Ban đêm gió lạnh cuốn theo bụi tuyết thổi qua, lại là mùa đông của một năm.
Trong ngoài hoàng thành khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, để mừng Hoàng hậu sinh con gái được một trăm ngày, Hoàng thượng sau đó lệnh cho mệnh phụ triều thần từ tứ phẩm trở lên vào cung yết kiên, tới Bảo Hòa Điện bãi yến chúc tụng.
Mạnh Đình Huy hoa phục ngồi trên bảo tọa, tay ôm nữ nhi vừa mới sinh đầy trăm ngày, khuôn mặt đầy đặn, khí sắc cực tốt, mỉm cười nhìn qua gian tiệc của mệnh phụ chư thần.
Anh Quả có con gái sắc mặt vui mừng không hề che giấu, không chút nào để ý tới triều chế thể diện mà vòng tay ôm lấy vợ con, ngay cả chư thần kính rượu cũng đều ứng phó cho qua.
Hoàng nữ tên Nhược Thao, sinh ra nặng tám cân, nhân nhi nho nhỏ tất nhiên là được người trong thiên hạ chú mục, vừa sinh ra chưa tới ba ngày liền nghe nội đình trong cung có chỉ xuống, sách lập hoàng trưởng nữ là quốc chi trữ quân*.
*Trữ quân: thái tử; người kế vị; vua chờ kế vị
Chúng thần ngoại triều thái độ khác thường mà không phản đối nghị này, có lẽ đều là trông mong Hoàng thượng có thể sớm sớm lập người kế vị để trấn an tâm dân thiên hạ, lại bởi vì cương thổ phía bắc là phong ấp của Hoàng hậu, mà hi vọng việc lập trữ này có thể khiến các di thần tiền triều vĩnh viễn từ bỏ phản tâm.
Từ lúc bắc sự được bình cho tới nay đã qua hơn nửa năm, mấy việc phân chia lại chư lộ vùng giáng địa, hợp nhất quân dân, khiển phái văn quan võ thần, phân binh xây thành tu trại cũng đã bắt đầu bước vào quỹ đạo, Mạnh Đình Huy trong lúc mang thai cũng vẫn không quên dân chính quân vụ của phong ấp, lo liểu ổn thỏa một thời gian rồi mới bị Anh Quả bức phải buông tay không hỏi tới nữa.
Địch Niệm từ đầu năm sau khi áp giải Bắc Tiễn hoàng đế Hướng Đắc Khiêm cùng con cháu tông thất của hắn hồi kinh xong, lại trở lại bắc cảnh tọa trấn Tuyên Phủ Tư tam lộ, đợi cho tới khi cấm quân Đại Bình hoàn toàn công chiếm được Bắc Tiễn, toàn bộ thu hàng xong, mới phụng chiếu trở về kinh, nhận chức Tả Kim Ngô Vệ Thượng tướng quân hàm lĩnh Tam Nha Đô Chỉ Huy Sứ, Trầm Tri Lễ cũng vì công lao của Địch Niệm mà cũng được tứ phong cáo mệnh, nhất thời trở thành vị nữ quan được vị tôn vinh sủng nhất trong triều.
Trầm Tri Thư ba tháng trước cũng đã được chiếu trở về triều đường kinh thành, vì những chính tích nổi bật khi làm Chuyển Vận Sử Triều An mà được phong làm Hộ Bộ Thị Lang, tham tri chính sự, từ đó được liệt vào hàng ngũ Chính Sự Đường, cùng các lão thần bình khởi bình tọa, cộng nghị triều vụ.
Vì vậy trong triều những văn thần trẻ tuổi phàm là người xuất chúng đều được trạc thượng vị, lại trị trong nước có sự thay đổi vô cùng to lớn, những chuyện đảng phái tranh chấp của các cựu lão trọng thần trước kia cũng rất hiếm thấy lại.
Mọi người đều nói nước có minh quân, mà thiên hạ thái bình, mới có thể phát triển Cảnh Tuyên thịnh thế.
Âm thanh cười nói trong bữa tiệc chưa từng gián đoạn, mọi người không phân văn võ mà xen kẽ ngồi cùng nhau, cụng ly với nhau, nâng cốc nói cười, đều vô cùng vui vẻ.
Tiệc mở hồi lâu, có cung nhân chậm bước tới gần gian tiệc của nữ thần mệnh phụ, nhỏ giọng nói với Trầm Tri Lễ: "Kỵ diễn ở giáo trường bên kia kéo dài hơi trễ, Địch tướng quân vừa mới vội vã chạy tới, lúc này đã tới trước điện tiền rồi."
Trầm Tri Lễ nghe vậy gật đầu, lặng lẽ từ trong bữa tiệc chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy xuống thềm điện.
Trong bóng tối người kia lãnh giáp lấp loáng, trợn mắt nhìn vạt váy tung bay kia từ điện tiền chạy về phía mình, không khỏi mỉm cười giang tay đem nàng ôm vững, nói: "Không nhìn xem đây là trường hợp gì, cũng không sợ bị người khác bắt gặp được sao?"
Trầm Tri Lễ cong môi đỏ mọng, kéo cánh tay của hắn đi vào bên trong, nói: "Chàng không thấy tối nay Hoàng thượng đối với Hoàng hậu như thế nào đâu, cũng có để ý thể diện một chút nào đâu? Ta đây thì tính là gì?"
Bàn tay to lớn ấm áp của Địch Niệm bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo kéo một chút, nói: "Ta vội vàng chạy tới, giáp trụ còn chưa đổi, nàng đừng có kéo đông kéo tây như vậy, coi chừng dơ tay."
Nàng khe khẽ cười, "Ta lúc nào lại chê chàng dơ chứ?" nói xong, lại ghé sát vào hắn nói: "Tối nay các triều thần mới có cơ hội diện kiến tôn dung của Hoàng Thái Nữ, bộ dáng nho nhỏ kia thật là chọc người yêu thương, đôi mắt to tròn đen láy như hạt châu vừa mở ra liền đảo khắp một lượt, rất có nét tinh ranh của Hoàng hậu. Mới có ba tháng tuổi, dã biết cùng tiểu tử nhà Trầm gia mắt lớn trừng mắt nhỏ, các triều thần nhìn thấy đều không nhịn được cười, tẩu tẩu của ta ở trước mặt mọi người trêu ghẹo Hoàng hậu, nói là muốn sớm trèo cao một cái quan hệ thông gia."
