"Nhất Nhất, em thật ở dơ quá, ăn mà còn cười, xem xem, phun hết ra rồi này, coi chừng sặc ah." Mộ Ngôn Tín lấy khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau cho Dương Nhất, Dương Nhất có chút thẹn thùng gãi gãi đầu.
"Ách... người ta nhìn thấy Ngô Phi bị cảnh sát bắt nên vui mà."
"Có vậy đi nữa thì em cũng không nên vừa ăn cháo vừa cười, về sau không cho phép như vậy."
Dương Nhất nhìn dáng vẻ nữ cường nhân lải nhải mình, thật sự là yêu đến điên rồi. Kéo Mộ Ngôn Tín qua, lưu lại trên cổ nàng một cái ấn ký đỏ tươi hình ô mai. Dương Nhất nhìn kiệt tác trên cổ Mộ Ngôn Tín rất là thỏa mãn, kỹ thuật của mình ngày càng tốt, màu sắc cùng hình dạng đều rất ưa thích.
Mộ Ngôn Tín nhìn vẻ mặt thưởng thức kiệt tác của Dương Nhất, có chút không cam lòng, vốn định đáp lễ bằng một cái dấu ô mai, nhưng nhìn vết sẹo còn lưu trên cổ Dương Nhất thì không đành lòng cắn lên.
Mộ Ngôn Tín vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái ấn ký do chính mình tạo ra, mỗi lần nhìn thấy vết tích kia, Mộ Ngôn Tín đều thấy khó chịu. Ngẫm lại, con tôm luộc thường thích giả ngu với mình, để mình cắn ra nông nổi này đều không phản kháng, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn Dương Nhất cũng đang nhìn mình.
"Tín bảo bối, em nói đây là dấu ấn tình yêu, không cho phép suy nghĩ lung tung." Mộ Ngôn Tín gật gật đầu.
"Nhất Nhất, tay có còn đâu không? Bác sĩ nói ít nhất hai tháng mới có thể tháo băng"
"Không đau nữa, hai tháng qua rất nhanh, đừng lo lắng, may mắn ngày hôm qua chị không có bị thương." Dương Nhất vui vẻ nói, sau đó nghĩ tới điều gì lại nghiêm túc nói "Tín Tín, em muốn thương lượng với chị một việc, có được không?"
Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất biểu lộ nghiêm túc, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ừ một tiếng.
"Đợi hết học kỳ này em muốn mang chị đi gặp cha mẹ em. Về phần cha mẹ chị, em không muốn nói gì, cũng sẽ không nói gì, em tin tưởng chị có thể xử lý tốt. Còn có, học kỳ sau là em đi thực tập rồi, em muốn gửi đơn ở công ty chị, làm từ dưới thấp làm lên, em muốn cả đời cùng chị một chỗ, em không muốn chị ở trên cao mệt mỏi, em hy vọng thông qua việc học hành tôi luyện sẽ tích góp được kinh nghiệm, có thể giúp chị, chia sẻ gánh nặng trên vai chị." Dương Nhất nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp "Em hy vọng khi em có năng lực cùng chị kinh doanh Mộ Lâm, chúng ta sẽ cùng về nhà chị, em dùng thân phận người yêu nói với cha mẹ chị em muốn cưới chị."
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói về kế hoạch tương lai của các nàng không khỏi rơi nước mắt, nàng biết cô bé này sẽ không phụ nàng, tuy có lúc cô lo lắng cùng tự ty cần nàng cổ vũ, Mộ Ngôn Tín thật muốn khóc, muốn đem áp lực khó khăn mấy năm nay bộc phát ra hết, vì cuối cùng thì kiếp này nàng đã gặp được người hiểu nàng.
Dương Nhất vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Mộ Ngôn Tín, nàng biết đây là nước mắt cảm động. Đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hy vọng bờ vai của mình có thể gánh vác áp lực cho nàng, giúp nàng thoải mái vui vẻ.
Dương Nhất ôm Mộ Ngôn Tín cho đến khi tâm tình nàng hồi phục, nhẹ nhàng nói "Tín Tín, chị có nghĩ đến cuộc sống tương lai của chúng ta không?"
"Có ah, tôi nghĩ tới đợi cha mẹ tôi đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ."
Dương Nhất cười cười vuốt tóc Mộ Ngôn Tín "Chỉ có vậy thôi sao, haha, em nghĩ nhiều lắm ah."
Mộ Ngôn Tín ủ trong lòng Dương Nhất vẻ mặt chờ mong "Nhất Nhất nhà chúng ta nghĩ cái gì đây ah?"
