Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 154: Pn 3




“La la la, mặt trời lên. mặt trời lên ~”.
Xung quanh phòng tắm rộng rãi vang lên tiếng hát vui vẻ và tiếng nước bắn tung tóe của bé cá con.
Trong bồn tắm, bé cá nhỏ đang cẩn thận rửa sạch cái đuôi màu hồng nhạt, lớp vảy sáng bóng như vừa được mở ra.
Trong khi ngâm nga, bé cá nhỏ nhẹ nhàng di chuyển những ngón tay trên đầu, gội mái tóc màu bạc.
“Tâm trạng em con tốt nhờ.”
Bên ngoài phòng của Phó Thần Thần, Phó Thâm và Phó Cảnh Dương cách cửa cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên trong.
“Đây là mùi chua của tình yêu đó!”. Miệng Phó Cảnh Dương phun tào, nhưng trên mặt lại cười tươi.
“Hôm nay nó ra ngoài hẹn hò à?” Phó Thâm nghiêm mặt hỏi, tuy rằng rất vừa lòng thằng con rể Tần Tử Ngôn nhưng anh thật sự không cười nổi. Bé con cưng chiều trong lòng bàn tay mười tám năm, cứ như vậy bị người ta cướp đi, có thể vui mới là lạ.
“Chắc là thế, chứ như trước đây cuối tuần là ngủ thẳng cẳng đến trưa, làm sao có thể dậy sớm mà mặc quần áo”. Phó Cảnh Dương quá hiểu thằng em sinh đôi này, từ nhỏ đã là một con cá lười biếng, có thể cảm hóa cậu chắc cũng chỉ người cậu thích với tình yêu thôi.
Phó Thâm ôm khuỷu tay, im lặng không nói gì, một lát sau rốt bi thương quay về phòng tìm Lộ Tinh cầu an ủi.
Phó Cảnh Dương không nghĩ vậy, xuống nhà ăn sáng trước, dù sao hai anh em bọn họ cũng là do Phó Thâm và Lộ Tinh nuôi lớn.
Phó Cảnh Dương vừa mới ăn sáng xong thì cửa phòng Phó Thần Thần mở ra.
Quần yếm màu trắng, áo phông hồng nhạt, Phó Thần Thần suýt nữa thì nhảy theo bậc thang xuống, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng rất tốt/.
“Anh trai, buổi sáng tốt lành!”
Phó Thần Thần ngồi bên cạnh Phó Cảnh Dương, ngồi ngoan ngoãn dị thường.
Phó Cảnh Dương quay đầu nhìn cậu, không nói gì, trong lòng than thở: “Cái miệng nhỏ hôm nay ngọt thế”.
Người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng cho Phó Thần Thần.
“Cha với ba nhỏ đâu ạ?” Phó Thần Thần cắn một miếng bánh mì nướng, nhìn lướt qua căn phòng.
“Còn chưa dậy”. Phó Cảnh Dương vốn đã no rồi, nhưng lại ăn cùng Phó Thần Thần thêm một cái tiểu long bao.*
*Tiểu long bao
“Hôm nay em dậy sớm vậy là định ra ngoài hả?” Phó Cảnh Dương giả vờ như không biết gì, suy đoán lời nói của Phó Thần Thần.
Phó Thần Thần nhấm nháp bánh mì nướng một chút, nét mặt hiện lên một tia bối rối.
“Thì là… Anh Tử Ngôn rủ em ra ngoài xem phim… Không có gì đặc biệt cả”. Phó Thần Thần ra vẻ bình tĩnh trả lời, nói xong cậu nhét toàn bộ bánh mì nướng vào miệng.
Thật sự luôn, Phó Cảnh Dương biết suy đoán của mình trúng phóc.
“Ồ, ra ngoài chú ý an toàn, báo với cha một tiếng rồi hẵng đi”.  
“Có muốn tài xế đưa em đi không?”
Phó Cảnh Dương bình tĩnh nói, cũng không có biểu hiện khác thường.
