“Thần bất tài, tạm thời chưa biết.” Vị phụ trách ngành dệt Hàng Châu vái lạy rồi thưa.
Thẩm Huyền Ninh im lặng day ấn đường, một lát sau mới nói: “Trẫm sẽ phái khâm sai tới Tô Châu ngay, nếu tội nâng giá là thật, mặc kệ chúng đúc tiền giả ở đâu đều chém đầu Từ Hải răn đe trước.”
“…….Hoàng thượng?” Vị phụ trách ngành dệt Hàng Châu thoáng kinh ngạc, “Chuyện này rất trọng đại, Hoàng thượng vẫn nên hành động cẩn thận thì hơn. Nếu như Từ Hải cấu kết với kẻ khác mà chém hắn thì chỗ đúc tiền giả…”
Thẩm Huyền Ninh cười khẽ: “Chỗ đúc tiền giả kia ắt có kẻ khác tiếp nhận.”
Vị phụ trách ngành dệt Hàng Châu tỉnh ngộ, cân nhắc qua thì thấy cách này cũng rất hay. Thẩm Huyền Ninh lại nói: “Khanh cứ về Hàng Châu trước, dán bố cáo nói cho bá tánh biết gần đây có kẻ xấu đúc tiền giả để bọn họ chú ý phân biệt. Trẫm cũng sẽ hạ chỉ nhắc nhở các châu phủ cẩn thận một chút, cố gắng không để tiền giả lưu thông rộng rãi.”
Đối phương muốn thiên hạ loạn lạc, y sẽ tận lực duy trì cục diện hiện tại. Dán bố báo có lẽ chỉ là một cách vụng về và tầm thường, nhưng cũng xem như giải pháp ổn thỏa để ngăn chặn rắc rối trước khi chuyện lớn xảy ra.
Vị phụ trách ngành dệt Hàng Châu nhận lệnh cáo lui. Sau khi ông ta đi, Thẩm Huyền Ninh vội vàng gọi mấy triều thần vào, bổ nhiệm khâm sai tới Tô Châu điều tra rõ chuyện Từ Hải nâng giá hàng hóa, mặt khác lại sai người soạn chỉ thông báo cho quan lại và bá tánh khắp nơi về chuyện tiền giả.
Song y không đề cập đến mối liên hệ giữa hai chuyện này.
Y không muốn rút dây động rừng, như vậy kẻ cấu kết với Từ Hải mới có cơ hội lộ diện. Chuyện y đột nhiên điều tra Từ Hải có lẽ sẽ khiến kẻ đứng sau chùn chân, nhưng Thẩm Huyền Ninh nghĩ, nếu kẻ kia đã có gan mưu phản ắt hẳn rất ham mê quyền thế. Nếu y không nói toạc chuyện mình nghi ngờ Từ Hải mưu phản thì đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng tay.
Một chuyện lớn như đúc tiền giả, có lẽ là một bước đi quan trọng của kẻ kia. Hắn kiên nhẫn ẩn nấp như vậy, chắc sẽ không từ bỏ kể hoạch này.
Thẩm Huyền Ninh trầm tư, cân nhắc thiệt hơn rất lâu. Lúc tỉnh táo lại, sắc trời đã tối, y lặng lẽ ngó xung quanh, nhíu mày: “Tô Ngâm đâu?”
Phùng Thâm đáp: “Vừa rồi người của cung Vạn An và Khôn Ninh kẻ trước người sau tới mời, Tô Ngâm đã đến cung Khôn Ninh.”
“?” Ấn đường Thẩm Huyền Ninh giần giật, biết đã có chuyện xảy ra.
“Trẫm tới cung Khôn Ninh xem sao.” Y nói xong đứng dậy ngay, không gọi người chuẩn bị liễn mà ra cửa điện đi ngay về hướng Bắc.
Trong cung Khôn Ninh, Thang Doanh Sương đang thảnh thơi điều chế hương liệu với Tô Ngâm.
Không phải nàng cố ý muốn gọi Tô Ngâm tới đây để làm chuyện này, chẳng qua nếu đã giữ Tô Ngâm ở đây thì dù sao cũng phải tìm chuyện để giải sầu.
Còn vì sao lại giữ Tô Ngâm ở đây? Đương nhiên là để Nghi phi không kiếm chuyện với nàng.
