Ngọc Vô Hà

Chương 18:




Khi ý thức lần thứ hai thanh tỉnh thì đầu tiên nghe được chính là ngoài phòng ồn ào náo động. Cách cự ly rất xa, nghe chẳng phân biệt được rõ ràng, nhưng như hiện thực nháo đến trong mộng, lại từ trong mộng nháo đến hiện thực, thủy chung không dừng lại.
Trợn mắt nhìn một mảnh hắc ám như trước trong phòng, người kia đã ly khai, trong căn phòng rộng lớn tràn ngập bóng tối chỉ có mình y vật vã nằm đó, huyên náo từ nơi xa càng làm cho tĩnh mịch trong phòng càng thêm sâu sắc.
Trên người đau đớn lan ra, thời gian càng trôi qua thì càng tăng thêm nhức nhối.
Liên Ngọc mờ mịt nửa giương mắt nằm úp sấp ở đó, thật lâu mới lại giật giật, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
Dây trói trên tay chân cũng đã bị giải khai, y trở mình xuống giường, miễn cưỡng đứng vững vàng, lại lảo đảo đi ra sân, kéo nước từ giếng lên, đem thân thể gội rửa sạch sẽ.
Xa xa tiếng động lớn xôn xao vẫn không đình chỉ, nước giếng dính ở trên người mang đến cảm giác băng lãnh thấu xương, khiến y trong nháy mắt liền hoảng hốt.
Phảng phất như đoạn thời gian từ lúc Tần lâu bị phong tỏa, gặp gỡ Cận Song Thành, một đường từ Dương Châu đến Cận gia, đều chỉ là một giấc mộng.
Trở lại trong phòng run run mặc vào một thân y phục sạch sẽ, thanh âm bên ngoài làm như nhỏ đi, nhưng còn có tiếng gào thét gì đó khiến người không thể tĩnh tâm.
Liên Ngọc từ từ nhắm hai mắt nửa dựa vào bên cửa sổ, hảo một trận, rốt cục mở mắt ra, chậm rãi đi ra cửa, đi đến nơi âm thanh truyền đến.
Đến khi bước vào hành lang gấp khúc sau hồ sen, mọi nơi liền sáng sủa lên, làm như Cận phủ chỉ mới vào đêm, khắp nơi đều náo nhiệt phi phàm.
Lại đi qua một đoạn, liền có thể gặp được một số hạ nhân vội vã chạy qua, bọn họ tựa hồ đều đang bận rộn cái gì, cũng không để ý đến Liên Ngọc. So sánh với bọn chúng, hành động thong thả của Liên Ngọc có vẻ phá lệ không phù hợp.
Nơi ồn ào huyên náo nhất chính là hậu viện ở họa lâu của Cận Song Thành, Liên Ngọc còn chưa đến gần thì đã thấy nơi đó tụ tập một đám người, gió thổi cuốn vào mặt mang theo mùi khói lửa nồng đậm.
Ngực không hiểu sao lại hoảng lên, Liên Ngọc vô thức lánh sau một bóng cây âm u, một lát sau mới phản ứng lại, có chút mờ mịt sững sờ.
“Quản gia mau đi thỉnh đại phu, nhanh lên…”, một người vội vã từ bên cạnh chạy ngang qua, Liên Ngọc vội ngẩng đầu, nhưng cũng chỉ có thể thấy bóng lưng hắn.
Tim thoáng cái đập thật nhanh, Liên Ngọc như du hồn đến gần họa lâu, chỉ một lát là có thể thấy bốn phía họa lâu trận trận khói vây dày đặc, có không ít người cầm dụng cụ đứng bốn phía hất nước, cũng có người ở nơi xa một chút đang khiêng vác gì đó.
“Phát sinh chuyện gì?”, nghi vấn thốt ra, cũng không biết mình đang hỏi ai.
Người bên cạnh nghe được âm hưởng, liền thuận miệng đáp lại một câu: “Có người phóng hỏa họa lâu, náo loạn một đêm, ngươi cư nhiên không biết?”