Địch Niệm khiêu mi, bước chân trở nên nhanh hơn, "Nói đến cũng thật đáng giận, ta và nàng bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên bụng của nàng tới nay vẫn chưa có động tĩnh, khi không lại tiện nghi cho tiểu tử Trầm gia kia ăn được một khối thịt béo đầy mỡ rồi a."
Trầm Tri Lễ đỏ mặt, mắng hắn nói: "Sao chàng biết thai đầu của ta nhất định sẽ là một tiểu tử? Ta ngược lại lại muốn một nữ nhi, rất xứng đôi với hoàng tử a."
Địch Niệm vẻ mặt kinh ngạc, "Nói như vậy, Hoàng hậu lại có thai rồi sao?"
Trầm Tri Lễ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chàng nhìn xem Hoàng thượng đem Hoàng hậu cưng chiều thành cái dạng gì rồi, Hoàng Thái Nữ cũng đã được ba tháng rồi, Hoàng hậu lại có thai ngược lại cũng không kỳ quái."
Địch Niệm lập tức toét miệng cười nói, "Như vậy cũng tốt, miễn cho đám triều thần bên ngoài nói ra nói vào nữa."
Hai người cười nói đi vào trong điện, được đế hậu ban ba lượt rượu, sau đó mới nhập tọa cùng chúng thần nâng chén chúc mừng, Trầm Tri Thư bên kia thấy Địch Niệm đã tới, liền cầm chén vòng qua án đi tới, cùng hắn hàn huyên mấy câu.
Mạnh Đình Huy bởi vì lại có thai, ở trên thượng tọa ngồi một hồi lâu có chút chịu không nổi, liền đem nữ nhi giao cho nhũ mẫu ôm qua một bên, còn mình đứng dậy đi tới bàn tiệc của nữ quyến, cùng mọi người cười nói trò chuyện.
Mọi người khen ngợi Hoàng Thái Nữ tú lệ thông tuệ, thiên tư khó có được một phen xong, liền nhường chỗ cho nàng ngồi, để nàng hỏi han những thay đổi gần đây trong nước.
Nói đến chuyện chính tích của những quan mới ở phong ấp phương bắc, Tả Thu Dung ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, thần có một thỉnh cầu."
Mạnh Đình Huy mỉm cười nói: "Cứ nói đi, dừng ngại."
Nàng liền cúi đầu nói: "Thần muốn xin thuyên chuyển tới Hoài Viễn Lộ."
Mạnh Đình Huy có phần hiểu được ý của nàng, suy nghĩ một chút, mím môi nói: "Chuyện này tối nay ta nhớ kỹ trước, sau này lại bàn, được không?"
Tả Thu Dung gật đầu, "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Trầm Tri Lễ ở bên cạnh nhịn không được cười nói: "Tả đại nhân cũng thật là một người si tình a. Doãn đại nhân được điều tới giáng địa Bắc Tiễn cũng đã hơn nửa năm rồi, không nghĩ tới ngươi đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên."
"Si tình có gì không tốt?" Nghiêm Phức Chi thong thả châm rượu cho nàng, nói: "Nếu không phải Hoàng hậu nhiều năm si tình, thì sao có được tôn vị thịnh sủng như bây giờ?"
Mấy vị nữ quyến bên cạnh nghe xong, đều cười rộ gật đầu, nhao nhao nói phải.
Mạnh Đình Huy ngược lại có chút mặt đỏ tai hồng, nhìn Nghiêm Phức Chi nói: "Ngươi bây giờ ở giữa mệnh phụ thật giống như là 'chúng tinh phủng nguyệt', ngay cả ta cũng dám giễu cợt."
Mọi người đều che miệng cười, Nghiêm Phức Chi cũng cười rộ lên, liên tục nói "Không dám", "Có tội.", lại nói Hoàng Thái Nữ thật chọc người yêu thương, tối nay uống nhiều thêm mấy chén, mọi người đều mặc sức đi.
Nàng nghe xong, khóe miệng không khỏi giương lên chút ý cười, lại ngẩng đầu nhìn nữ nhi cách đó không xa, đã thấy nữ nhi sớm đã không còn ở trong lòng nhũ mẫu, đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện đã được hắn bế đi, để nhóm triều thần tranh nhau trêu chọc.
Nhìn thấy bóng lưng dày rộng cao ngất kia của hắn, trong lòng nàng lại dâng lên một trận rung động, cảm thấy chỉ cần ở cùng với hắn, thời gian sẽ trôi qua nhanh như gió, sao vừa mới đây thôi, nữ nhi này đã được sinh ra rồi, mà trong bụng lại còn có huyết mạch của hắn?
Đang suy nghĩ, hắn đột nhiên quay đầu nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm lại nóng bỏng, thẳng nhìn vào trong mắt nàng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, xinh đẹp khiến nàng lập tức thất thần.
Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, nàng vẫn như lúc mới gặp gỡ năm đó, động tâm vì hắn.
Người ngoài chỉ nói nàng tuy cùng hắn tương phụ tương thủ, nhưng cũng là cản trợ đối phương. Phong ấp của nàng ở phương bắc rộng lớn kéo dài cả nghìn dặm, sử dụng tân thần võ tướng đa số đều là thân tín của bản thân, bởi vì hậu vị kiên cố, bức hắn chỉ có thể tiêu phòng độc sủng, không thể lạnh nhạt vị hoàng hậu là nàng được. Mà hắn ở trong quân đội triều đình làm sao không phải là tung hoành ngạo nghễ, sau lưng là trọng thần kinh thành cùng cấm quân Đại Bình thiết cốt tranh tranh, cho dù nàng có tâm làm phản, cũng e ngại uy thế của hắn mà không thể thành sự.
Nhưng những người đó nào biết, tình yêu trong thiên hạ này nào có phức tạp như vậy. Mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ có nàng và hắn mới là một đôi khuynh tâm tương tri, biết rõ phần tình yêu này, cùng với được ở bên cạnh nhau như bây giờ, có được nào có dễ dàng gì.
