Ngự Tứ Lương Y

Chương 196: Biến loạn sắp đến




Editor: Vện
Dự Vương đời trước tự tay bồi dưỡng một nhóm nữ tử, các nàng được chọn từ đám phạm nhân lưu đày hoặc thuộc hạ tâm phúc, tất cả đều là mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp, lay động lòng người.
Trong tương lai, các nữ nhân này sẽ được thả ra ngoài hoạt động, Dự Vương đời trước muốn đảm bảo các nàng phải trung thành tuyệt đối.
Dùng phương pháp đào tạo tử sĩ để huấn luyện các nàng, mười người thì sống sót có khi chỉ được nửa người, người đứng vững chính là thứ vũ khí trung thành lợi hại nhất.
Cuối cùng, chỉ có năm mươi người được rời hầm huấn luyện không thấy ánh mặt trời.
Nhưng Dự Vương đời trước tin rằng năm mươi con rối dung nhan xinh đẹp mà thủ đoạn tàn độc, tâm địa cứng rắn này đủ sức làm đảo loạn thời đại thái bình.
Chỉ có một nữ nhân ngoại lệ, chính là Lý thị.
Lý gia vốn không phải họ Lý, tổ tiên của Lý gia là thuộc hạ tâm phúc của các đời Dự Vương, được ban cho họ Tống. Gia tộc Dự Vương gặp nạn, tổ tiên Lý gia cũng bị lưu đày nhưng vẫn là nanh vuốt thân cận nhất, là chó săn hung ác nhất.
Nếu không có tổ tiên Lý gia, e là Dự Vương đã chết trên đường lưu đày, càng không thể xây dựng thế lực trong hoang mạc Tây Bắc.
Lý gia tự nguyện trà trộn vào triều đình, mục đích chỉ có một, đó là phá hủy uy vọng của hoàng thất, phá hủy quân vương từng được xem là anh minh.
Dự Vương muốn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế nhưng không muốn gánh cái danh nghịch thần tặc tử.
Hắn muốn danh chính ngôn thuận, muốn toàn thiên hạ phải quy phục. Hắn muốn lê dân dưới gầm trời này quỳ mọp dưới chân, khẩn cầu hắn ngồi lên ngai vàng đáng lẽ phải thuộc về gia tộc Dự Vương.
Hắn sẽ không giết Tống Lí, hắn muốn để Tống Lí và hoàng thất tiếp tục sống. Để ngài phải sống một cách nhục nhã, hèn hạ, sống không bằng chết, đó mới là cách trừng phạt thâm thúy nhất. Hắn muốn Tống Lí phải nếm trải mọi khổ cực của các đời tổ tiên hắn từng gánh chịu.
Lý Yên Nhi, nữ nhi duy nhất của Lý gia chính là cây đao phá hủy Tống Lí.
Lý Yên Nhi và bộ tộc Lý thị luồn cúi mấy năm, cuối cùng trở thành tâm phúc của Vĩnh Vinh đế, bọn họ ỷ vào tin tưởng của đế vương, giật dây Tống Lí hoặc mượn danh nghĩa của thiên tử, trắng trợn hãm hại trung thần lương tướng, lại tham ô vô độ, khống chế triều đình, xem mạng người như cỏ rác, không việc ác nào không làm.
Mỗi một việc thất đức là một nét bút ghi thêm nghiệp chướng, hạ bệ danh vọng hoàng thất.
Trong dân gian từ lâu đã lan truyền sự bất mãn với hoàng thất, dĩ nhiên cũng có người của Dự Vương âm thầm tiếp tay đổ dầu vào lửa.
Những việc này tuy không đủ để làm dao động căn cơ của Vĩnh Vinh đế, nhưng có thể từng bước từng bước xâm chiếm, ảnh hưởng đến thời vận đế vương.
Chỉ cần chờ đến khi thời cơ thích hợp, Dự Vương sẽ có thể đứng lên hoàn thành đại nghiệp.
Thời cơ kiểu này cực kỳ khó gặp, có thể mấy chục năm cũng không xuất hiện, nhưng thứ mà các đời Dự Vương không bao giờ thiếu chính là kiên trì.