“Phóng hỏa…”, vô thức lặp lại từ kia, Liên Ngọc hốt hoảng bước đến gần đám người, trong miệng nỉ non, “Phóng hỏa cái gì, phóng hỏa …”
Xung quanh bắt đầu có người lưu ý đến y, hoặc nhíu hoặc khinh thường, hoặc trong ánh mắt nhìn y mang theo căm ghét rõ ràng, thật giống như y đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì.
Liên Ngọc nghĩ mà tay run run, y cắn môi bước đi, lướt qua đoàn người xung quanh, nơi khoảnh đất trống trước cửa họa lâu có vài ba người đang đứng, ở giữa bóng tối vẫn thấy rõ Cận Song Thành.
Chỉ thấy hắn đang chấp nhất giữ chặt một bức hoạ cuộn tròn trong tay đứng ở đàng kia, y phục trên người rõ ràng đã bị lửa bén qua, vài chỗ đều bị cháy xuyên thủng vài lỗ, ống tay áo bên trái cũng bị thiêu đi một khối lớn, cánh tay phải bị một vết thương, đỏ đen giao nhau, tựa hồ cách xa như vậy cũng có thể thấy máu đang chảy ra.
Nghiễn Tri ở ngay bên cạnh đỡ hắn, không biết đang nói gì. Cận Song Thành sắc mặt rất tái nhợt, nhưng thủy chung chỉ mím môi không nói lời nào, mắt cúi xuống thấy không rõ tình tự trên mặt.
Liên Ngọc nhìn vết thương của Cận Song Thành, thật lâu sau mới chậm rãi đi đến, theo tiếng động mà Cận Song Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếu thẳng vào Liên Ngọc, một mảnh băng lạnh rõ ràng, sau đó lại nhanh chóng hạ mắt.
Liên Ngọc kinh hoàng lùi ra sau một bước, mở miệng rồi ngậm lại, rồi lại chẳng biết nên nói cái gì, Cận Song Thành không có nhìn y, nhưng Nghiễn Tri lại nặng nề mà hừ một tiếng.
“Phát… Phát sinh chuyện gì?”, Liên Ngọc ách thanh hỏi, thanh âm khẽ run, mang vẻ mặt hốt hoảng, tại trong bóng đêm có vẻ phá lệ yếu đuối.
Cận Song Thành trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ném bức họa trong tay xuống đất, trở tay liền cho Liên Ngọc một cái tát.
“Ba”  một tiếng giữa bao tiếng động ồn ào của đoàn người cũng có vẻ phá lệ rõ ràng, người chung quanh thoáng cái liền im lặng, Liên Ngọc nhận lấy một cái tát kia, duy trì tư thế nghiêng đầu sững người, thậm chí không nhớ đến việc đưa tay lên che mặt.
Tay Cận Song Thành cũng cương cứng lại ở giữa không trung, nhìn Liên Ngọc, trong mắt xẹt qua một tia vô thố, nhưng chung quy cái gì cũng không nói.
“Vì… Cái gì?”, thậtt lâu sau, Liên Ngọc mới cúi đầu hỏi một câu, thanh âm khô khốc mà khàn khàn, tựa hồ chỉ là ba chữ nhưng đã tiêu hao hết khí lực toàn thân y.
Cận Song Thành chậm rãi thu tay lại, một lát sau mới cắn răng nói: “Ngươi oán ta thất ước, oán ta không để ý tới ngươi, thì cứ hướng vào ta. Phóng hỏa thiêu lâu xem như ác mồm cũng liền thôi, hôm nay làm tổn thương người khác, ngươi sẽ không bất an sao? Nếu thiêu chết người thì sao?”
“Tổn thương người khác?”, Liên Ngọc trong mắt chỉ có một mạt cực đạm nghi hoặc, y nhìn Cận Song Thành, hơi nghiêng đầu, giống hài đồng ngây thơ, “Chết cháy?”
Cận Song Thành run lên, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy Liên Ngọc đột nhiên hơi lui lại một bước, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, cực nhanh đổi thành vẻ mặt đầy địch ý.
