Dương Nhất ngồi trong thư viện đến chiều, tìm đọc rất nhiều tài liệu, trích ra những phần hữu dụng cho luận văn.
Mộ Ngôn Tín nhanh tới trường, nàng gọi cho Dương Nhất nói mình đã về. Dương Nhất sau khi nhận được điện thoại, rất nhanh thu dọn đồ đạc, đem sách vở tài liệu trả lại cho thư viện, mang theo laptop đi tới ký túc xá của Mộ Ngôn Tín.
Vừa vào phòng đã nghe được mùi cơm chín, cái này lại để cho bụng Dương Nhất réo lên inh ỏi, "Tín Tín, thật đói, lúc nào có thể ăn cơm ah" Dương Nhất lớn tiếng ồn ào.
"Em là con mèo ham ăn ah, còn chưa tới sáu giờ đã đói rồi, em ngồi đó chút đi, lập tức có thể ăn. Khoang hãy rửa tay, chờ chút tôi rửa cho em." Mộ Ngôn Tín nói rồi cũng rụt đầu trở vào bếp.
Dương Nhất nghe lời để laptop qua một bên, ngoan ngoãn ngồi ở sofa, mở tivi xem. Chỉ chốc lát đã nhìn thấy Mộ Ngôn Tín bưng đồ ăn đi ra, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín cười cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, sau đó ôm Mộ Ngôn Tín hôn một cái.
Mộ Ngôn Tín đem thức ăn bày ra bàn, sau đó kéo con tôm luộc vẻ mặt mê gái đi rửa tay. Rửa tay xong, hai người trở lại bàn cơm, bắt đầu thưởng thức bữa tối, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín đều nghĩ muốn có gia đình, cho nên các nàng rất ăn ý ban ngày đi làm đi học, chiều tối về nấu cơm cùng nhau ăn, như vậy mới có cảm giác gia đình ah.
Bởi vì Dương Nhất bị thương, nên Mộ Ngôn Tín chỉ làm vài món ăn thanh đạm, chỉ có một món mặn là giò heo kho tàu, Dương Nhất nhìn cái chân giò, biết rõ Mộ Ngôn Tín là muốn 'ăn gì bổ nấy' phiền muộn nhìn tay mình bó như cái giò lợn, bất đắc dĩ lắc đầu. Mộ Ngôn Tín mới không để ý Dương Nhất phiền muộn, nàng gắp đồ ăn vào chén Dương Nhất, làm cô ngoan ngoãn ăn, lại gắp khối thịt đút lên miệng Dương Nhất.
Bữa cơm này Dương Nhất ăn rất no, làm nàng không ngừng vuốt bụng đi vòng vòng trong phòng, cho đến khi Mộ Ngôn Tín rửa chén xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Dương Nhất tay chống hông đi bộ.
"Tín Tín, chị xem bụng em này, có giống phụ nữ mang thai hai tháng không?" Dương Nhất ưỡng bụng lên nói.
Mộ Ngôn Tín đưa tay vuốt bụng Dương Nhất cười nói "Thì ra Tiểu Nhất Nhất muốn sinh con cho tôi ah."
"Ách... không phải là con dâu nên sinh con sao ah?" Dương Nhất ngớ ra nói, lại cảm thấy có gì không đúng, "Em sinh cũng được ah, Tín bảo bối xinh đẹp lại tài năng, em ở nhà trông con cũng tốt." Dương Nhất cười trêu chọc.
"Không cần em nhàn rỗi như vậy ah, vấn đề ai sinh sẽ thảo luận sau." Mộ nữ vương lên tiếng, Dương Nhất không day dưa vấn đề này nữa, kéo Mộ Ngôn Tín đến ghế sofa ngồi, ôm nàng vào lòng.
"Tín bảo bối, cái kia.. ách..." Dương Nhất vốn muốn kể cho Mộ Ngôn Tín nghe chuyện lúc chiều, ai ngờ mở miệng lại không biết nên nói như thế nào.
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất ngập ngừng, kỳ quái hỏi cô, "Nhất Nhất, em có việc gì giấu tôi, nói mau a, em mỗi lần có việc đều như vậy."
Dương Nhất nghe nói như thế liền không dám giấu, lập tức nói ra.
"Em nào có Tín Tín ah, chuyện là như thế này, giữa trưa khi chị chở em về trường, em vốn muốn nhanh đi lấy laptop đến thư viện, ai biết giữa chừng có người chặn đường, lúc đó đầu óc đều đang nghĩ đến chị, tự dưng hắn đưa bó hoa ra thổ lộ, sau đó bỏ chạy, báo cáo hết." Dương Nhất một hơi nói hết, thiếu chút nữa đứt hơi mà chết.
Mộ Ngôn Tín nghe nội dung câu kể của Dương Nhất, lại nhìn biểu lộ của Dương Nhất, trong lòng có chút buồn cười, không thể tưởng tượng được cô nhóc của nàng đúng là rất được hoan nghênh ah, hừ, rõ ràng dám không không lập túc trình báo với nàng, xem ra mình phải ràng buộc con tôm này một chút. Mộ Ngôn Tín mặt không biểu lộ, vẫn nhìn Dương Nhất, Dương Nhất vốn kể xong chuyện muốn nhìn Mộ Ngôn Tín có nổi giận không, bị nàng nhìn chằm chằm liền có chút sợ hãi, lúc này nghe được Mộ Ngôn Tín lên tiếng.
