"Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta đợi mấy ngày, vẫn không có tin tức của ngươi, thật sự không yên lòng liền tới xem thử. . . . ."
"Chuyện như vậy để người khác làm là được rồi, ngươi chạy loạn khắp nơi, quá nguy hiểm."
"Ta lo lắng cho ngươi mà. . . . . ."
Sau giọng nói gần như nũng nịu này là tiếng cười của Vân Dương, giọng nói này không lớn, có thể thấy được tâm tình Vân Dương rất tốt. . . . . .
Đối với người kia, thái độ khá cưng chìu.
Là Vân Dương mà Ngôn Vô Trạm trước đây chưa từng thấy.
"Trái lại, ngươi vì sao không tới chỗ đã hẹn, lại chạy vào trong núi này hả? Hại ta cho rằng kế hoạch bại lộ, ngươi bị bọn họ bắt được." Không nhìn thấy mặt đối phương, Ngôn Vô Trạm cũng có thể cảm giác được đối phương đang nhíu mày, hắn thật sự là rất lo cho Vân Dương.
"Ta còn chưa đến mức vô dụng như vậy." Vân Dương cười cười, ngược lại giải thích: "Bắc Thần đem tất cả đường đều khóa chặt.""Đây không phải đã ra khỏi phạm vi Liệt Long Trại sao?"
"Người kia là Bắc Thần." Vân Dương nhắc nhở, mức độ khó đối phó của Bắc Thần không thua gì Mộc Nhai, y có thể từ trong tay hắn mang Ngôn Vô Trạm đi đã là không dễ. Nói đến Bắc Thần, Vân Dương theo bản năng hướng về phía cửa liếc mắt nhìn, lúc lại mở miệng, âm thanh rõ ràng nhỏ hơn so với vừa rồi một ít, "Tình hình bên ngoài hiện giờ thế nào?"
"Người của Liệt Long Trại vẫn đang tìm ngươi khắp nơi."
Vân Dương nghe tiếng, lập tức chắc lưỡi hai tiếng, "Bọn họ hiện giờ nên là chó cắn chó mới phải, lại nhanh như vậy đã phát hiện rồi. . . . . ."
Phát triển này vẫn thật sự khiến Vân Dương bất ngờ.
Giữa mỗi người Bắc Thần, Lạc Cẩn và Hoằng Nghị đều có mâu thuẫn, Vân Dương hoàn toàn nắm rõ, lại khéo léo lợi dụng chuyện của Ngôn Vô Trạm khiến ba bên bọn họ đối chọi gay gắt. . . . . .
Y vốn tưởng rằng Hoằng Nghị và Lạc Cẩn sẽ hoàn toàn vướng chân Bắc Thần, tới cùng hai bên đều tổn hại, nhưng bọn họ lại chỉ mất mấy ngày đã giải quyết xong vấn đề rồi.
Y cũng thật sự đã đánh giá thấp bọn họ.
Người kia lắc đầu, hắn bác bỏ lời giải thích của Vân Dương, trái lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên liền cười nhạo: "Ta trước đây sao lại không phát hiện hắn có sức mê hoặc như vậy? Vừa già lại xấu, càng không nhan sắc gì đáng nói, hắn sao lại có thể khiến thù hận gì đều có thể tạm thời buông bỏ mà liên kết lại? Không thể không nói, hắn không phí công ngủ cùng người khác, thu hoạch cũng không nhỏ. . . . . . Có điều, đương kim thánh thượng lại phải dựa vào ngủ với đàn ông mới. . . . . ."
Lời còn chưa nói dứt đã bị Vân Dương không kiên nhẫn cắt ngang, người kia vừa thấy, nhất thời lộ ra biểu hiện hiểu rõ. . . . . .
"Xem, ta cũng quên mất, lão già kia còn nhớ nhung ngươi chứ. . . . . . Thật sự là khó cho ngươi, rõ ràng chán ghét không thôi, còn phải cùng hắn sớm chiều ở chung."
"Đừng nói nữa." Vân Dương rõ ràng không thích, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, y buồn bực sờ tìm tẩu thuốc, có điều tẩu thuốc và quần áo y cởi ra đều cùng để trong phòng, y hiện tại chỉ mặc áo lót. . . . . .
Vân Dương hừ một cái, lộ vẻ tức giận rút tay về, nhìn dáng vẻ của y, người kia nhịn không được bật cười, "Tên nghiện thuốc, còn thuốc để hút không?"
Nghe nhắc tới, Vân Dương mới nhớ lại, thuốc y mang tới hôm qua đã hết sạch, y miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cũng không nói gì thêm.