“Liên…”
“Ba” một tiếng, không đợi Cận Song Thành nói cho hết lời, Liên Ngọc đã cố sức trả lại hắn một cái tát, sau đó xoay người đẩy đoàn người ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Cận Song Thành ôm lấy gương mặt đau nhức, cảm giác bỏng rát đau đớn biểu hiện ra vừa rồi Liên Ngọc đến tột cùng dùng bao nhiêu khí lực. Hắn đứng tại chỗ, một lát sau mới nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nghiễn Tri, mau… Nếu y ra khỏi cửa, nghìn vạn lần đừng để mất dấu y.”
“Thế nhưng Thiếu gia…”
“Đi ngay!”, Cận Song Thành quát một tiếng, Nghiễn Tri mới miễn cưỡng ứng lời, bước nhanh đuổi theo Liên Ngọc.
Cận Song Thành ở lại, phân phối mọi người, quay đầu lại nhìn bức hoạ cuộn tròn dưới chân mình, một lúc lâu sau mới khom người nhặt lên, sau đó chậm rãi ôm chặt vào trong ngực.
Nghiễn Tri sau một lúc chạy trở về, thở hồng hộc mở miệng, trong giọng nói lộ rõ khinh thường: “Thiếu gia đừng lo lắng, y chỉ vùi đầu chạy trở về tiểu viện tử, hiện tại xem ra đang ở lì trong phòng.”
Cận Song Thành giật mình, một lúc sau mới thở ra, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nghiễn Tri cuống quít đỡ lấy hắn: “Thiếu gia người trên tay còn bị thương, đại phu đã mời đến, trở về trước đi?”
Cận Song Thành gật đầu, liền để Nghiễn Tri đỡ mình trở về.
Nghiễn Tri đưa tay muốn đón lấy bức hoạ kia, nhưng Cận Song Thành siết chặt tay, lắc đầu.
Dưới ngọn đèn dầu, vết thương kia liền có vẻ càng thêm kinh hãi, đại phu vừa thay hắn thượng dược, vừa lắc đầu nói: “Cận công tử ngài có Trân Sắc Hiên, lại được thiên tử đích thân điểm Đan Thanh đệ nhất, dù là bức họa trân quý thế nào, cũng không đáng chính mình nhào vào lửa cứu a.”
Cận Song Thành chỉ đạm đạm nhất tiếu, không trả lời.
Đại phu biết hắn bướng bỉnh, liền cũng không nói nữa, sau lại nói đùa: “Cũng không biết lão phu có được vinh hạnh nhìn thấy danh tác khiến cho Cận công tử liều mình đi cứu không.”
Cận Song Thành thất thanh bật cười, nhưng cái gì cũng không nói.
Đại phu có chút xấu hổ, chờ vết thương băng bó ổn thỏa, liền tùy tiện tìm một cái cớ lui xuống, lưu lại Cận Song Thành một mình tại trong phòng, ôm một bức hoạ cuộn tròn, bất động thật lâu.
Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến khiến ánh nến hơi lay động, trước mắt hắn như có vật gì lập lòe, Cận Song Thành chớp chớp đôi mắt, rồi chậm rãi khép lại.
Ánh mắt phẫn nộ của Liên Ngọc khi ly khai đột nhiên lướt qua trong tâm trí, trong lòng Cận Song Thành không nhịn được siết lại, liền nhịn không được mở mắt ra.
Một lúc sau, hắn lại thật sâu thở dài, buông lỏng tay ra, đem bức hoạ cuộn tròn đặt trên bàn.
Vì… Cái gì?
Câu hỏi kia của Liên Ngọc lại một lần vang lên bên tai, mang theo một cảm giác khiến hắn vô pháp an tâm, Cận Song Thành tự giễu cười, đưa tay che lại mắt mình.
Lại một trận, hắn mới chậm rãi buông tay xuống, đem dây buộc trên bức hoạ cuộn tròn kia tháo ra, từng chút triển khai bức hoạ.
Đó là một bức tranh chưa hoàn thành.
Trong bức tranh là phác thảo của một hài đồng, ngồi ở trên giả sơn, cúi đầu, diện mục không rõ, nhưng có thể cảm giác được một loại cực đạm ôn nhu minh mị.
