Ngục Quỷ

Chương 37:




Sau khi đã ho hết nước trong phổi ra được rồi, Thủy Căn mở mắt, ngẩn người đánh giá thế giới xung quanh.
Thế giới thật tươi đẹp, ánh nắng, cỏ thơm, chim sẻ, chỉ có điều khuôn mặt che trước mắt cậu có hơi dài, tiểu tử đang nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cậu.
Đới Bằng? Ý thức của Thủy Căn vẫn đang hỗn loạn. Cậu mơ màng nghĩ, hắn nhìn mình làm chi vậy? Lại có trò đùa quái đản nào nữa hả?
Và cuối cùng, khi đã thấy rõ đôi mắt của Đới Bằng, cậu giật mình run rẩy.
Không đúng! Là tên sát tinh Thác Bạt Thiệu! Nơi này trông cũng không giống âm tào địa phủ. Vì sao hắn lại quay lại cứu cậu?
Thấy Thủy Căn đã tỉnh, đôi mắt Thiệu tỏa ra hung quang, bàn tay đang ép lên ngực cậu lại dịch chuyển lên cổ.
Thủy Căn thật sự không còn sức để mà trợn mắt lên nữa. À, hóa ra là bóp cổ một lần chưa đủ hả giận, nên mới vớt cậu lên để bóp lần nữa đây mà!
“Ngươi…Ngươi đồ ngu…Có thể…có thể bóp một lần cho xong đi không!…”
Có lẽ vì cậu không còn mang dung mạo của Thác Bạt Tự nữa, nên khi Thiệu nhìn hài tử xui xẻo đang nghiến răng nghiến lợi bên dưới, hắn vẫn áp chế được cơn thịnh nộ của bản thân.
Có điều, hắn vẫn không cam lòng, bóp thêm vài cái nữa cho hả giận, rồi hỏi: “Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại thất hứa, giết Vạn Nhân, lại còn dùng trận pháp thâm độc như thế giam giữ ta trong mộ thất mấy nghìn năm?”
Thủy Căn co rúm lại, ôm cổ ho khan một hồi, tức tối nói: “Ta…ta, mẹ nó, kiếp trước kiếp này, hai cuộc đời mà rớt mấy cái mạng, không biết cái gì hết, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!”
Về những sự việc trong mộng kia, Thủy Căn cũng nửa tỉnh nửa mê, dù rằng cảm nhận được sự bi thương của Thiệu, nhưng cũng chỉ có thế không hơn. Nếu muốn cậu sinh ra cảm giác tội lỗi gì đó, thì vẫn còn phải cố nhiều.
Nhìn Thiệu hùng hổ như đang thẩm vấn tội phạm, trong lòng Thủy Căn uất ức khỏi phải bàn.
Cậu dứt khoát quay đi, không nhìn vẻ mặt oan Đậu Nga của Thiệu nữa.
Nhưng cậu vừa xoay người đi, Thiệu đột nhiên nhiên ấn cậu xuống đất, xé roạt một tiếng, cái quần đùi dúm dó duy nhất trên người rốt cuộc bị lột ra.
Thủy Căn mặc kệ!
Tuy rằng trước đây cậu đã bị Thiệu cưỡng bức một lần, sau đó lại ù ù cạc cạc bị đùa bỡn vài lần nữa. Nhưng tình huống lúc này đã khác, việc cả hai sắp làm là sai trái. Lúc này cậu đã biết mình kiếp trước đã hại đệ đệ mình, vậy càng không thể làm chuyện ngu ngốc này! Dù thế nào thì làm huynh trưởng cũng phải hiểu chuyện hơn đệ đệ, việc này là sai trái!
“Khụ…Ngươi làm gì! Có chuyện thì nói, không nói thì bóp, không nên kích động như thế này!”
Thiệu hoàn toàn không đáp lại cậu, ngón tay hắn như đang vẽ trên sống lưng của cậu mà vuốt ve chơi đùa.
Hóa ra, trong nháy mắt khi Thủy Căn xoay người, Thiệu bỗng nhìn thấy những vết lằn trên tấm lưng trần của cậu. Nương theo ánh mặt trời, đó rõ ràng là những văn tự của dân tộc Tiên Ti màu hồng nhạt, và một đồ án trông như bản đồ.
