Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ

Chương 1: Ai cho em lá gan dám đánh tôi hả?




- Tại sao chú lại lấy tôi?
- Vì em rất giống cô ấy.
- Chú rất yêu cô ấy sao?
- Em chỉ cần biết như vậy thôi. Sau này, tôi sẽ cho em tất cả những thứ em muốn nhưng tôi sẽ không bao giờ yêu em.
Một câu nói lạnh lùng nhưng lại là lời thật lòng từ hắn. Cô rơi lệ, trái tim như bị ai đó bóp chặt, dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Không phải là yêu mà xem cô như là thế thân của cô ấy.
Ba mẹ cô mắc nợ hắn một số tiền rất lớn. Họ gán cô cho hắn để trả nợ bởi vì cô rất giống vị hôn thê đã mất của hắn. Hắn rất yêu cô ấy, yêu nhiều đến nỗi ngày nghe tin cô ấy mất, hắn đã khóc ngất đi trên giường bệnh. Hắn đứng cả đêm ở nghĩa trang nhìn theo chiếc quan tài gỗ dần dần hạ xuống mộ huyệt.1
Hắn ước cô ấy mang hắn đi cùng.
Từ đó hắn không còn cười nữa.
Chỉ có cô độc.
Hắn tàn nhẫn với bất kỳ ai nhắc về cô ấy và cũng dặn lòng sẽ không bao giờ yêu ai nữa.
Cho đến một ngày bố mẹ mang cô đến trước mặt anh. Vẫn là khuôn mặt đó, giọng nói đó, nụ cười đó. Chỉ khác là cô là Tử Y không phải Bạch Chi của hắn.1
Hắn nhìn vào đôi mắt non nớt của cô, một cái gật đầu, ba cô bán cô cho hắn rồi. Họ cầm xấp tiền rồi quay đầu bước đi không hề ngoái đầu lại nhìn lấy đứa con gái ruột này lấy một lần. Cô chạy theo gọi tên họ nhưng không một ai quay đầu cả, tiếng khóc nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
Tại sao họ lại không cần cô nữa?
- Ba mẹ đừng đi! Y Y hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc nữa, ba mẹ đừng đi mà. Hức...
Cô chạy mãi cho đến khi vấp phải một cành cây té ngã, đầu gối đập xuống đất, máu từ vết thương bắt đầu chảy không ngừng, đau nhức không thôi. Nhưng cũng không sao đau bằng trái tim non nớt bị người thân vứt bỏ.
Hắn cầm ô đi đến, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng nhưng cũng đầy uy quyền đó dừng lại trước mặt cô.
- Đứng lên đi!
- Ba mẹ đi thật rồi. Ba mẹ không cần cháu nữa sao?
Cô mếu máo nắm lấy vạt áo hắn như sợ mình cũng sẽ bị hắn vứt bỏ như vậy. Hắn nhìn đôi mắt hoen đỏ của cô, trái tim có chút mềm lại, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Tử Y.
- Đúng vậy, từ giờ em sẽ sống ở đây với tôi.
- Y Y rất ngoan, chú đừng vứt bỏ cháu có được không?
- Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không vứt bỏ em.
Từ đó Tử Y đến sống với hắn trong dáng vẻ của Bạch Chi.
Năm đó cô mới mười hai tuổi, hắn hai mươi bảy.
Nhưng có lẽ ba mẹ cô không hề biết, hắn cũng không hề biết. Từ đó, Tử Y không còn khóc nữa, dáng vẻ ngoan ngoãn đến hiểu chuyện. Bởi vì đứa trẻ ngoan ngoãn thì mới có kẹo để ăn.
Thời gian trôi qua, cô cũng đem lòng yêu hắn lúc nào không hay.
Chỉ là một tình yêu không có hồi đáp, không có điểm dừng, chỉ lặng lặng nhìn theo phía sau bóng lưng cao lớn ấy chầm chậm quay đi.
Hôn lễ của bọn họ diễn ra thật êm đẹp nhưng đêm tân hôn lại thành ra như thế này. Cô ngồi trên giường, chỉ có bóng đêm cô tịch.
- Chú đi đâu vậy?
- Đi tìm người tôi yêu.
Chú lấy tôi nhưng lại cảm thấy có lỗi với cô gái đó sao?
- Tại sao vậy? Chú không thể yêu cháu dù chỉ là một chút thôi sao?
- Đừng mong chờ tình yêu từ một kẻ như tôi. Lấy em cũng chỉ là vì gia đình muốn tôi thành gia lập thất mà em cũng chỉ là sự lựa chọn của mẹ tôi thôi.
Trái tim cô như chết lặng.
Hôm nay là ngày cưới của cô mà, hắn có nhất thiết phải nói ra những lời tàn nhẫn như vậy không?
Lúc nghe hắn nói muốn kết hôn với cô, trái tim cô như vỡ òa vì hạnh phúc. Cô nghĩ cuối cùng hắn cũng chịu quay đầu lại nhìn cô rồi. Cho đến hôm nay cô mới biết thì ra đến cuối cùng cô cũng vẫn không thể thay thế vị trí của cô gái đó trong trái tim anh, thì ra đều là do cô tự mình đa tình mà thôi.
Hắn không yêu cô.
Hắn chỉ xem cô như là thế thân của cô gái hắn yêu mà thôi.
Cô đã biết rõ câu trả lời mà sao trong tim lại đau đến như thế này?
Lại đau đến như thế này...
Một tháng sau.