"Em hy vọng chúng ta về sau sẽ có con nha, sản nghiệp nhà chị lớn như vậy đương nhiên phải có người kế thừa, nếu không cha mẹ chị có lẽ sẽ vì chuyện này mà không đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, hơn nữa em cũng thật thích trẻ con, như vậy nhà chúng ta mới viên mãn nha."
Nghe Dương Nhất nói đến vấn đề em bé, Mộ Ngôn Tín rõ ràng đỏ mặt, nghĩ về sau sẽ có cục cưng, trong lòng cảm thấy hưng phấn, vì để tránh tôm luộc thấy mình thẹn thùng, nàng lại núp sâu vào lòng cô.
Không nghe Mộ Ngôn Tín trả lời, nội tâm đột nhiên cảm thấy trống trải, có phải nói đến chuyện này làm Tín Tín mất hứng không, hay là Tín Tín không thích trẻ con.
"Tín.. Tín.. kia.. có phải chị không thích em bé không?" Dương Nhất e dè hỏi.
"Không có ah, tôi thích, chỉ là đột nhiên nghe em nói, tôi có chút không biết phản ứng làm sao."
"Haha, thì ra nữ vương nhà em cũng có lúc không biết phải làm sao ah." Dương Nhất cười lớn.
Nghe Dương Nhất chê cười mình, Mộ Ngôn Tín dùng sức đánh lên đùi Dương Nhất một cái. Dương Nhất nhìn xem nữ vương chơi xấu, cười càng lớn, quả thật rất là vui vẻ, ôm Mộ Ngôn Tín vừa cười vừa nói.
"Tín bảo bối, về sau chỉ có thể đối với em làm vẻ mặt đùa nghịch, không cho phép làm với người khác, em muốn bản quyền đọc nhất vô nhị."
Mộ Ngôn Tín bị lời nói của Dương Nhất chọc cười rồi, vươn tay nựng mặt Dương Nhất.
"Thật tốt quá Tín Tín, chúng ta đều thích em bé, vậy chờ chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ có cục cưng, ngéo tay nào."
Dương Nhất giơ ngón út tay phải ra, Mộ Ngôn Tín nhìn vẻ mặt cô nhóc nghiêm túc cũng đưa ngón tay phải ra, hai ngón út ôm lấy nhau, sau đó ngón cái ịnh một cái, hai người thỏa thuận thành công.
Dương Nhất hoàn thành tâm nguyện, rất là vui vẻ, nói năng cũng lộn xộn "Tín Tín, cũng may là em bị thương ngón út tay trái, nếu em bị là ngón trỏ và ngón giữa tay phải, vậy chẳng phải hai tháng chị đều không thể khoái lạc sao."
Mộ Ngôn Tín nghe cái này không nói lời nào, rất là im lặng, nghĩ đến người này đổi chủ đề cũng nhanh quá rồi, như thế nào vừa nói xong hài tử đã lái qua việc này, nói chuyện không nên nói, đúng là đáng ghét mà.
Mộ Ngôn Tín sờ sờ lên mặt mình, còn tốt là không có bị lời nói vừa rồi làm cho xấu hổ, con tôm luộc này thật là càng ngày nói chuyện càng lớn mật, không được, đợi vết thương khỏi, nhất định phải tìm thời gian giáo dục lại con tôm luộc xấu xa ăn nói không biết kiêng kị này.
Ngô Phi lúc này còn đang ngồi trong phòng hỏi cung, trên mặt đất cơm rơi lả tả, vừa nảy có một viên cảnh sát đến đưa cơm trưa cho Ngô Phi, Ngô Phi nhìn thấy dùng loại thức ăn này tiếp đãi mình, rất là sinh khí, trực tiếp vung tay lên, đem toàn bộ đổ hết ra đất.
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, Ngô Phi nhìn xem là luật sư của mình, vội vã tiếp điện thoại.
"Ngô tổng, không tốt rồi, tôi vừa nhận được tin tức buổi sáng ngài bị bắt đã bị đài truyền hình đưa tin."
"Cái gì? Không phải kêu anh ém xuống sao? Như thế nào lại bị đưa tin, hơn nữa, tôi nhớ lúc đó không có người của đài truyền hình."
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Phi đã minh bạch, chuyện này khẳng định có người giở trò, muốn hủy thanh danh của hắn, rốt cuộc là ai làm?
Ngô Phi nhất thời không nghĩ ra, quan hệ gần đây của hắn, Dương Nhất, không có khả năng, tối qua mới tập kích nàng, hiện tại nhất định còn ở bệnh viện, Mộ Ngôn Tín, rất có thể, Ngô Phi đang nghĩ chợt nghe âm thanh trong điện thoại, "Ngô tổng, ngài không nên gấp, bây giờ tôi lập tức đến, trước tôi nộp tiền bảo lãnh ngài ra, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ hơn." Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Ngô Phi rất là không ổn, phiền muộn tìm trong túi điếu xì gà, nhưng mò tới mò lui cũng không thấy, hắn tức giận đến hung hăng đạp ngã ghế.