Tuy bọn họ đã triệu con gái Quang Lộc Tự Khanh Tống Đệ vào cung, nhưng nếu nói bản tấu của Quang Lộc Tự Khanh không liên quan gì tới Hồ Kiêu, tất nhiên nàng không tin. Bây giờ tiền tuyến có tin thắng trận, quả là lúc nhà họ Hồ nổi cơn tam bành, vậy nên Thang Doanh Sương đã sớm cho người để mắt tới Tô Ngâm. Nàng nghĩ, dù là nhà họ Hồ hay Nghi phi, nếu muốn trút giận vào Tô Ngâm thì cứ nằm mơ đi!
Vì thế, khi người cung Vạn An vừa tới cung Càn Thanh, Tô Ngâm còn chưa kịp mở miệng từ chối thì người của cung Khôn Ninh đã tới.
Tô Ngâm vốn không ngốc, vừa nhìn đã biết đây là người mà Hoàng hậu an bài tới cứu nguy, lập tức đi theo.
Lúc Tô Ngâm cầm hương liệu vừa điều chế xong lên thì bên ngoài vang lên tiếng báo “Hoàng thượng giá lâm!”
Thang Doanh Sương ngước mắt, liếc nhìn Tô Ngâm cười: “Chắc chắn tới tìm ngươi.”
Tô Ngâm đỏ mặt, đứng dậy hành lễ: “Để nô tỳ ra xem.”
Thang Doanh Sương gật đầu, nhìn theo bóng Tô Ngâm rời đi. Tâm trạng nàng bỗng tốt hẳn, cảm thấy khi Tô Ngâm đỏ mặt trông thật đẹp mắt.
Đáng tiếc lại không đỏ vì nàng.
Thang Doanh Sương vừa nghĩ vừa thở dài, Tống Vi bê chén trà đứng ngoài cửa điện chần chờ một lúc lâu vẫn không biết có nên vào hay không.
Thị cảm thấy, tình cảm Hoàng hậu nương nương dành cho Tô Ngâm nhất định không tầm thường!
Lúc nàng nhìn Tô Ngâm, đáy mắt tràn đầy mật ngọt, đó không phải là tình cảm tỷ muội đơn thuần. Trong thâm tâm Tống Vi đã lờ mờ đoán ra, vì trước kia thị cũng từng trải qua cảm giác đó, thị cũng từng nhìn một người bằng ánh mắt đó.
Nhưng thị chỉ dám nhìn mà thôi, biết rõ mình với người kia có duyên không phận, thị nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ kia nên cảm xúc không mãnh liệt như Hoàng hậu nương nương bây giờ.
Có điều, tiếc thay, hình như đó chỉ là tình cảm đơn phương của Hoàng hậu nương nương. Tô Ngâm không hề phát hiện, tình cảm của nàng đều dành hết cho Hoàng thượng.
Tống Vi không khỏi cảm thấy đau lòng, còn có chút thổn thức. Trên đời này, người như bọn họ chỉ là thiểu số, có lẽ do đầu thai sai chỗ, phần lớn đều không có được tình yêu mình mong đợi.
Tống Vi do dự nhiều lần, rốt cuộc cũng bước qua bậc cửa vào điện.
Hoàng hậu đang chơi đùa với hương liệu Tô Ngâm vừa chế, Tống Vi đặt chén trà trong tầm tay nàng: “Nương nương uống ngụm trà rồi nghỉ một chút đi.”
Hoàng hậu khẽ ừ một tiếng, không ngó ngàng gì tới thị.
Tống Vi cũng không dám nhiều lời. Về chuyện của Hoàng hậu, thị một chữ cũng không dám hỏi, thị không muốn trả giá bằng mạng sống của mình chỉ vì sự hấp tấp nhất thời, mà thị cũng không muốn hại Hoàng hậu.
Ôm ấp một tình cảm như thế… là tội lớn nhường nào cơ chứ!
Một cô nương chưa đính hôn bao giờ như thị còn chẳng dám kể cho cha mẹ nghe, huống chi Hoàng hậu đã gả cho Hoàng đế?
Bên kia, Tô Ngâm theo Thẩm Huyền Ninh đi vào trắc điện, cửa điện vừa được đóng lại, y đã xoay người ôm lấy nàng.
“!” Tô Ngâm tránh né. Gần đây y luôn như vậy, hễ rảnh rang là lại ôm nàng, còn nói ôm nàng rất thoải mái.
