Nghe chất giọng quen thuộc kia, Lan đã hấp tấp buông Huy ra, cô quay phắt lại phía sau, hai mắt trợn tròn nhìn người đối diện.
Vừa nhận ra đó là ai, tâm trí trong đầu cô như nổ tung, chỉ còn vỏn vẹn lại năm chữ "toang cmn rồi." Lan lắp bắp, muốn lên tiếng giải thích. Nào ngờ chưa kịp bình tĩnh lại thì có cô gái nọ đã đến khoác tay Huy.
"Ủa anh Huy, sao anh ở đây? Nếu vậy thì chúng ta đi chúng đi."
Khóe miệng Lan giật giật, trán nổi gân xanh, bộ không thấy bạn gái người ta đang đứng bên cạnh hay gì. Máu liều nhiều hơn máu não, Lan gạt tay cô gái nọ kia ra, tuyên bố hùng hồn mà quên mất còn có người anh trai mình ở đây.
"Xin lỗi cô, bạn trai tôi hôm nay có hẹn với tôi rồi."
Hoàng Anh khẽ nhếch môi: "Ồ vậy hả, anh Phong, bé này là bạn gái Huy đúng rùi nè."
Lan như hóa đá tại chỗ, thôi rồi, kiểu này có khác gì tự chọi đá vào chân mình đâu. Lan cười gượng, run rẩy quay qua Phong.
"Anh hai..."
Phong nắm đầu Lan, cười gằn:
"Con đb này, hết chối nhé. Cái tội khoe khoang vẫn chưa chừa."
Phong gác chân lên ghế, khoanh tay ra vẻ tra hỏi:
"Hai người bắt đầu từ khi nào."
Lan chán nản đảo ống hút: "Cũng mới gần đây thôi."
Đập lên bàn một cái rầm, Phong nhoài người: "Gần là gần thế nào. Nói rõ ra."
Huy dơ tay, chắn ngang bảo vệ cho Lan, anh cong môi: "Hai tháng trước."
Phong ôm ngực, cậu có cảm giác suýt thì bị hai người chọc tức đến đau tim tới nơi. Nghĩ lại chuyện mình bị bùng kèo, hóa ra hai người này đã cho cậu ta một vố từ trước. Chẳng trách lại trùng hợp đến thế, từ khi Huy bảo anh có bạn gái thì cậu đã thấy có điềm rồi.
Ai ngờ bạn gái của cậu ta lại chính là em gái mình. Nghe có nực cười không chứ. Phong lắc lắc đầu, thế này là không thể được, cậu ta phải ra tay chấn chỉnh lại ngay.
"Hai người không có gì muốn nói với tôi à?"
Lan gần như quỳ xuống: "Anh hai, em thật sự không có ý định giấu anh, anh đừng nói với ba mẹ nhé?"
Phong khẩy khẩy móng tay, cậu nhếch miệng: "Ba tháng trà sữa."
Lan chẹp miệng: "Sao anh sống vật chất ghê vậy."
"À thế thôi, để tao nói với ba..."
"Vâng vâng vâng."
Lan lắp bắp, ba tháng, túi cô đã viêm màng từ lâu, giờ còn tăng thêm nữa thì đúng là cô chỉ còn mỗi cái túi. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cô đành phải chấp nhận. Phong gật đầu hài lòng, quay qua Huy.
"Còn mày?"
Huy vẫn trơ mặt như thường, cậu thản nhiên đáp: "Ba tháng bài tập."
Phong vươn nhẹ vai một cái, đứng dậy bước ra khỏi quán nước: "Hai người hẹn hò vui vẻ, trả tiền nước giúp tao luôn đi."
Đợi đến khi Phong đã đi xa, Lan mới thở phào một hơi, cô dựa vào người Huy, cảm giác mệt mỏi sau mọi chuyện khiến tay chân cô như rã rời.
"Sao vậy?"
Nghĩ kĩ đi nghĩ kĩ lại, Lan tặc lưỡi: "Em cảm thấy anh Phong đang bào mòn chúng ta."
Huy bật cười, anh lấy tay vỗ nhẹ lên đầu Lan để an ủi cô.
"Đi nào, chúng ta tiếp tục hẹn hò."
Sau đó cả hai cùng nhau chơi một số trò chơi lành mạnh, và điểm đến cuối cùng đó là "Đu quay mặt trời."
Nhìn ra lớp cửa kính, mọi vật vốn dĩ thật to lớn, nay lại dần thu nhỏ trước mắt con người. Lan bần thần, cảm giác tình cảm ngưng đọng trước giờ bỗng dưng trào ra. Cô nhìn Huy phía đối diện, mái tóc anh rũ xuống, khuôn mặt trông thật nhẹ nhàng và an tĩnh, cả ngày hôm nay, Huy luôn đi cùng Lan, từ đầu đến cuối anh đều làm theo ý cô.