“Không ạ!” Phó Thần Thần gần như từ chối ngay giây tiếp theo: “Anh Tử Ngôn nói anh ấy đến đón em, hehe”.
Ở lúc bản thân Phó Thần Thần không nhận ra, cái đuôi bị che dấu đã bắt đầu lắc lư sang trái sang phải.
Sau bữa sáng, Phó Thần Thần rõ ràng không thể ngồi im được, không yên phận lượn lờ trong phòng khách, thi thoảng còn lại cửa kính tủ rượu vừa ngây ngô cười, vừa sửa sang lại đầu tóc với quần áo mình.
“Anh Tử Ngôn vẫn chưa đến à?” Phó Cảnh Dương bị cậu làm cho choáng cả đầu.
“Gần rồi, đang trên đường đến”. Phó Thần Thần liếc nhìn vị trí được Tần Tử Ngôn chia sẻ trên điện thoại.
“Vậy đi chào cha với ba ba trước đi”.
“Lát nữa có thể trực tiếp đi luôn”.
Phó Cảnh Dương thật sự không nghĩ đến Phó Thần Thần khi yêu đương lại ngốc thành cái bộ dạng này, nhưng ngẫm lại thì mọi chuyện hình như có vẻ trong dự kiến.
“Nhưng anh Tử Ngôn nói anh ấy muốn vào chào hai ba”. Phó Thần Thần ngồi trên sô pha, chân đập lung ta lung tung.
“Anh thấy tạm thời không cần, chắc chắn bây giờ ba ba nhỏ không có thời gian gặp anh Tử Ngôn đâu”. Phó Cảnh Dương nói xong, kéo Phó Thần Thần đứng lên khỏi sô pha, dẫn cậu lên tầng. Vốn tâm tình lúc này của Phó Thâm đã không tốt, lỡ mà thấy Tần Tử Ngôn chắc bị kích thích lắm đây, chi bằng không thấy thì hơn, Phó Cảnh Dương cân nhắc trong lòng.
“Vậy được rồi”. Phó Thần Thần nhớ lại tinh thần mệt mỏi của Phó Thâm và Lộ Tinh, cảm thấy Phó Cảnh Dương nói rất đúng.
Bên ngoài nhà họ Phó, Tần Tử Ngôn vừa đến thì nhìn thấy Phó Thần Thần đang cầm sẵn mũ ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi anh.
*
Trong rạp chiếu phim tư nhân ở trung tâm Dung Thành, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến phòng riêng, Phó Thần Thần đi sau Tần Tử Ngôn, nhưng tay phải của cậu lại được người đi trước nắm chặt. Đây không phải lần đầu tiên nắm tay, ánh mắt Phó Thần Thần dừng trên mười ngón tay đan xen, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, cả người như thể mất hồn, chỉ có thể nhu nhuận đi theo người phía trước.
Bước vào phòng riêng rộng rãi, màn hình chiếu cực lớn lấp đầy không khí, rạp riêng không ai quấy rầy, hẹn hò là tuyệt nhất.
Bộ phim được Phó Thần Thần đặt tối hôm qua, là một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Nửa tiếng đầu của bộ phim, Phó Thần Thần gần như không tập trung được, tinh thần căn bản chẳng tập trung được vì khoảng cách của cậu và Tần Tử Ngôn quá gần, ánh đèn mờ trong phòng riêng làm cho bầu không khí trở nên có chút huyền ảo.
Phó Thần Thần dùng khóe mắt nhìn trộm Tần Tử Ngôn, trên tay còn ra vẻ không có việc gì lấy bỏng ngô nhét vào miệng anh.
Tần Tử Ngôn rất nghiêm túc dựa vào ghế ngồi, đôi mắt hầu như không chớp.
Động tác Phó Thần Thần không dám quá lớn, sợ làm phiền đến Tần Tử Ngôn đang xem phim.