Bọn họ không phải chờ đợi lâu hơn nữa.
Năm thứ hai mươi từ khi Vĩnh Vinh đế tại vị, thiên tai xảy ra liên tiếp, hạn hán, ngập lụt không ngừng, lương thực thất thu, dân chúng không được no bụng, không còn đất sống, bị ép xa xứ, lang thang khắp nơi. Thời thế loạn lạc đã hình thành bước đầu.
Tiếng oán than phủ trùm Lương Quốc, Dự Vương biết, thời khắc mà tổ tiên hắn trù tính trăm năm cuối cùng đã đến.
Lúc này, chỉ cần phái người chiêu cáo thiên hạ gia tộc Dự Vương mới là huyết mạch đế vương chân chính! Vĩnh Vinh đế vốn không có tư cách ngồi trên ngai vua, tổ tiên của ngài chỉ là hạng hèn hạ, là loạn thần tặc tử dùng thủ đoạn đánh cắp ngôi báu!
Ngài đi ngược lẽ trời, chọc giận thiên nhan cho nên trời cao mới giáng hình phạt xuống Lương Quốc.
Chỉ khi gia tộc Dự Vương lấy lại ngôi báu, dùng huyết mạch của chân long thiên tử thuyết phục thượng thiên thì mới bình ổn được loạn lạc.
Chỉ cần thiên tai loạn lạc càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần dân chúng cho rằng thủ phạm gây nên tất cả chính là đương kim Hoàng đế thì gia tộc Dự Vương đã chờ được thời cơ tuyệt hảo.
Đến lúc giành được thiên hạ rồi thì sợ gì dân chúng không phục, sợ gì có tài mà không có chỗ dùng, sợ gì không binh mã mà vẫn phải chiến đấu
Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy lại bị Tống Lí dần dần xoay chuyển thế cục.
Còn những lưu dân chạy nạn, rõ ràng đã bị ép tới đường cùng, cơm cũng không có ăn, thế mà không kết thành quân đội, ngược lại còn theo đuổi tiên sơn hải ngoại hư vô, chạy dọc bờ biển tìm đường sống.
Dự Vương nóng nảy đi tới đi lui, người phía dưới không dám lên tiếng.
Gia tộc Dự Vương tiêu tốn bao nhiêu thời gian trong hoang mạc Tây Bắc, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không giữ được nhân tài nghĩa sĩ. Người dưới triều đường hiện tại, có thể gọi là mưu sĩ toàn là người kiến thức tầm thường, không đến nỗi như giá áo túi cơm nhưng cũng không thể gọi là nhân tài. Người mà hắn có thể sự dụng thật sự quá ít, hơn nữa càng lúc càng hiếm hoi.
“Không được, bổn vương không thể chờ thêm nữa!” Dự Vương dừng bước, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Chờ nữa thì gia tộc Dự Vương sẽ vùi thân dưới cát vàng nơi đây, không bao giờ trỗi dậy được.
“Bổn vương muốn xưng đế ngay lập tức!” Dự Vương vung tay áo, hai mắt tỏa sáng, “Bổn vương không muốn làm rùa rụt cổ trong cái hoang mạc không thấy được mặt trời, bổn vương cũng không muốn để con cháu tiếp tục bị chôn vùi trong cục diện bế tắc không lối thoát. Bất luận là thắng hay thua, sống hay chết cũng phải chấm dứt ngay trước mắt bổn vương!”
Người dưới triều đường mấy mặt nhìn nhau, có vài người lộ vẻ hoảng loạn nhưng không ai khuyên can.
Hứa quốc trượng bước lên nói, “Nếu đã thế, vậy còn trưởng Công chúa đang bị kẹt trong kinh thành…”
Trưởng Công chúa Tống Bội Hoa, tức cô cô của đương kim Dự Vương cũng bị phái đến kinh thành nằm vùng.
Tống Bội Hoa cũng giống Lý Yên Nhi, các nàng không phải con rối xuất thân từ hầm huấn luyện, các nàng là chủ nhân, thân phận của Tống Bội Hoa còn cao hơn Lý Yên Nhi một bậc.