Lan siết chặt tay, khẽ gọi: "Anh Huy..."
Huy quay lại nhìn Lan, ánh hoàng hôn hắt vào lớp cửa kính, đôi mắt hổ phách như bừng sáng trước cảnh vật.
Chợt cảm thấy khóe mắt mình cay cay, cô nhoẻn miệng, cố che giấu đi cảm giác xúc động ấy.
"Cảm ơn anh vì đã chọn em."
Huy rũ mắt, im lặng không nói gì. Cả hai người cứ rơi vào không gian yên tĩnh ấy một lúc lâu, không khí ngột ngạt dần bủa vây lấy mọi thứ. Đoạn, vài phút sau Huy liền đứng dậy, bước tới ngồi bên cạnh Lan.
"Xin lỗi."
Dứt câu, chưa kịp để Lan suy nghĩ, Huy đã nhanh tay che mắt cô lại, anh nhoài người, khẽ đặt môi mình lên môi cô.
Cảm nhận được xúc cảm đang truyền tới, Lan trợn tròn mắt, tay chân trong chốc lát đã luống cuống không biết đặt vào đâu. Huy nhấp môi, nhẹ nhàng trấn tĩnh người con gái đối diện, người con gái mà anh đã yêu từ lâu.
"Nhắm mắt lại đi em."
Trái tim Lan như được nhúng vào hương vị ngọt mật của tình yêu, nhẹ nhàng mà đáng yêu, cô dần thả lòng, choàng tay qua cổ Huy, chầm chậm đáp lại anh.
Ngày hôm đó, tình yêu của họ như cây lá vào Xuân, chớm nở non nớt nhưng lại đầy nhiệt huyết thanh xuân. Ngay cả bầu trời, hoàng hôn, cũng đứng về phía họ, ủng hộ cái thứ tình yêu đáng giá ấy suốt một quãng thời gian dài.
"Anh không chọn em, mà là anh yêu em."
Tháng 4, kì thi cuối kì hai sắp sửa bắt đầu, Lan nhìn đống chuyên đề thầy cô mới phát, thầm than thầm trong lòng, một tuần nay cô và Huy chưa gặp nhau lần nào, anh thì bận ôn đội tuyển bồi dưỡng Toán, cô thì cả ngày chiến đấu với đống bài tập. Thế nên cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ chỉ có thông qua những cuộc điện thoại hay những mẩu tin nhắn.
"Lan, điên thoại mày rung chuông kìa." Thấy nhỏ bạn cứ ngơ ngơ ngác ngác cả buổi, Hoa vội nhắc nhở.
Lan ủ rũ lấy điện thoại từ dưới ngăn bàn ra, chẳng thèm nhìn tên người gọi đã bắt máy, đầu cô gục gục.
"Alo?"
"Em đang ngủ à?"
Vừa nghe thấy chất giọng trầm ấm này, nỗi buồn chồng chất của mấy ngày nay đều bay sạch. Lan ngồi bật dậy, vội vàng đáp lại.
"Không, em đang ngồi chơi thôi."
Hoa chầm chậm liếc cô một cái, bạn thân của nhỏ mặt dày thật, lật mặt như lật bánh tráng luôn. Thấy người yêu là phởn như chưa từng được phởn.
Dạo này chuyện Huy và Lan là người yêu đã rầm rộ khắp trường, những người yêu thích Huy đều lần lượt phải từ bỏ, vì vậy trường hợp tắc nghẽn giao thông trên các dãy hành lang cũng dần giảm bớt.
Hoa khẽ thở dài, bạn thân nhỏ có bồ, đến khi nào nhỏ mới có hả trời.
"Lát nữa xuống căn tin một chút nhé."
"Vâng."
Lan vui vẻ cúp máy, đang tính dọn đồ để xuống căn tin thì Hoa đã huých huých vào tay cô.
"Đừng có phát cơm chó trước mặt bạn thân như vậy chữ."
Lan vỗ nhẹ lên đầu Hoa: "Vậy thì kiếm bạn trai sớm đi nha."
"Lan, bà xuống lấy phù hiệu với tui nha, thầy cô bảo đến phòng dụng cụ lấy á."
Cường gõ nhẹ lên mặt bàn, khẽ nhắc nhở.
Lan ngước mắt, thấy cậu bạn, cô khá ngạc nhiên, cũng đã một thời gian rồi cô chưa nói chuyện lại với Cường, nhìn qua đồng hồ, vẫn còn chút thời gian rảnh nên cô đành gật đầu đồng ý.