc. Nhưng cậu cũng không biết người đàn ông đi giày da mặc âu phục trước mắt này "Ngài đang tìm ai vậy? "Ôn Ngôn mỉm cười, thái độ rất hòa thuận.
Tần Cao Dương cũng không có trả lời cậu, mà là dùng ánh mắt đánh giá nhìn từ trên xuống dưới Ôn Ngôn một lần.
Tần Cao Dương có mái tóc ngắn, hai mắt hẹp dài ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người ta có trực giác là không dễ thân cận, trên người ôn Ngôn lạnh hơn.
"Anh." Tần Húc nhìn thấy người đến, cười chào đón,"Anh đến sao không nói tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị tiếp đón. "
Ôn Ngôn nghe rõ Tần Húc gọi,cả người cứng đờ tim cứ đập bình bịch.
Tần Húc kéo Ôn Ngôn sang một bên mời Tần Cao Dương vào.
"Vừa lúc đi ngang qua nên đi lên xem cậu thế nào " Tần Cao Dương không nhìn Ôn Ngôn nhiều nữa, trợ lí phía sau anh cũng đi theo vào," Vừa rồi gặp được trợ lí của cậu ở dưới tầng, bảo tôi tiện đem đồ cho cậu. "
Trợ lý Tần Cao Dương đem túi lớn túi bé xách trong tay đưa cho Tần Húc.
Ôn Ngôn rất lúng túng, cầm lấy đồ rồi chạy đi pha trà.
Bộ dáng ngựa quen đường cũ của ôn Ngôn Tần Cao Dương thu hết vào trong mắt, sắc mặt càng trầm.
"Về phòng đi, nơi này không cần cậu. "Tần Húc ngồi dựa trên sô pha, giọng điệu lạnh nhạt, thậm chí cũng không nhìn Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nuốt lời xuống cổ họng, buông chén xuống, tịch mịch đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Tần Húc đột nhiên thay đổi...... Trong lòng Ôn Ngôn cảm thấy khổ sở.
"Phòng ở không tồi. " Đây là lần đầu tiên Tần Cao Dương đến nhà mới của Tần Húc.
Tần Húc cười cười," Chỗ của tôi khó thế mà cũng được anh để ý. "
"Người lúc nãy là người cậu bao nuôi gần đây? " Người Tần Cao Dương nói đương nhiên là Ôn Ngôn.
"Thú cưng nhỏ mới nuôi thôi, coi như biết nghe lờii. "Tần Húc vân đạm phong khinh.***
*** Vân Đạm Phong Khinh nghĩa là Lãnh đạm như mây trôi, lạnh lùng như gió thổi. ý là một người lạnh lùng vậy đó.
"Người lần trước bị bệnh cũng là hắn? "Tần Cao Dương hỏi tiếp.
"Đúng " Trên mặt Tần Húc hiện lên bất đắc dĩ," Thân thể cậu ta quá yếu, làm không được vài lần thì nằm liệt. "
Ôn Ngôn ngồi xổm cạnh cửa nghe hết những lời Ôn Ngôn hết để trong lòng...
Đúng vậy, chỉ là một con thú cưng vẫy đuôi lấy lòng... Lấy lòng chủ nhân là được, giống như mục đích đầu tiên cậu tiếp cận Tần Húc vậy.
Lúc Tần Húc một lần nữa đi vào phòng, Ôn Ngôn nằm sâu trong góc tường, cuộn tròn mình lại ngủ rồi.
Nửa cánh tay Ôn Ngôn lộ ra ngoài, Tần Húc nhẹ nhàng đắp lên cho cậu. Châm một điếu thuốc, yên lặng tựa vào bên cửa sổ hút.
Ngoài cửa sổ vẫn còn những bông tuyết rơi, tàn thuốc cũng bay theo gió, giống như những bông tuyết... Bay đầy đất...
_____________________
Lời Edit: Tui chỉ muốn nói là hôm qua tui hụt slot Thiên quan 4 rồi:))) má ôi có thông báo hết hàng rồi link mới hiện ra.. Ôi xỉu T~T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.