Ngọt Ngào Môi Anh

Chương 44:




Do ba mẹ Lan vẫn còn bận việc nên Phong trở về nhà trước, một tuần sau khi Phong trở về. Học sinh cũng kết thúc kì nghỉ Tết mà bắt đầu đến trường. Lan sau đó cũng đã có tâm trạng trở lại, mọi việc bắt đầu quay trở về đúng quy luật của nó.
Tuy nhiên chỉ có một điều làm cô nhức đầu không thôi, sau khi xác nhận quan hệ, Huy càng ngày càng dính người hơn, giây phút nào rảnh thì Huy đều xuất hiện trước mặt cô. Ngay cả buổi sáng trước khi đi học cũng đi qua nhà Lan.
Phong ngái ngủ dắc chiếc xe đạp điện ra khỏi cửa, sau kì nghỉ Tết cậu ta vẫn chưa quen được cái giờ giấc quá sớm này. Thường ngày ngủ đến tận chín giờ sáng, nay sáu giờ sáng đã phải vác mặt ra đường khiến cậu cau có ra mặt.
Phong thở dài, hét vọng vào trong nhà: "Con nhỏ kia, mày có đi học không thì bảo!"
"Chờ em một lát!"
Phong bực mình, mắt lúc này mới nhìn về phía trước. Chợt nhận ra thằng bạn thân chí cốt của mình đã đứng lù lù phía trước từ lúc nào. Cậu hếch mắt:
"Mày làm gì ở đây vậy?"
Huy tháo mũ bảo hiểm, cười cười:
"Chở người ta đi học."
"Anh, đi thôi."
Lan lúc này mới từ trong bước ra, hôm nay cô mặc chiếc áo trắng đồng phục hè bên trong, trời vẫn còn khá lạnh nên Lan khoác thêm đồng phục mùa đông bên ngoài. Nhìn từ trên xuống dưới quả thật là điển hình của học sinh ngoan.
Vừa phát hiện ánh mắt gian xảo của người kia đang phóng thẳng tới mình, Lan trợn tròn mắt, ra vẻ cảnh cáo, hận không thể đến đạp cho người kia một phát.
Phong đương nhiên không hiểu "người ta" trong lời nói của Huy là Lan, cậu ngẩn người, sau vài giây định thần thì mới tủm tỉm cười, Phong lấy tay Lan đặt lên tay nắm xe đạp điện, cậu tiến về phía trước, cảm động:
"Bạn thân tao có khác."
Phong nhấc chân, đang định ngồi lên phía sau xe Huy, thì đột nhiên chiếc xe không nhanh không chậm đã tiến về phía trước, cậu khó hiểu:
"Từ từ, tao còn chưa lên, mày phóng cái gì mà phóng."
Huy vẫn đang tập trung đấu mắt với cô nàng, nhàn nhạt đáp lại Phong:
"Không phải chở mày."
"Không phải tao, thế là ai..."
Huy cười mỉm: "Lan, lên xe anh chở đến trường."
Lan sốc nặng, không ngờ Huy lại nói toẹt ra như vậy, bất an nhìn sang Phong, thấy cậu vẫn đang nhìn mình, cô giật thột, lườm người vừa gây án kia một cái cháy mặt.
Còn chàng trai vẫn đang nhởn nhơ, trên mặt đều hiện thị mười chữ "Em từ chối thì anh sẽ nói cho Phong biết."
Lan mím môi, quay qua chắp tay xin lỗi Phong một tiếng, sau đó nhảy lên xe Huy mà rời đi. Huy cười cười, đạt được xong mục đích, chiếc xe cũng liền chạy ton ton trên đường. Để lại làn khói trơ trọi cùng Phong đang đứng hình.
Phong chớp mắt, chuyện... quái gì đang xảy ra thế!
Đến trường, Phong không chịu nổi chuyện sáng nay liền tới tìm thằng bạn thân, quát thẳng mặt không kiêng nể:
"Thằng kia, mày với em gái tao là như thế nào."
Huy chậm rãi ngước mắt, nhẹ xoay chiếc bút trong tay: "Mày đoán xem."