"Em đi lấy giấy bút tới đây." Mộ Ngôn Tín nói xong cũng xoay đi, không nhìn cô nữa. Dương Nhất bị lời này dọa sợ, vội vàng chạy đến bàn sách lấy giấy bút, "Tôi nói em ghi." Mộ Ngôn Tín lại nói.
Gia quy
Điều thứ nhất
Về sau, bất kể có sự tình gì, dù lớn hay nhỏ, trước tiên Dương Nhất đều phải gọi điện báo cáo, trong tình huống không thể gọi thì phải nhắn tin báo.
Điều thứ hai
Không cho phép cùng bất luận kẻ nào có tiếp xúc tay chân, trừ Tín Tín.
Điều thứ ba
Thời điểm đi học đi làm không cho phép cùng nam nữ xa lạ giao tiếp quá năm câu.
Điều thứ tư
Không được giấu Tín Tín bất cứ chuyện gì, kể cả là trong tư tưởng.
Nếu trái với gia quy, dựa theo hành vi phạm tội cùng thái độ nhận tội quyết định biện pháp trừng phạt.
Mộ Ngôn Tín nói xong bốn điều trên, nghĩ nghĩ còn nói thêm "Tạm thời là mấy điều này, sau này nghĩ được gì lại thêm, còn bây giờ em ký tên vào đi."
Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín liệt kê một lốc gia quy, trong lòng lại nghĩ làm sao mà ta xui xẻo như vậy, có hảo tâm không quấy rầy nàng làm việc, hiện tại đổi lại bản gia quy này, được rồi, ai kêu đây là con dâu Dương gia, cho nên rất ngoan ngoãn ký đại danh của mình lên bản gia quy. Sau đó đưa cho Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín thỏa mãn nhìn Dương Nhất tự tay viết, ký vào gia quy, rất hài lòng, lập tức nhìn Dương Nhất lộ ra nụ cười xán lạn, tặng cho cô một nụ hôn đúng chuẩn nồng nhiệt, nụ hôn này làm cho Dương con tôm dẹp đi tâm lý bất mãn.
"Cái này tôi giữ, ngày mai tôi sẽ photo ra vài bản dán trong nhà, tùy thời nhắc nhở em." Mộ Ngôn Tín xấu xa cười cười. Nghĩ đến phương pháp này thật tốt, đã giáo dục được tôm luộc, phải cho cô sợ, ai bảo cô chiêu hoa quá làm chi. Thật tình không biết Mộ ngự tỷ đào hoa là thế mà tôm luộc còn gấp bội nha. Nhưng vẫn thương cho Dương con tôm.
"Xét đến hôm nay em vi phạm gia quy điều thứ nhất, phạt em hôm nay không được nói chuyện với tôi." Mộ Ngôn Tín xấu xa nói, trên mặt lộ ra nụ cười gian, Dương Nhất vừa nghe đến bị phạt, ngàn lần không muốn, lập tức chạy đến ôm nữ vương cầu khẩn.
"Tín bảo bối, Nhất Nhất biết sai rồi, Nhất Nhất về sau nhất định nghe lời, đừng phạt em có được không?" Dương Nhất biểu lộ đáng thương, muốn đánh động lòng thương của Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín biết chắc con tôm luộc sẽ giở trò này, nên không thèm để ý, nhíu mày nói "Ừm... vậy đổi hình phạt, trước khi vết thương trên tay em khỏi hẳn, không cho phép chạm vào tôi, có thể làm được không?.
Dương Nhất nghĩ đến thật sự là đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu ah, chỉ có thể gật đầu đáp ứng Mộ Ngôn Tín, vểnh vểnh cái miệng hỏi một chút, "... thế hôn có được không?.
Nói xong không quên làm mắt cún con nhìn Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín cưng chiều xoa xoa đầu cô, gật gật đầu nói, cái này có thể.
Sau một hồi hôn ướt át, Dương Nhất vẫn chưa thỏa mãn nhìn Mộ Ngôn Tín nhỏ giọng "Tín Tín, vì cái gì chỉ có em phải chấp hành gia quy, chúng ta không phải là gia đình sao?
Mộ Ngôn Tín nghe nói như thế, trong lòng không khỏi khinh bỉ Dương Nhất, thật đúng là được voi đòi tiên, nhưng ngẩm lại chắc con tôm luộc cũng không dám viết cái gì không theo chuẩn mực, nàng ho khan một tiếng, "Được rồi, vậy cũng cho em ghi bốn điều."
"Không cần đến bốn điều nha, chỉ cần một điều là đủ ah." Nói xong liền lấy lại tờ giấy kia, bắt đầu viết.
Đợi Dương Nhất vui thích viết xong đưa cho Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín thiếu chút nữa sặc khí, đây là cái gì ah, rốt cuộc là ghi cái gì.