Nàng và hắn yêu nhau kiếp này vốn đã không đủ, sao có thể lãng phí thời gian đi tính kế nhau một lần nữa?
Huống chi, nàng và hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng tính kế đối phương, phụ qua đối phương, hận qua đối phương.
Nghĩ xong, nàng nhịn không được đứng lên đi về phía hắn, mỉm cười nhận triều thần chúc tụng, sau đó đứng ở bên cạnh hắn, đưa tay nhẹ nhàng trêu đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi.
Hắn nhìn nữ nhi trong tã, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo phi thường khả ái, đôi mắt đen láy linh quang chớp động, vô cùng giống nàng năm đó, không khỏi nghiêng người dán vào bên tai nàng, thấp giọng nói nhỏ: "Nàng có biết, ta năm đó cũng từng trêu đùa nàng đang nằm trong tã như vậy không?
-
-
-
Cảnh Tuyên năm thứ mười, mùa thu tháng chín, châu quận các lộ ở phía tây bị lũ lụt, Hoàng thượng ban chiếu cho các nhà bị tai họa hai thạch gạo, quan viên chôn cất những người bị chết đuối.
Đinh Hợi, trời giáng mưa to gió lớn, khắp nơi trong kinh nước dâng cao vài thước.
Canh Dần, Hoàng thượng, Hoàng hậu tránh chính điện, bãi thường thiện vì thiên hạ vạn dân cầu phúc.
Tân Mão, những người bị giáng chức hạ tù tội, đều được phóng thích. Người dân vùng lũ lụt ở Vùng ngoại ô, Kinh đông tây, hà dương, hà bắc, thành phủ tam lộ được miễn giảm thuế đất. Di tản người dân, quan viên sở tại phụ trách chăm nom an ủi.
Đinh Dậu, chiếu giảm tuế cống gấm lụa của chư lộ phương bắc, thay đổi lăng sa bằng lụa mộc, dùng làm biên phí.
-
Sau mấy ngày mưa to liên tiếp, mây đen dày đặc nơi chân trời dần tản ra, thái dương cuối cùng cũng lộ diện được một chút.
Ánh sáng mặt trời quý như vàng rọi vào cung thành, lập tức có thể khiến cho tâm tình của cả triều bách quan văn võ trên dưới cũng sáng sủa hơn vài phần.
Lúc gần chạng vạng, chu môn chính điện Tây Hoa Cung bị người ở bên ngoài khẽ gõ ba tiếng.
Không được bao lâu, thì có cung nữ bước nhanh vào trong nội điện, đối với Mạnh Đình Huy đang mặc triều phục rộng rãi nói: "Hoàng hậu, Trực Giảng* Tư Thiện Đường Phương đại học sĩ đích thân đem Hoàng Thái Nữ cùng hai vị hoàng tử đứng chờ ngoài điện."
*Trực Giảng: chức quan, người uyên bác thông tuệ phục trách giảng thụ kinh học
Mạnh Đình Huy vẻ mặt có chút mệt mỏi, soi gương tháo ra quán tử* trên cao kế, nhẹ giọng nói: "Mời Phương học sĩ trở về nghỉ ngơi trước, để Hoàng Thái Nữ cùng các hoàng tử chờ ở ngoài điện đi."
*Quán tử: 1. mũ; mão; nón 2. mào; ngọn; đỉnh (vật giống như cái nón)
Cung nữ nhỏ giọng đáp lại, lúc muốn lui đi thần sắc có chút do dự, nhưng nhìn vẻ mặt có chút không vui của nàng trong gương, liền cúi đầu ôm tay áo lui ra ngoài.
Từ Cảnh Tuyên tháng giêng năm thứ ba, Hoàng thượng sắc phong Hoàng hậu đến nay đã gần tám năm, Hoàng hậu sinh được nhất nữ nhị tử. Trưởng nữ Nhược Thao năm nay bảy tuổi, sinh ra không đến ba ngày đã được sắc lập là người kế vị. Trưởng tử Nhược Uẩn, thứ tử Nhược Nhận phân biệt sinh vào Cảnh Tuyên năm thứ tư cùng Cảnh Tuyên năm thứ bảy, bây giờ bất quá chỉ là một tiểu hài đồng chưa hiểu chuyện mà thôi.
Cảnh Tuyên mùa thu năm thứ bảy, Hoàng thượng cho hàn lâm học sĩ Phương Hoài nhậm chức Trực Giảng Tư Thiện Đường, nhận trách nhiệm dạy vỡ lòng cho Hoàng Thái Nữ Nhược Thao. Mùa xuân năm thứ tám, đại hoàng tử Nhược Uẩn cũng vào Tư Thiện Đường học tập. Đầu tháng chín năm nay, nhị hoàng tử Nhược Nhận mới đầy ba tuổi cũng phụng chiếu vào Tư Thiện Đường.
Nhưng mà năm nay gặp tai, trung tuần tháng chín trong nước liên tục giáng mưa lớn, từ mấy lộ phía tây cho đến kinh kỳ, dân chúng ruộng đất gặp phải thủy tai nhiều vô số kể, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ở trong cung dời Triều Hội đến thiên điện của Bảo Hòa Điện, lại lệnh cho trên dưới trong cung bãi thường thiện, hàng ngày ăn chay khẩn cầu thượng thiên.
Các nữ quan ở Thượng Thực Cục không đành lòng để hoàng nữ cùng hoàng tử bị đói, lại thật đau lòng tiểu hoàng tử Nhược Nhận mới đầy ba tuổi, nên mới vụng trộm làm thức ăn mặn cho bọn trẻ. Ai biết việc này bị tiết lộ ra ngoài, bị người bẩm tới trước mặt Hoàng hậu, lập tức liền khiến Hoàng hậu tức giận, liên tiếp đuổi mấy người ở Thượng Thực Cục ra khỏi cung, lại chiếu ba vị hoàng nữ cùng hoàng tử nghỉ học ở Tư Thiện Đường, vào Tây Hoa Cung yết kiến.
