Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 33: Nụ hôn




Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Âm thanh đầu bên kia thoáng chốc ngừng lại, nhất thời trong phòng chỉ còn vang lên tiếng đồng hồ quả lắc.
Lâm Khinh liếc nhìn sang Lạc Dĩ Hành đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh mới tiếp tục đưa điện thoại lên.
Không đợi đối phương lên tiếng, cô lạnh lùng tiếp tục nói: "Không cần biết cô có đang ghi âm hay không, bây giờ đều vô dụng, Lương Kỳ, cô có muốn tôi kể lại những gì năm đó cô đã làm không?"
Lương Kỳ như một con mèo bị giẫm đuôi, bên kia truyền tới một trận ồn ào, sau đó lại là giọng nói cứng nhắc của cô ta.
Lịch sự khách sáo, nhưng âm cuối lại không giấu được sự run rẩy.
"Xin chào, xin hỏi cô là ai? Xin lỗi có phải cô nhận nhầm người rồi không?"
Đầu bên kia điện thoại, Lương Kỳ nhìn vẻ mặt người đại diện đứng đối diện, cảm xúc hoàn toàn trái ngược với giọng nói, lửa giận trong mắt dường như sắp phun ra ngoài.
Cô ta chưa bao giờ hiểu được tại sao Lâm Khinh lại may mắn như vậy?
Lạc Dĩ Hành thích cô, ngay cả vận mệnh cũng thiên vị cô! Dựa vào cái gì cơ chứ!
"Lương Kỳ, tôi là ai cô không biết sao? Vậy thì không ổn rồi." Lâm Khinh thở ra một hơi, giống như không hề để ý: "Cô đang ghi âm đúng không? Vậy thì ghi âm đi, vừa lúc tôi cũng có một chuyện muốn nói cho cô biết."
Phía bên kia không nói tiếp, Lương Kỳ cầm điện thoại, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.
Người đại diện ra hiệu cho cô ta bình tĩnh, chờ phía đối diện lên tiếng.
Lương Kỳ lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là không đủ đầu óc, dễ dàng làm ra những chuyện bốc đồng.
Đây cũng là lý do người đại diện này chọn Lương kỳ, bởi người như vậy sẽ rất nghe lời, chỉ cần bày ra lợi ích thì cô ta sẽ làm theo.
Chẳng qua không ngờ lại bị lật xe* nhanh đến vậy.
[* Lật xe: Nghĩa bóng để chỉ một chuyện bị đảo lộn]
"Lương Kỳ, khi còn học cao trung, cô đã từng vu khống tôi trộm đồ của cô, sau đó tôi bị đuổi học." Lâm Khinh nhẹ nhàng nói, giống như đang kể lại chuyện cũ của người khác, nói xong còn không quên một câu: "Những lời này đã ghi âm chưa? Để tôi tiếp tục nói."
"Nhưng mà đây chỉ là một chuyện nhỏ, lúc học cao trung cô còn dắt một đám người tới quán của ba tôi để gây sự, sau đó tôi bị cô lập, bạo lực học đường, những chuyện này có chuyện nào không phải cô làm?"
Giọng Lâm Khinh trở nên lạnh lùng, ban đầu cô cũng không tính nhiều lời với cô ta như vậy, nhưng cô ta ghi âm đã đẩy cơn giận tích tụ lúc ban đầu của cô lên đến đỉnh điểm.
Cô chưa bao giờ là một người ghi thù, nhưng cô thực sự không biết vì cái gì sẽ có người lại có ác ý với mình như vậy.
Thậm chí còn muốn huỷ hoại cô.
Tính tình Lâm Khinh khá tốt, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không tức giận.
Cô dường như đang nghĩ về chuyện quá khứ, đôi tay nắm chặt, có hơi run rẩy.
Khoảnh khắc cô cảm thấy khó thở lại cảm nhận được sự ấm áp bao trọn lấy tay mình.