Cả người Phó Thần Thần hao tổn rất nhiều tinh thần chỉ để trong lòng bình tĩnh, dần dần cũng cuốn vào phim.
Sự yên tĩnh này kéo dài không bao lâu.
Hai nhân vật chính trong phim cũng đến rạp chiếu phim tư nhân, không khí lúc đó rất giống hai người ngoài phim.
Trái tim Phó Thần Thần lại bắt đầu loạn nhịp, mãi cho đến khi hai nhân vật trong tình ý khó kiềm bắt đầu hôn nhau.
Phó Thần Thần cảm thấy toàn thân phát sốt, mặt đỏ bừng bừng cả người vừa e lệ vừa xấu hổ.
Lúc cậu chọn phim thì cũng có nói sẽ như vậy đâu chứ! Phó Thần Thần nhớ đến bộ phim này là do mình chọn, xấu hổ ngay lập tức tăng lên một mức độ mới, cậu không dám nhìn Tần Tử Ngôn, vì sợ Tần Tử Ngôn sẽ hiểu lầm đây là đang ám chỉ cái gì.
Phó Thần Thần gần như cuộn tròn mình trên ghế mát xa, thật sự chemistry giữa hai nhân vật chính trong phim không có gì khác thường, thậm chí còn có sự ngọt ngào trong sáng của tình yêu, nhưng Phó Thần Thần lại quá ngây thơ. Nếu chỉ mình cậu xem hình ảnh như vậy, có thể cậu sẽ ghen tị thậm chí còn khao khát được yêu, nhưng khi cùng người yêu xem cùng nhau sẽ chỉ khiến cho cậu mặt đỏ tim đập.
Tần Tử Ngôn đương nhiên là thấy sự khác thường bên này.
Đỉnh đầu Phó Thần Thần đột nhiên được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp, không nặng không nhẹ xoa xoa hai lần.
Tần Tử Ngôn không nói gì cả, nhưng anh quá hiểu Phó Thần Thần, đây chính là một con cá nhỏ rất dễ xấu hổ. Nếu giờ anh mà nói cái gì đó để an ủi Phó Thần Thần, có khi Phó Thần Thần còn xấu hổ hơn. 
Có điều trong lòng Tần Tử Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, thì ra trong đầu con cá nhỏ này vô tình đã có ý nghĩ thân mật kia rồi.
Cảnh thân mật của nhân vật chính đã trôi qua, nhưng Phó Thần Thần vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa nãy tùy ý để bàn tay kia bao phủ trên đỉnh đầu cậu, cậu tựa như một con mèo nhỏ làm sai, cần một chút vỗ về.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim trời đã muộn, Phó Thần Thần không dấu vết thở dài một hơi, trong lòng thề từ nay về sau nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng khi chọn phim, thật ra trong lòng cậu rất mâu thuẫn, nếu là bạn đời, vậy động tác thân mật vậy là rất bình thường.
Bữa trưa, Tần Tử Ngôn chọn món thịt nướng Phó Thần Thần thích nhất.
Sau khi ăn những gì mình thích, cùng với điều kiện thoải mái, Phó Thần Thần dần dần thoát khỏi làn khói của bộ phim, biểu cảm trên mặt thả lỏng và tự nhiên hơn rất nhiều.
Đến chiều, cả hai lại đi khu vui chơi chơi.
Không có gì đặc biệt, cả hai chỉ làm những việc thường ngày mà các cặp đôi trẻ hầu như thường làm trong buổi hẹn hò.
Sắc trời dần dần tối, Tần Tử Ngôn hỏi Phó Thâm xem có thể đưa Phó Thần Thần về nhà muộn chút được không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hai người lái xe ra khỏi trung tâm Dung Thành.
Nhìn ánh đèn neon dần biến mất ngoài cửa kính xe, Phó Thần Thần không khỏi mở miệng.
“Anh Tử Ngôn, chúng ta đi đâu vậy?” Hai tay Phó Thần Thần siết chặt dây an toàn.