Cửa điện vừa mở ra, cung nữ cùng tiểu thái giám bên ngoài cửa điện lặng lẽ rỉ tai vài câu, sau đó xoay người mời Phương Hoài trở về, lại vội vàng cung thân nhường đường, để nhũ mẫu đưa ba tiểu nhân nhi dung mạo tuấn lệ quần áo gọn gàng tiến vào trong điện.
Hồi lâu, Mạnh Đình Huy mới từ bên trong chậm rãi đi ra, nhìn thấy ba tiểu hài tử, đầu lông mày hơi cau lại, xoay người tùy ý ngồi lên cao ỷ dùng để sắp xếp cho các vị triều thần Nhị phủ ở trong điện, khép tay áo lại, không nói lời nào mà nhìn bọn chúng.
"Mẫu hậu."
Tiểu nữ hài nhi gần nàng nhất dẫn đầu quỳ xuống, đoan đoan chính chính hành đại lễ, sau đó gục đầu xuống, thành thành thực thực đợi nàng lên tiếng.
Một nam hài nhi bên cạnh cũng ngay lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu."
Tiểu nam hài ngoài cùng ước chừng chỉ khoảng ba tuổi, nhìn thấy dáng vẻ này của ca ca tỷ tỷ, không khỏi cũng tay chân vụng về mà quỳ xuống, thanh âm ỏn ẻn nói: "Mẫu hậu."
Nhũ mẫu đứng hầu ở góc điện không đành lòng, lúc đang muốn vượt bổn phận mà mở miệng, liền bị hai cung nữ kéo lại, đưa về phía sau hậu điện.
Mạnh Đình Huy không có kêu ba đứa đứng dậy, chỉ ngồi yên nhàn nhạt nhìn bọn chúng.
Hồi lâu, Nhược Thao nhịn không được ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mang theo chút xấu hổ, đôi môi đỏ mọng nho nhỏ khẽ mấp máy nói: "Mẫu hậu, chúng nhi thần đã biết sai rồi, xin mẫu hậu trách phạt."
"Các con làm sai cái gì?" Mạnh Đình Huy nhìn về phía con bé.
Nhược Thao mím mím cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: "Mấy lộ trong nước liên tiếp gặp mưa lớn, không ít dân chúng trôi dạt khắp nơi, không nhà để về. Phụ hoàng cùng mẫu hậu tránh chính điện mà bãi thường thiện, giảm thuế cho dân, trấn an lưu dân, suy nghĩ vì thiên hạ thương sinh, thực là đại thiện nhân thánh. Nhưng mà chúng nhi thần ngày hôm trước lại tham ăn đồ mặn, không để ý đến lệnh dùng cơm chay trong cung của phụ hoàng cùng mẫu hậu, khiến thiên gia hổ thẹn, cũng xin mẫu hậu giáng tội."
"Cũng xin mẫu hậu giáng tội." Nhược Uẩn ở bên cạnh cũng nói theo.
Chỉ có Nhược Nhận trợn to mắt nhìn ca ca tỷ tỷ, dáng vẻ lúc hiểu lúc không, thân ảnh nho nhỏ lung la lung lay, tựa như sắp quỳ không vững nữa.
Mạnh Đình Huy hơi giãn mày, hỏi con bé: "Những lời này là tự con nghĩ ra, hay là người khác dạy cho?"
Nhược Thao khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, ngập ngừng nói: "Không dám lừa gạt mẫu hậu, là Phương đại học sĩ trên đường tới đây đã dạy chúng nhi thần nói như vậy."
Mạnh Đình Huy vẻ mặt lạnh lùng, khiển trách nói: "Phụ hoàng con lo lắng cho tai dân, đã hơn một tháng mệt mỏi đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nội đình có chiếu dụ lệnh trong cung trên dưới bãi thường thiện, con thân là trữ quân, lại không đem hoàng chiếu lệnh của cha con để vào trong mắt, dẫn đầu cho hai hoàng đệ ngang nhiên ăn mặn, chuyện này một khi truyền tới ngoại đình, nghĩ xem triều thần dân chúng sẽ nhìn các con như thế nào? Lại qua mấy năm nữa, con phải lấy thân phận trữ quân vào Trung Thư cùng các tể chấp học giải quyết chính sự rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy? Hôm nay là Phương học sĩ dạy con nói như vậy, nếu ông ấy không dạy, lẽ nào con vẫn không biết chính mình đã phạm sai lầm gì sao?"
Nhược Thao có chút ủy khuất, cúi đầu không lên tiếng, đôi mắt to đen láy ngấn nước mắt, lại quật cường cắn môi không chịu khóc.
Nhược Uẩn ở bên cạnh gấp không chịu được, cướp lời nói: "Mẫu hậu bớt giận, việc này thật không trách được hoàng tỷ, đều là do nhi thần..."
Cửa điện bên ngoài đột nhiên kẽo kẹt một tiếng bị người đẩy ra.
Nhược Nhận mắt sắc, vừa nhìn thấy người tới liền liều mạng từ dưới đất bò dậy, đông tác nhanh như tên bắn mà xông về phía người tới, thân thể nho nhỏ lập tức đâm vào chân người kia, ngửa khuôn mặt trừng to mắt vội vàng gọi: "Phụ hoàng."
Anh Quả một phen kéo thằng bé lên, đem thằng bé ôm ở trong khuỷu tay, sải bước đi vào, đối với hai hài tử còn đang quỳ dưới đất, nói: "Tất cả đứng lên đi."
Nhược Uẩn do dự một chút, đứng lên xoay người nói: "Phụ hoàng, chuyện này đều là lỗi của nhi thần, xin để mẫu hậu đừng trách phạt hoàng tỷ nữa ạ."
Anh Quả nghe xong nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn qua Mạnh Đình Huy, đáy mắt hiểu ra, nhưng miệng lại nói: "Chuyện gì lại khiến nàng tức giận như vậy?"
Mạnh Đình Huy dựa lưng vào ghế, hơi bất đắc dĩ, trong lòng biết nhất định là cái cung nữ kia nhìn không chịu nổi, nên sai người đến Duệ Tư Điện thông bẩm cho hắn, mới khiến hắn nhanh như vậy đã đến đây 'cứu người' rồi, sau đó đứng lên nhẹ giọng nói: "Đều do chàng cưng chiều bọn trẻ như vậy đó." Dứt lời, liền xoay người trở về nội điện.