Lâm Khinh quay đầu nhìn lại, phát hiện Lạc Dĩ Hành đang nhìn cô, trong mắt có lo lắng xen lẫn đau lòng.
Loại đau lòng đó cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
Lâm Khinh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, sau đó bình tĩnh nói: "Trừ những việc này ra, cô còn cho người tới bệnh viện tìm tôi, ác ý bôi nhọ tôi là tiểu tam, bôi nhọ Lạc Dĩ Hành, những việc này có việc nào không phải do cô làm? Lương Kỳ, trước kia tôi cho rằng cô chỉ là đứa trẻ mới lớn bốc đồng, bây giờ tôi mới biết hoá ra cô thật sự ác độc."
"Cô gái này, cô không có chứng cứ thì đừng nói bừa, tôi có thể kiện cô tội vu khống." Lương Kỳ rõ ràng rất bối rối, ngay cả việc ngụy trang giọng nói cũng khó có thể duy trì được.
"Cô chắc là chưa biết không bao lâu nữa cô sẽ có một chương trình, mà chương trình đó tôi cũng sẽ tham gia."
"Cô lấy tư cách gì để tham gia!" Lương Kỳ hoàn toàn không kìm được mà lột mặt nạ.
Cũng là lúc này, Lâm Khinh mới bật ghi âm lên.
"Lâm Khinh, để tôi nói cho cô biết, trước đây cô không thể so sánh với tôi, hiện tại vẫn thế, chương trình kia tôi không tham gia, cô cũng đừng mong được tham gia." Giọng cô ta như bị kéo căng, rít lại mà vô cùng chói tai.
"Lương Kỳ, tôi không có ý định tranh giành với cô, đấu với tôi không bằng tự cô cố gắng đi." Lâm Khinh kề sát vào điện thoại, khẽ cười một tiếng: "Nhưng đầu tiên, tôi sẽ khiến cô bắt đầu lại từ con số không."
Nói xong lời này, cô định cúp điện thoại, nhưng Lạc Dĩ Hành ở bên cạnh đã cầm lấy.
Lâm Khinh thuận tay buông điện thoại, nhìn theo động tác anh đặt điện thoại lên bàn, giọng nói chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy trước mặt cô: "Còn nhớ rõ tôi không?"
Anh thậm chí không muốn nhắc đến tên cô ta, nhưng cuối cùng vẫn ra lệnh: "Cúp điện thoại."
Lương Kỳ vẫn còn đang bàng hoàng, người cúp máy cuối cùng lại là quản lý.
Chủ ý ban đầu của quản lý đưa ra khá hoàn hảo, Lâm Khinh chỉ là một người bình thường, chỉ cần không thừa nhận thì sẽ không có bất cứ bằng chứng nào.
Nhưng cô ta rất quen thuộc với giọng nói kia.
Người đại diện không thể bình tĩnh được nữa, cúp điện thoại xong, cô ta nhìn Lương Kỳ có chút tức giận: "Tại sao Lạc Dĩ Hành lại nhúng tay vào! Không phải cô nói cô ta chỉ là một người bình thường sao?"
"Cô ta! Cô ta chỉ là một người bình thường! Cô thấy cô ta biết rõ Lạc Dĩ Hành thì là lợi hại sao?!"
"Lương Kỳ!"
Trong phòng nhỏ, hai giọng nói sắc bén không ngừng vang lên, vẻ đắc thắng bình tĩnh ban đầu đều biến thành sự ồn ào nôn nóng.
Còn Lâm Khinh sau khi cúp điện thoại, vẫn tiếp tục nhìn Lạc Dĩ Hành cho đến khi anh bắt đầu có chút bối rối.
Xấu hổ quay đầu, nhưng anh lại không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình, cuối cùng đành phải đem tầm mắt rơi xuống tay cô: "Sao lại nhìn mình?"
"Lạc Dĩ Hành, cậu thật sự rất ngầu!" Lâm Khinh kêu lên một tiếng, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã nhào tới, chuẩn xác chui vào trong vòng tay anh.