Lấy di động ra, bấm điện thoại, "Alo, Ngôn Tín."
Mộ Ngôn Tín vốn đang hưởng thụ hơi ấm của Dương Nhất, chợt nghe di động vang lên, lấy ra xem, thì ra là tên Ngô Phi lâu rồi không làm phiền mình, do dự cả buổi, nhìn thấy Dương Nhất khoác tay, ý bảo mình nghe đi, mới bấm nút nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì sao? Ngô tổng."
"Cũng không có gì, chỉ muốn nhắc nhở cô, thân thể hai bác không tốt, Ngôn Tín nên lấy hiếu đạo vi tiên*, đừng có làm ra những việc không phong nhã."
("hiếu đạo vi tiên" hiếu là gốc, hiếu là trên trước, hiếu là tất cả.)
Mộ Ngôn Tín nghe được khiêu khích, không nhịn được, cau mày.
"Ngô tổng thế nào lại có nhã hứng nhắc tới hiếu đạo với tôi, chắc hẳn là nhìn thấy mình trên tivi rồi."
Ngô Phi hung hăng nghiến răng "Thì ra Ngôn Tín hy vọng nhìn thấy tôi trên tivi sao? Sớm nói a, tôi càng hy vọng truyền thông đưa tin chúng ta xác định quan hệ."
"Ngô tổng thật biết nói đùa, chớ có tìm tôi làm trò cười, tôi vẫn là khuyên Ngô tổng một câu, nhìn sự việc không nên nhìn bề ngoài, cho dù tôi muốn làm vậy, e là lúc này cũng không thể, nói đến thế thôi, Ngô tổng tự giải quyết cho tốt ah." Nói xong Mộ Ngôn Tín ngắt điện thoại.
Ngô Phi nghe Mộ Ngôn Tín nói, suy nghĩ một chút, cảm thấy không sai, nàng hôm qua ắc hẳn là trụ tại bệnh viện chăm sóc nữ nhân kia, làm sao có thể lập tức gây phiền toái cho mình, kỳ quái nhất chính là, không nhìn thấy phóng viên quay phim chụp hình, như thế nào lại có đoạn phim lên sóng truyền hình đây. Cái này thật là bất khả tư nghị. Ngô Phi càng nghĩ càng không rõ.
Lúc này chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, mở của chính là luật sư của mình đi cùng cảnh sát. Viên cảnh sát nhìn cơm rơi ghế ngã trên mặt đất, "Ngô tổng thật là có nhã hứng nha. Luật sư ngươi đã đến, ngươi có thể đi." Ngô Phi giống như chó đội lốt người sửa sang quần áo, phủi phủi ống quần, ưởng ngực thẳng lưng, nghênh ngang đi ra ngoài.
Ngô Phi vừa ra khỏi cục cảnh sát liền nhìn thấy một đám phóng viên ùa tới vây lấy hắn, ngươi một câu ta một câu hỏi vấn đề của mình.
"Ngô tổng, xin ngài nói một chút về việc ở hộp đêm."
"Ngô tổng, gần đây trên thương trường ngài được xem như quý ông thành đạt, về việc bị tổ càn quét tệ nạn bắt, ngài muốn đáp lại như thế nào?"
Ngô Phi nghe chất vấn, nội tâm bốc hỏa, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể tránh mà không đáp, che mặt đi đến xe do luật sư mở đường, vội vàng tiến vào trong xe, luật sư lập tức đóng cửa, hắn ngồi ở ghế phụ lái trên chiếc xe màu đen rời khỏi đám đông.
Trên xe, Ngô Phi xoa xoa huyệt thái dương, luật sư biết rõ thói quen của Ngô Phi, vội vàng châm điếu xì gà cho hắn. Ngô Phi hút vài hơi, khôi phục chút ít tinh thần, nhìn luật sư nói "Làm gì bây giờ?"
Luật sư cau mày suy nghĩ, "Hiện tại chỉ có thể đến đài truyền hình tìm người cung cấp phim."
Ngô Phi nghĩ nghĩ, xem ra lần này phải dùng nhiều tiền đào cho ra người này, thật không cam lòng, hung hăng nện xuống ghế ngồi, thầm nghĩ "Tiểu tử, đừng để lão tử tra được ngươi, nếu không cho ngươi đi chầu ông bà."