Từ khi Lý Yên Nhi hạ sinh Hoàng tử, Dự Vương phát hiện bộ tộc Lý thị không còn trung thành như trước, khó kiểm soát hơn.
Tống Bội Hoa được phái đến kinh thành, trên danh nghĩa là giúp sức, thật ra là đến giám sát.
Hứa quốc trượng nói tiếp, “Hiện giờ bộ tộc Lý thị trực tiếp đối đầu với Vĩnh Vinh đế, mặc kệ quyền lực trong tay họ lớn đến đâu đi nữa, Vĩnh Vinh đế cũng không phải tên vô dụng, hơn nữa hắn đã tỉnh táo, Lý gia chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Trưởng Công chúa ở lại kinh thành thực sự rất nguy hiểm, nay đã không cần người giám sát nữa, vẫn nên đón trưởng Công chúa về đi thôi.”
Tống Bội Hoa là cô cô của Dự Vương, năm đó được tiên vương đưa đến kinh thành giám sát Lý gia. Hiện tại hắn muốn xưng đế, đương nhiên đâu thể nhìn nàng vị vây hãm trong doanh trại địch.
Đi theo trưởng Công chúa còn có một đội quân tinh nhuệ, phòng khi Lý gia phản bội còn có người giúp nàng áp chế.
Bên cạnh Dự Vương chẳng có ai dùng được, cho nên tiểu đội chỉ có mấy chục người cũng rất đáng giá.
Bất luận là về công hay về tư, hắn đều phải đón trưởng Công chúa trở về.
—o0o—
Kinh thành, Phượng phủ.
Tuy đang là giữa trưa nhưng trên đường chẳng có một bóng người, khung cảnh vô cùng lạnh lẽo.
Mặc dù hạn hán không lan đến kinh thành nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Thiên tai xảy ra khắp cả nước, muôn dân tán loạn, kinh thành là trung tâm Lương Quốc, trên đầu cứ như có đám mây đen che phủ, nặng nề u ám. Ánh nắng gay gắt như lửa cũng không cách nào xua tan tầng mây khiến người người bất an.
Chủ nhân Phượng phủ Phượng Vân Phi hiện giờ rảnh rỗi quanh quẩn trong nhà, đã từ lâu không còn đến Thái Y viện nhậm chức nữa.
Con trai hắn là Thế tử phi của phủ Nguyên Vương tạo phản, hắn chỉ bị tước chức, giáng làm thường dân đã là may mắn lắm rồi.
Phượng Vân Phi mang tâm tình cầm chắc cái chết, hoảng loạn chờ đợi, lại chờ được một hình phạt không nặng không nhẹ rồi bị Hoàng đế vứt ra sau đầu.
Bây giờ Hoàng đế đang tập trung tinh thần đối phó bè lũ tay sai một tay ngài nâng đỡ.
Phượng Vân Phi không biết nhìn xa, không hiểu rõ tình hình hiện tại, thầm suy đoán có thể hoàng thượng nhổ bỏ Lý gia xong mới thanh toán dư nghiệt của phủ Nguyên Vương.
Tóm lại là hắn vẫn khó thoát tội chết.
Phượng Vân Phi rất sợ, ngày ngày sống trong hoảng hốt nhưng trong lòng không có một chút oán hận nào.
Phượng Chiếu Ngọc là con hắn, hắn phải bao che.
Con trai khi bé yếu ớt không nơi nương tựa, vậy mà hắn lại không thể làm người cha tốt, không thể bảo vệ con. Bây giờ con trai “phạm sai lầm”, cuối cũng hắn đã có thể thực hiện chức trách của người làm cha.
Hắn sẽ thay con san bằng tất cả hậu họa, dù dùng tính mạng để trá giá hắn cũng không hối hận.
Phượng Vân Phi đã có quyết định, chỉ thương cho con gái.
Phượng phủ gặp quá nhiều biến cố, bây giờ chỉ còn hai vị chủ nhân sống trong tòa phủ đệ này, người hầu đã chạy tứ tán, dinh thự rộng lớn trở nên âm trầm thê lương.
Phượng Chiếu Lâm dẫn theo nha hoàn thiếp thân, hai tay bưng một cái khay, thướt tha bước đến thư phòng của Phượng Vân Phi.