Hơi thở quen thuộc xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh của của cô, Lâm Khinh nhẹ nhàng dựa vào cổ anh, nhắm mắt lại: "Lạc Dĩ Hành, cậu thật sự rất rất đẹp trai!"
Giọng nói có vẻ thoải mái như bình thường nhưng ấm cuối lại mang theo một tia thở dài.
Lạc Dĩ Hành do dự giơ hai tay lên, cuối cùng lựa chọn đặt nhẹ lên eo cô, cố gắng thả lỏng hết mức có thể, bên tai cô nói ra một câu: "... Vất vả cho cậu rồi."
Khiến Lâm Khinh đỏ bừng hốc mắt dễ dàng như trở bàn tay.
Những ấm ức năm xưa cô đã từng nuốt hết vào trong lòng mà không lộ ra chút sơ hở nào, cho dù là đối diện với Hà Thần Kiều cô vẫn chỉ nói mình không sao cả.
Ở bên cạnh anh, cô lại chưa từng muốn che giấu, cô chỉ muốn mang sự yếu ớt kia đặt trước mặt anh, để anh ôm cô, dịu dàng an ủi.
Tay Lạc Dĩ Hành cách eo cô qua lớp chăn, thật ra hầu như không có lực nào truyền tới người cô, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm.
Cô thở ra một hơi, cọ vào vành tai của Lạc Dĩ Hành khiến tai anh lập tức đỏ bừng.
Lâm Khinh khẽ mở mắt, nhìn sự thay đổi của anh có chút đáng yêu, cô dựa vào lồng ngực anh nhẹ hỏi: "Sau khi chuyện này kết thúc, cậu có thể đồng ý với mình một chuyện được không?"
"Đừng nói gì, chờ mình nói xong đã." Lâm Khinh ngắt lời anh: "Coi như là thưởng cho mình đi, được không? Lần này mình thực sự rất mệt."
Giọng điệu trêu đùa, Lạc Dĩ Hành biết cô không như vậy.
Anh lại siết chặt hơn, khẽ gật đầu: "Được."
Thật ra không cần giải thích, chỉ cần là yêu cầu của cô, anh đều sẽ đồng ý.
Lâm Khinh mỉm cười dựa vào cổ anh, đầy thoả mãn.
Ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt Lạc Dĩ Hành đột ngột dâng lên một khoảng tối.
Chương trình mà Tống Thành từng nói với cô là "May Mắn Thứ Sáu", từ cái tên đã có thể biết đây là một chương trình tạp kỹ lâu đời, nhưng bằng thái độ nghiêm túc và tính hài hước lập tức trở thành một chương trình ăn khách trong làng giải trí.
Đạo diễn chương trình là Thẩm Lực, là một người chính trực không khoan nhượng, một số tin tức trong xã hội sẽ được ông ấy phản ánh thông qua trò chơi. Hơn nữa hiệu ứng gây hài khá hiệu quả, dần dần nó đã trở thành một chương trình tạp kỹ thu hút đông đảo khán giả bao gồm ba thế hệ người già, người trung niên và người trẻ.
Cũng do đặc điểm này mà Lâm Khinh mới đồng ý tham gia.
Một người như vậy chắc chắn sẽ không vì thân phận mà thay đổi, Lâm Khinh sợ Lạc Dĩ Hành sẽ khó xử, nhưng cuối cùng kết quả lại tốt vượt ngoài mong đợi.
Mặc dù Lạc Dĩ Hành không cần cô lo lắng, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Ngày cô nghe được thông báo lại chính là ngày thứ hai cô ở nhà Lạc Dĩ Hành, vừa mới tỉnh ngủ đã bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại liền có một giọng nói rất lớn đập vào tai.
"Cô gái! Cháu là bác sĩ Lâm Khinh phải không? Chú đã nghe về câu chuyện của cháu. Ôi, cháu đừng giận, cháu yên tâm, chuyện của cháu chú chắc chắn sẽ giúp! Có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với chú Thẩm, đừng ngại nha!"