“Lát nữa em sẽ biết”.  Tần Tử Ngôn cười nhẹ, nói xong còn thừa nước đục thả câu.
“Ồ”. Phó Thần Thần nghe lời không hỏi thêm nữa, vì chờ mong đầu ngón tay lại siết chặt thêm nữa.
Tần Tử Ngôn rất chăm chú lái xe bởi vì tầm nhìn khá tối, thế nên Phó Thần Thần có thể nhìn anh chẳng kiêng dè gì.
“Chơi cả ngày rồi, buồn ngủ thì ngủ một lúc đi”. 
Khi Phó Thần Thần đang nhìn đến mê mẩn thì đột nhiên Tần Tử Ngôn mở miệng nói.
Phó Thần Thần sững sờ, nhanh chóng liếc mắt ra chỗ khác, ngón tay không còn chỗ để đặt.
“Vậy em ngủ một lát”. Phó Thần Thần quả thật vừa mệt vừa buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cả hai đã đến nơi – Một ngọn núi ở ngoại ô phía đông Dung Thành. Trên đỉnh nói là đài thiên văn cực kỳ có tiếng ở Dung Thành.
Muốn đến đây ngắm cảnh thì phải hẹn trước ít nhất một tháng mới có chỗ, hơn nữa chuyện này còn phải thuộc vào may rủi, nếu không may đen đủi, gặp phải trời mưa hay mây quá dày vậy bạn sẽ không tận hưởng bầu trời đầy sao được.
“Đài thiên văn!” 
Phó Thần Thần hưng phấn đến mức nâng cả giọng lên.
“Không phải em nói muốn ngắm sao hả, hôm nay có thể ngắm”. Tần Tử Ngôn nắm lấy tay Phó Thần Thần, dẫn cậu đi vào trong đài thiên văn.
Vừa mới bước vào đã có người chào đón, hướng dẫn viên giới thiệu chi tiết với hai người, cuối cùng Phó Thân Thần cũng được nhìn thấy kính viễn vọng mà cậu mong ước từ lâu.
Kính viễn vọng Phó Thần Thần có, nhưng nó đương nhiên không thể so sánh với kính trên đài thiên văn.
Hai giờ sau hai người mới đi ra khỏi đài thiên văn.
Vẻ mặt của Phó Thần Thần đầy mong ước chưa tan hết, hôm nay vận may của hai người họ không tốt lắm, trời có vẻ sắp mưa, bầu trời đêm vẫn còn sáng quắc bỗng chốc đổi sắc, mây mù dày đặc, gió lớn vù vù.
“Lần sau chúng ta đến tiếp”. Tần Tử Ngôn chộp  được vẻ thất vọng trên mặt Phó Thần Thần: “Cho em thỏa thuê luôn”.
“Vâng!” Phó Thần Thần vô thức nắm lấy tay Tần Tử Ngôn trở nên tự nhiên hơn.
Sợ trời mưa to, cả hai không dám chạm trễ, lái xe chuẩn bị rời đi, đường đèo núi trong mưa đêm rất không an toàn.
Nhưng xe vừa khởi động thì điện thoại Tần Tử Ngôn vang lên.
“Anh nhận điện thoại đã”. Tần Tử Ngôn nhìn lướt qua tên trên điện thoại, là nhân viên của đài thiên văn.
Phó Thần Thần im lặng ngồi một bên, ánh mắt tự nhiên rơi trên mặt anh.
Một lát sau cậu thấy Tần Tử Ngôn cau mày, giống như là đã xảy ra chuyện gì không hay.
“Đêm nay chúng ta không về được”. Tần Tử Ngôn cúp điện thoại, quay đầu bất đắc dĩ nói: “Dưới chân núi mưa to, hơi sạt lở, đường bị tắc. Chắc chừng sáng mai mới có thể thông xe.”
“Vậy, giờ chúng ta làm gì bây giờ?” Phó Thần Thần di chuyển thân mình, ló đầu ra ngoài cửa sổ xe xem, gió càng lúc càng mạnh, hơn nữa trời đã bắt đầu mưa.