"Ta đã biết sẽ như vậy." Người kia nói, từ trong lòng lấy ra một túi nhỏ, chứa bên trong chính là thuốc lá Vân Dương thường hút, "Nên mang theo nhiều như vậy, cũng đủ để ngươi hút đến khi rời núi rồi."
"Cảm ơn." Vân Dương nhận lấy, thuận miệng nói, lời cảm ơn này cũng không có chút thành ý, có điều người kia cũng không để ý.
Giữa hắn và Vân Dương không cần nói cám ơn.
Vân Dương cúi đầu hí hoáy túi nhỏ, y sờ vuốt chỉ thêu xinh đẹp trên túi nhỏ, trong mắt dường như có ánh sáng lấp loé, nhưng cũng bị lông mi quá dài của y che lại. . . . . ."Đế đô đã bị chúng ta khống chế, Ngôn Vô Trạm cũng đã bắt được, đoạt lấy Nam Triều, ngay trong tầm tay."
Hắn đã có thể nhìn thấy tương lai không xa, ở trên Điện Kim Loan, liếc nhìn tình hình chúng thần rồi. . . . . .
Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn Vân Dương một cái.
"Ta nhớ tới ngươi từng nói, không cho ngươi hút thuốc, chính là lấy mạng ngươi, nhưng ngươi ngay cả thuốc cũng không hút, trốn trong rừng sâu núi thẳm không có gì cả này. . . . . ."
Điều kiện trong núi sâu này khổ cực cỡ nào, không cần nói cũng biết, nhìn lên lông mi rũ xuống của Vân Dương, lông mi hơi rung động, người kia đồng thời nắm chặt lấy tay Vân Dương cùng túi nhỏ, "Vân Dương, cám ơn ngươi."
Vân Dương ngửa đầu, thấy được sóng mắt xao động dịu dàng của người kia, y cười nhạt, rút tay bị hắn nắm ra, dáng vẻ không đáng kể vẫy một cái, "Sao lại khách sáo với ta rồi."
Người kia nghe xong, cũng cười ra, nụ cười kia rất trong rất nhạt, còn có kiên định thuộc về đàn ông, "Chờ sau khi việc này kết thúc, chúng ta sẽ ổn định lại, cho dù thân phận sau này ra sao, địa vị thế nào, chúng ta đều phải giống hiện giờ, đứng sóng vai, cùng bễ nghễ nhìn thiên hạ. Vân Dương, tình cảm sâu nặng*, ngươi là tay phải của ta, ta là tay trái của ngươi, thiếu một thứ cũng không được, đời này, chúng ta cũng không thể tách rời."
(*Kim diệp tình thâm: tình cảm sâu năng giữa người với người, đặc biệt là giữa vợ chồng)
Vân Dương ngẩn ngơ, có lẽ là không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, gương mặt vĩnh viễn mang theo biểu tình ngạo nghễ lại có chút lúng túng, y gãi đầu một cái, ánh mắt lóe lên nhìn về một bên. . . . . .
Dáng vẻ của Vân Dương khiến trong lòng hắn khẽ động, người kia bước tới trước, trực tiếp liền vòng lấy eo Vân Dương, hai người mặt đối mặt, chóp mũi gần như chạm vào nhau. . . . . .
"Vân Dương, ta muốn hôn ngươi, hay là nói, ta muốn ngươi hôn ta."
Lời nói của bọn họ, Ngôn Vô Trạm ở trong phòng nghe thấy rõ ràng. . . . . .
Nắm tay từ đầu đến cuối không buông, móng tay đã cắm sâu vào da thịt. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không hỏi, nhưng không có nghĩa là hắn không nghĩ tới, Vân Dương vì sao xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Vân Dương may mắn chạy trốn, nên tìm một chỗ ẩn mình mới phải, y tới tìm hắn, chỉ có thể là vì việc này chưa hoàn thành. . . . . .
Mưu đồ soán vị*.
(*Soán vị: cướp ngôi vua)
Vì vậy, Ngôn Vô Trạm liều mạng muốn thoát đi, hắn không thể để Vân Dương bắt được. . . . . .
Nhưng Vân Dương lại đưa hắn tới nơi này, cũng lặng thinh không đề cập tới việc rời đi, điều này khiến người kia có suy nghĩ khác. . . . . .
Ngay vừa rồi, hắn mới dao động, hắn muốn nghe đáp án của Vân Dương.
Thế nhưng. . . . . .
Thứ Vân Dương muốn, quả nhiên chỉ là ngôi vị hoàng đế của hắn mà thôi.
Từ lúc mới bắt đầu đã thế.Điều này khiến ảo tưởng kia trong lòng hắn trong nháy mắt tan vỡ. . . . . .