"Xin chào, xin hỏi chú là?" Lâm Khinh vừa tỉnh dậy đã bất ngờ.
"Ai da, chú quên giới thiệu, chú là Thẩm Lực, là đạo diễn của chương trình kia, lúc trước Lạc Dĩ Hành đã đến tìm chú."
"Chào Thẩm tiên sinh, cháu xin lỗi, cháu chưa phản ứng kịp." Lâm Khinh lập tức mở to mắt, cô nhìn đi nhìn lại điện thoại chắc chắn mình không nhìn lầm mới xuống giường, vội vàng chạy đến phòng khách.
Trong phòng khách, Lạc Dĩ Hành đang đứng cạnh bàn, cúi đầu chuẩn bị bữa sáng.
Ánh mắt trời chiếu xuống khuôn mặt anh, dọc theo áo sơmi của anh phác hoạ vóc dáng nổi bật, nhất thời khiến Lâm Khinh ngây người.
Mà đầu kia điện thoại lại truyền tới giọng nói một lần nữa giúp cô hoàn hồn.
Cô vội tới cạnh Lạc Dĩ Hành, chỉ vào điện thoại.
Từ lúc cô xuất hiện, Lạc Dĩ Hành đã chú ý đến cô, anh cởi tạp dề, mỉm cười với cô ý bảo cô không cần sợ.
"Chào buổi sáng giám đốc Thẩm." Anh trả lời điện thoại rất tự nhiên.
"Ai da, là Tiểu Lạc sao, sao đột nhiên cậu lại nhận điện thoại? Hai người ở chung sao?" Tâm tư nhiều chuyện của Thẩm Lực rất lớn, vừa thấy chút manh mối đã lập tức nhảy ra: "Có phải tôi quấy rầy đời sống tình cảm của hai người rồi không? Xin lỗi xin lỗi ha ha ha."
"Thẩm tiên sinh, chúng tôi chỉ là bạn thôi." Lâm Khinh liếc nhìn Lạc Dĩ Hành, ho khan hai tiếng cắt đứt.
Tuy rằng cô thực sự có tâm tư kia, nhưng rốt cuộc vẫn chưa xác nhận mối quan hệ.
Dù nó khá tuyệt.
Lâm Khinh thầm nghĩ.
Mà một bên Lạc Dĩ Hành cũng vậy.
Anh chớp mắt, che giấu đi sự phấn khích không rõ ràng, rồi nói theo: "Vâng, chỉ là bạn bè."
"Bạn bè sống chung một chỗ sao? Trai đơn gái chiếc, có chuyện nha ~" Thẩm Lực ẩn ý nói.
Loại trò đùa này không kéo dài lâu, Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa sáng do Lạc Dĩ Hành chuẩn bị, cuối cùng cô cũng biết vì sao hôm nay Thẩm Lực lại gọi điện cho cô.
Ban đầu Lạc Dĩ Hành tới tìm ông thì đã bị từ chối, bình thường ông không thích những chuyện như vậy, nhưng sau khi từ chối ông lại nhận được một tin nhắn.
Tình cờ lại là chuyện của Lâm Khinh.
Từ chuyện từng bị vu khống như thế nào, đến chuyện bị bạo lực mạng ra sao hay rắc rối y tế, từng chuyện từng chuyện rõ ràng rành mạch.
Trong tin nhắn còn đính kèm video nổi tiếng của Lâm Khinh.
Thẩm Lực có ấn tượng với cô cũng là vì video này, cũng chính vì video này ông mới muốn mời cô tham gia chương trình.
Mọi người với những chuyện trái ngang này luôn tồn tại cảm xúc đặc biệt.
Cũng chính vì thế mà ông cảm thấy đặc biệt có lỗi với cô gái nhỏ mới hơn hai mươi này.
Thẩm Lực không nói hai lời, lập tức khẳng định.
"Lâm Khinh, đừng lo lắng chuyện này, có chú Thẩm ở đây."
Tác giả nói:
Hắc hắc hắc ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.