Tô Ngâm từng hỏi có phải y thấy nàng mập lắm không? Người mập mạp mềm mại thì ôm mới thoải mái còn gì?
Y nghe vậy, bật cười: “Nàng có mập hay không trong lòng nàng còn không biết? Đừng có đổ vấy tội cho trẫm thế.”
Tô Ngâm không hé răng, nàng tự biết mình không mập.
Y cứ khăng khăng muốn ôm… thôi thì đành để y ôm.
Hôm nay cũng thế, Thẩm Huyền Ninh ôm nàng nhưng không nói lời nào, hai người cứ đứng như vậy một lát rồi y tự giác buông nàng ra.
Sau đó y chạm mũi mình vào mũi nàng: “Sao thế? Sao cung Khôn Ninh và cung Vạn An lại tìm nàng cùng một lúc? Nghi phi muốn kiếm chuyện với nàng sao?”
Tô Ngâm gật đầu, y lại hỏi: “Thị tới tìm nàng sao?”
“Không.” Tô Ngâm cười, “Nô tỳ tới cung Khôn Ninh ngay, từ đó tới giờ không hề ra ngoài.”
Dứt lời nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Nô tỳ nghe nói hôm nay vị quản lý ngành dệt Hàng Châu tới? Chuyện gì thế ạ? Là chuyện lớn?”
“Đúng là có chuyện lớn.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu một cái, sau đó nói, “Trẫm đang điều tra ngành dệt Tô Châu.”
“?!” Tô Ngâm ngạc nhiên, nhưng y không giải thích nhiều, nhéo tay nàng mà cười: “Nàng biết trẫm đang nghĩ gì không?”
Tô Ngâm ngơ ngẩn: “Nghĩ gì ạ?”
“Trẫm hy vọng chuyện này có liên quan tới Hồ Kiêu.” Thẩm Huyền Ninh thì thầm. Tô Ngâm lập tức biết y đang nghĩ gì, đưa tay đấm y một cái: “Hoàng thượng đừng nói bừa!”
“Sao lại nói bừa?” Y khẽ cười thành tiếng, “Lão tròng lên cổ trẫm một tội danh, trẫm sẽ xử lão để cưới nàng chịu không?”
Tô Ngâm lườm y: “Đâu phải Hoàng thượng diệt trừ Hồ Kiêu là sẽ cưới được nô tỳ ngay, phải thâu tóm quyền lực triều đình mới ổn! Nếu không cho dù không có tướng võ thì quan văn cũng sẽ phản đối.”
“……. Nàng không thể cổ vũ trẫm vài câu à?” Y nhíu mày, liếc nhìn nàng, vẻ mặt làm bộ như muốn đi.
Mới đi được hai bước, nàng đã đuổi theo nhào vào lòng y.
Thẩm Huyền Ninh vội dang tay đỡ nàng, sau đó nghe tiếng nàng cười nói: “Hoàng thượng tốt nhất! Nhưng mọi chuyện phải tuần tự từng bước một, sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng đâu!”
“……..” Y đỏ mặt, nín cười, mặt mày nham nhở, “Ăn đậu hũ?”
“?” Tô Ngâm mặt đối mặt với y một lát, lập tức buông cổ y mà đẩy cửa chạy mất!
Thẩm Huyền Ninh phì cười sau lưng nàng, nghĩ bụng nàng chạy trốn đến là mau!*Ở ĐÂY TÁC GIẢ CHƠI CHỮ, “SỐT RUỘT KHÔNG ĂN ĐƯỢC ĐẬU HŨ NÓNG” LÀ MỘT CÂU THÀNH NGỮ TRUNG CÓ NGHĨA TƯƠNG TỰ “DỤC TỐC BẤT ĐẠT”, SONG “ĂN ĐẬU HŨ” CŨNG CÓ NGHĨA LÀ SÀM SỠ AI ĐÓ.
—
Ngoài cung.
Phủ Tông Nhân là nơi chuyên quản lý những vấn đề liên quan tới gia tộc, những kẻ phạm sai lầm trong hoàng thất có không ít người bị nhốt ở đây, nên đám con cháu hoàng thất vừa nghe tới ba từ phủ Tông Nhân đã sợ mất mật.