"Khi vận động hữu ái, Tín Tín phải thực hiện trách nhiệm làm vợ -- cam nguyện bị áp."
Ó ồ, Mộ Ngôn Tín tức đến trợn mắt, thật là tức chết người không đền mạng nha, nhưng cái này là nàng đồng ý để cô ghi vào, haiz, đúng là lúc nói ra không tính toán mà, xem ra tạm thời Mộ nữ vương cũng không thể làm gì rồi.
Dương Nhất nhìn thấy Mộ Ngôn Tín tức giận, trong lòng liền vui vẻ cười haha, hai người đã vì việc này náo loạn hơn một giờ, cũng nên đi tắm rửa thôi, nhưng là tay không thể đụng nước, Dương con tôm thẹn thùng nhìn Mộ Ngôn Tín "Tín Tín, giúp em tắm rửa có được không, từ lúc trong bệnh viện trở về đến giờ em còn chưa tắm, em cảm thấy thật bẩn, không thoải mái chút nào."
Mộ Ngôn Tín nghe xong lời này của Dương Nhất thì vui vẻ lại, vội vàng đứng dậy, lấy quần cho hai người, lôi kéo Dương Nhất đi đến phòng tắm.
Trước tiên là mở đầy bồn nước tắm, sau đó bắt tay vào cởi quần áo cho Dương Nhất.
Dương Nhất rất không cam lòng nha, nhưng ngày hôm qua còn chưa tắm, nếu hôm nay lại không tắm, đúng là bẩn muốn chết. Trong lòng nghĩ đến cho dù hôm nay mình là con dâu, bị ăn sạch sẽ, nhưng về sau còn nhiều thời gian để chính mình ăn, cho nên không hề xoắn xuýt, bắt đầu hưởng thụ nữ vương phục vụ mình tắm rửa.
Mộ Ngôn Tín kỳ thật cũng chỉ nghĩ muốn trêu chọc Dương Nhất, không có nghĩ đem Dương Nhất đi làm thịt, dù sao cô chỉ mới bị thương hôm qua, không thể vận động kịch liệt, nhìn Dương Nhất từ xoắn xuýt chuyển thành thản nhiên, biết rõ con tôm luộc này càng ngày càng gian tà rồi, véo lưng cô một cái, cho cô vào bồn tắm ngâm mình.
Hai người tắm xong, sấy khô tóc, liền sớm đi ngủ.
Sáng hôm sau, Mộ Ngôn Tín rời giường thật sớm làm cơm cho Dương Nhất. Vì để tránh nghi ngờ, Dương Nhất ăn xong điểm tâm thì trở về ký túc xá của mình, vừa vào cửa đã thấy Nhâm Sơ từ phòng Đổng Nghệ vươn vai đi ra, Dương Nhất xoay người hướng phòng mình đi tới, sau khi thay đổi T-shirt mới đi ra.
Dương con tôm tất thức thời, về phòng lấy sách vở xong, đi đến phòng bếp nói một tiếng với Nhâm Sơ đang làm điểm tâm, liền đi đến phòng học.
Dọc theo đường đi, Dương Nhất nghĩ đến việc hôm qua hội trưởng thổ lộ, dứt khoác lấy điện thoại ra, soạn một cái tin từ chối gửi hội trưởng, Dương Nhất không thích dây dưa dài dòng, vẫn là tốc chiến tốc thắng tốt hơn, loại chuyện này kéo càng lâu càng khiến đối phương sinh ra ảo tưởng.
Tám giờ hai mươi phút sáng, Đổng Nghệ thong dong đi vào phòng học, nhìn thấy Dương Nhất liền nhanh chóng ngồi vào bên cạnh, bắt chuyện cùng cô. Dương Nhất nhìn Đổng Nghệ tiến đến, "Chậc chậc, đại tiểu thư thật là không biết thương hoa tiếc ngọc nha, nhìn xem cổ mi này." Nói xong đưa tay chỉ chỉ lên cổ Đổng Nghệ.
Đổng Nghệ không thèm để ý Dương Nhất, lực chú ý của nàng đều tập trung ở cánh tay bị thương của Dương Nhất, "Tiểu Nhất, tay mi bị làm sao vậy?"
Dương Nhất nhìn cái tay quấn băng của mình, "Không có việc gì ah, ta bị thương khi lái xe, đi bệnh viện băng bó kỹ rồi, đừng lo lắng ah."
Đổng Nghệ biết Dương Nhất vì không muốn mình lo lắng nên mới nói giảm nhẹ, thở dài, "Tiểu Nhất, mi phải cẩn thận một chút, ta không muốn mi xảy ra chuyện gì."
"Ừm, ngoan ah, ta không sao, ngược lại là mi, Nghệ tỷ tỷ, túng dục thương thân* đó"
(* buông thả dục vọng tổn hại sức khỏe)
Dương Nhất trêu chọc khiến Đổng Nghệ đỏ mặt, vừa định véo mặt Dương Nhất, chợt nghe âm thanh giày cao gót, không cần nhìn cũng biết nữ vương đến.