“Gần đó có một khách sạn du lịch, chúng ta chỉ có thể qua đêm ở đó”.
Vừa rồi nhân viên của đài thiên văn  đã nói cho Tần Tử Ngôn khách sạn này.
“Để anh gọi cho chú trước, để bọn họ không lo lắng”. Tần Tử Ngôn lo lắng nhưng vẫn suy nghĩ mọi chuyện kỹ càng.
Đi theo hướng dẫn, hai người nhanh chóng tìm được vị trí của khách sạn, lúc đó bên ngoài khách sạn mưa rất to, thỉnh thoảng còn kèm theo sấm chớp, nơi này quả nhiên là vùng nói, mưa đêm cuối hè khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không giải thích được.
Phó Thần Thần hơi sợ lạnh, quần áo bị mưa làm ướt hơn nửa, cả người cậu run rẩy không kiểm soát được.
Tần Tử Ngôn nhanh chóng mở cửa phòng, sợ Phó Thần Thần bị cảm lạnh nên vào phòng mở điều hòa trước.
“Thay quần áo ướt ra đã”.
Phó Thần Thần ôm áo ngủ sạch trên tay đi vào phòng tắm, gấp rút thay quần áo ra, cuối cùng cũng kiềm chế được cơ thể đang run rẩy của mình một chút.
“Còn lạnh không?” Tần Tử Ngôn thấy người đi ra, hai tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt của cậu đều lạnh như băng.
“Hơi hơi”.
Rất nhanh Phó Thần Thần bị nhét vào ổ chăn, cậu được bọc chăn ngồi xếp bằng trên giường.
“Ngôn ca, quần áo cũng ướt hết rồi”.
Tần Tử Ngôn nghe cúi vậy đầu nhìn quần áo dính nước của mình: “Lát anh về thay quần áo sau”
“Uống hay viên thuốc cảm đi, đừng để bị cảm lạnh”. Tần Tử Ngôn lấy ra thuốc cảm vừa rồi hỏi ở quầy, bóc hai viên bỏ vào lòng bàn tay Phó Thần Thần, sau đó đưa nước ấm cho cậu.
“Em có yếu như thế đâu…” Miệng Phó Thần Thần nhỏ giọng thì thào, không hề sẵn lòng uống thuốc cảm đắng như vậy: “Em sẽ không bị cảm”.
“Thật không?” Tần Tử Ngôn nghiêng người về bé cá nhỏ đang giải thích ở trên giường: “Thế lần trước ai phải truyền bảy chai nhỏ vì cảm lạnh?”
Phó Thần Thần ngay lập tức câm như hến, ngoan ngoãn một hơi nuốt hết thuốc.
Cậu vừa uống một ngụm nước thì một tia chớp kinh hoàng chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ, hơn phân nửa ngọn núi được chiếu sáng như ban ngày.
Cả người Phó Thần Thần lập tức cứng lại, từ khi còn nhỏ cậu đã rất sợ sấm sét và tia chớp.
Sấm sét đến như dự đoán, tiếng nổ vang lớn như muốn phá vỡ cửa kính trong phòng.
Tần Tử Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ trên mặt Phó Thần Thần thì kéo chặt chăn bông cho cậu, để cậu có cảm giác an toàn hơn.
“Ngôn ca, đêm nay anh đừng đi được không? Em sợ lắm…” Phó Thần Thần ngẩng cổ lên, đáng thương hỏi anh, đôi mắt cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu Tần Tử Ngôn đặt hai phòng, xem ra bây giờ thành hơi thừa.
“Được, không đi”. Tần Tử Ngôn nhìn đôi mắt trong veo kia, đầu quả tim đập bình bịch.
Chỉ cần là Phó Thần Thần cho dù thế nào đi nữa, đều vẫn luôn có thể khơi dậy khát vọng muốn bảo vệ của anh.
Tần Tử Ngôn kéo rèm cửa trong phòng để chắn tia chớp, sau đó thay quần áo trên người.