Nhược Thao vẫn còn quỳ, miệng nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, là nhi thần chọc cho mẫu hậu tức giận."
Hắn thấp giọng nói: "Đứng lên đi." Sau đó đem Nhược Nhận ở trong ngực đặt xuống, nói: "Con hãy mang hai hoàng đệ đi xuống xem sách luyện chữ đi thôi."
Trong ba hài tử này, cũng chỉ có tính tình của nữ nhi là giống mình nhất, từ nhỏ không thích nhiều lời, thích nơi yên tĩnh, mặc dù vừa sinh ra đã được sắc làm trữ, nhưng lại cực kỳ biết thu liễm hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ như vậy đã rất được các lão thần Nhị phủ yêu thích.
"Tạ ơn phụ hoàng." Nhược Thao đứng lên, lẳng lặng dắt bàn tay nho nhỏ của Nhược Nhận, lại gọi Nhược Uẩn, lại hành lễ với hắn xong, sau đó liền cùng nhau lui ra ngoài điện.
Hắn nhìn thân ảnh bọn nhỏ dần ra khỏi chu môn, mới chậm rãi xoay người, đi vào nội điện.
Trên án phía trước gương đồng bày đầy trâm hoa, nàng ngồi đoan chính, trong tay lật qua lật lại xấp quần áo mỏng bằng tế quyên, nghe thấy tiếng bước chân của hắn cũng không lên tiếng, chỉ một mực cúi đầu.
Bởi vì mấy lộ trong nước gặp thủy tai, hắn lúc trước đã giảm miễn tuế cống nhập cẩm khởi lăng sa cho phương bắc, trong cung bây giờ phần lớn dùng y liệu là miên quyên. Từ Cảnh Tuyên năm thứ ba Trầm Tri Thư phụng chiếu hồi kinh, Nghiêm Phức Chi liền đem cửa tiệm Nghiêm gia ở Triều An giao cho ngoại trạch của phụ thân xử lý, chính mình theo Trầm Tri Thư vào kinh thành. Không bao lâu sau, bởi vì y trang của nàng tinh xảo rất được các mệnh phụ thiên kim ca tụng, nên sau đó mở ra y phường, chuyên vì các nữ quyến của danh môn đại hộ mà cắt may quần áo, ngay cả vật dụng thường ngày của Mạnh Đình Huy trong cung, cũng đều do Nghiêm Phức Chi đưa tới.
Lần này trong cung dụng lệ thay đổi thành miên quyên, nàng tất nhiên cũng xung phong đi đầu mà mặc miên quyên, ngay cả trong phủ thượng của các triều thần trong kinh thành cũng không dám bày ra kiêm lăng cẩm tú. Nghiêm Phức Chi cũng thay đổi vật liệu sử dụng trong tiệm, số tiền dư ra đều đưa tới phương bắc làm biên phí, kể từ đó, toàn bộ kỷ nội cùng nhóm thương gia hà dương nam, bắc lộ cũng liên tiếp đóng góp không ít tiền, vì triều đình chẩn tai mà xuất lực.
Công lao của nàng trong việc này, hắn nhìn trong mắt, lại càng ấm áp ở trong lòng.
Nhiều năm qua như vậy, chất chứa trong lòng nàng chính là hắn, là giang sơn thiên hạ của hắn, càng là bách tính vạn dân của hắn. Nàng là năng thần luôn hiểu thấu quân tâm của hắn, là nữ tử đồng sinh cộng tử với hắn, là thê tử đồng cam cộng khổ của hắn, càng là mẫu hậu của ba cái hài tử của hắn.
Cuộc đời này có thể có được một người như nàng, cho dù trời xanh có ban phúc, thì đối với hắn cũng đã quá đủ rồi.
Hắn đi tới phía sau nàng, cúi người ở trên đỉnh đầu của nàng ấn xuống một nụ hôn, môi mỏng lại dời xuống bên tai nàng, "Sao vậy, không đến nỗi ngay cả ta cũng tức giận chứ?"
Nàng hừ nói: "Không dám."
Hắn cười, hung hắn cắn lên vành tai tế nộn mẫn cảm của nàng, "Ta nghe người nói rồi, mấy người của Thượng Thực Cục không quy củ, dỗ cho Nhược Nhận ăn chút đồ mặn, Nhược Uẩn nhịn không được cũng ăn theo, Nhược Thao bất quá chỉ ở bên cạnh không có ngăn trở, cũng đáng cho nàng khiển trách con bé như vậy sao?"
Nàng khẽ than thở, quay mặt nhìn hắn, "Con bé nếu chỉ là một công chúa thì cũng cho qua, nhưng nó lại là đích trưởng nữ, lại chính là chàng không màng tất cả mà sắc nó làm trữ, thật không biết thiên hạ này có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nó sao? Ta nếu không phạt nó ở nội đình, sẽ trở thành nhược điểm rơi vào tay những người có tâm ở ngoại đình kia, thì phải làm thế nào?
Nói xong, nàng lại thoáng tức giận mà đẩy cánh tay của hắn ra, "Ta dạy dỗ bọn chúng cũng thôi đi, ai cho chàng lần nào cũng đều tới giả bộ làm người tốt? Khiến bọn nhỏ không thân thiết với ta...."
Hắn cười một phen đem nàng kéo dậy ôm vào trong lòng, "Nàng không nghe thấy người khác đều nói Nhược Uẩn cùng Nhược Nhận thật giống nàng sao? Nhìn Nhược Nhận vừa rồi tính tình linh động càn rỡ, kia giống con nít mới ba tuổi sao."
Nàng ở trong ngực hắn giãy dụa một chút, thân thể bất giác mềm xuống, đem vật trong bạc sam tùy ý ném lên trên bàn, vùi đầu vào trong ngực hắn, "Ở lại nơi này lâu để làm gì, không cần trở lại Duệ Tư Điện bên kia sao?"
"Vừa nhìn thấy nàng, liền không muốn đi nữa." thanh âm của hắn trầm thấp hơi khàn, mấy năm qua đều chưa từng thay đổi, thật dễ dàng thổi bùng lên lửa tình trong lòng nàng.