Phong ngồi phịch xuống bàn, trên mặt lộ rõ dáng vẻ "tao biết tỏng từ lâu rồi.", cậu đập lên bàn một cái rầm, thở hồng hộc:
"Mày... kết nghĩa bạn thân với nhỏ phải không? Kết nghĩa xong liền cho tao ra rìa. Đúng là đ** xứng mặt đàn ông."
Dường như không để lời nói của Phong vào mắt, Huy ngán ngẩm lắc đầu. Trình độ yêu đương nhăng nhít của tên này thì không ai bằng, nhưng suy cho cùng vẫn không ăn thua. Nhẹ vỗ lên vai Phong vài cái để trấn an.
Huy không nói gì liền lặng lẽ rời đi, những học sinh trong lớp cũng quay qua nhìn Phong bằng ánh mắt tội nghiệp. Bị chính thành bạn thân hẫng mất tay trên mà chính mình cũng chẳng biết, đúng là số khổ.
Phong sụp đổ ngay tại chỗ, từ lúc đón giao thừa cậu đã cảm thấy rất kì lạ rồi, nay mọi chuyện mới vỡ lẽ, thì ra Lan và Huy đã trở thành bạn thân kết nghĩa, hóa ra cậu ta có cảm giác bản thân đã bị lừa từ rất lâu rồi là đúng chứ chẳng sai.
Phong im lặng, bắt đầu bước vào giai đoạn trầm tư.
"Ờm bạn gì ơi, chỗ này là chỗ của mình, bạn có thể trở về lớp không?"
Tối hôm đó.
Từ lúc trở về nhà, Lan luôn bị ánh mắt căm thù của Phong làm sởn gai ốc, hỏi gì Phong cũng không đáp, ngay cả cơm cô nấu cũng không thèm ăn. Lan đập cửa, hét lớn:
"Anh bị khùng hả, mau ra ăn cơm."
"Không ăn, mày đúng là đồ phản bội."
Lan: "?"
Dù Lan có nói bao nhiêu, Phong cũng không thèm để lộ bất cứ điều gì. Cô nghiến răng, thầm nghĩ có lẽ hôm nay có lẽ Phong hít quá nhiều gió độc nên mới thất thường như vậy.
Lan thở dài trở về phòng, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới nhìn lướt qua cái tên trên màn hình. Là Huy gọi tới, chưa đến một giây Lan đã bắt máy.
Vừa đặt điện thoại ghé sát vào tai, cô đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của ai đó. Cô dẩu môi:
"Anh cười cái gì?"
Huy lau khô tóc, nhẹ giọng: "Không có gì, anh chỉ nghĩ là Lan đang chờ điện thoại của anh nên mới bắt máy nhanh như vậy."
"Nằm mơ giữa ban ngày."
Huy cười cười: "Bây giờ là ban đêm mà."
Lan tặc lưỡi, không nói gì mà mở cửa sổ ban công ra, gió lạnh ùa vào khiến tâm trạng Lan sảng khoái hơn nhiều.
Lúc này bên kia lại vang lên giọng nói trầm ấm của người nọ: "Anh rất vui."
Cô nghiêng đầu: "Vui cái gì?"
Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc, Lan đưa máy ra xe, phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cô liền lên tiếng: "Anh sao vậy?"
"Vui vì có thể đứng bên cạnh em ngoài đời thực chứ không phải trong bất kì giấc mơ nào."
Tâm trạng Lan chùng xuống, ánh mắt cô khẽ rung lên, dường như mới vừa có thứ gì đó đau nhói thẩm thấu vào trái tim, cô siết chặt điện thoại, cười đùa:
"Vậy thì có vẻ anh đã mơ thấy em một lần rồi nhỉ?"
Huy cong môi, viết lên mặt giấy một chữ Lan, giọng nói trầm ấm truyền qua điện thoại như dòng mật ngọt truyền qua tai.
"Không phải một lần, mà là rất nhiều lần."
Hai người cùng đứng bên cửa sổ, cùng nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây, cùng hướng về nhau trong tâm trạng hạnh phúc. Không phải là nhìn cùng một ngôi sao, nhưng lại là chung cả bầu trời. Khi yêu nhau, có lẽ dù chỉ là một câu nói vu vơ, cũng đủ để người kia suy nghĩ cả một đêm, cả một đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.