Phó Thần Thần có ý thức tự giác chừa ra nửa giường cho Tần Tử Ngôn.
Tần Tử Ngôn nằm xuống, hai người cách nhau một khoảng, ai cũng không chủ động đến gần.
Phó Thần Thần nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, thần kinh căng thẳng, mắt cũng không dám chớp. Cậu cũng không thể đoán được là mình căng thẳng vì sấm sét, hay căng thẳng là vì ngủ chung giường với Tần Tử Ngôn.
Lại có tiếng sấm sét, ngón chân Phó Thần Thần siết chặt.
Cả người Tần Tử Ngôn dịch sang một bên kéo khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
“Đừng sợ”. Tần Tử Ngôn nói xong, Phó Thần Thần đã được anh ôm vào lòng.
Phó Thần tìm được ô dù, vùi đầu trong trong lồng ngực anh. Hơi thở của người này khiến cậu cảm thấy an tâm.
Tần Tử Ngôn vỗ nhẹ vào lưng cậu, xoa dịu cảm xúc sợ hãi của cậu.
Căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sấm sét bên ngoài, bọn họ có thể nghe rõ tiếng thở cùng nhịp tim của đối phương, đều dồn dập như nhau…
“Ngôn ca…” Phó Thần Thần mở miệng phá vỡ sự im lặng kéo dài: “Chân của em…’’
Tần Tử Ngôn nghe được giọng nói xấu hổ của người trong ngực, nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi cảm giác trơn bóng lạnh lẽo dính vào da chân.
Tần Tử Ngôn lập tức phản ứng được sao lại thế này.
Bé cá nhỏ không giấu được cái đuôi của mình.
Phó Thần Thần cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, đuôi cá kể từ khi nằm chung giường với Tần Tử Ngôn thì trở nên rất hưng phấn. Sau khi hai người dính vào nhau cậu không thể khống chế được nữa, trực tiếp lộ nguyên hình.
Sau khi lộ nguyên hình còn không chịu an phận, cứ không ngừng cọ cọ vào chân của Tần Tử Ngôn, như muốn tìm kiếm sự vuốt ve.
Khuôn mặt Phó Thần Thần đỏ bừng, cậu thật sự không ngờ đuôi cá lại không đạt yêu cầu như vậy.
“Anh có thể sờ nó được không?” Lúc nhỏ Tần Tử Ngôn đã nhìn thấy đuôi cá màu hồng nhạt của Phó Thần Thần, rất đẹp, đó là thứ đẹp nhất trong ký ức tuổi thơ của anh, nhưng anh chưa từng chạm vào nói. Vì Ôn Ngôn đã dạy anh từ nhỏ rằng chỉ có bạn đời của cậu ấy mới có thể chạm vào đuôi người cá, mình không được hành động thiếu suy nghĩ trước khi người cá chấp nhận.
Khi Tần Tử Ngôn hỏi lời này thì tim đập nhanh hơn.
Phó Thần Thần không trả lời, nhưng đuôi cá được ép sát vào người Tần Tử Ngôn đã thay cho câu trả lời.
Khi đầu ngón tay chạm vào lớp vảy, Tần Tử Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Phó Thần Thần run rẩy, đuôi cá đối với người cá quả thực rất mẫn cảm.
Phó Thần Thần đột nhiên đưa hai tay ôm lấy cổ Tần Tử Ngôn, hơi ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.
Động tác trên tay Tần Tử Ngôn càng trở nên nhẹ nhàng, khuôn mặt căng thẳng của bé cá nhỏ cũng dần trở nên sung sướng, hiển nhiên là rất thích cảm giác được chạm vào, cả người còn ưỡn lên. Cậu hoàn toàn khác với vẻ xấu hổ không ngừng ở rạp chiếu phim tư nhân ngày hôm nay.