Đầu ngón tay Cận Song Thành dọc theo bức tranh từ đầu hài đồng từng chút một  mơn trớn xuống, đến mắt, đến mũi… đến đôi môi đang mỉm cười.
Cuối cùng hắn nhắm mắt cười, cầm bức tranh lên, tiến đến giá nến bên cạnh.
Ngọn lửa lan tràn, vòng cung khô vàng từng chút lan rộng, gương mặt hài tử kia dần biến mất trong ngọn lửa.
Đêm hôm đó Cận Song Thành ngủ rất say, trong mộng mơ hồ có ai quay lại đối với hắn cười, thế nhưng khi tỉnh lại thì cái gì đều không nhớ rõ.
Khi tỉnh thì đã qua chính ngọ, trong bụng trống rỗng, Cận Song Thành gọi Hồng Nhi chuẩn bị cơm nước, khi cơm nước đưa lên thì lại đột nhiên nhớ tới Liên Ngọc: “Viện tử kia, đã cho người đưa cơm đến chưa?”
Nhãn thần Nghiễn Tri khẽ loạn, Cận Song Thành liền nhíu mi: “Chưa?”
Nghiễn Tri cúi đầu: “Cơm nước thật đã đưa qua, thế nhưng người đưa cơm trưa đến nói gõ cửa không có người đáp lại, mâm cơm buổi sáng cũng không có người động vào.”
Cận Song Thành xoát  một cái liền đứng lên, Nghiễn Tri có chút không biết làm sao  nhìn hắn, Cận Song Thành chỉ nhíu mày trừng hắn một trận, buông đũa xuống, vội vàng chạy ra ngoài.
Viện tử Liên Ngọc trụ an tĩnh đến mức dường như không có ai ở đây, khi Cận Song Thành chạy tới gần thì có thể thấy mâm thức ăn Nghiễn Tri nhắc đến, thật là đặt ở cạnh cửa, không chút vết tích có người động qua.
Trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một tia bất an, Cận Song Thành bước nhanh đi tới cạnh cửa, cố sức gõ: “Liên Ngọc, có trong đó không? Liên Ngọc, mở cửa!”
Trong phòng ngoài phòng một mảnh vắng vẻ, Cận Song Thành lại dùng lực vỗ vào hai phiến cửa: “Nếu không mở cửa ta liền tự đẩy vào đấy, Liên Ngọc!”
Bên trong như trước không có bất luận tiếng đáp lại nào, Cận Song Thành trong lòng bất an càng sâu, cắn răng, cố sức đẩy cửa ra, vội vàng đi vào trong.
Vốn tưởng rằng người bên trong đã đi khỏi, nhưng sau khi đi vào liền phát hiện trên giường nổi lên một khối, rõ ràng là có người nằm.
“Liên Ngọc?”, kêu một tiếng, người trên giường không hề động, Cận Song Thành cẩn cẩn dực dực đi đến, liền thấy Liên Ngọc đang nằm ngủ ở đó, gắt gao túm chăn đem người bao lại, lui vào trong góc phòng.
Trong lòng vừa thương tiếc vừa buồn cười, Cận Song Thành ở bên giường ngồi xuống, nhuyễn thanh gọi: “Liên Ngọc…”. Thấy Liên Ngọc như trước vẫn không nhúc nhích, hắn thở dài, “Là ta sai, ta không nên động thủ. Liên Ngọc… Liên Ngọc, ngoan, trước hãy ngồi dậy.”
Liên Ngọc thủy chung không đáp lại, Cận Song Thành cũng hiểu được có chút không thích hợp, chần chờ một chút, rốt cục đưa tay xoay người y lại, nhưng cư nhiên không có chút phản kháng, rất dễ dàng đã bị hắn kéo qua, chỉ là người vừa xoay qua, sắc mặt Cận Song Thành liền thay đổi.
Chỉ thấy Liên Ngọc hai mắt nhắm nghiền, hô hấp chậm chạp, đôi môi xanh trắng, trên mặt cũng dị dạng ửng hồng, rõ ràng đã mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.