“Phụ thân, hôm nay nữ nhi vừa học được cách nấu chè nên mang đến cho người nếm thử.” Phượng Chiếu Lâm tươi cười đến bên cạnh Phượng Vân Phi, bảo nha hoàn để khay lên bàn, nàng tự tay múc chè ra chén dâng đến trước mặt hắn.
Phượng phủ ngày càng sa sút, cũng càng thêm hiu quạnh, Phượng Chiếu Lâm cứ như không cảm thấy gì, mỗi ngày chỉ trông coi việc bếp núc, lúc rảnh thì đọc sách hoặc thêu thùa, vẫn là một tiểu thư khuê các đoan trang đúng mực.
Phượng Vân Phi nhận chén chè, rất nể tình uống hết, còn khen nàng nấu ngon. Sau đó kéo Phượng Chiếu Lâm ngồi xuống bàn, chăm chú quan sát con gái, lát sau thở dài nói, “Lâm Nhi, làm con chịu oan ức rồi.”
Phượng Chiếu Lâm cười nói, “Phụ thân nói gì kỳ vậy, Lâm Nhi chịu oan ức bao giờ Con cũng không cảm thấy oan ức gì hết.”
Phẩm hạnh đoan chính, không màng thiệt hơn, Phượng Chiếu Lâm thật sự là tiểu thư danh giá, Phượng Vân Phi vô cùng tự hào.
“Lâm Nhi, nghe ta nói này. Con cũng biết tình hình nhà mình hiện giờ rồi. Phụ thân bị cắt chức, không còn nguồn thu nhập, chút sản nghiệp còn lại e là không duy trì được lâu nữa. Phụ thân tính phái vài lão nhân đưa con đến thôn trang ngoài kinh thành ở mấy ngày. Chờ bên phụ thân có khởi sắc rồi đón con về.”
Phượng Chiếu Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, “Phụ thân không đi với con à”
Phượng Vân Phi cười nói, “Trước giờ thánh thượng rất tán thưởng y thuật của phụ thân, có lẽ sẽ có ngày ngài lại nhớ đến ta, lúc đó chúng ta sẽ phất lên. Phụ thân muốn ở lại kinh thành chờ cơ hội, đâu thể tùy tiện rời đi được.”
“Vậy con cũng không đi.” Phượng Chiếu Lâm nói.
Nếu không phải mẫu thân nàng vét sạch tài sản Phượng phủ thì Phượng phủ đâu đến nông nỗi nghèo rớt mồng tơi như hôm nay. Phượng Vân Phi không nói nhưng nàng biết. Nàng còn biết mọi chuyện không chỉ có vậy.
Vị Đại ca khác mẹ của nàng bị phủ Nguyên Vương cuốn vào tội danh phạm thượng, phụ thân nàng cũng là phụ thân của Đại ca, sao có thể không bị liên lụy được.
Nàng biết phụ thân nàng không phải người tài giỏi, không mưu trí, đôi lúc còn trốn tránh trách nhiệm, cho nên mẫu thân chướng mắt hắn, ngay cả ca ca khác mẹ cũng hận hắn.
Nhưng phụ thân từ trước đến giờ vẫn luôn thương yêu nàng, trong mắt nàng, nam nhân này thực hiện vai trò của người làm cha vô cùng tốt.
Hiện tại chỉ còn nàng và hắn sống nương tựa lẫn nhau, những người khác đều rời khỏi các nàng, vứt bỏ các nàng. Cho nên nàng không thể rời xa phụ thân, nàng cảm thấy hắn rất đáng thương.
Phượng Vân Phi còn muốn nói gì, ngoài thư phòng có người hầu đến báo.
“Lão gia! Có… có người xông vào phủ!”
“Cái gì”
“Là ai”
Phượng Chiếu Lâm và Phượng Vân Phi đồng loạt thốt lên, vội vàng đứng dậy ra ngoài xem xét.
Đám người kia nghênh ngang bước vào, nữ tử cao cao tại thượng kia được cận vệ khí thế bất phàm vây quanh, đứng từ xa ngẩng cao đầu nhìn hai cha con.
“Là ngươi Ngươi còn về đây làm gì” Phượng Vân Phi biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.