“Ngôn ca thoải mái quá…” Đôi mắt của bé cái nhỏ mở ra một cái khe, ngoan ngoãn chăm chú nhìn Tần Tử Ngôn, còn cười với anh rõ ràng sự sợ hãi đã bị xua tan.
Tim Tần Tử Ngôn đập còn nhanh hơn lúc nãy, dù đã hết sức kiềm chế bản thân không được làm ra hành vi quá mức, cho dù bé cá đã chấp nhận anh, là người anh thích nhất.
Phó Thần Thần không nhận ra được nụ cười nhẹ của mình đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho Tần Tử Ngôn, ngược lại người sau khi được sờ đuôi lá gan lại càng to hơn thậm chí còn táo tợn hơn.
Đầu của bé cá nhỏ vùi vào trong ngực Tần Tử Ngôn, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, cảm giác nóng bỏng từ ngực lan tràn đến toàn thân.
Tần Tử Ngôn cảm thấy rất không hay, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa anh thật sự mình không kiềm chế được, đành phải đầy Phó Thần Thần ra.
“Tiểu Thần, đường cử động…” Tần Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Phó Thần Thần, kiên nhẫn nói.
“Tại sao ạ?” Bé cá nhỏ rời khỏi ngực Tần Tử Ngôn, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ngây ngô hỏi.
Tần Tử Ngôn bị một câu tại sao của cậu chặn lại.
Phó Thần Thần vặn vẹo thân thể tiến lên, cùng Tần Tử Ngôn nằm chung một cái gối, lông mi dưới lấp lánh như được khảm trân châu.
“Ngôn ca.” Phó Thần Thần gọi người đàn ông đối diện mình, bỗng dưng cúi người hôn lên sườn mặt tuấn tú của anh, động tác rất nhanh, Tần Tử Ngôn căn bản không kịp phản ứng.
Thật ra lúc Phó Thần Thần ở rạp chiếu phim đã muốn làm như vậy, nhưng khi đó không dám, bây giờ được người chạm vào đuôi, tinh thần cả người phấn chấn, động tác rõ ràng gọn lẹ.
Nụ hôn của bé cá nhỏ cũng không kéo dài bao lâu, khi cậu rời người ra lại cười với Tần Tử Ngô, đuôi cá rung lây đầu hưng phấn. 
Đột nhiên Tần Tử Ngôn ngồi dậy, từ trên nhìn xuống đánh giá con cá nhỏ trêu chọc anh này, lúc cúi xuống thì đã vây con cá nhỏ này ở dưới thân.
Phó Thần Thần đối diện với anh, không có chút sợ hãi, trái lại là vui mừng chờ mong.
Ánh mắt Phó Tử Ngôn thâm thứ bất định, ngón tay cái mân mê đôi môi bé cá nhỏ, động tác tinh tế khiến Phó Thần Thần tê dại, cậu ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh.
Khi bờ môi kề sát vào nhau, tâm trí Phó Thần Thần trở nên trống rỗng, cậu không thể làm gì khác ngoài phối hợp với nụ hôn của họ.
Nụ hôn kéo dài cho đến khi cá nhỏ gần như thiếu dưỡng khí, khi được buông ra Phó Thần Thần vội vàng hít sâu một hơi.
Tần Tử Ngôn thả sức, rời khỏi Phó Thần Thần rồi một lần nữa ôm cậu vào trong lòng.
“Được rồi, ngoan ngoãn đừng lộn xộn”. Tần Tử Ngôn dịu giọng nói.
Sau nụ hôn vừa rồi thì Phó Thần Thần lập tức an phận hơn nhiều, hai tay đưa trước mặt vân vê cúc áo Tần Tử Ngôn.
“Ngôn ca, ngủ ngon”. Phó Thần Thần nhích người, nằm nghiêng ôm lấy eo Tần Tử Ngôn, cảm thấy mãn nguyện nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon…” Tần Tử Ngôn nhẹ nhàng đáp lại, nhưng không nhắm mắt mà nhìn xuống khuôn mắt đang ngủ yên ổn của bé cá nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.