Nàng để mặc hắn ôm về phía giường, bên tai có chút nóng lên, miệng nói: "Hôm nay nhìn thấy trời quang mây tạnh, trong lòng ta mới thoáng thư thản một chút, ai biết bên kia lại truyền tới chuyện bọn nhỏ không tuân thủ chiếu dụ, ta sao có thể không quản không hỏi tới?"
Nhược Thao, Nhược uẩn cùng Nhược Nhận ba đứa mặc dù tính tình bất đồng, nhưng đều là phấn điêu ngọc trác cực kỳ khả ái, trong nội cung ai mà không yêu thương bọn chúng? Ngay cả Phương Hoài nhậm chức Trực Giảng Tư Thiện Đường, cũng thường tán thưởng ba cái hài tử này thiên tư thông minh, mà hôm nay thà rằng nghich ý vị Hoàng hậu là nàng, cũng muốn dạy Nhược Thao ngày thường không thích nhiều lời nói mấy câu như vậy.
Hắn buông màn, ôm nàng nằm xuống, "Ta biết nàng yêu thương Nhược Thao nhất, rất sợ con đường phải đi sau này của con bé sẽ không thuận lời. Con bé có thể khôn khéo như hôm nay, đều nhờ công của nàng nhiều năm giáo dưỡng.
Nàng khẽ cau chóp mũi, "Tính tình của con bé cùng với chàng chính là giống nhau như đúc, ngày thường muốn gì đều chôn ở trong lòng, không chịu nói nhiều thêm một chữ. Gánh vác giang sơn này nặng nề như thế nào chứ, ta tuy là trách nó phạt nó, nhưng trong lòng thật rất yêu thương nó."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, "Người sinh trong thiên gia, đều là mệnh này."
Nàng lập tức ngửa mặt lên, đem hắn ôm chặt thêm một chút, thanh âm cũng nhẹ nhàng xuống: "Cho nên ta cũng đau lòng chàng."
Trời bắt đầu tối, đêm dần dần nồng, trong không khí tựa như phiêu đãng những hạt ánh sáng nhỏ vụn, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh tuấn của hắn, một cái khiêu mi, một cái giương môi đều là nhiếp tâm hoặc nhân, khiến nàng nhìn đến thất thần.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Từ ngày xuân Kiền Đức năm thứ hai mươi bốn ở Trùng Châu Phủ gặp lại, cho tới đêm thu Cảnh Tuyên năm thứ mười trong hoàng thành làm bạn, đã được mười hai năm.
Có lẽ từ cái đêm mưa Kiền Đức năm thứ mười bốn, hoặc là buổi tối hôm đó ngày nàng ra đời vào Kiền Đức năm thứ sau, nàng kiếp này đã định là người của hắn.
Trong bóng tối, hắn đột nhiên nói: "Hôm nay đã lo liệu hậu sự của Hướng Đắc Khiêm xong rồi sao?"
Nàng không nói gì, hồi lâu mới gật đầu một cái.
Cảnh Tuyên đầu năm thứ ba, Bắc Tiễn đại bại, Địch Niệm bắt giữ Bắc Tiễn hoàng đế Hướng Đắc Khiêm cùng con cháu tông thất của hắn, áp giải vào kinh, Hướng thị một nhà được phân phong quốc công tử hầu, ban nhà trong kinh thành, mấy năm qua cũng xem như vi lan chỉ thủy.
Nàng đã từng muốn hỏi lại chưa bao giờ hỏi, hắn năm đó không hạ ngoan thủ tru diệt tông thất Bắc Tiễn, đến cùng có phải bởi vì bận tâm đến nàng, sợ nàng sinh lòng trắc ẩn, mà sẽ nghĩ tới quá khứ của bản thân hay không?
Nhưng khi nàng sinh hạ nữ nhi, nữ nhi sau đó lại được sắc làm trữ, nàng đã không còn nghĩ tới vấn đề này nữa, ngược lại chính mình lại động sát tâm.
Mỗi khi thấy dáng vẻ nho nhỏ, khuôn mặt tươi cười động lòng người của nữ nhi, nàng lại không nhịn được mà nghĩ tới, nếu tương lai sau này đợi hắn và nàng sau trăm tuổi, nữ nhi ở trên đời này có thể sẽ phải gánh chịu khó khăn bất hạnh như thế nào? Đến lúc đó, bả vai nho nhỏ kia sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của quốc gia như thế nào, còn có ai có thể bảo vệ con bé, giúp đỡ con bé, yêu thương con bé hay không?
Vì để sau này con đường làm vua của nữ nhi có thể thuận lợi một chút, cho dù tiêu diệt hết con cháu tông thất Bắc Tiễn, nàng cũng có thể hạ được ngoan thủ này.
Chỉ là hắn chưa từng thể hiện ra tâm tư này, nên nàng cũng chưa từng nhắc tới.
Nhưng bây giờ nàng cuối cùng đã có thể minh bạch, hết thảy mọi thứ năm đó, không liên quan đến người cũng không liên quan đến lý do, đó bất quá chỉ là sự tính toán của bề trên cho con cháu đời sau của mình, để chúng sẽ không cần lại gặp phải những khó khăn gian khổ mà mình đã gặp phải năm đó mà thôi.
Nàng không thể cứ hận phụ vương hắn cả đời như vậy, cũng như nàng không thể chân chính yên tâm về tông thất Hướng thị Bắc Tiễn vậy.
Bảy năm qua người trong tông thất Hướng thị lục lục tục tục hoặc già chết hoặc bệnh chết, bây giờ Hướng Đắc Khiếm nửa tháng trước cũng đã bởi vì bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, nàng lúc này mới thoáng yên tâm được một chút.
Nhưng những suy nghĩ kia ở trong lòng nàng, sao có thể nói ra với hắn được đây.?
"Lũ lụt đã chấm dứt." Thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên. "Không bằng tìm chút thời gian, nàng đem Nhược Thao, Nhược Uẩn, Nhược Nhận ba đứa nó, cùng nhau đi Tây đô yết kiến mẫu hoàng cùng phụ vương đi?"
Khuôn mặt của nàng dán ở trước ngực trái của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, trong miệng khẽ 'Ân' một tiếng.