Tử Y theo sự sắp xếp của mẹ chồng, hằng ngày vào đúng mười hai giờ trưa sẽ đem cơm đến công ty của Tống Dịch. Nhưng hôm nay, Tử Y có việc ở gần đây nên cô đến sớm hơn hẳn một phút.
Tống Dịch là chủ tịch của tập đoàn Tống thị, phòng làm việc đương nhiên cũng là một nơi rất sang trọng.
Một tháng đã trôi qua nhưng hai người không hề ngủ chung. Đêm qua anh có về hay không, cô cũng không biết nữa.
Chuyện này nghe có vẻ hơi nực cười nhưng đó là sự thật.
Thư ký Trịnh nhìn thấy cô sắc mặt liền tái mét, khẽ lấy khăn lau mồ hôi, len lén nhìn vào phía bên trong.
- Phu nhân, sao hôm nay cô đến sớm vậy ạ?
- Hôm nay, tôi có việc nên ghé qua đây sớm hơn chút. Chú có ở trong văn phòng không? Tôi có thể vào được chứ?
- Chuyện này...
Tử Y liền nhanh chân đi đến trước cửa nghe tiếng động bên trong phòng thì khựng lại, âm thanh phát từ bên trong phát ra vô cùng ái muội.
Tử Y liền đẩy cửa ra thì thấy Hà Nghiên Nhi đang ngồi ở trên đùi anh, hai người quần áo xộc xệch, hàng cúc áo ở giữa ngực cũng đã cởi hết. Kẻ ngốc cũng biết là họ vừa mới làm gì xong.
Hà Nghiên Nhi chẳng phải là em gái song sinh của Hà Bạch Chi. Anh đúng là có sở thích kỳ lạ, yêu cũng nhất định phải chọn yêu người giống cô ấy mới chịu sao?
Hà Nghiên Nhi thấy cô đi vào cũng không thèm mảy may quan tâm, chỉ nhếch môi cười nhạt, có vẻ như chuyện này là chuyện cô ta đã dự liệu được từ trước. Mặc kệ Tử Y, cô ta chỉ cẩn thận cài cúc áo lại cho mình và Tống Dịch.
Tống Dịch thì chết sững, như kẻ bụng trộm bị bắt gian tại trận. Tử Y chỉ đứng đó không nói gì, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay cầm cặp lồng lại run lên vì giận.
Hắn cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. Hà Nghiên Nhi cũng đứng lên khỏi người anh, khóe môi cong lên buông lời mỉa mai.
- Là ai đây? Tống phu nhân đến đưa cơm cho chồng sao? Đáng tiếc hôm nay anh ấy thích ăn phở, có lẽ là do nhìn thấy cơm chán quá rồi.
- Nghiên Nhi! Em ra ngoài trước đi.
Cô ta còn không biết ngượng mà cúi xuống hôn hắn một cái chào tạm biệt.
- Ai cho em vào đây?
- Tôi không được vào sao?
- Tôi đang bận việc không thấy sao? Vào sao không gõ cửa, ai dạy em không biết phép tắc vậy hả?
- Là chú dạy đó.
- Em...
Tống Dịch đứng lên, đút tay vào trong túi quần đi đến trước mặt Tử Y, ánh mắt đầy gợn dữ. Hắn cầm lấy cặp lồng trên tay cô hất mạnh xuống sàn trong sự ngỡ ngàng của Tử Y. Cơm canh văng đầy sàn, nước canh bắn cả vào chân cô.
Nóng lắm!
Nhưng Tử Y lại không phản ứng gì. Cô biết anh chán ghét mình lẫn cơm canh này nhường nào mà.
Trái tim hắn quả nhiên là sắt đá.
Bàn tay hắn cầm cằm cô nâng lên, bóp mạnh, ánh mắt như thể muốn lập tức bóp chết cô ngay lập tức.
- Em định sẽ báo cáo lại với mẹ tôi sao?
- Không, tôi chỉ đến đem cơm cho chú thôi.
- Đến đem cơm hay là bà ấy bảo em đến tranh thủ tình cảm với tôi?
Hắn nhìn vào đôi mi đang run rẩy của cô, bàn tay hắn di chuyển xuống ôm lấy eo cô, sao hắn không chú ý những năm qua cô bé năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như vậy?
- Hoảng sợ như vậy sao? Là sợ tôi sẽ ăn thịt em?
Hắn cúi xuống ghé sát bên tai cô, hơi thở phả ra bên tai đầy nguy hiểm. Tử Y lúc này không cách nào bình tĩnh nổi, trái tim trong lồng ngực nhảy loan xạ.
Đây là lần đầu tiên sau đêm tân hôn hôm đấy, hắn sát gần bên cô như vậy. Nhưng Tử Y đối với hắn chỉ có hoảng loạn.
- Chú định làm gì?
- Làm tình với em, không được sao? Chẳng phải em ghen tị với cô ấy lắm sao? Ánh mắt em đã bán đứng em rồi.
Bốp!
Câu nói vừa dứt, một âm thanh chát chúa liền vang lên, năm ngón tay in hằn lên gương mặt hắn. Tống Dịch đanh mặt, tròng mắt tức giận đến mức đỏ ngầu, hắn lập tức phát điên mở miệng mắng chửi.
- Ai cho em cái lá gan dám đánh tôi hả?
- Chú đã từng dạy tôi rằng, làm người thì nên biết giới hạn. Vậy giới hạn của chú là ở đâu vậy, Tống Dịch?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.