Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)

Chương 57: Than cốc




Hắn vừa nói xong thì tiếng xột xoạt vang lên hàng loạt, lúc này đã có gần trăm công tượng luyện kim bám theo sau hắn, hắn nói cái gì là bọn họ xoàn xoạt chép lại cái ấy, hơn trăm người miệng đều lấm lem toàn mực, vì thời này cứ viết là có thói quen ngậm bút vào, cảnh tượng khá đồ xộ và cũng khá hài hước. Những người ở xa không nghe thấy thì kiễn chân lên chép người phía trước, có người phía trước biết ý thì vừa chép lời Nguyên Hãn vừa giơ lên cho người xau nhìn rất là ăn ý. Nhìn họ hắn có xúc động muốn mở trường học ngay lập tức, nhưng rồi lại lắc đầu giờ chưa phải lúc a.
" Được rồi giờ đã có molypden thì không thể không dùng đúng không nào. Nếu luyện được molypden với thép thì sẽ chế được khoan có thể khoan sắt thép, lúc ấy cônh nghệ chế súng đạn của chúng ta sẽ qua một trang mới, những cái khuôn kia vứt hết đi để dành cho những máy khoan đúng không nào các vị"
"Đầu tiên Molyden rất khó ngón chảy nên chúng ta phải tạo được một chất đốt cường đại hơn than đá bình thường" Nguyên Hãn đang thao thao bất tuyệt thì thấy bên dưới im lặng một mảng mọi người đều tròn mắt nhìn hắn như nhìn ainh vật lạ, từ trước đến giờ họ đều biết than đá là nhiệt độ cao nhất nghìn năm qua chưa ai nghi ngờ điều đó. Cách xây dựng lò cao làm nhiệt độ của than đá được tận dụng tốt hơn. Nhưng đó vẫn là than đá kia mà.
" Bẩm vương gia, chúng thần đã tra cứu sách cổ ca ngàn năm qua chưa một chất có thể cháy nào có nhiệt độ cháy tốt hơn than cốc ạ" một lão công tượng có vẻ rất cổ lão lên tiếng.
Nguyên Hãn vừa bực mình vừa buồn cười các lão già này, lúc thì ham học tân tiến đến kinh ngạc lúc thì bảo thủ đến khồn chịu nổi: " trước đay không có không có nghĩa là sau này không có, các ngươi không những là công tượng mà còn là những người nghiên cứu, phải nghĩ những gì người khác không nghĩ, làm những gì người khác không làm thì mới có thể phát minh ra những thứ mới và tốt hơn" E hèm nước.... Ai mang cho ta miếng nước nào. Có lẽ hôm nay sẽ cả ngày ở đây mất thôi".
Ngoài bãi khoáng chất màn trời chiếu đất một lớp học mở rộng về hoá học, vật lý, luyện kim cứ thế mà tiến hành.
"Các ngươi có biết tia sét có thể có nhiệt độ bao nhiêu không, là 3 vạn độ C tức là gấp 20 lần than đá, biết hồ quang điện là gì không? Nó sinh ra 3500 độ C tức la gấp gần 3 lần than đá. Mà đèn hàn xì các ngươi biết là gì không nó sinh ra 2400 độ C gấp 2 lần than đá." Nói đến đây đầu óc hắn bỗng khựng lại. Hắn thấy mình quên một cái gì đó rất quan trọng. Còn phía dưới thì tất cả công tượng đang há hốc mồm bị kiến thức mới ập vào gây shock mà quên cả ghi chép.
" Nhanh ai đưa ta giấy bút ta quên một cái gì đó rất quan trọng. Nhanh.." Giấy bút đưa đến Hắn vơ lấy, cúi đầu hí hoáy viết lách, miệng thì lầm bầm "hàn xì... than cốc... Hàn xì... Ta quên cái gì ta"
Cũng không thể trách hắn được, não hắn rất đặc biệt coa thể nhớ được bất kì cái gi kiếp trước hắn đã đọc qua, nhưng có những thứ hắn chỉ lướt qua mà không đọc kĩ thì phải cần hắn tỉ mỉ nhớ lại.
Đã hơn một giờ đồng hồ hắn ngồi đó vì hắn linh cảm thứ mình đang mò tìm đây sẽ thay đổi hoàn toàn lịch sử, là bước nhảy công nghệ của quốc gia hắn.
Mọi người yên lặng giữ nguyên vị trí không ai dám đánh rắm sợ làm phiền Vương gia. Cả một đám người ngồi bệt trong đám đá sỏi khoáng sản, không ai lên tiếng, cảnh tượng hết sức ly kỳ.
Bỗng từ xa có tiếng bước chân đến, Chu Tuyết xuất hiện cùng một đám phụ nữ đằng sau, họ là thân gia của công tượng mang cơm cho chồng. Chu Tuyết cũng vậy, nàng nghe mẹ chồng kể rất nhiều sự tích về trược phu nàng càng lúc nàng càng tò mò hơn về con người cường đại ấy. Không thể tưởng tượng nôi một hoàng tộc mất nước chỉ vẻn vẹn 4000 lạng bạc trong tay cung 300 lính mà có thể gây dựng một vương quốc thần kỳ như vậy, một vương quốc với vũ khí cường đại vượt thời gian, mà toàn bộ những thứ ấy đều được thực hiện bởi kiến thức của một người. Ngoài ra chàng còn võ nghệ siêu quần bạt tuỵ, văn thơ thì tài tử Giang Nam chỉ có thể ôm mặt xấu hổ mà lui xa. Đang ngồi học tiếng việt với mẹ chồng thì thân binh vào thông báo hiện tượng lạ của chàng, vậy là mụ mụ bảo nàng mang cơm ra cho hắn. Trượng phu của nàng là một vương gia rất đặc biệt, không giống các vương gia của đại Minh, nhìn thì kiểu cách đại khí, thế nhưng đều là sấm to mưa nhỏ không có thực tài gì. Nghe trộm chàng nói chuyện với đại ca và phụ thân là biết phụ thân và đại ca của nàng kém đến mức độ nào.
Nhìn thấy trượng phu đang điên dại lảm nhảm, viết viết lách lách, miệng be bét mực quần áo lấm lem ngồi bệt xuống đất đâu có giống vương gia. Nàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho các công tượng không phải hành lễ rồi nhẹ như mèo đến bên hắn ngắm nhìn. Đàn ông lúc chăm chú làm việc bao giờ cũng là đẹp nhất, kể cả lấm lem bẩn thỉu.
Bỗng nhiên hắn bật dậy nhảy cà tưng miệng hét tìm ra rồi kiểu Colombo tìm ra Châu Mỹ. Sau một hồi nhảy nhót hắn dừng lại thì phát hiện ra nàng đang trợn tròn hai mắt hạnh ngạc nhiên nhìn, không do dự hắn ôm lấy nàng bế bổng lên rồi xoay tít mù.
- Ha ha ha là đất đèn ta đã tìm ra cách để chúng ta nhảy bật trong công nghệ... hà đất đèn quá đơn giản phải không ha ha ha. ha ha ha....
Nàng xấu hổ đấm bùm bụm vào ngực hắn rồi mắt mê ly vì hạnh phúc rúc hẳn đầu vào vai hắn, xấu hổ quá đi muốn tìm chỗ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.