Hắn rốt cuộc vẫn vô cùng hiểu nàng.
Bằng không cũng sẽ không mở miệng nói với nàng chuyện này.
Hắn đã chờ nàng bảy năm, có lẽ hắn vốn còn muốn chờ nàng lâu hơn, chờ nàng có thể chân chính thoải mái—tuy là sự thoải mái này cũng không phải là không hận, chỉ là nàng chọn không hận mà thôi.
Chuyện trước kia nàng không có cách nào có thể thay đổi, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là quên đi thương hận trong lòng, mà nắm chặt lấy tình yêu chân thành trong tay, nhất sinh nhất thế bởi vì những người nàng yêu mà sống thật tốt.
-
-
-
Cảnh Tuyên mùa xuân năm thứ mười một, tháng ba, Tây đô Toại Dương bên ngoài cựu cung đã tràn ngập hương hoa, ao sen giữa điện khuyết nước trong vắt, lá sen rộng xanh biếc dưới ánh mặt trời lấp lánh thủy kim.
Nhược Uẩn mang theo đệ đệ Nhược Nhận ở bên cạnh ao sen cười nói huyên náo không ngớt, một nam tử mặc hoa phục đang dứng bên cạnh hai người cách đó không xa, mặc dù mái tóc đã điểm bạc, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, trên gò má mang theo lúm đồng tiền có thể thấy được vẻ anh tuấn cao ngất lúc còn trẻ.
Ông chắp tay nhìn sang hai cái nam hài, đôi môi mỏng khẽ cong lên, tuy không nói lời nào, nhưng khí thế trên người vẫn làm cho người khác không dám khinh thường.
"Hoàng gia gia." Nhược Nhận xoay người chạy tới, đôi tay nhỏ bé ướt nhẹp nắm lấy vạt áo cẩm bào của nam tử, "Hoàng huynh hắn bắt nạt con."
Nhược Uẩn ở phía sau nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì nói: "Con mới không có a."
Hạ Hỉ khom lưng một phen ôm lấy Nhược Nhận, lại kéo Nhược Uẩn qua, trong đôi mắt thăm thẳm như vực sâu dần nổi lên một tia ấm áp, "Ở Tây đô đợi đã nhiều ngày như vậy, có nhớ tới phụ hoàng của các con không?"
"Không nhớ." Nhược Nhận mở thật to đôi mắt, đồng ngôn vô kỵ nói: "Không có phụ hoàng ở đây, sẽ không có ai buộc tụi con luyện kiếm cả."
Nhược Uẩn nhịn không được gõ một cái lên cái má phúng phính của nó, tức giận nói: "Lời này nếu truyền tới tai mẫu hậu, lại liên lụy ta bị phạt theo ngươi."
Hạ Hỉ nhếch khóe miệng một chút, thanh âm lại có chút rét lạnh:"Nam nhi thiên gia, còn sợ luyện kiếm sao?" Dứt lời, liền đặt Nhược Nhận xuống, nói với hai đứa bé: "Đi tới giáo trường phía sau đi."
Nhược Nhân lập tức yên lặng, thân thể nho nhỏ uốn tới ẹo lui, bẹp miệng không chịu di chuyển.
Nhược Uẩn không nói hai lời, xoay người bước nhanh về phía giáo trường phía bắc.
Hạ Hỉ rũ mắt nhìn Nhược Nhận còn chưa dến bốn tuổi một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cười, xách cổ áo đem nó nhấc lên, "Phụ hoàng con lúc lớn bằng con, đã dám cầm cung lên ngựa rồi."
Nhược nhận lợi dụng cơ hội liền nép vào trước ngực ông không chịu cử động nữa, ngửa khuôn mặt cười hì hì nói: "Hoàng gia gia, Hoàng gia gia, Hoàng gia gia..."
Lúc Mạnh Đình Huy từ trong điện đi ra, liếc mắt từ xa liền trông thấy dáng vẻ đang ăn vạ kia của nhi tử, liền vừa tức giận vừa buồn cười, mím môi đúng dưới bậc thềm một hồi, mới quay đầu nhìn về phía đầu cầu bên cạnh ao sen.
Cây cầu nho nhỏ bắc qua ao sen, Nhược Thao mặc quần áo sa mỏng lặng yên đứng phía trên, Anh Hoan ở bên cạnh bồi nó cùng nhau cho cá chép trong ao ăn.
Anh Hoan một thân chu y đứng ở đầu cầu, cao kế sau đầu như vân nhập thiên, dung mạo tuy đã không còn trẻ tuổi, nhưng khóe mắt đầu mày vẫn là như yên như ti, giơ tay nhấc chân đều là mỹ lệ cao quý như vậy.
Nhược Thao thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười cười, đưa qua mồi câu trong cái chung nhỏ đang ôm trong tay cho bà, dáng vẻ di nhiên bất kinh kia cùng bà ấy có mấy phần tương tự.
Cá chép trong ao chốc chốc lại vẫy đuôi nhảy lên, vẩy lên từng đóa bọt nước.
Mạnh Đình Huy nhìn một hồi lâu, chợt thấy không đành lòng quấy rầy thời gian gian chung đụng của hai vị lão nhân cùng bọn nhỏ, nên xoay người tìm cái băng đá ngồi xuống, tận hưởng ánh mặt trời ấm áp của những ngày xuân ấm áp tốt đẹp này.
Năm nay trong nước tất cả an bình, từ sau chính đán Đại Triều Hội, nàng ở trong triều đem tất cả những chuyện linh tinh của phong ấp phía bắc lo liệu xong hết, liền như ước định lúc trước mang theo ba cái hài tử tới Tây Đô yết kiến Thượng hoàng cùng Bình vương, đến nay đã được năm ngày.
Trước khi tới trong lòng có lẽ cũng có chút lo lắng không yên, sợ bản thân không cách nào chân chính thản nhiên đối mặt với bọn họ, càng sợ bọn họ nhìn thấy mình sẽ không thoải mái cho lắm, đợi tới lúc sau khi tới rồi mới phát hiện ra, hết thảy những lo lắng kia đều là dư thừa.