Nhưng trên thực tế, bị giam cầm trong phủ Tông Nhân khá hơn trong nhà tù nhiều. Phần lớn những kẻ bị giam ở đây vẫn có người hầu kẻ hạ, ăn mặc cũng ổn thỏa, chẳng qua là không thể tùy tiện ra ngoài.
Nếu có người trong cung chiếu cố thì cuộc sống càng khá hơn. Ví như Sùng vương Thẩm Huyền Tông chẳng hạn, hắn được ở trong một khu riêng, có ba thái giám theo hầu, hơn nữa đều là những kẻ trung thành theo hắn đã lâu. Trong cung chưa bao giờ để hắn chịu bất cứ thiệt thòi nào về chi phí ăn ở, hắn muốn đọc sách gì, chỉ cần không phải sách cấm thì viện Hàn Lâm đều đưa tới ngay.
Vậy nên thật ra hắn sống rất ổn, nhưng dù ổn mấy thì cũng có chỗ khó. Ví như, khi có người giận dỗi hắn, hắn không biết nên dỗ dành thế nào, vì nàng có thể trốn vào một góc rồi nhốt mình trong đó.
Trong viện, ba thái giám há hốc miệng nhìn Thẩm Huyền Tông.
Thẩm Huyền Tông tựa cửa thư phòng, tận tình khuyên bảo: “Nàng đừng giận, ta cũng… ta cũng đâu nói gì sai!”
Bên trong không đáp lại.
Hắn thở dài một hơi, lại nói: “Nàng xem, dù sao nàng cũng phải gả chồng đúng không? Nếu đã gả dù sao cũng phải gả cho người tốt còn gì? Ta khuyên nàng nghe lời cha mình, gặp gỡ Từ công tử, lời này có gì sai?”
Tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng, sau đó là tiếng giận dữ mắng nhiếc: “Chàng có lương tâm không thế!”
“……” Thẩm Huyền Tông sững người, cười khổ, “A Tinh…”
Hắn nặng nề thở dài: “Nàng đừng giận. Nàng xem tình cảnh ta bây giờ, đâu thể để nàng lỡ dở cả đời. Hơn nữa, dù ta có muốn cưới nàng cũng chẳng thể, đúng không? Chắc chắn hoàng huynh…”
Cửa phòng đột ngột mở ra, Hồ Tinh đứng ở ngưỡng cửa, hốc mắt đỏ hoe nhìn hắn chằm chằm: “Cái gì gọi là “dù chàng có muốn cưới ta”? Rốt cuộc chàng có muốn cưới ta hay không?”
Thẩm Huyền Tông: “…..”
“Rốt cuộc chàng không hề thích ta đúng không?” Hồ Tinh truy vấn.
Thẩm Huyền Tông rơi vào trầm mặc, nàng nhìn hắn không chớp mắt, còn hắn thì miên man nhìn mặt đất một lát, cuối cùng tâm trạng cũng bình ổn.
Nhưng hắn vẫn không dám nhìn vào mắt nàng như trước, cắn răng nói: “Không có.”
Hốc mắt Hồ Tinh ngấn lệ.
“Cảm ơn nàng thường xuyên tới thăm ta, nhưng ta chưa từng thích nàng. Sau khi chuyện kia vỡ lở, trong mắt ta, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì.” Hắn nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.
“Được, đây là chàng nói!” Hồ Tinh nghiến răng, sau khi nhìn hắn một lúc, cuối cùng mắt nàng cũng ráo lệ.
Nàng ngước lên nhìn trời, cười gượng gạo: “Vậy ta gả cho ai cũng chẳng hề chi. Giờ ta sẽ về nói với cha, ta nguyện ý gả cho Tam công tử nhà họ Từ, như chàng mong muốn!”
Hồ Tinh nói xong xoay người đi luôn, bước chân hỗn loạn tỏ rõ sự xấu hổ và oán giận trong lòng nàng.
Thẩm Huyền Tông muốn gọi nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không làm gì cả.
Gả cho nhà họ Từ, hãy gả cho nhà họ Từ đi.
Nhà mẹ đẻ của nàng lợi hại như thế, bất luận Từ gia công tử có là người như thế nào thì chắc cũng không dám ức hiếp nàng.
Dù sao cũng tốt hơn bị giam giữ cùng hắn ở nơi này.
~ HẾT CHƯƠNG 47 ~