Lấy tay vẽ theo nét chữ, ấn mạnh xuống, những con chữ càng thêm rõ nét.
“Mang theo người này giờ Tý tới thiên trì gặp mặt.”
Thiệu lấy làm kinh hãi, nét chữ tuấn dật này quen thuộc vô cùng.
Nhớ đến năm đó, vì Vạn Nhân là luyến đồng phụ vương sủng ái, tầng tầng lớp lớp tường cung ngăn trở hai người gặp gỡ, chỉ có thể dựa vào thư từ để xoa dịu nỗi khổ tương tư. Mỗi lần nhìn thấy nét chữ này, hắn lại không thể kìm nén hưng phấn, trằn trọc cả đêm không ngủ.
“ ‘Mang theo người này giờ Tý tới thiên trì gặp mặt’ là có ý gì?”
Lúc trước, Thủy Căn từng nằm ngửa trên tế đàn thôn Bốc Vu, có thể là bề mặt tế đàn khắc vài chữ không thể nhận ra, tình cờ để lại dấu vết trên lưng Thủy Căn, nếu Thiệu không kịp thời phát hiện ra, một lúc nữa, làn da sẽ trở lại như cũ.
Có lẽ nào, từ ngàn năm trước Vạn Nhân đã sớm ngờ tới việc ngày hôm nay, khi quay về thôn xây dựng từ đường, đã lưu lại lời nhắn cho hắn trên tế đàn?
Còn Thủy Căn lại thấy, rốt cuộc Vạn Nhân cũng làm được một việc tốt. Người ta đã hạ thánh chỉ rồi, Thiệu sao có thể không làm theo? Cuối cùng thì tính mạng của cậu cũng được tạm thời bảo vệ rồi.
Sau khi tế đàn sụp đổ, hai người đã thoát khỏi ảo ảnh của thôn Bốc Vu.
Rùng núi hoang vu, không biết bị vứt tới chỗ nào rồi nữa.
Một thân quần áo của Thiệu ướt sũng bởi thứ nước đỏ thẫm ấy, nhếch nhác không chịu nổi. Thủy Căn thì lại càng khỏi phải nói, hai tay phân công nhiệm vụ rõ ràng, một tay che “điểu”, một tay che mông. Cứ thế một đường xuống núi.
Tiểu hài tử vừa đi vừa suy ngẫm về chuyện xảy ra ở thôn Bốc Vu. Cậu vẫn cảm thấy dường như bản thân đã lọt vào một cái bẫy.
Ông lão dưới tàng cây vẫn luôn nhắc nhở bọn họ phải xem bói, lúc nào cũng lấy tay chỉ vào cái mai rùa.
Trong số những người vào thôn, chỉ có Tiểu Đao, Hầu Tử và cậu đã xủ quẻ (đốt mai rùa để xem bói). Sau khi xủ quẻ, hai người kia bởi vì phạm vào tội ác mà gặp báo ứng. Còn cậu sau khi xủ quẻ, lại mơ về tình cảnh kiếp trước, cũng nhờ vào bản đồ thấy trong mộng mà tìm được vị trí tế đàn.
Ông lão ấy có thực sự muốn ra hiệu cho cậu tới xủ quẻ hay không?
Ngoài ra, vì sao Phùng cục trưởng lại chắc chắn đến thế về việc phải nằm trong quan tài ở từ đường? Thực tế chứng minh, tế đàn kia hoàn toàn không phải thánh địa thành tiên tu phật gì hết, mà rõ ràng là địa ngục âm u nơi oán linh cả thôn đang đợi hậu duệ của Phùng thiên sư tới để nợ máu trả máu.
Vậy tin tức sai lầm này là do ai truyền cho hắn?
Thủy Căn len lén liếc mắt, nhìn Thiệu cau mày đi bên cạnh cậu, có lẽ lúc này trong lòng hắn cũng đang tràn ngập nghi vấn?
Vừa nãy, một màn kịch câm đã diễn ra trên tế đàn. Và Thiệu cũng chỉ nghe được lời Thác Bạt Tự nói mà thôi, nhưng cậu, Thủy Căn lại biết tất cả.