Vân Dương dẫn hắn vào núi là vì tránh né truy kích của Bắc Thần, bọn họ ở đây, là vì chờ đồng bọn y tới tiếp ứng. . . . . .
Mọi thứ Vân Dương làm với hắn, bất quá chỉ là thú vui trong cuộc sống khô khan, y đã có người mình thích, hay là nói, đã sớm có quyết định người cùng bầu bạn trong quãng đời còn lại.
Vì lẽ đó y mới dám ra tay đánh hắn, mới dám đối với hắn như vậy, y chưa từng coi hắn là hoàng đế, bởi vì ngôi vị hoàng đế này, Vân Dương có tự tin cướp được, y không cần đối với hắn có bất kỳ cung kính nào.
Y thậm chí không coi hắn là người. . . . . .
Cùng lắm là một công cụ mà thôi, công cụ giúp hắn thành công, để hắn tiết dục.
Lúc này, Ngôn Vô Trạm nghe thấy người kia nói muốn vào nhìn một cái. . . . . .
Vân Dương ngăn cản, thế nhưng cuối cùng, y thỏa hiệp.
Cũng đúng, không ai có thể từ chối yêu cầu của người mình thích. . . . . .
Cửa mở, người kia điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, hắn thật sử muốn xem thử, cái người cùng Vân Dương phản bội hắn đến cùng là ai. . . . . .
Giọng nói hắn quen thuộc kia làm sao cũng không nghĩ tới chủ nhân là ai.
Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa rọi vào, người đứng ở cửa chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, dáng dấp bọn họ xấp xỉ, nhưng người này so với Vân Dương hơi thấp hơn một chút.
Vân Dương không lên tiếng, mà tìm ngọn đèn trước đó bọn họ ít khi sử dụng, sau khi gian nhà sáng lên, dáng dấp người kia lập tức ánh vào trong mắt người kia. . . . . .
Không có kinh ngạc, không có khiếp sợ, càng không có không thể tin.
Hắn không ngờ tới sẽ là y, nhưng lại không ngạc nhiên sẽ là y.
Văn Ngự Sử của hắn, Phó Đông Lưu.
Vẻ mặt hắn dành cho y là nụ cười khinh miệt.
Phó Đông Lưu cũng thu lại cung kính khi xưa, cùng người kia ngạo nghễ nhìn nhau. . . . . .
"Vi thần thỉnh an hoàng thượng." Lúc nói lời này, đừng nói là quỳ xuống, Phó Đông Lưu ngay cả cúi đầu cũng không có.
Thắng làm vua thua làm giặc, Ngôn Vô Trạm bây giờ là tù nhân của y, y không cần lại có chút kính trọng nào với hắn.
Bọn họ đứng ở góc độ đối lập, giữa y và Ngôn Vô Trạm chỉ có thể một sống một chết.
Phó Đông Lưu chịu xuất hiện trước mặt Ngôn Vô Trạm, thì y đã có giác ngộ này.
"Nhìn thấy vi thần, hoàng thượng có bất ngờ không?" Phó Đông Lưu sửa sang ống tay áo, vẫn là dáng vẻ khiêm nhường hữu lễ, có điều lại không chút liên quan đến tôn kính.
Ngôn Vô Trạm cười gằn: "Không có."
Ngôn Vô Trạm mặc quần áo đơn giản, ngồi trên giường hẹp, dù vậy, khí thế uy nghiêm này của hắn cũng không giảm chút nào, cảm giác nghiêm trang này lại khiến người ta bỗng nhiên có cảm giác, giờ phút này không phải trong núi sâu, mà là trên Điện Kim Loan. . . . . .
Bên dưới người kia chính là long ỷ* to lớn.
(*Long ỷ: ghế vua ngồi, ngai vàng)
Khí thế của hắn khiến người ta chấn động, nhưng Phó Đông Lưu cũng không e ngại với hắn, lúc y quyết định muốn đoạt lấy vị trí của hắn, đối với Ngôn Vô Trạm, y đã không còn sợ hãi, càng không có tôn kính quân thần. . . . . .
"Hoàng thượng có phải có chuyện muốn hỏi vi thần?"
Ngôn Vô Trạm rũ xuống mi mắt, lại chậm rãi mở ra, hắn nhìn Phó Đông Lưu, áp lực vô hình trong nháy mắt bao phủ, "Ái khanh nếu muốn nói, trẫm nguyện nghe rõ."
Vân Dương tựa ở một bên, đem thuốc nhét vào trong tẩu, chờ lúc làn khói kia nổi lên, trình bày của Phó Đông Lưu dĩ nhiên bắt đầu. . . . . .
.................