Đôi lão nhân này lúc còn trẻ đã đi qua bao nhiêu gian khổ, đã trải qua biết bao yêu hận, chứng kiến không ít nhân tình ấm lạnh thế gian, quốc thù gia hận gì đó ở trong mắt họ sớm đã nhạt như mây khói, sao có thể có tâm hiềm khích với nàng?
Bây giờ nàng ở trong mắt họ, chỉ là một nữ tử mà ái tử của bọn họ yêu thương mà thôi.
Mà nàng mấy ngày nay nhìn cách mà hai vị lão nhân chung đụng với nhau, sao lại không vô cùng hâm mộ?
Tương hận mười năm, luôn nhìn về nhau, rồi lại quấn quýt lấy nhau một đời...Xưa nay mọi người đều nói thiên gia là vô tình nhất, nhưng bên dưới sự vô tình này, lại tồn tại một tình yêu một mực không thay đổi.
Đạm chí cực trí, tình chí nồng thời.
Nàng chỉ mong, đợi tới lúc nàng già đi, cũng có thể nhìn hắn cùng già đi, mỉm cười nắm tay nhau, cộng tẩm nhất huyệt.
"Hoàng hậu nương nương."
Giọng nữ phía sau đột nhiên gọi tâm thần nàng trở về, nàng quay đầu nhìn lại, "Chuyện gì?"
Cũng nữ mỉm cười trình lên một phong thư bên góc có dấu niêm phong màu vàng, nói: "Đây là Thượng hoàng vừa mới phân phó sai nô tỳ đem tới cho nương nương xem."
Nàng có chút nghi ngờ nhận lấy, cho cung nữ kia lui, rồi nhanh chóng mở ra.
Ánh mắt chậm rãi quét qua, từng chữ từng chữ quen thuộc như vậy, lại chói mắt như vậy, một mạch khiến khóe mắt nàng có chút chua xót.
Một hồi lâu, nàng mới khép lá thư lại, nắm trong lòng bàn tay, hơi giương khóe môi một chút.
Đều đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn một mực không biết rằng, hắn đối với nàng lại yêu sâu sắc đến như vậy.
Phía sau lạc khoản trong thư là Cảnh Tuyên mùa đông nguyên niên tháng mười hai.
Khi đó nàng đang làm gì?
Nàng vừa vào Khu Phủ không lâu, ngày đêm học tập mọi việc quân vụ, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hắn lại đang tính toán tất cả tương lai của nàng và hắn.
Bao gồm cả khoản cương vực rộng lớn ở phía bắc kia nữa.
Trước đây hắn hạ chiếu dụ cắt hứa mấy lộ phía bắc làm phong ấp cho một mình nàng, nàng cho rằng đó là hắn bởi vì tình thế bức bách mới phải quyết định như vậy, ai ngờ từ Cảnh Tuyên năm đầu tiên, hắn đã quyết tâm phải lấy phiến cương thổ này tới bù đắp cho nỗi đau vong quốc phá gia kia của nàng, để ngăn chặn lại miệng của chúng nhân thiên hạ...Sau đó sắc nàng làm hoàng hậu của hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, phương bắc ngược lại lại xảy ra chuyện trước.
Nhưng chân chính khiến nàng xúc động, lại không chỉ là phần tâm ý ẩn giấu thật lâu kia của hắn, mà là hai vị lão nhân dĩ nhiên lại cho phép trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này.
Bỏ qua quốc thù gia hận, giang sơn thiên hạ này đã nhuộm đẫm tâm huyết mồ hôi của hai người họ, mà hai người họ lại có thể thản nhiên cắt trọng địa cương thổ cho hoàng tự của địch quốc tiền triều như vậy, nếu không phải biết rõ tình yêu của hắn đối với nàng là sâu đậm, thì sao có thể rộng rãi cùng bao dung như vậy?
Nàng nghĩ xong, không khỏi giương mắt nhìn phía đầu cầu liễu rũ cách đó không xa, đúng lúc thấy Anh Hoan khẽ giương đôi môi đỏ mọng, đang mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Tuy là thuở nhỏ không cha không mẹ, nhưng kiếp này nàng có thể được hắn yêu, có thể được phụ mẫu của hắn thật tình đối đãi, cũng đã đủ lắm rồi.
Đằng xa chợt nổi lên một loạt tiếng bước chân, có nội thị vội vã chạy tới, thấy nàng ngồi gần đó, không khỏi lập tức dừng bước, đầu đầy mồ hôi nói: "Khởi bẩm hoàng hậu, vừa rồi quân tư đầu thành mới tới báo, nói là...nói là từ xa nhìn thấy hoàng trượng, xem ra hẳn là hoàng thượng đã tới rồi."
Mạnh Đình Huy vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng lên.
Nàng sở dĩ một mình mang ba hài tử tới Tây đô, chính là bởi vì hắn ở kinh thành bận rộn không thể phân thân ra được, lại không tiện bãi giá Tây hạnh, khiến quốc khố tốn kém một phen.
Sao lần này lại cùng nối gót theo nàng tới Tây đô rồi?
Lúc suy nghĩ đang xoay chuyển, Nhược Thao chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của nàng nói: "Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Nàng quay đầu, nhìn thấy là Nhược Thao, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, khẽ hỏi: "Có chuyện gì?"
Nhược Thao cười đến khóe mắt cong cong, nhỏ giọng nói: "Hoàng tổ mẫu vừa rồi nói với con, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu a."
Nàng hơi ngẩn ra.
Mồng bảy tháng ba...
Bản thân lại quên mất, ngày này của ba mươi năm trước, chính là lúc nàng mới sinh ra, cũng chính là mẫu hoàng của hắn vui đùa muốn sắc nàng làm thái tử phi của hắn.
Một vòng lẩn quẩn cuối cùng lại trở về nguyên điểm.
Nàng đã từng cho rằng có thể có được hắn khuynh tâm tương phó, đều là bởi vì bản thân không ngừng nỗ lực, thật không ngờ rằng duyên phận giữa nàng và hắn, đã sớm do trời cao chú định sẵn rồi.
Nàng cong môi mỉm cười, cúi người vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Cùng theo mẫu hậu xuất cung đi đón phụ hoàng, có được không?"
***HOÀN***