Thiệu yêu đến chết đi sống lại, nhưng e rằng Vạn Nhân thật ra chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.
Tộc nhân của y chết thê thảm như vậy, ngay của một người ngoài như cậu nhìn thấy cũng phải phẫn nộ. Thế mà Vạn mỹ nhân lại như một kẻ chẳng liên quan, vẫn như thường ở trên giường hầu hạ lão cha, tiện thể dụ dỗ luôn thằng con.
Thật hoài nghi cái giống Hán gian là từ loại người như y mà ra.
Hai người đã sắp đến đường cái dưới chân núi rồi. Thủy Căn không thể không đối mặt với một vấn đề thực tế: “Khụ, Phùng cục trưởng đã bị rớt lại ở thôn Bốc Vu mất rồi, trên người chúng ta một đồng cũng không có, lại còn dáng vẻ thế này, cho dù ngươi là quỷ cũng không dọa người giữa ban ngày đâu nhỉ!”
Thiệu lạnh lùng liếc cậu một cái.
Đi được một lúc, có hai người đeo giá vẽ trên lưng, trông như sinh viên ra ngoài vẽ ngoại cảnh đi tới.
Họ đang cười nói đi qua sơn đạo, vừa ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy một con tinh tinh đỏ rực thình lình xuất hiện trước mắt.
Tay nó giơ lên hai tảng đá, hai người bị đập ngất đi luôn.
Thủy Căn ở phía sau bụm mông, há hốc cả mồm: “Ngươi…ngươi điên rồi?”
Thiệu ngồi xổm xuống, móc ví tiền từ túi quần của một người, rồi chỉ vào mặt người còn lại: “Đi, lột quần áo của tên này xuống mà thay!”
Dã sử đã từng nói, Thác Bạt Thiệu cái chức vương tử không thèm làm, lại chỉ thích vào nhà cướp của. Phong cách tội phạm, Thủy Căn cuối cùng cũng được lãnh hội rồi.
Sau khi hai người thay quần áo xong xuôi, Thủy Căn lo lắng vươn ngón tay thăm dò hơi thở yếu ớt của hai người kia. Hô to với Thiệu: “Sao ngươi hạ thủ độc ác như thế? Vừa mới bị dạy dỗ ở thôn Bốc Vu xong chưa chừa hả! Ngươi không sợ kiếp sau bị người lấy đá đập chết sao!”
Thiệu cầm lấy bình nước hai tên xui xẻo kia mang theo, đổ nước ra rửa mặt, cười lạnh, “Báo ứng? Vậy đến lúc đó ngươi muốn chọn chết kiểu nào đây?”
Xét thấy báo ứng của mình chưa tới, còn đang chờ thu hậu vấn trảm, Thủy Căn lập tức ngậm miệng.
Kỳ thực hai người bọn họ còn đang ở trong ranh giới huyện Thanh Hà, nghiêm khắc mà nói thì thân phận của hai người lúc này là phạm nhân trốn trại. Không có chứng minh nhân dân thì không thể vào khách sạn tử tế mà ở.
Cuối cùng, vẫn là Thủy Căn nghĩ ra một biện pháp, tìm được một nhà nông mở nông gia viện kiếm tiền ở gần đó, hai người tổng cộng 50 tệ một đêm, còn bao bữa tối.
Hai người bọn họ ở một tiểu viện biệt lập, sau khi Thác Bạt Thiệu dùng giấy vệ sinh in lại chữ viết và bản đồ sau lưng Thủy Căn xong, Thủy Căn rốt cuộc cũng có thể tắm rửa thoải mái.
Cậu đi tới giếng nước áp lực (nước ngầm tự động phun lên) trong sân, vẩy vẩy nước lên người. Thấy Thanh Hà vương đang chăm chú nghiên cứu giấy vệ sinh ở trong phòng, Thủy Căn lén lút chuồn tới góc tường.
Vừa nhấc hai cánh tay lên định bụng ngảy qua, cái mông đang vểnh lên trên đầu tường, phía sau truyền đến giọng nói âm trầm của Thiệu: “Chưa đi sao? Vương huynh của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.